Chương 79: Người sống sót của ngày xưa cũ • Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp – 1

Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới; Từ nay, hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc; Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn, đời nọ tới đời kia, Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.
—— Phúc âm Luca 1:48 – 50 / “Kinh Mân Côi” Màu nhiệm Mừng đoạn thứ năm
====================
Cứ đọc mãi, tụng mãi, đến tận khi được tất cả âm thanh, ngôn ngữ và thậm chí tri giác đều phá bỏ ranh giới, dung hòa thành một cảnh giới mờ nhạt, lấp lóe ánh sáng. Đây là một khoảnh khắc rất đỗi siêu nhiên. Không biết qua bao lâu, La Ái Diệu buông tay ra, thông báo rằng Thi Sương Cảnh đã học xong.
“Tôi học xong rồi á? Tôi —— Tôi học xong rồi? Nhưng tôi có đọc lại được đâu.” Thi Sương Cảnh lại đeo Phật châu lên cổ, trước kia Phật châu màu xanh quá nổi bật, ai nhìn vào sẽ nghĩ là kẻ không hiểu chuyện đeo nhầm, màu đen đỡ hơn nhiều.
“Đến lúc đó tính sau.” La Ái Diệu nói.
Cảm giác thật thần kỳ. Thi Sương Cảnh vô thức đếm số hạt Phật châu trên cổ, hồi trước cậu xem phim hoạt hình “Tây Du Ký”, Tôn Ngộ Không cũng chẳng có nhiều pháp bảo tới vậy. Dù có đưa cho cậu dùng, cậu cũng chẳng biết cách nào tận dụng cho tốt. Từ khi quen biết La Ái Diệu đến giờ, qua bao lần mạo hiểm, bất kể lớn hay nhỏ, cậu đều vượt qua chỉ bằng sức lực thô bạo hoặc thực sự phải dốc một bầu máu nóng, đến mức máu tươi bắn tung tóe. Nếu cậu không hiểu sai, thì La Ái Diệu trao cho cậu nhiều pháp khí thế này cũng chỉ để gọi hắn đến nơi, tạm thời giúp đỡ cậu trụ vững trong khoảng thời gian đó. Ờm……. Thi Sương Cảnh cảm thấy hơi đáng tiếc, vừa vì bản thân, vừa vì những pháp khí của La Ái Diệu.
Thi Sương Cảnh suy nghĩ một thoáng rồi hỏi: “Bình thường tôi không thể sử dụng những pháp khí này sao?”
Thực ra cậu muốn bảo là cậu cũng muốn luyện tập một chút, chứ không thì uổng cho cái nickname Wechat “Nhất Kiếm Sương Hàn” của cậu quá. Trông cậu trì độn thế thôi, biết đâu cậu lại có tài năng về mặt này thì sao!
“Cậu nghĩ tôi cho cậu mượn để chơi hả?”
“Không, tuyệt đối không.”
“Vậy cậu định “sử dụng” như thế nào? Đây là pháp khí của tôi, chỉ tôi mới có thể sử dụng chúng được thôi.”
La Ái Diệu xem như đã thả lỏng phần nào từ sự kiện trả thù hồi Tết Dương, tâm trạng hắn không tệ, nghi thức vừa kết thúc là hắn liền chủ động mở túi cho Bắp, bế nó trong tay đùa nghịch. Bắp bị La Ái Diệu vo tròn rồi bóp dẹt, một cục ú nu vừa vô tội vừa đáng yêu.
“Là vì anh vẫn chưa niết bàn rời đi nên chỉ anh mới sử dụng được sao?”
“Không phải. Cho dù tôi có niết bàn hay không thì người sử dụng pháp khí vẫn chỉ có thể là tôi. Tín đồ hoặc chùa miếu thờ phụng pháp khí vì biết rằng pháp khí chính là tai mắt của tôi trong thế gian này, đại khái là thấp hơn một bậc so với báo thân của tôi. Bọn họ tìm kiếm sức mạnh của tôi, mà sức mạnh ấy lại hiển hiện qua pháp khí, bản chất vẫn là tôi đang sử dụng pháp khí.”
Hiểu rồi. Xem ra những pháp khí này chỉ có quyền thao tác đơn nhất, còn có thể thao tác từ xa.
Thế thì không hay rồi, có vẻ La Ái Diệu vẫn hời hơn. Thi Sương Cảnh cảm thấy La Ái Diệu cứ là lạ sao ấy, hình như hắn biết gì đó song lại không biết hoàn toàn nên không giải thích rõ ràng cho cậu, chẳng hạn như giấc mơ này, hay lý do tại sao pháp khí của hắn lại khoan dung với cậu.
Xoa mèo đủ rồi, chút mâu thuẫn cuối cùng trong lòng La Ái Diệu cũng tan biến. Hắn đã hứa sẽ dạy Thi Sương Cảnh cách đối xử với những pháp khí sao cho khéo léo rồi, mặc dù không thể sử dụng, nhưng đúng là có cách khác để đối đãi với chúng. Hắn nói: “Có lẽ vài món pháp khí sẽ chủ động tìm tới cậu. Nếu cậu rảnh rỗi hoặc sẵn lòng thì hãy chơi đùa cùng chúng.”
“Nói chân tướng này cho cậu cũng chẳng sao. Đống pháp khí của tôi đều được nhặt về như nhặt rác vậy.” La Ái Diệu cũng tự thấy cách nói “nhặt rác” này buồn cười, “Tôi được gọi là “Phật Tử” chủ yếu vì tôi có thể hoàn thành các việc sau. Đầu tiên là trong quá khứ, tôi có thể giao lưu với Phật. Những giáo huấn dành cho chúng sinh trong Phật quốc, tôi có thể nghe hiểu toàn bộ, mà những gì tôi lĩnh ngộ, chư Phật cũng có thể thấu tỏ. Huống hồ tôi còn có danh tính tại chỗ của Phật Nhiên Đăng, tức là được công nhận chính thức. Hơn nữa tôi có năng lực ngôn ngữ cực mạnh, pháp tính kỳ diệu, có thể giao tiếp với thiên nhân và Phật Đà, nhờ đó mà tôi biên soạn và dịch kinh thư, để lại những bản kinh chính xác cùng các nghi quỹ, chú pháp hữu hiệu. Kinh thư chính xác tất nhiên sẽ ghi chép lại nghi quỹ chính xác, cũng tức là con đường chính xác dẫn đến tu hành hoặc viên mãn. Hiện tại những bản sao đó đều thất truyền rồi, trong kho kinh thư của tôi vẫn còn lưu giữ bản gốc, nên ngoài tôi ra chẳng ai có thể phục dựng lại nữa. Trước kia, để kiểm chứng những nghi quỹ này có hiệu quả hay không, pháp thân của tôi thường đi đến các tầng trời, nhưng lạ là, ở những nơi tôi đặt chân đến, tất cả hộ pháp, thiên thần, Bồ Tát, Kim Cang đều biến mất, vườn không nhà trống, chỉ còn lại những thứ này cho tôi. Số lượng chúng chưa từng được kiểm đếm, có thứ to cỡ đá tảng dưới đất, có thứ chỉ nhỏ như hạt xá lợi, hết thảy đều xem như pháp khí, và tôi đã thu lại hết. Địa ngục thì còn đỡ, ít ra vẫn náo nhiệt hơn đôi chút, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có Phật sự. Không tính mấy tháng tôi ở thế gian này thì nhục thân của tôi đã hoạt động tổng cộng hai mươi chín năm, có thể hiểu là tôi đã sống hai mươi chín tuổi. Năm Lý Thích nghênh đón Phật cốt tại chùa Vô Ưu Vương, Kỳ Sơn, tôi đã tự nguyện vào núi, ngộ pháp thất bại, chớp mắt đã ngàn năm.”
Không ngờ Thi Sương Cảnh nghe cũng hiểu được hơn phân nửa. La Ái Diệu nói hắn có thiên phú đặc biệt, nhưng theo thời thế biến chuyển, vật đổi sao dời, có lẽ chỉ còn lại một mình hắn, cho nên hắn mới bế quan. Bế quan thất bại, trước khi bế quan hắn hai mươi chín tuổi, vậy bây giờ là…… ba mươi tuổi?
Cậu cứ cảm giác bầu không khí hiện tại không tiện để lên tiếng cho lắm. Cậu cứng họng luôn rồi, thế là liền chuyển sang gõ chữ.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Biết đâu anh vẫn chưa thất bại? Thất bại mà anh vẫn lợi hại cỡ này hả?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Thời cơ là rất quan trọng
Nhất Kiếm Sương Hàn: Thời Đường không được
Nhất Kiếm Sương Hàn: Có khi 29 tuổi cũng không được, là vì phải đợi đến khi anh 30 tuổi
Nhất Kiếm Sương Hàn: Nếu pháp khí muốn tìm tôi thì có thể đừng tìm đến vào lúc nằm mơ buổi tối được không? Ban đêm tôi nằm mơ mà như thể cả đêm không ngủ vậy
Nhất Kiếm Sương Hàn: [ôm ôm][ôm ôm][ôm ôm][ôm ôm][ôm ôm]
La Ái Diệu: “……”
La Ái Diệu: “Rốt cuộc cậu bị làm sao thế hả? Gõ chữ thì nhanh thoăn thoắt mà mở miệng nói một câu cũng không nói được? Cậu chẳng tiếp lời làm tôi như đang tự than vãn ấy.
Thi Sương Cảnh: “Thì đúng thế còn gì……?”
La Ái Diệu: “Đó chỉ là đang tự giới thiệu muộn thôi.”
Thi Sương Cảnh: “……Đúng là muộn thật.”
La Ái Diệu: “Thôi cậu cứ dùng Wechat tiếp đi.”
*
Phật châu một trăm linh tám hạt, chuỗi Mân Côi năm mươi chín hạt. Bên này bảo vệ, bên kia Đức Mẹ hiển hiện.
Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm xuất hiện tại tuyến thời gian đầu thế kỷ 20 của Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin, nghe đâu La Ái Diệu đã nhốt Trang Hiểu vào thời không dưới lòng đất.
Hai người tìm được Trang Hiểu, giữa hang động dưới lòng đất mênh mông là một quả trứng đá chạm rỗng đứng sừng sững. Trước khi thấy rõ cấu tạo của hang động và trứng đá, một cảm khác chán ghét mãnh liệt đã bao trùm lấy Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng. Trừ con đường lúc bọn họ tới thì trong hang động trống trải chẳng còn lối ra vào nào khác, ấy vậy mà luồng gió tanh hôi vẫn rít gào quanh hang động, va vào vách đá, bất lực và điên cuồng tựa như những con chim đâm đầu tự sát, để lại lông vũ và máu tanh tán loạn. Trên vách đá có gắn giá đỡ đuốc, ngặt nỗi chẳng hề có nguồn sáng nào. Lang Phóng lấy một chiếc đèn pin công suất lớn từ trong ba lô ra, soi đèn loanh quanh trong bóng tối u ám này chỉ càng khiến khung cảnh thêm phần rùng rợn, sợ rằng sẽ đột ngột chiếu phải thứ không nên chiếu.
Mới đầu họ tưởng đã đến một hang động trung chuyển khổng lồ, tưởng trứng đá là trụ đá hình bầu dục, được hình thành tự nhiên. Mãi đến khi đi dạo quanh, dùng đèn pin soi từng ngóc ngách, cả hai mới xác nhận đây chính là vật kỳ dị trong hang.
Có lẽ vì khu vực này nằm dưới tầm bao phủ của Kim Cam Luân Mật Trận của Phật Tử, có khả năng phòng thủ nhất định, cho nên Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng mau chóng thích ứng được với bầu không khí điên cuồng quỷ quái ở nơi đây. Họ cứ nghe loáng thoáng tiếng ùng ục như là âm thanh của chất lỏng nào đó. Tưởng Lương Lâm gõ lên trứng đá, mu bàn tay nhói đau, song nghe tiếng vọng lại có cảm giác lớp vỏ của quả trứng đá này cực kỳ mỏng, đến mức chạm vào là vỡ ra ngay.
Lang Phóng thử gọi: “Trang Hiểu, anh ở đâu? Bọn tôi là bạn của Phật Tử.”
Không ai trả lời. Chỉ có âm thanh trầm thấp, ướt át.
Mắt âm dương của Lang Phóng không nhìn thấu được thứ bên trong trứng đá, mà cũng không thể để nhóc rồng hiện thân, nhìn thấy thứ không nên nhìn. Tim Tưởng Lương Lâm đập thình thịch, hắn chẳng biết có nên nói chuyện phải trái với Trang Hiểu hay không. Rõ ràng La Ái Diệu đã nắm được một phần câu chuyện về Trang Hiểu song lại không muốn chia sẻ, cứ bắt bọn họ phải tới đây một chuyến. Haiz, tên này đúng là chẳng biết hợp tác gì cả, lần sau không làm việc chung nữa.
Lang Phóng ra dấu tay, ý bảo từ giờ Tưởng Lương Lâm hãy nghe nhiều nói ít, để Lang Phong phụ trách trao đổi. Anh đã suy nghĩ kỹ càng rồi, mặc dù kiểu nói chuyện của anh là lời ít ý nhiều, nhưng đôi lúc nói ít còn hơn là nói nhiều.
Sau khi thăm dò toàn bộ hang động khổng lồ, Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm tới gần quả trứng đá rồi ngồi xuống. Lang Phóng tự giới thiệu bản thân và cũng giới thiệu thay phần Tưởng Lương Lâm, nhấn mạnh vào mục đích của họ khi đến đây —— Họ muốn biết vì sao tinh thần mình lại bị ảnh hưởng sâu sắc bởi thiết bị đồng hồ cát, vì sao vào Tết Dương lại có kẻ trả thù Tưởng Niệm Lang, vì sao họ lại bị liên lụy vào nhân quả của Trang Hiểu.
Hai người chờ đợi hồi lâu, đến mức cả nhóc rồng cũng chịu hết nổi. Bầu không khí quái dị này ảnh hưởng tới chuyện nghỉ ngơi của nó, khiến nó không tài nào ngủ được. Lang Phóng ấn nó lại, không cho nó ra ngoài. Anh nhớ lời nhắc nhở của La Ái Diệu, không thể diễn tiết mục một nhà ba người trọn vẹn hòa thuận ở trước mặt Trang Hiểu. Cơ mà, người có thể sinh con với thứ tà ác bất thường như thế thì tinh thần chắc chắn cũng có vấn đề.
Chờ đến một lúc nào đó, trong không khí không còn có tiếng bọt khí ùng ục nữa mà thay vào đó là âm thanh khiến người ta còn bất an —— Đó là tiếng gặm nhấm dữ dội, nghe mà rợn người, buốt óc. Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm đứng bật dậy, xác nhận xem xung quanh có sinh vật nguy hiểm hay không, may mà hang động có vẻ hết sức an toàn.
Tưởng Lương Lâm đảo đèn pin qua nóc hang, phát hiện trứng đá bắt đầu nứt ra. Tiếng gặm nhấm kèn kẹt kèn kẹt vọng ra từ trên đỉnh, song lại chẳng thấy gì cả, chỉ có đá vụn rơi xuống. Theo thời gian trôi dần, trứng đá bị nhấm nháp một phần mười, một phần tám, một phần sáu…… Tưởng Lương Lâm lại đi vòng quanh quả trứng, nhận thấy phần trứng gần hông hắn đều có chỗ bị hổng. Hắn bèn soi đèn vào, một gương mặt người bất thình lình xuất hiện ở lỗ hổng đó, Trang Hiểu hét to: “Đừng có quấy rầy chúng tôi! Lỡ mà thất bại, tôi sẽ giết các người…… Cho dù các người có đi đâu, tôi cũng sẽ giết các người.”
Lang Phóng giành lấy đèn pin trong tay Tưởng Lương Lâm rồi tắt đi. Tưởng Lương Lâm giơ cao hai tay như bị cảnh sát chĩa súng vào. Trời ơi, Trang Hiểu nóng nảy thế này hả?
Thể tích trứng đá giảm dần, khi quả trứng chỉ còn lại một phần ba, vỏ trứng cũng nứt to hơn, có tảng đá lớn rơi vào trong hoặc rớt ra ngoài. Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm dần dần nhìn thấy tay, đầu, thân trên của Trang Hiểu và cả cảnh tượng bên trong trứng đá.
Trong trứng đá có khắc kinh Mân Côi vô cùng thô sơ, thì ra tấm bia vỡ của Phật Tử là đục từ quả trứng này ra. Ngoài ra, hai người còn thấy bên trong trứng có một vật lờ mờ màu lá úa, trên thân nối liền với rất nhiều hệ thống sinh vật dạng mô mỏng hoặc ống mảnh, liên kết với những dòng kinh Mân Côi khắc trong trứng. Theo sự biến mất của trứng đá, hệ thống nối liền với vỏ trứng cũng từ từ giảm bớt. Bên cạnh đó, họ còn nhìn thấy thứ gì trắng toát nom như xương cốt.
Thân trên của Trang Hiểu dính liền với hệ thống sinh vật màu lá úa này, y chẳng mặc gì ngoài một cái quần, làn da ở những bộ phận cơ thể tr*n tr** khác như lồng ngực, cánh tay đều có dấu hiệu tan chảy. Trứng đá vẫn tiếp tục bị gặm nhấm, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đến khi trứng đá chỉ còn sót lại cái bệ, Trang Hiểu mới dừng động tác. Y quay lưng lại, ngồi quỳ trước hệ thống bất động màu lá úa cao chừng hai mét rưỡi, miệng lẩm nhẩm gì đó với tốc độ rất nhanh, âm thanh phát ra càng lúc càng lớn, tiếng vọng dội lại nghe như đang có cả trăm ngàn người. Chẳng biết từ lúc nào, lời thủ thỉ điên rồ chuyển thành tiếng khóc đầy bi thương. Tất cả những động tĩnh ấy khiến người bàng quan vô cùng khó chịu, không chỉ khó chịu về mặt tinh thần, mà chủ yếu là về tâm lý.
“Được rồi. Được rồi. Hoàn thành rồi. Kinh văn và máu thịt của địa mạch Đức Mẹ là thần thánh nhất. Cảm ơn. Từ nay con sẽ mang ơn. Con ca tụng tên và thánh tích của Đức Mẹ, con của con cũng là con của ngài. Vì Đức Mẹ nhân từ, con của con sẽ vĩnh viễn học theo những đức hạnh cao quý ở nơi ngài mà nó vốn chẳng xứng có được……”
Lang Phóng vẫn luôn quan sát Trang Hiểu, anh lặng lẽ đi từ đằng sau Trang Hiểu tới bên cạnh y. Anh thấy Trang Hiểu và thi thể trong địa mạch Đức Mẹ liên kết với một hệ thống máu thịt cao hơn một mét, trông như thể loài người và tà linh đã chết đang cùng nhau thai nghén một thứ tà ác hoàn toàn mới. Tình trạng của Trang Hiểu hết sức tồi tệ, nom như sắp ngã gục vào khối thịt đó đến nơi. Lang Phóng vẫn tiếp tục quan sát, rồi cuối cùng, anh bỗng dưng bắt được một ánh nhìn của Trang Hiểu.
Lang Phóng lập tức nhảy lên bệ quả trứng, vung thanh đao bạc dài bằng cánh tay, cắt đứt điểm tiếp nối giữa Trang Hiểu và đống thịt kia. Tưởng Lương Lâm giúp ôm Trang Hiểu xuống, lồng ngực người này đã bê bết máu thịt, ngay cả tim đập cũng như ẩn như hiện, hiển nhiên sắp không sống nổi nữa rồi.
Lang Phóng suy tĩnh rồi vỗ vỗ Tưởng Niệm Lang qua lớp áo.
“Tiểu Cổ, con ra ngoài giúp chú này được không?”