Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 81

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 81: Người sống sót của ngày xưa cũ • Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp – 3

Họ vực Ðức Jesus lên gò Golgotha, dịch nghĩa là Gò Sọ.

—— Phúc Âm Marco 15: 22 / “Kinh Mân Côi” Màu nhiệm Thương đoạn thứ tư

====================

Câu chuyện cuộc đời Trang Hiểu chia ra thành mảnh nhỏ, được truyền trong khách sạn năm sao này, truyền qua cuộc trò chuyện, ánh mắt, tiếng thở dài và trong âm thầm giữa những kẻ phi nhân loại.

Trong nhóm chỉ có Thi Sương Cảnh và Trang Hiểu là con người đúng nghĩa. Thi Sương Cảnh tò mò lắng nghe và góp mặt câu chuyện này, chẳng biết đây có phải phiên bản chính xác hay không nữa. Ở đây, người mà Trang Hiểu sẵn lòng trò chuyện nhất cũng là Thi Sương Cảnh. Cuộc trao đổi với những kẻ mạnh mẽ nhưng chưa chắc đáng tin đã vắt kiệt y một lần, và khi sức lực tạm phục hồi, câu đầu tiên y nói với Thi Sương Cảnh là: “Cậu chớ nên dính dáng tới bọn họ.”

*

Trang Hiểu tốt nghiệp đại học năm hai mươi hai tuổi, đến năm hai mươi ba tuổi vẫn chưa tìm được việc làm nên cứ ngồi không ở nhà. Quan hệ giữa y và cha mẹ cũng rất xa cách, cha mẹ y đã ly hôn, mẹ đi bước nữa, cha thì chẳng có chí tiến thủ, bị ông bà đuổi ra ngoài, từ đó đến nay hơn chục năm rồi mà y mới gặp cha có hai lần.

Trang Hiểu sống cùng ông bà, họ kinh doanh quán chè trong một khu cũ tại thành phố lớn. Thấy Trang Hiểu là sinh viên sức dài vai rộng, tốt nghiệp rồi mà vẫn chẳng kiếm được việc, bà nội lấy quạt hương bồ đánh y đủ ba bữa một ngày, rốt cuộc cũng ép được Trang Hiểu vào bếp, theo ông bà học nấu chè. Học suốt một năm cũng đã hòm hòm rồi, một hôm nọ ông bà liền lấy ra một chiếc phong bì, bảo trong này là tiền lương của Trang Hiểu, sao có thể bắt trẻ con làm miễn phí được. Trang Hiểu cầm phong bí mà khóe mắt đỏ hoe, y đăng ký vào trường dạy làm điểm tâm tại Hồng Kông, quyết chí học hành thành tài để trở về mở chuỗi cửa hàng chè, gây dựng thành thương hiệu.

Quãng thời gian học bánh Âu ở đảo Hồng Kông vô cùng vất vả, chỗ ở chật hẹp như chuồng bồ câu, thời tiết nắng nóng, càng học càng thấy mông lung. Trang Hiểu học chưa được một năm thì nhận ra một trong những vấn đề lớn nhất của mình chính là tư duy theo kiểu quá thư sinh, làm cái gì cũng chỉ biết học học học. Trường bánh Âu mà y theo học nằm gần Lai Chi Kok, thi thoảng sau khi tan lớp tối, Trang Hiểu sẽ mang bánh vừa làm xong đến công viên Lai Chi Kok. Ban đêm đèn công viên vẫn sáng trưng, thanh niên chạy bộ và các cô dì tản bộ khiến y nhớ về quê nhà. Y ngồi ở mép bồn hoa, ăn bánh mình làm, ăn một năm mà tăng tận 10kg, thế là từ đó tập thành thói quen chạy bộ buổi tối ở Lai Chi Kok.

Y và Kỷ Phục Sâm quen nhau qua những buổi chạy đêm như thế. Một người đàn ông ngoại quốc luôn chạy bộ đủ bốn ngày một tuần, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Trang Hiểu không nói chuyện với người nọ, mà chỉ quan sát người đàn ông sở hữu ngoại hình quá xuất chúng này rồi lén tra cứu trên mạng rất nhiều lần, xác nhận gã không phải ngôi sao hay người nổi tiếng trên mạng. Có một hôm, Kỷ Phục Sâm không mặc trang phục chạy bộ, Trang Hiểu xách một túi bánh, cả hai rốt cuộc chạm mắt ở công viên.

Trang Hiểu theo Kỷ Phục Sâm đến nhà hắn ở khu Mei Foo, Kỷ Phục Sâm còn lừa y rằng đây là nhà mà cha gã mua vào những năm 80, hồi Mei Foo còn nổi tiếng là khu nhà giàu ở Cửu Long với những căn hộ ba phòng rộng rãi. Nhưng thực chất căn nhà đó là của chính Kỷ Phục Sâm, từ những năm 80 của thế kỷ trước, gã đã sống ở Hồng Kông lâu lắm rồi.

Kỷ Phục Sâm thích ăn đồ ngọt, lại càng thích ăn đồ ngọt đặt trên người Trang Hiểu, ăn bánh tart thì nghiền thành vụn trên cơ bắp Trang Hiểu, ăn bánh gato thì trộn kem và phôi bánh với nhau rồi l**m láp trước khi nếm. Trang Hiểu cứ tưởng đó là chuyện yêu đương rất đỗi bình thường.

Qua nhiều lần tìm hiểu thông tin và dò hỏi bóng gió, y biết được Kỷ Phục Sâm làm nghề sưu tầm và đấu giá. Quen nhau nửa năm, Trang Hiểu mới được chiêm ngưỡng vật phẩm sưu tầm của Kỷ Phục Sâm lần đầu tiên. Kỷ Phục Sâm sống ở khu Mei Foo nhưng lại sở hữu nguyên một biệt thự mới toanh trên lưng chừn núi chỉ để cất đồ sưu tầm. Trang Hiểu chẳng tài nào hiểu nổi, Kỷ Phục Sâm chỉ bảo là gã thích nơi có người và nơi tàu điện đi qua, thích náu mình trong đám đông.

Đồ mà gã sưu tâm đơn giản là tranh chữ, châu báu, công cụ vàng bạc đá quý, tượng thờ các kiểu. Trong biệt thự của Kỷ Phục Sâm, tất cả vật phẩm sưu tầm này đều được bày biện một cách vừa tùy tiện lại vừa ẩn ý sâu xa. Châu báu rải rác trên sô pha, nguyên bộ dây chuyền, hoa tai, vòng tay trông như đeo trên xác một người phụ nữ vô hình đang nằm dài trên ghế. Tượng thờ tôn giáo thì quay mặt vào tường hoặc bị chìm trong bể bơi ngoài nhà. Một chiếc rìu bạc sáng loáng thay thế cho con lắc đồng hồ, đung đưa cắt qua cắt lại trong lồng kính của chiếc đồng hồ cây.

Trang Hiểu từng hỏi Kỷ Phục Sâm, “Vì sao lại bài trí đồ đạc như thế, những món này là hàng hóa của anh hay là đồ sưu tầm của anh?”

Kỷ Phục Sâm chỉ đáp, “Là cả hai loại, chẳng có gì khác biệt cả”.

Gã không trả lời lý do vì sao, điều đó quá rõ ràng, rồi Trang Hiểu sẽ tự hiểu thôi.

Hẹn hò một năm, Trang Hiểu mãi chẳng thể ngủ yên giấc, y luôn nằm mơ cả đêm. Trong mơ, y không ở trong nhà Kỷ Phục Sâm hay căn nhà mình từng thuê, mà y tỉnh lại trên một chiếc giường rất lạ lẫm, rất xa hoa song cũng rất u ám, vừa mang phong cách phương Đông vừa có cả nét phương Tây. Trong mơ, mấy lần y muốn xuống giường, nhưng giơ tay vén màn thì bức màn lại nặng trịch như sắt, tơ vàng còn cắt đứt ngón tay y. Y m*t ngón tay song miệng vết thương càng lúc càng lớn, lớn đến mức tay y thối rữa rơi ra, lòi cả xương cổ tay, như thể có bầy côn trùng vô hình đang ăn thịt, uống máu y. Cứ mỗi khi tỉnh lại từ giấc mơ ma quái như thế, Trang Hiểu đều có cảm giác không chân thực, như thể đang mơ trong mơ, ranh giới giữa hiện thực và giấc mơ cũng càng lúc càng lớn.

Điều duy nhất chắc chắn là, Kỷ Phục Sâm yêu y và y yêu Kỷ Phục Sâm. Kỷ Phục Sâm sở hữu vẻ ngoài của người ngoại quốc, nhưng hầu hết ngôn ngữ gã sử dụng đều lưu loát đến mức làm người ta phải trầm trồ. Trang Hiểu là người Quảng Đông, mà khẩu âm tiếng Quảng ở hai nơi vẫn có sự khác biệt, thế mà Kỷ Phục Sâm vẫn bắt chước được khẩu âm của Trang Hiểu, phát âm tự nhiên cứ như thay đổi quê quán luôn vậy. Kỷ Phục Sâm là dân kinh doanh nên tất nhiên phải đi xã giao, khi đi xã giao hắn cũng dẫn Trang Hiểu theo. Trang Hiểu không hiểu vì sao những người trong cuộc xã giao đều có ánh mắt hung dữ hoặc lờ đờ, như thể họ đang gặp ác mộng. Kỷ Phục Sâm giải thích rằng phần lớn người làm nghề sưu tầm đều có tâm bệnh, tâm ma và chấp niệm của riêng mình. Người có chấp niệm thì sẽ sân si, mà sân si thì rất xấu xí.

Một hôm, Kỷ Phục Sâm dẫn Trang Hiểu đi du thuyền nghe hòa nhạc, tùy ý đốt một ít xăng, những chiếc thuyền lớn nhỏ chìm nổi trong ánh đèn. Bài hát hết sức cảm động, tình cảm cũng thế. Trang Hiểu nhìn ngắm ánh sáng phản chiếu trên mặt nước đen như mực, cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Kỷ Phục Sâm có lẽ chính là như vậy. Y suy đoán Kỷ Phục Sâm là một doanh nhân ngoại quốc giàu có, có thể đã lập gia đình, trông gã có vẻ trẻ tuổi, nhưng thực tế thì bao nhiêu tuổi chứ? Trang Hiểu chẳng muốn đoán nữa.

Sau khi hoàn thành khóa học ở trường làm bánh, Trang Hiểu muốn trở về quê nhà, dứt khoát rút lui, y cảm giác dừng lại ở thời điểm đẹp nhất cũng không tệ. Haiz, biết trước thế này thì y đã đến biệt thự của Kỷ Phục Sâm ăn trộm một bộ dây chuyền phỉ thúy rồi, y không tham lam, chỉ hai trăm sợi thôi, đủ mở cửa hàng là được. Thôi được, thực ra y vừa tham lam vừa thích vơ vét.

Trang Hiểu hỏi Kỷ Phục Sâm, “Anh có nghiêm túc không?”

Kỷ Phục Sâm chống cằm nghe tình ca bi thương, như thể đang day dứt theo lời hát. Khi bài hát kết thúc, Kỷ Phục Sâm mới nói, “Tất nhiên là tôi nghiêm túc. Em có muốn sống trên núi Thái Bình không?”

Kỷ Phục Sâm chuyển tất cả đồ sưu tầm về bảo tàng tư nhân của mình, để trống biệt thự để nuôi Trang Hiểu. Trang Hiểu đi chân trần trên nền gạch, mùa hè ở Hồng Kông nóng ẩm song nền gạch vẫn lạnh đến nỗi nhức cả cổ chân. Đồ sưu tầm trong nhà không còn nhiều, thứ tráng lệ nhất chính là một bức tường sách rộng lớn, mãi đến nay mới được mở ra. Trang Hiểu chẳng rõ Kỷ Phục Sâm nghĩ gì, chỉ cảm thấy Kỷ Phục Sâm nhất định không thích người khác ghé nhà mình, cho nên gã chẳng thèm giữ lại ti vi hay thiết bị âm thanh hình ảnh nào để giải trí, mà đổi thành một bức tường sách đồ sộ cao hơn cả tường leo núi, trước kia bức tường này luôn được giấu sau tấm ván gỗ. Kỷ Phục Sâm bảo Trang Hiểu rằng, nếu em ở nhà chán quá thì cứ ngắm nghĩa tùy thích, chẳng có gì mà em không thể xem.

Trong nhà có thuê người giúp việc theo giờ, không cần Trang Hiểu phải động tay dọn dẹp. Y không có bằng lái nên đi lại đều cần gọi xe hoặc Kỷ Phục Sâm lái xe chở y đi. Trang Hiểu dần dần phát hiện, dường như mọi người xung quanh y đều trong trạng thái sân si, hoặc là phẫn nộ tột độ, hoặc là chẳng đủ lý trí. Nhiều lần y bắt gặp người giúp việc quỳ xuống dập đầu đến chảy máu trước bức tường sách, y hoảng hốt gọi xe cứu thương thì người giúp việc lại hét lên, đẩy cửa nhảy xuống bể bơi. Y lao xuống cứu người, song lại cảm thấy đáy bể bơi sâu tựa biển, y đã cao hơn 1m8 rồi, bể bơi 1m5 sao có thể sâu nhường này? Người giúp việc chìm xuống đáy hồ, Trang Hiểu không kéo được người nọ lên, cuối cùng trong nhà xảy ra án mạng, ấy thế nhưng chẳng có cảnh sát nào đưa Trang Hiểu đi điều tra.

Mà đấy mới là những điều vẫn còn thuộc về thế giới loài người.

Kỷ Phục Sâm tỏ ra hứng thú với tàu thuyền và chiến hạm, sau khi Trang Hiểu biết được, y thường xuyên cùng Kỷ Phục Sâm đi du thuyền ra biển. Có một đêm, Kỷ Phục Sâm lái du thuyền ra xa tít ngoài khơi, xa tới mức đảo Hồng Kông lấp lánh rực rỡ chỉ còn như một đốm lửa tàn. Trang Hiểu hơi sợ, ngộ nhỡ du thuyền hết xăng hay gặp gió to gió lớn thì biết làm thế nào, dù sao đây cũng chẳng phải thuyền lớn. Kỷ Phục Sâm cảm thấy Trang Hiểu khi lo sợ rất ngon lành, bèn đè y xuống sô pha mà ch*ch.

Nỗi khủng hoảng của Trang Hiểu càng trầm trọng thêm, không phải vì Kỷ Phục Sâm ch*ch y, mà vì dường như con thuyền đang bắt đầu chao đảo, có mấy lần y còn cảm thấy thân thuyền nghiêng ngả quá mức, sắp sửa lật úp đến nơi. Phía bên kia biển là sấm chớp vang dội, những bóng đen âm u vất vưởng, quay cuồng trong màn mây, tưởng như ác ý đang ở ngay gần kề, đang ngang nhiên quan sát cuộn h**n ** chẳng màng sống chết này. Trang Hiểu bị ch*ch đến mức nôn ra, nhưng trên biển chẳng có chỗ nào trốn được, thậm chí y còn chẳng dám mò ra boong thuyền. Y cảm tưởng có thứ gì đó đang chực chờ ở ngoài kia. Tay và cơ thể của Kỷ Phục Sâm bỗng nhiên trở nên lạnh toát, hơi thở của Kỷ Phục Sâm cũng lạnh toát.

Trang Hiểu tin chắc rằng, y đang có Trang Lý An vào đêm hôm ấy.

Bình Luận (0)
Comment