Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 80

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 80: Người sống sót của ngày xưa cũ • Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp – 2

Sao các ngươi lại tìm người sống giữa kẻ chết ? Ngài không còn ở đây nữa, Ngài đã sống lại rồi.

—— Phúc âm Luca 24:5 / “Kinh Mân Côi” Màu nhiệm Mừng đoạn thứ nhất

====================

Trang Hiểu nằm ngửa trên nền đất buốt giá, bị cái lạnh k*ch th*ch, y ho càng dữ dội hơn. Dưới lớp da phập phồng bỏng rát, trái tim đập như ẩn như hiện, phổi giãn nở, lồng ngực khép mở, Máu chưa phải thứ làm người ta bất an nhất, mà là mớ xương cứng ngắc, gồ ghề, lởm chởm như dàn giáo kia. Người chết rồi chỉ còn lại xương cốt, mà trước mắt chính là cảnh tượng tàn nhẫn khi người sống hóa thành xương.

Bầu không khí u ám và bi thương trong hang động ảnh hưởng đến Tưởng Niệm Lang, nó nhớ mẹ đã dặn phải ngoan ngoãn chờ, không được chui ra, mà bây giờ mẹ lại đang nhờ cậy nó, nó đành phải ló ra xem thế nào.

Tưởng Lương Lâm tự nhận bản thân càng giống với loài người, mà cũng chính trong quá trình nuôi dưỡng Tưởng Niệm Lang, hắn phải thừa nhận rằng, ở Tưởng Niệm Lang có thứ gì đó nguyên thủy và hoang dã hơn. Do đó con bé đang còn nhỏ mà đã bạo gan đến thế, như thể thế giới loài người với nó chỉ là một quyển truyện cổ tích đang đóng, con bé sẽ mở sách ra, lật đến trang nào thì bi bô đọc trang đó, đọc chán rồi lại đổi truyện, đổi sách. Nó thích thứ xinh tươi đẹp đẽ, cũng thích thứ máu me man rợ. Nói chính xác hơn, có lẽ chính là hai chữ “không sợ”. Đôi lúc chẳng biết nó không sợ vì nó không phải con người, hay vì trẻ con vốn chẳng sợ hãi thế giới này. Cho nên mặc dù trong tổ hợp gia đình ba người, cha mẹ có vẻ luôn xếp cao hơn, nhưng lại có rất nhiều việc phải bất lực, thường xuyên phải dùng chữ “xin” đối với Tưởng Niệm Lang, xin nó giúp đỡ. Trong vụ Quỷ Tử Mẫu Thần thì xin nó đi vớt thi thể dưới đáy khe đá, bây giờ lại muốn nó đối mặt với Trang Hiểu đang chết dần chết mòn.

Mà Tưởng Niệm Lang quả thực không sợ. Nó ló đầu rồng ra, hình thái rồng tí hon của nó tạo cảm giác giống loài rắn có cánh. Người ta thường hay ca ngợi vảy rồng, xương rồng, răng rồng, mà chẳng biết rằng chân long thuở mới chào đời còn có cả lông vũ, mọc ở gốc sừng, cạnh thân, dưới bụng và đuôi, đến giờ vẫn chưa rụng đi. Tưởng Niệm Lang bay lên quan sát một hồi rồi sà xuống chỗ Trang Hiểu bị thương nặng nhất, chính là vị trí khoang bụng của y. Phép chữa trị của Tưởng Niệm Lang tỏa ánh sáng lấp lánh, chẳng rõ nguyên lý khoa học của nó là gì, song đúng là có hiệu quả thật.

Nhóc rồng nhỏ lướt qua, vết thương từ từ lành lại, mà phép trị liệu của nó chỉ diễn ra trong chớp mắt, chứng tỏ có một nguồn sức mạnh hủy diệt thể xác đang âm thầm đối chọi. Lúc thì Tưởng Niệm Lang dùng móng rồng cào cào vết thương của Trang Hiểu, lúc thì cúi đầu ngửi ngửi.

Đang chữa trị thì trứng đá lại vang tiếng bọt khí ùng ục. “Địa mạch Đức Mẹ” màu xanh úa chẳng biết còn sống hay đã chết, cũng có thể là nó đang tức giận, hận Trang Hiểu ném đứa con oán độc của mình cho nó. Khối thịt bong ra từ người Trang Hiểu bắt đầu cựa quậy, hô hấp. Rồi khối thịt vỡ ra, rỉ chất lỏng tanh hôi, song thể tích không thu nhỏ lại, mà nhìn từ xa còn cảm thấy khối thịt trở nên dày hơn, chắc hơn.

Trang Hiểu cố chuyển dời ý thức từ cơn mơ hồ sang con rồng đang bò trên người mình, Tưởng Lương Lâm lo y túm lấy Tưởng Niệm Lang nên bèn giữ hai tay y lại, không cho y di chuyển.

Cứ giằng co mãi, đột nhiên khối thịt kia nứt ra thành năm mảnh, địa mạch Đức Mẹ đã chết bỗng nhướn lên gào thét. Âm thanh ấy như tận thế giáng xuống, như rót năm trăm cân thủy ngân vào não Tưởng Lương Lâm, Lang Phóng và thậm chí cả Trang Hiểu, vừa nóng vừa độc, hơi nước bốc lên kéo theo nỗi kinh hoàng của mọi sinh mệnh. Không gian trong địa huyệt vẫn bất động, song mọi người đều cảm giác nó sắp sập đến nơi. Nỗi sợ tột cùng và những ảo giác trỗi dậy khiến não bộ tê liệt, Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng đều trông thấy hồi ức đau đớn nhất của chính mình, Trang Hiểu nước mắt lệ nhòa, co quắp như động kinh.

Tưởng Niệm Lang là sinh vật duy nhất ở đây không hề hấn gì, nó quả quyết quẫy đuôi, cố gắng lan tỏa long khí hòng ngăn chặn sự ảnh hưởng. Tuy nhiên chẳng mấy chốc, nó đã cảm nhận được ánh mắt của kẻ săn mồi nào đó, làm nó rất đỗi khó chịu. Mà giữa những kẻ săn mồi cũng có điểm khác biệt. Lúc ở sân trượt băng, nó có thể cảm nhận được ngay cả sự trơn trượt trong con mắt của kẻ săn mồi cũng là nước ngầm tích tụ hàng triệu năm dưới lòng đất. Còn ở đây, sự trơn trượt trong con mắt của kẻ săn mồi lại là nước ối của người mẹ. Con bé vẫn còn rất nhỏ tuổi. Và thứ đó cũng vậy.

Địa mạch Đức Mẹ nửa tựa nửa chống lên vách đá, dường như chính trong khoảnh khắc lịch sử ngưng đọng ấy, nó đã bị Ngài nuốt chửng. Nó vốn dĩ trú ngụ trong tượng Đức Mẹ, vui vầy hòa thuận cùng các giáo đồ, nó là kiểu “dân bản địa” tốt bụng, chỉ mang đến hỗn loạn chứ không gây hại quá nhiều. Linh và thần của bản địa thường trú vào các nhân vật lịch sử, nhờ đó mà có được sinh mệnh của thần, được ghi chép chính thống một lần nữa. Nó đã bỏ lỡ rồi, song vẫn có thể chờ đợi hoạt động truyền giáo đến từ biển xa. Đức Mẹ, Đức Mẹ, điều mà nó yêu thích. Các giáo đồ khoác áo xanh, đội mũ miện vàng cho nó, kinh văn trên quả trứng đá khổng lồ chính là tín ngưỡng lớn lao được các giáo đồ khắc lên từng nét, tín ngưỡng đó khiến nó càng mạnh mẽ hơn.

Cho đến khi Ngài xuất hiện, lúc ấy đã có thuyết Darwin, tiến hóa, chọn lọc tự nhiên. Sự xuất hiện của Trang Hiểu thực chất càng làm tiêu hao nó, ai dám nói đó không phải một kiểu nuốt chửng khác? Bởi vì đứa con của Trang Hiểu, cũng chính là con của Ngài. Địa mạch Đức Mẹ như bị giết tới hai lần bởi cùng một dạng tồn tại tàn ác, làm nó cực kỳ phẫn nộ. Trong thời không đằng đẵng mòn mỏi do chính nó tạo ra, ấy thế mà vẫn bị Ngài xâm nhập vào.

Bỗng một làn gió mát thổi qua mặt, tiếng rít của địa mạch Đức Mẹ ngừng lại. Long thân khổng lồ của Tưởng Niệm Lang chầm chậm quấn quanh bệ trứng đá, trong lúc tinh thần của bố mẹ còn bị ảnh hưởng, lòng hiếu ký của nó trỗi dậy, vô tình giải thoát cho địa mạch Đức Mẹ. Long tức phả lên thân người màu xanh úa, địa mạch Đức Mẹ đã chết bỗng tan thành làn nước thơm, xông ra từ trong trứng đá.

Dòng nước không ngừng lại, song cũng đã gột rửa những người chìm vào cơn mê. Tưởng Lương Lâm tỉnh lại đầu tiên, hắn nhủ thầm “Không xong rồi”. Hồi hai lăm hai sáu tuổi, vì sự cố của Tưởng gia mà hắn từng cùng Lang Phóng đi qua rất nhiều địa cung như vậy, tuy không thể xưng là trộm mộ, song hắn cũng là chuyên gia thám hiểm. Hắn biết rằng lúc ở dưới lòng đất, nước còn đáng sợ hơn cả đất.

Tưởng Lương Lâm kiểm tra vết thương của Trang Hiểu, lồng ngực y đã lành hơn phân nửa. Để tăng hiệu suất, Tưởng Lương Lâm đành cõng Trang Hiểu lên. Lang Phóng run rẩy gọi Tưởng Niệm Lang về, nhóc long nữ này có thể biến lớn biến nhỏ, giờ lại ngoan ngoãn quấn quanh bụng Lang Phóng, mang đến cảm giác lạnh lẽo. Lúc này, Lang Phóng trông thấy một bóng người thấp thoáng đứng thẳng trên trứng đá, anh bất giác nổi da gà, đành mở hé mắt lao lên, túm lấy cơ thể lạnh băng kia, cởi áo khoác của mình phủ lên người đứa bé trai. Anh định cõng thằng bé nhưng nó nhất quyết không chịu, thế là phải lôi nó đi.

Bốn người chạy ra ngoài, may thay Mật Trận của Phật Tử hình như có cảm ứng, nên ngay thời khắc bọn họ ra đến bên ngoài thì Mật Trận cũng chặn kín cửa vào, tạo điều kiện cho họ thuận lợi thoát khỏi lòng đất.

Khi trở lại nhà thờ Đức Mẹ thì nhà thờ cũng sụp đổ lần thứ hai, làm họ suýt thì bị đè chết, may mà có long thân của Tưởng Lương Lâm chống đỡ. Bốn người giải trừ Mật Trận, quay về Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin thực tế, suýt lại đụng độ nhân viên công tác.

Long nữ len lén chui ra khỏi áo Tưởng Lương Lâm, không muốn ở cùng một chỗ với thằng bé Lang Phóng mới dắt theo. Bọn họ rút lui từ đằng sau núi, Lang Phóng cứ đi mấy bước lại cúi đầu, anh nắm tay cậu bé, tay cậu bé vô lực buông thõng. Lang Phóng lại hỏi có cần cõng hay không, bấy giờ thằng bé mới gật đầu.

Đang là Tết Dương nên ai nấy đều chìm trong sự lười biếng ngày lễ. Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng có cảm giác mình càng nỗ lực lại càng bất hạnh, tự dưng lại đi cứu người, cũng chẳng biết có nên để họ chết trong hang động địa mạch Đức Mẹ hay không, có khi như thế càng tốt hơn ấy chứ. Song đứa bé này mới khoảng sáu tuổi, có vẻ xêm xêm tuổi Tưởng Niệm Lang. Nghĩ tới Trang Hiểu cũng trạc tuổi họ mà lại gặp phải những chuyện này, hai người liền động lòng trắc ẩn, dù sao Phật Tử cũng chịu để cho bọn họ giúp mà.

Cho Trang Hiểu và thằng bé vào xe xong, Tưởng Lương Lâm lái xe trở về thành phố D, đi đến thị trấn gần nhất, tìm một khách sạn rồi dìu hai người vào trong. Lang Phóng bắt xe tới trung tâm thương mại mua quần áo cho họ thay, hai con rồng Tưởng Lương Lâm và Tưởng Niệm Lang thì ở lại khách sạn trông chừng họ.

Tưởng Niệm Lang là long nữ diệu thủ thần y, sau khi được nó giúp đỡ, Trang Hiểu nom như chỉ bị ốm, nhiệt độ cơ thể và trạng thái đều bình thường, tuy nhiên đứa bé trai thì đúng là đáng lo ngại. Thằng bé có tóc đen mắt đen, đường nét nửa Âu nửa Á, gương mặt xinh xắn song lại toát lên cảm giác vô cùng xa cách. Tưởng Lương Lâm đã chọn một khách sạn có bồn tắm, cũng chắng quan tâm bồn tắm có sạch hay không, hắn xả nước nóng đầy bồn, bảo thằng bé vào ngâm nước, như thể làm vậy có thể tăng nhiệt độ cơ thể của nó lên một chút.

Thằng bé cũng không phản kháng, Tưởng Lương Lâm nói gì thì làm đó. Nhà tắm của khách sạn này lắp kính trong suốt, vừa khéo cho người bên ngoài thấy rõ cảnh bên trong. Tưởng Niệm Lang không thể nhìn bé trai tr*n tr**ng, cơ mà bầu không khí này ngột ngạt quá đỗi, nó chỉ đành vòng qua vòng lại trên người bố mình như rắn. May mà Lang Phóng không quên mua cả quần áo cho con gái mình, giờ thì Tưởng Niệm Lang có thể trở lại hình người, trò chuyện với bố mẹ rồi.

“Thằng bé sẽ không chết đuối trong bồn tắm đấy chứ?” Cứ chốc chốc Tưởng Niệm Lang lại ngó vào bồn tắm, Tưởng Lương Lâm liền che tay trước mặt con bé, ngăn cản ánh mắt nó.

“Không đâu. Trang Hiểu, anh ăn chút gì không?”

Lang Phóng mua cháo và bánh bao về, trên đường đi không có nhiều hàng quán mở cửa, giờ cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, chỉ có quán lẩu hoặc quán cơm rang thôi.

Trang Hiểu run rẩy trong ổ chăn trắng của khách sạn, từ khi tỉnh lại, y cứ nhìn chằm chằm về phía nhà tắm, quan sát đứa trẻ kia. Qua lời Trang Hiểu, gia đình Lang Phóng biết được tên thằng bé là Trang Lý An, ký lý hựu an (quan tâm thì sẽ bình an), tựa như một lời cầu chúc cho trạng thái tinh thần.

Thấy nước sắp nguội, Tưởng Lương Lâm bèn vào nhà tắm giúp thằng bé lau người, thay đồ, sấy tóc. Hắn vẫn nhớ lời căn dặn của Phật Tử, chớ nên thể hiện tình cảnh của gia đình ba người, chớ nên k*ch th*ch Trang Hiểu. Trang Hiểu là kẻ điên, con của y Trang Lý An không phải người. Một khi hai cha con nhà họ Trang phát điên thì gia đình hắn không đủ sức trấn áp nổi.

Lang Phóng lo Trang Hiểu không cầm được đũa nên bọc bánh bao trong túi nylon, đưa đến trước mặt y. Trang Hiểu nhìn một thoáng, ngẩn ngơ nhận lấy, hành động chậm chạp như thể mất hồn mất vía, song ít ra vẫn cắn miếng đầu tiên. Thấy Trang Hiểu chịu cử động, Lang Phóng bèn đỡ y dậy, cho y ngồi tựa vào đầu giường.

Bấy giờ La Ái Diệu cũng gọi video qua, Lang Phóng bắt máy, La Ái Diệu nói: “Tôi biết các cậu đã đón được người, chưa về à?”

“Có thể dẫn y về khách sạn F không?” Lang Phóng hỏi.

“Về khách sạn F là tốt nhất, dù sao cũng là nơi chúng ta đang ở. Cho tôi xem con của Trang Hiểu đi.”

Tưởng Lương Lâm dắt Trang Lý An đi ra, Lang Phóng liền quay điện thoại qua.

Trong điện thoại của La Ái Diệu, Trang Lý An mà hắn nhìn thấy chỉ là một cục hỗn độn hình người, còn chẳng rõ ràng bằng một cái bóng. Thế mà La Ái Diệu vẫn thốt lên “Ừm” đầy hài lòng, hắn bảo: “Rồi sẽ ổn thôi. Mọi người đã vất vả rồi. Trang Hiểu đâu?”

“Y vẫn đang nghỉ ngơi.”

“Tôi kiến nghị các cậu đừng qua đêm ở bên ngoài. Bây giờ lái xe về còn kịp đấy.”

“Hiểu rồi.”

La Ái Diệu cúp máy trước. Tưởng Lương Lâm biết giọng điệu của La Ái Diệu là gì, đây chính là cái giọng thị sát công việc chứ đâu. Hắn nói, “Vợ…… À, Lang Phóng, em hỏi anh một lần cuối, La Ái Diệu đáng để chúng ta nể mặt thật sao? Hắn mạnh đến vậy ư?”

Lang Phóng nhún vai xòe tay, “Hắn thực sự rất mạnh.”

Tưởng Lương Lâm nhướn mày, không nói nhiều, chỉ đưa Trang Lý An đến đầu giường, cũng chính là bên cạnh Trang Hiểu.

Mới đầu Trang Hiểu còn do dự lắm, y thả đồ ăn xuống, chẳng biết đặt tay vào đâu. Lang Phóng mua cho Trang Lý An một bộ quần áo trẻ em tươi sáng, áo vàng be quần xanh lá, áo khoác thì màu màu chanh, dùng các màu mùa xuân này giúp đứa nhỏ có thêm sinh khí. Ánh mắt Trang Lý An nhìn Trang Hiểu rất trực tiếp song cũng rất lạnh nhạt, không phải kiểu hờ hững về mặt tình cảm, mà là hờ hững từ bản chất. Điều này khiến Trang Hiểu có phần e ngại.

Sự im lặng và chần chừ kéo dài hồi lâu, không ai thúc dục, song bầu không khí cũng trở nên sốt ruột. Cuối cùng Trang Lý An bám vào tấm ga giường mà Trang Hiểu đang ngồi lên, cậu bé vừa ngâm nước nóng dường như cũng hấp thụ được một chút hơi ấm, bàn tay chẳng còn lạnh giá nữa. Nó chạm vào tay Trang Hiểu rồi lại rụt tay về. Nó chẳng hiểu gì, chẳng biết gì, mãi đến khi Trang Hiểu ôm lấy nó.

Từ “nó” đến “Ngài”, rồi lại đến “thằng bé”, vào khoảnh khắc ấy, tám năm cuộc đời trì trệ của Trang Hiểu đã được đặt dấu chấm hết.

Editor: T xin giải thích theo ý t hiểu nha.

Nôm na là Trang Hiểu đang cần hồi sinh đứa con của mình với một vị thần ngoại lai (người đàn ông ngoại quốc ở sân băng), cho nên đã dùng đến địa mạch Đức Mẹ để nuôi con mình.

Địa mạch Đức Mẹ là một dạng thần linh chưa chính danh. Mọi người có nhớ hồi Phật Tử phong thần cho Tiểu Kha Lợi Đế thì có nói muốn thành thần là phải có điển tích của riêng mình không? Mỗi vị thần phải có câu chuyện của họ, mà những thế lực siêu nhiên không có câu chuyện thì sẽ nhập vào các nhân vật được thờ phụng, “mượn” câu chuyện và đức tin của những nhân vật đó để hưởng hương hỏa từ con người. Và địa mạch Đức Mẹ cũng giống thế, nó trú vào tượng Đức Mẹ để được làm thần thánh.

Đó là lý do Trang Hiểu cầu xin Phật Tử cho mình mảnh bia vỡ của địa mạch Đức Mẹ, vì mảnh bia chính là vỏ trứng khắc kinh văn, tức đức tin mà nó “mượn” được. Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin vốn đã sụp đổ, khi Phật Tử đến đây thì ổng đã tạo ra một thời không của nó ở thế kỷ trước làm chỗ trú ngụ cho Trang Hiểu. Vì đứa con của Trang Hiểu rất mạnh nên thằng bé đã hấp thu và xóa sổ địa mạch Đức Mẹ để hồi sinh. 

Bình Luận (0)
Comment