Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 78

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 78: Người sống sót của ngày xưa cũ • Màn dạo đầu cho cuộc giết chóc – 3

Thi Sương Cảnh ngồi lên xe La Ái Diệu, bây giờ đi đâu cậu cũng đeo cặp vì trong cặp đựng pháp khí mà La Ái Diệu cho cậu, có thể giúp cậu an tâm. Ánh mắt La Ái Diệu mấy lần liếc nhìn chuỗi hạt màu xanh sẫm trên cổ cậu, càng nhìn hắn càng chướng mắt, cứ như đang nhìn phế phẩm vậy.

Bọn họ hướng thẳng đến hồ Thăng Tiên, La Ái Diệu đóng cửa xe vang cái rầm, Thi Sương Cảnh thắc mắc: “Phật Tử, hôm nay tâm trạng anh không vui sao?”

“Cậu đừng xen vào. Đi theo tôi.”

La Ái Diệu đi bước nào là Thi Sương Cảnh đuổi theo bước ấy, chẳng mấy chốc cả hai đã đến bờ hồ nhân tạo. La Ái Diệu chỉ xuống nước, bảo với Thi Sương Cảnh: “Xuống dưới, vào trong nước.”

“Bây giờ á? Tại sao??” Trên đầu Thi Sương Cảnh hiện ra ba dấu hỏi chấm.

Khổ nỗi La Ái Diệu chẳng trả lời cậu mà cứ đứng khoanh tay chờ trên bờ, tư thế như kiểu cậu mà không xuống là hắn sẽ đạp cậu xuống vậy. Ngoài mặt Thi Sương Cảnh không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại đang âm thầm suy sụp. Cậu cúi người khom lưng, chuẩn bị cởi giày, La Ái Diệu lại bảo: “Cậu cứ để thế mà đi xuống.”

“Sẽ ướt giày mất.” Đó là rõ ràng mà? Nếu không phải do thời tiết quá lạnh thì cậu còn c** q**n mới đi xuống.

“Bảo cậu làm thì cứ làm đi, sao hỏi lắm thế?”

Thi Sương Cảnh không lay chuyển được La Ái Diệu, cậu nắm chặt cặp sách, cất tiếng thở dài, đành phải giẫm lên lớp đất bùn mềm trên bờ, đi vào giữa hồ theo hướng hắn vừa chỉ. Cậu cúi đầu quan sát mặt nước, giày giẫm lên nước, lòng bàn chân mát lạnh song không có nước tràn vào. Cậu lấy hơi, cẩn thận cất bước, đi mấy bước mới thấy lòng bàn chân và mắt cá chân không lạnh như mình tưởng, liền hoang mang nhấc chân lên, nhận ra chân mình hoàn toàn không bị ướt. Cậu ngoái lại nhìn La Ái Diệu, La Ái Diệu đanh măt, ý bảo cậu mau tiến về phía trước.

Không thể xem nhẹ độ sâu của hồ nhân tạo này được, Thi Sương Cảnh tiến vào hồ mà canh cánh lo lắng. Lúc nước chưa quá đầu gối, cậu chợt đá phải gì đó, tuy không đau nhưng cảm giác toàn thân chấn động. Dưới ánh nắng ban ngày, nước hồ hiện ra trong veo song dưới đáy có rất nhiều rong rêu và thứ linh tinh nên tầm nhìn vẫn bị cản trở. Thi Sương Cảnh nhúng tay xuống nước, mò được một vật nặng trĩu, bèn vớt lên, đó là một chiếc chuông cổ to cỡ hai bàn tay hợp lại.

Thi Sương Cảnh giơ chiếc chuông lên, âm thầm hỏi La Ái Diệu, có phải là cái này không? La Ái Diệu gật đầu, gọi cậu quay về.

“Lần trước cậu bảo cậu cứ luôn mơ thấy hồ Thăng Tiên và đi vòng quanh bờ hồ, chính là vì nó.”

Cậu vừa lên bờ, La Ái Diệu liền đưa ra đáp án. Hai tay Thi Sương Cảnh nâng chiếc chuông Phạn nhỏ, chẳng hiểu mô tê gì. La Ái Diệu nói tiếp: “Tôi thường dùng chiếc chuông này làm cảnh báo, khi tiếng chuông vang lên sẽ có công hiệu trấn áp, cho nên thi thoảng tôi sẽ dùng nó để săn “thú”. Tôi chôn nó ở chỗ này vốn là để phòng ngừa thiết bị đồng hồ cát xuất hiện lần nữa, không ngờ cậu lại bị nó kéo vào trong mơ. Đây không phải lần đầu tiên cậu có cảm ứng với pháp khí của tôi, mà pháp khí của tôi còn tự động tìm tới cậu. Vào hôm diễn ra pháp hội quỷ đói, thí thực cho ác quỷ, cậu nhận được một chiếc chày kim cang, tuy nhiên không phải do tôi đưa cho cậu mà là nó rời khỏi kho tàng của tôi, tự động tìm tới cậu. Mà trước đó nữa cậu cũng chẳng kiêng dè tượng Phật của tôi, còn nhớ đêm đầu tiên tôi tới nhà dọa cậu không? Pháp luân đầu thú của tôi đáng lẽ phải lột xa lóc xương cậu, nhưng cuối cùng nó chỉ cắn cậu một cái rồi dừng lại.”

Nghe xong mà người Thi Sương Cảnh lúc lạnh lúc nóng, sao hả, anh còn muốn tôi khen anh hay gì? Thế chẳng phải ban đầu La Ái Diệu thực sự muốn giết cậu ư! Nhìn điệu bộ thản nhiên thừa nhận của hắn, Thi Sương Cảnh cũng chẳng biết nên nổi giận hay nên cảm ơn nữa, đành hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói gì hả Phật Tử?”

“Dù thế nào cũng phải dạy cậu vài cách phòng thân, kẻo chuyện hôm qua lặp lại lần thứ hai.” La Ái Diệu dừng một thoáng, Thi Sương Cảnh đang giận ư, bầu không khí hơi kỳ lạ thì phải, hắn bèn dịu giọng hơn, “Hiện tại nhân quả của tôi và cậu đã quyện vào nhau, nếu cậu mà chết trước khi tôi niết bàn thì khá là rắc rối đấy.”

“Anh muốn dạy tôi thật sao? Dạy cái gì?” Còn chưa kịp chán nản thì Thi Sương Cảnh nghe La Ái Diệu muốn dạy mình vài thứ ngầu lòi, thế là cậu lại phấn chấn lên.

“Vừa rồi tôi nói chưa đủ rõ à? Dạy cậu cách phòng thân. Chúng ta về khách sạn đã.”

“Tôi tưởng anh còn muốn đi kiểm tra mấy điểm đánh dấu khác trên bản đồ chứ.”

“Rõ ràng quá còn gì?” La Ái Diệu ung dung đáp, “Tấm bản đồ của Tưởng Lương Lâm có độ chính xác rất cao, trong phạm vi 5km xung quanh nơi Lang Phóng cảm ứng được chắc chắn sẽ có vùng nước rộng lớn, cậu đối chiếu với cảnh tượng hiện giờ sẽ dễ dàng đoán ra thiết bị đồng hồ cát có liên quan tới nước. Chỉ xét về hình thái thì hình thái đồng hồ cát gần như là ảnh phản chiếu trên mặt nước, mà nếu chỉ nhìn một nửa, nó sẽ trông như một thiết bị gần với hình tam giác. Chúng ta cũng phải tìm một thiết bị có dạng như thế. Trước đó, Trang Hiểu từng nói rằng y biết thiết bị này xuất xứ từ đâu, dùng để làm gì.”

“Thiết bị này là cái gì? Dùng để làm gì?” Thi Sương Cảnh nâng chuông bằng hai tay, lại đi theo sau La Ái Diệu. Cái tên này bị sao vậy, cứ thích đánh đố người ta.

“Sau khi tìm được nó tôi sẽ tháo dỡ cho cậu xem, có đồ thật để đối chiếu thì nói sẽ rõ hơn. Còn giờ tôi chỉ có thể cho cậu biết rằng nó là sản phẩm tương tự như bè sao.” La Ái Diệu vừa đi vừa dùng tay làm hình tam giác cho Thi Sương Cảnh xem, “Bè sao chính là phi thuyền theo cách gọi của người hiện đại các cậu. Nhưng theo ấn tượng vô cùng ngắn ngủi của tôi về nó, tôi cho rằng chiếc bè sao này đã tồn tại ở mảnh đất này một thời gian khá lâu rồi, ít nhất cũng lâu hơn thời gian tôi tồn tại. Điều này khớp với thông tin mà Trang Hiểu cung cấp.”

(Người cổ đại gọi những vật thể bay không xác định là bè sao, theo truyền thuyết thì thiên hà thông với biển, thời Hán từng có người ngồi bè gỗ đi tới thiên hà, gặp được Ngưu Lang Chức Nữ.)

Đây là lần đầu tiên La Ái Diệu dùng cách nói “người hiện đại các cậu” để phân biệt hắn và Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh cảm giác hết sức mới lạ. Ban nãy La Ái Diệu không chia sẻ thông tin này cho Tưởng Lương Lâm mà lại kể với cậu trước. Bây giờ cậu có phần đồng tình với ý kiến của La Ái Diệu lúc trước rồi —— Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu là một phe. Bọn họ là đồng minh!

La Ái Diệu đọc được ý nghĩ này của Thi Sương Cảnh. Nói thế nào đây nhỉ, La Ái Diệu cảm thấy ở bên Thi Sương Cảnh khá nhẹ đầu. Phản ứng cảm xúc của đứa nhỏ này rất tức thời, chỉ cần chuyển hướng sự chú ý của cậu, cậu sẽ nhanh chóng quên đi cảm xúc trước đó. Không biết có phải do bị cuộc sống rèn giũa hay không, cậu chẳng có thời gian chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, mà lại thích phản ứng và hành động ngay lập tức hơn.

La Ái Diệu đương nhiên có điều che giấu Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng. Thậm chí hắn cho rằng Tưởng Lương Lâm cũng có một phần đáp án rồi, chỉ là không chia sẻ với hắn thôi. Tưởng Lương Lâm không đề cập tới thì tội gì hắn phải nói cơ chứ? Hắn đã rất tốt bụng cho bọn họ cơ hội đi gặp Trang Hiểu rồi. La Ái Diệu không muốn giúp đỡ Tưởng Lương Lâm một cách dễ dàng như vậy. Sự khổ công vất vả của hắn suốt cả quá trình đúng là hoang đường, hắn không nhìn nổi cảnh Tưởng Lương Lâm ở nhà ngồi mát ăn bát vàng.

Trở lại khách sạn, bát của Bắp trống trơn, ngay cả vụn cũng bị l**m sạch. Thi Sương Cảnh kiểm tra chậu cát của Bắp, xúc bỏ chất bài tiết của nó rồi cho Bắp vào túi đựng mèo. Cậu mở một hộp pate cho nó, ý bảo nó ở lại trong túi lâu thêm, cứ ăn ngủ thoải mái, chớ nên ra ngoài.

La Ái Diệu sắp dạy cậu vài thứ cool ngầu rồi!

Thi Sương Cảnh bày tất cả pháp khí cậu có lên bàn. Chuỗi Phật châu lazurite trên cổ, chày kim cang, tượng vàng Phật Tử và chiếc chuông Phạn vừa lấy được. Nếu tính cả giới văn Phật Tử trên người Thi Sương Cảnh thì có tổng cộng năm loại, đáng tiếc giới văn in trên da cậu rồi, không lấy ra được.

Tiếng rửa tay trong phòng tắm ngừng lại, La Ái Diệu làm một bài dục Phật kệ đơn giản —— “Rửa tay trừ cáu bẩn, tâm sạch chẳng nhiễm trần”. Hắn tịnh tâm rồi đi ra, nắm lấy chuỗi Phật châu mà mình tặng cho Thi Sương Cảnh, chụm tay trước ngực làm ấn mắt Phật, lần từng viên Phật châu. (Dục Phật kệ: bài kinh đọc khi gột rửa tượng Phật.)

(Ấn mắt Phật là một trong những thủ ấn của Mật giáo, tạo hình 5 con mắt gồm mắt thịt, mắt trời, mắt tuệ, mắt pháp, mắt Phật.)

Thi Sương Cảnh chẳng dám thở mạnh. Đây quả thực là lần đầu tiên cậu chứng kiến cảm xúc gần như “thành kính” hiện trên gương mặt La Ái Diệu. Ý cậu không phải là trước đây Phật Tử không chuyên nghiệp, nếu La Ái Diệu mà không chuyên nghiệp thì Phật môn toang rồi. Song trước đây La Ái Diệu tiến hành Phật sự đều tự nhiên tùy ý như thể ăn uống hô hấp vậy, hôm nay mới được chứng kiến Phật Tử tỏ ra giống Phật.

Chỉ trong chớp mắt, pháp khí trên bàn đều biến mất. Thi Sương Cảnh tiu nghỉu, thu hồi rồi sao?

Lần xong một trăm linh tám viên Phật châu, La Ái Diệu lại đưa chuỗi hạt cho Thi Sương Cảnh, dặn cậu chớ vội đeo vào mà cứ cầm trong tay đã, “Tiếp sau đây tôi sẽ dạy cậu cách sử dụng nó. Vừa rồi tôi tự hỏi kho tàng của mình xem pháp khí nào nguyện ý tiến vào huyền châu làm hộ vệ cho cậu, những pháp khí đồng ý đã nhập vào huyền châu cho cậu mượn dùng. Tổng cộng có một trăm linh tám món, cậu không cần phải học hết từng loại, phần lớn chúng sẽ tự động phát huy dựa theo tình hình. Pháp khí chủ yếu là dụng cụ nghi lễ, nói cách khác, chúng không thể dùng như búa rìu mà sẽ có cách dùng tinh vi hơn.”

La Ái Diệu tự dưng tốt với Thi Sương Cảnh như thế làm cậu chẳng quen gì cả. Một trăm linh tám loại là khái niệm gì? Trong chuỗi hạt này có một trăm linh tám món pháp khí ư? Mười tám món đã ngại nhiều rồi! Thi Sương Cảnh áng chừng chuỗi Phật châu trên tay, trọng lượng hoàn toàn không thay đổi, chỉ có màu sắc từ màu mắt lam của La Ái Diệu đã biến thành màu đen tuyền.

“Bây giờ tôi dạy cậu nghe và niệm đà la ni đơn giản nhất. Nhớ kỹ, đừng nghe bằng tai cậu, cũng đừng nhớ bằng não cậu. Đà la ni này là chân ngôn mật chú của giác tri và tâm tri, là cách tụng chú trực tiếp nhất để triệu thỉnh Phật Tử La Ái Diệu. Pháp khí là màn dạo đầu cho sự hiện thân của tôi. Một khi pháp khí hiển hiện, tôi sẽ có thể khai mở tai mắt, phá mọi chướng ngại.”

Hai tay La Ái Diệu giữ lấy đầu Thi Sương Cảnh, muốn cậu nghiêm túc nghe mình nói chuyện. Giờ phút này hắn đang cực kỳ tập trung. Đối diện với La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh cũng mau chóng tĩnh tâm lại. Sắc xanh trong mắt hắn từ từ lan tỏa, mọi thứ trong tầm nhìn đều nhuốm màu xanh lạnh lẽo ấy, song trong sự lạnh lẽo lại có độ ấm tựa da thịt, sau này Thi Sương Cảnh mới biết đó là sự hiển hiện của thangka.

Cách tụng chú triệu thỉnh La Ái Diệu có cơ sở là tiếng Phạn. Đúng ra mà nói thì tiếng mẹ đẻ của La Ái Diệu là tiếng Phạn, hoặc là tiếng thiên nhân càng nguyên sơ hơn. Mọi ngôn ngữ học tập về sau đều lấy mật ngôn tiếng Phạn làm cơ sở, đây là cách La Ái Diệu nhìn nhận thế giới. La Ái Diệu dạy, Thi Sương Cảnh học, đây là một câu mật chú cực kỳ ngắn. Như lời La Ái Diệu nói, nếu Thi Sương Cảnh học theo cách phát âm hay kiểu câu của hắn, thì chỉ một câu này thôi cũng đủ để học cả đời, dù sao nhiều tăng nhân cũng phải dành cả đời chỉ để học một câu chân ngôn Mật giáo thôi mà. Phải giác tri, tâm tri. Nghĩa là sao? Thực lòng Thi Sương Cảnh cũng chẳng biết.

Thi Sương Cảnh hoàn toàn bị mê hoặc bởi đôi mắt của La Ái Diệu. Lần đầu trong đời cậu tĩnh tâm đến thế, như thể đang chìm vào cửa Không. Mỗi người lại lĩnh ngộ mật chú theo cách khác nhau, từ đó sinh ra phiên bản mật chú độc nhất vô nhị. La Ái Diệu dạy một lần, hai lần, ba lần…… Chưa bao giờ hắn kiên nhẫn đến vậy, hắn chờ đợi Thi Sương Cảnh tự phát triển mật chú của riêng mình. Thậm chí hắn đã sẵn sàng cho cuộc chiến dài hơi, vì Thi Sương Cảnh chẳng phải một đứa trẻ thông minh. (Cửa Không ám chỉ cửa Phật hay Phật pháp.)

Song chẳng mấy chốc, La Ái Diệu nhận ra Thi Sương Cảnh ghi nhớ rất nhanh. Phiên bản mật chú cậu đọc lên còn sơ sài, mà trong sự sơ sài đó lại ẩn chứa sức mạnh nghiêm túc tựa như xương sống. Tuy nói là học cách triệu thỉnh Phật Tử, thế nhưng qua từng lần Thi Sương Cảnh luyện tập tụng niệm, có một thứ gì đó xa xưa hơn, kiên định hơn đang dần tụ lại, dẫu rằng vô cùng yếu ớt. Trong đà la ni mà Thi Sương Cảnh tái hiện có nhiều nội dung riêng biệt của cậu, chính những nội dung không thể phân rõ ấy khiến La Ái Diệu dù chẳng hiểu được, song trong lòng lại khoan khoái như thể đã thông suốt.

Thi Sương Cảnh là một linh hồn mới tinh, cậu không có kiếp trước, đây là kiếp đầu tiên của cậu. Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, La Ái Diệu đã xác nhận điều này. Mặc dù La Ái Diệu chẳng hiểu vì sao pháp khí của mình đều đối xử tốt với Thi Sương Cảnh, nhưng hắn buộc phải thừa nhận rằng, đôi khi ngay cả hắn còn muốn đối xử tốt với Thi Sương Cảnh mà, huống chi là pháp khí của hắn?

Bình Luận (0)
Comment