Chương 82: Người sống sót của ngày xưa cũ • Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp – 4

Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người.
—— Phúc âm Matthew 3:17 / “Kinh Mân Côi” Màu nhiệm Sáng đoạn thứ nhất
====================
Trang Hiểu kể đến đây thì dừng lại. Trên chiếc giường trong căn phòng cao cấp chỉ có mình Trang Hiểu và Trang Lý An, thằng bé đã chìm vào giấc ngủ từ lâu. Còn những người lớn – những kẻ được xem là người giải quyết vấn đề thì đang bàn bạc trong phòng khách.
Đã qua nửa đêm, ban đêm nơi phố thị phồn hoa dường như chẳng có gì khác biệt, dù gần núi hay gần biển thì đều chìm giữa những tòa nhà kính, đèn giao thông và câu chuyện của những người đàn ông, đàn bà chán nản. Ánh mắt Thi Sương Cảnh vẫn sáng ngời, vẻ mặt chăm chú như đang nghe giảng. Cậu bắc ghế ngồi bên giường Trang Hiểu, cũng không phải cậu đang chăm sóc Trang Hiểu, bởi vì Trang Hiểu chẳng cần ai chăm sóc đặc biệt, đến tối là y không còn thấy đau ốm nữa rồi. Chẳng qua là vì Trang Hiểu bằng lòng kể chuyện của mình cho cậu nghe, cho nên cậu ở lại để lắng nghe.
Nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ thấy tuy chi tiết về quá trình sống chung không hề giống nhau, song bản chất thì đều tương tự. Những con người bình thường dù có đi kiểu gì cũng sẽ rơi vào cái bẫy lấp lánh mật ngọt và kim cương.
Qua tám năm quen biết Kỷ Phục Sâm, bây giờ Trang Hiểu nhanh chóng nhận ra vấn đề cốt lõi nhất: Tại sao lại là y?
*
Tại sao lại là y? Càng sống trên đỉnh núi Thái Bình, lại càng lạc mất thân phận của chính mình.
Kỷ Phục Sâm chụm tay, đảo Hồng Kông rực rỡ đằng xa tựa như chiếc vương miện trong tay gã. Ở trên du thuyền, gã nói, “Nơi càng chật hẹp thì con người càng muốn chui vào, bọn tôi dùng chiếc kẹo tiền bạc, quyền lực hoặc tín ngưỡng để dính chúng lại, dù là thuyền, đảo, đô thị xinh đẹp đến mấy thì cuối cùng đều biến thành ổ kiến. Tôi thích kiến, loài kiến rối rắm phức tạp, phân chia chức vụ rạch ròi. Chúng không nhìn lên trời, thứ đến từ bầu trời đều là đúng đắn. Chúng cũng không xuống quá sâu trong lòng đất, thứ đến từ dưới đất cũng là hợp lý. Dồn chúng vào chính giữa, thế giới này sẽ được sinh ra.”
Trang Hiểu cứ tưởng Kỷ Phục Sâm đang nói về tư bản, giai cấp và quyền lực, y nghe không hiểu thì cũng chẳng nghe nữa. Sau đó Kỷ Phục Sâm đi tìm thiết bị ngắm sao trên du thuyền. Sở thích của gã khớp với định nghĩa của Trang Hiểu về kiểu người này, thậm chí còn vượt ra khỏi định nghĩa đó, vì dường như mỗi hành động của Kỷ Phục Sâm đều xuất phát từ mục đích, chứ không phải xuất phát từ yêu thích, tuy nhiên đây cũng chỉ là cảm giác mơ hồ của Trang Hiểu mà thôi. Trang Hiểu đắp tấm chăn mỏng, ngủ trên ghế sô pha tới sau nửa đêm thì tỉnh dậy, y cảm giác có vật gì đó sáng như vương miện đang trồi lên từ biển. Nhìn vào lúc nằm nghiêng sẽ cảm tưởng nó tựa như núi, mà nhìn lúc ngồi thẳng lại thấy giống hòn đảo, vật đó hình kim tự tháp xuôi hoặc ngược, chớp mắt một cái là lại biến mất.
Kỷ Phục Sâm cất kính viễn vọng ngắm sao đi, Trang Hiểu hỏi gã có nhìn thấy không, Kỷ Phục Sâm hỏi lại y là nên nhìn thấy cái gì? Trang Hiểu không trả lời, Kỷ Phục Sâm đỡ y dậy, đưa y đến boong du thuyền ngắm biển. Đó là một vùng biển tăm tối phẳng lặng, du thuyền như đang bơi trên lớp nhung đen. Trong khoảnh khắc đó, Trang Hiểu ngỡ Kỷ Phục Sâm sẽ đẩy y xuống khỏi boong thuyền, để y rơi vào trong bóng tối trơn mềm.
Ba tháng sau, Trang Hiểu bỗng nhiên lên đồng giữa đêm, đầu y ứa mồ hôi, chiếc giường từng muốn nuốt chửng y nay đã có thể vén màn lên rồi. Trang Hiểu nhảy xuống giường, phát hiện đây là nhà y, căn nhà trên đỉnh núi Thái Bình của y và Kỷ Phục Sâm. Cửa sổ hướng ra ngoài đều bị chặn kín, Trang Hiểu chạy chân trần trong biệt thự suốt cả đêm, gõ cửa, tìm kiếm Kỷ Phục Sâm, ngặt nỗi trong nhà chẳng có lấy một bóng người. Đương lúc nản lòng thoái chí, y nghe thấy có tiếng Kỷ Phục Sâm vọng ra từ hướng tầng hầm, gã đang gọi tên Trang Hiểu.
Trí óc Trang Hiểu hỗn loạn tột độ, y lảo đảo đẩy cửa chạy xuống dưới tìm người. Một tầng, hai tầng, năm tầng, mười tầng. Trang Hiểu kiệt sức trên cầu thang, song dừng lại thì càng sợ hãi. Âm thanh ấy như vang lên ngay trên đỉnh đầu, y chẳng dám đi xuống nữa nên lại chạy lên trên, một tầng, hai tầng, năm tầng, mười tầng, vẫn chẳng có điểm cuối. Trang Hiểu không tin vào số mệnh, y tiếp tục leo lên, leo tới khi thần trí mơ hồ, Kỷ Phục Sâm vỗ vỗ mặt y, đánh thức y dậy, thì ra y đang nằm mơ. Sau khi tỉnh lại, Trang Hiểu cảm thấy cơ thể cực kỳ mệt mỏi, Kỷ Phục Sâm mớm nước cho y uống, bảo y giơ tay, thay đồ ngủ cho y.
“Trang Hiểu, em nghe tôi nói này.”
“Sao cơ?”
“Về những điều tôi chuẩn bị nói tiếp sau đây, em chớ nên kinh ngạc, cũng chớ nên tức giận, càng chớ làm tổn thương bản thân mình.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Có thứ gì đó đang ở trong cơ thể em.”
“Thứ? Thứ gì vậy?”
“Thứ khiến em nằm mơ. Nó không xấu xa, nó chỉ khiến em nằm mơ thôi.”
“Là do anh gây ra ư? Rốt cuộc là thứ gì? Trong nhà có món đồ sưu tầm nào bị nguyền rủa hay sao? Em biết ngay mà. Em biết thể nào cũng như này mà.”
“Không phải đâu. Em cứ ngủ đi đã, đến sáng tôi sẽ dẫn em đi bệnh viện.”
“Kỷ Phục Sâm, anh chờ chút. Tại sao lại đi bệnh viện? Em bị bệnh ư?”
“Không phải bị bệnh. Đây là một chuyện rất hạnh phúc.”
Ở bệnh viện, Trang Hiểu ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình siêu âm. Bác sĩ bảo, “Nhìn chỗ này đi, một túi thai mà lại có hai phôi thai và tim thai. Anh Kỷ, chúc mừng anh, thai song sinh, đúng là có phúc. Đàn ông sinh con là hiếm lắm đấy, anh phải đối xử thật tốt với vợ mình nhé.”
Kỷ Phục Sâm lần đầu tiên bộc lộ vẻ hạnh phúc và thỏa mãn, Trang Hiểu quá đỗi hoang mang, về đến nhà vẫn cảm thấy mọi chuyện không phải là thật.
Cái thai song sinh trong bụng khiến Trang Hiểu không thể nào nghỉ ngơi yên ổn, cơn ác mộng hỗn loạn trước kia đã trở thành hiện thực rõ rành rành. Lên đồng, tức là có linh hồn nhập vào người. Trong mơ Trang Hiểu thường xuyên có cảm giác bị thao túng. Rồi y nhanh chóng phát hiện, chiếc cầu thang bất tận dẫn xuống lòng đất kỳ thực có điểm cuối, có lần y tìm ra một cánh cửa sắt ở nơi nào đó, đẩy cửa thì thấy một khoảng đất trời mới. Đó dường như là một không gian ngoài trời mông lung mà kỳ dị, bầu trời màu tím chói, những tinh cầu khổng lồ, cỡ vừa và nhỏ xíu cùng lơ lửng giữa biển mây tím, tựa như cảnh quan nghệ thuật nào đó. Cũng có lúc y leo lên cầu thang hướng lên trời, chiếc cầu thang ấy dẫn tới một vùng đất ồn ào náo nhiệt. Suốt thời gian dài, y đều cho rằng những người mình nhìn thấy chỉ là ảo giác của chính mình, không đoán được rằng họ thực chất là tù nhân của những vị thần xưa cũ.
Ngoài ra, Trang Hiểu còn bắt đầu đọc những quyển sách mà Kỷ Phục Sâm sưu tầm. Trong mắt y, một vài quyển sách dường như lóe lên ánh sáng kỳ lạ, dù có phải leo hơn chục bậc thang di động lơ lửng giữa không trung, y cũng phải lấy cho kỳ được. Sau khi kẹp chặt quyển sách dày cộp trong khuỷu tay, y lại vịn lan can đi xuống. Rõ ràng trong nhà có tường sách, rõ ràng đảo Hồng Kông rất ẩm thấp, nhưng đến giữa thai kỳ, y thường xuyên lạnh đến phát run, phải nhóm lò sưởi âm tường đối diện với bức tường sách. Trước lò sưởi đặt một chiếc ghế dựa, Trang Hiểu liền đọc sách trong ánh lửa từ lò sưởi.
Nói là đọc chứ thực ra là đoán bừa, mộng mơ giữa ban ngày. Chữ trong sách là tổ hợp các ký tự alphabet Latin, song không thuộc bất kỳ ngôn ngữ nào ở châu Âu hay châu Mỹ. Cứ lật qua một trang là trong đầu Trang Hiểu lại hiện ra những hình ảnh khó lòng diễn tả. Hôm nay là người phụ nữ đầu sư tử, ngày mai là dị nhân cao gầy, ngày kia là gia tộc mặt cá. Có lúc Trang Hiểu sẽ mở máy tính ra, ghi lại những giấc mơ giữa ban ngày này, nhưng đến khi lục lại thì chẳng thấy các ghi chép ấy nữa. Y vừa hoài nghi mình đã chìm đắm quá sâu vào mộng mị, vừa hoài nghi chính Kỷ Phục Sâm đã hủy đi ghi chép của mình.
Bây giờ ngẫm lại, thái độ của Kỷ Phục Sâm vốn dĩ kỳ lạ đến mức đáng báo động, thế nhưng lúc đó có hàng chục triệu tín hiệu kỳ quái vụt qua mà Trang Hiểu vẫn chẳng mảy may phát hiện. Đại não y đã xảy ra vấn đề về cả chức năng lẫn tinh thần, cho tới tận bây giờ vẫn chưa khá hơn.
Kỷ Phục Sâm nói, “Nằm mơ cũng không sao, làm vợ của người sưu tầm chính là vậy đấy, mang thai thì sẽ suy yếu, nhất định phải tha thứ cho sự điên rồ của mình. Tôi vẫn luôn ở đây mà.”
Trang Hiểu muốn đi thắp hương, Kỷ Phục Sâm cũng đi cùng y. Thậm chí vì Trang Hiểu không muốn để người ta nhận thấy sự kỳ lạ ở vóc dáng của mình, Kỷ Phục Sâm còn thu xếp với người trông miếu để nửa đêm miếu vẫn mở cửa đón họ vào. Một vái, hai vái, ba vái. Chẳng có tác dụng gì cả.
*
Trang Hiểu bảo với Thi Sương Cảnh: “Trước kia tôi cứ luôn nghĩ, tại sao lại là tôi? Về sau tôi mới nhận ra, dù có là tôi hay không cũng chẳng quan trọng, chẳng cần xoắn xuýt làm gì.”
Thi Sương Cảnh căng thẳng nuốt nước bọt. Cậu cũng từng ôm mối băn khoăn như vậy, không, cho tới giờ cậu vẫn băn khoăn về vấn đề tương tự.
“Tôi là kẻ phát điên muộn nhất. Những người trước tôi đã phát điên và tự sát từ ngày đầu tiên, ngày thứ mười, ngày thứ ba mươi rồi. Tôi làm bạn chung chăn gối với Kỷ Phục Sâm suốt một năm mà vẫn nhớ được mình tên gì, họ gì. Đã thế tôi còn thành công thụ thai. Tôi chỉ đặc biệt “một phần” mà thôi. Tôi không biết trước đây gã đã từng thành công hay chưa, và tôi cũng không muốn biết. Nhưng loài người sở hữu tiềm năng vô tận, chỉ cần gã thử nghiệm với thật nhiều người thì tôi sẽ chẳng còn là đặc biệt nữa. Gã biết điều này, cho nên gã mới đối xử với tôi như vậy. Nếu như gã thật lòng thì có thể chờ đến trăm năm, mà chờ tôi chết đi còn chẳng cần một trăm năm. Ở bên gã, tôi sống được đến bốn mươi tuổi đã là thọ lắm rồi. Thậm chí gã còn chẳng buồn diễn kịch. Gã lãng phí sinh mệnh của tôi, lãng phí sinh mệnh con của tôi. Bởi vì tôi là kẻ rất hèn hạ nên đáng đời tôi. Tôi ham tiền, ham sắc, ham chơi, mộng mơ hão huyền, ngày trước chỉ có cơ thể khỏe mạnh, muốn giày vò kiểu gì cũng được. Là do tôi cầu xin điều tôi không nên cầu xin, lại còn cho phép bản thân mình ngây thơ. Tại sao lại không phải tôi cơ chứ? Không phải tôi không điên, mà chẳng qua là tôi vừa tham vừa sân vừa si, độc hại đến mức kiên trì.”
Đang trò chuyện giữa chừng thì La Ái Diệu đã thong thả đi từ phòng khách lại đây, muốn dẫn Thi Sương Cảnh rời đi. Thi Sương Cảnh từ chối, cậu nói cậu muốn nghe. Đối với cậu, trải nghiệm của Trang Hiểu là một lời tiên đoán có khả năng xảy ra cực kỳ cao. Cậu muốn nghe. Cậu nhất định phải nghe.
Trang Hiểu nói, “Vậy ngày mai trở lại đi.”
Hôm sau, Thi Sương Cảnh đúng giờ tới gõ cửa. Trang Hiểu đón cậu vào, y đang dạy Trang Lý An dùng dao nĩa ăn bữa sáng mà khách sạn mang tới.
“Nghe xong chuyện của anh, tôi rất sợ.” Thi Sương Cảnh thành khẩn nói.
“Cho nên tôi mới kể cho cậu nghe.”
“Chúng ta chỉ là con người. Tại sao bọn họ không tìm tới những kẻ giống như họ?”
“Câu hỏi hay đấy. Bởi vì loài người chúng ta dễ khống chế, có vọng tưởng, yếu đuối, lại còn sẵn sàng hy sinh. Chúng không có đồng loại, mà nếu có thì cũng chỉ có quan hệ tương tàn với đồng loại mà thôi. Khi chúng lựa chọn giáng lâm trong hình thái con người, chúng sẽ trải nghiệm tất cả của con người. Chỉ loài người chúng ta mới xem việc sinh sản như một kỳ tích. Tôi từng xem qua ghi chép của những người điều tra khác, bò cái từng bị dị thần ghé thăm sẽ tự đập bụng mình vào đá nhọn chứ nhất quyết không cho phép thứ dơ bẩn đó tiến tới thế giới này qua đường sinh sản của mình. Động vật sẽ không sinh sản vì tình yêu.”
Chỉ có loài người là bị lừa gạt. Một cái bẫy giăng sẵn rốt cuộc phải bố trí đến bao giờ mới hoàn thành, thời khắc phát động cái bẫy ấy có thể nằm trong suy đoán của kẻ bị lừa không? Một khi sự ngờ vực xuất hiện thì sẽ chẳng thể nào trở về giai đoạn chưa từng ngờ vực.
Tay Trang Lý An không có sức lực, không cầm được dao nĩa. Trang Hiểu dạy nó xong thì cũng chẳng giúp nó nữa, cứ mặc Trang Lý An làm rơi dao nĩa xuống bàn rồi lại run tay cầm lên lần nữa, ba lần giơ nĩa mà chỉ có một lần thành công đưa cà chua bi vào trong miệng. Nước cà chua bi rớt ra bàn, Thi Sương Cảnh tiện tay lau đi. Trang Lý An là con lai giữa loài người và quái vật, cớ sao Thi Sương Cảnh nhìn nó mà chỉ muốn rơi lệ?
“Tôi có thể giúp gì được không?” Thi Sương Cảnh hỏi.
“Kỷ Phục Sâm để lại hang gió trong nhà cậu, có lẽ gã từng nhắm vào cậu. Nhưng tại sao bây giờ mới tìm đến cậu? Có thể gã cũng muốn thu hoạch Phật Tử, hoặc có thể sau khi gặp Phật tử thì cậu mới trở nên phù hợp với yêu cầu của gã. Các cậu đều có thể là mục tiêu của gã. Tôi không biết. Tôi không biết nếu các cậu đối đầu với Kỷ Phục Sâm thì bên nào sẽ thắng. Tôi quá mệt mỏi rồi.”
Thi Sương Cảnh lạnh cả người. Cậu sực nhớ tới một chi tiết bỏ ngỏ trong câu chuyện hôm qua, Trang Hiểu chia sẻ những trải nghiệm này mà không hề tránh mặt Trang Lý An, Thi Sương Cảnh bèn hỏi: “Anh mang thai song sinh cơ mà? Trang Lý An còn có anh chị em ư?”
“Đã chết rồi.”
Chiếc nĩa lại rơi xuống bàn. Trang Hiểu cầm lấy dao nĩa của Trang Lý An, cắt một miếng bánh waffle đút cho nó.
Thằng bé là một đứa trẻ xinh xắn biết bao, thì ra y vẫn còn một đứa con nữa. Thi Sương Cảnh hết sức ngạc nhiên, và cũng có một chút đau xót cho y.
“Có lúc bọn họ sẽ đùa giỡn về chuyện sinh con, nhưng bọn họ chẳng hề muốn có con.”
Hôm qua Trang Hiểu không kể hết câu chuyện, là vì việc nhớ lại khiến y đau đớn khó chịu. Sau một đêm điều chỉnh tâm trạng, y vẫn quyết định phải nói ra. Chuyện này không liên quan đến thần linh hay con người. Con người không thể sống một cách ngây thơ chẳng màng hậu quả, bằng không chỉ đi tới kết cục bi thảm nhất.