Chương 77: Người sống sót của ngày xưa cũ • Màn dạo đầu cho cuộc giết chóc – 2

La Ái Diệu giới thiệu một tràng rất như thể đang lên lớp vậy. Chẳng ai đáp lời, La Ái Diệu gõ gõ bản đồ, tấm giấy màu vang tiếng cạch cạch.
“Nó xem con người là nô lệ, xem những vị thần yếu ớt là thức ăn.” La Ái Diệu tổng kết bằng một câu.
“Nhưng đồng thời bọn chúng cũng sinh con với nô lệ ư?” Tưởng Lương Lâm lấy làm khó hiểu, cảm thấy tác phong của thứ này đúng là trừu tượng.
“Loài người đôi lúc rất thần kỳ, cũng có tiềm lực. Suy nghĩ của con người cũng rất phong phú. Con người là một giai đoạn tiền đề nào đó.” La Ái Diệu nói, “Các cậu nghĩ sao? Định chuyển đi nơi khác vờ như chẳng có gì xảy ra, hay là oan oan tương báo? Tôi đã chẳng thể tính ra rốt cuộc mọi chuyện bắt đầu từ đâu, là do cậu đuổi theo thiết bị đồng hồ cát, hay do tôi thực sự tiến vào sâu trong ga tàu điện ngầm. Nhưng nó lại xuất hiện đúng lúc tôi đang lên kế hoạch chiêu mộ Cổ Long, xem ra là có liên quan đến tôi, vậy thì tôi nhất định phải tranh giành rồi.”
Vốn dĩ La Ái Diệu rất nóng tính, chẳng qua bình thường không có chuyện gì khơi dậy khía cạnh đó của hắn mà thôi, chứ thực tế hắn là người truy cứu đến cùng, không chịu buông tha, thậm chí phải nói là hiếu chiến. Chỉ cần nhìn vào việc thả pháp khí hoa sen tận ba lần cũng đủ hiểu rằng một khi hắn đã hành động thì nhất định phải có kết quả rõ ràng. Chính hắn mới là kẻ oan oan tương báo.
Tưởng Lương Lâm nói: “Anh nhắc tới Trang Hiểu làm tôi sực nhớ tới hai vị cảnh sát ăn cơm hôm qua, có lẽ tên Trang Hiểu này cũng sở hữu vài thứ đồ gì đó, không thì sao lại cầm nhiều căn cước của người mất tích đến thế, gã phạm nhân biến mất hẳn cũng là do y gây ra. Hừm…… Sao anh không dẫn y tới? Nhốt vào cái không gian gì đó của anh?”
La Ái Diệu: “……”
“Vậy anh đã giúp Trang Hiểu tìm tấm bia vỡ à?” Thi Sương Cảnh cất lời.
“Tôi nhốt y vào trong hài cốt địa mạch Đức Mẹ ở nhà thờ Đức Mẹ rồi.” La Ái Diệu đáp.
Thi Sương Cảnh: “……”
“Y tự nguyện mà, thậm chí còn xin tôi tạo màn chắn phòng ngừa thứ kia điều tra ra, đúng là hời cho y.” La Ái Diệu nhún vai, “Nếu không cần thiết, tôi không định để y gặp các cậu. Những tín đồ này không thể coi là con người nữa, mà chúng đã ở ranh giới nửa điên loạn rồi, phần lớn tín đồ còn cộng hưởng trí não với dị thần mà chúng thờ phụng. Gã “người ngoại quốc” mà cả hai đụng độ hôm qua tên là Kỷ Phục Sâm, là hình thái con người của thứ kia, có kẻ nói thân phận con người của nó đang kinh doanh đấu giá bí mật ở chợ đen, tôi đoán những tác phẩm trước đó của Lang Phóng đã bị nó sang tay thu hồi rồi. Giấc mơ là do nó cố ý tạo dựng hòng từng bước dẫn các cậu tới đây, chỉ là không biết mục tiêu của nó rốt cuộc là long nữ hay cả gia đình. Trang Hiểu và Kỷ Phục Sâm không đội trời chung, song có thể thu được rất nhiều tình báo từ đứa con của y. Tôi không hứa hẹn với y điều gì khác, chỉ có mảnh bia vỡ mà thôi.”
Tưởng Lương Lâm nghe xong chỉ cảm thấy La Ái Diệu xuất hiện quá đúng lúc: “Anh cần Tưởng Niệm Lang giúp đỡ, bọn tôi xuất hiện ở đây vì cảm nhận được mối đe dọa mơ hồ —— Thế là để hợp tác, anh mới chấp nhận yêu cầu của bọn tôi…… Vậy thì anh tuyệt đối không thể tha cho Kỷ Phục Sâm được!”
Tưởng Lương Lâm trưng ra vẻ mặt “Tất cả mọi thứ đều vô cùng trùng hợp”, chuẩn quá rồi, đây đúng là nhân quả.
La Ái Diệu: “Có cần tôi nhắc nhở cậu không, thực ra tôi không chỉ ăn con người mà còn ăn cả thần đấy. Chẳng qua tôi không cần ăn chúng để duy trì sự sống, mà hoàn toàn là vì sở thích thôi.”
“Tôi mặc kệ anh ăn thế nào. Anh có ăn con người cũng chẳng lạ, huống chi là một sự tồn tại như anh.” Tưởng Lương Lâm nói.
Lang Phóng lại lần nữa đứng ra kết thúc màn đấu khẩu giữa cả hai, “Tôi muốn gặp Trang Hiểu một lần .”
Lang Phóng biết rõ La Ái Diệu không có kiên nhẫn kể lại tất cả tin tức, La Ái Diệu và Tưởng Lương Lâm đều là kiểu thích bỏ qua đường đi nước bước, cho dù là trò chuyện hay làm việc đều như vậy. Nếu muốn biết toàn cảnh sự việc thì e rằng vẫn cần người nhẫn nại như Lang Phóng nhúng tay vào.
“Tôi đã chỉ tọa độ của nhà thờ Đức Mẹ rồi đấy, các cậu tự xem đi. Lang Phóng có thể tìm được con đường kia, tôi đã sử dụng Kim Cang Luân Mật Trận. Hôm nay tôi cần đưa Thi Sương Cảnh đi nơi khác, chúng ta tách ra hành động đi.”
La Ái Diệu kéo Thi Sương Cảnh lên, cậu hoàn toàn không biết hôm nay còn phải ra ngoài, cứ tưởng hôm nay là ngày dành cho mình và Bắp bình tĩnh lại cơ.
Tưởng Lương Lâm gọi thêm một ly cà phê, hơn bảy năm rồi mà hắn vẫn là người xã hội bị công việc dí theo mông, Lang Phóng thì vẫn tỏ ra điềm nhiêm, có khi trong lòng đã sẵn sàng xắn tay vào việc rồi cũng nên. Thôi thì giải quyết việc này sớm cho xong, Tưởng Lương Lâm thực sự không muốn lại bị tranh hay tượng của Lang Phóng dọa sợ vã mồ hôi nữa.
“Thế sao anh còn nói “Tôi không định để y gặp các cậu”? Chữ “Các” đi đâu rồi?” Tưởng Lương Lâm như tỉnh khỏi cơn mơ, rõ ràng La Ái Diệu chỉ không muốn để Trang Hiểu gặp Thi Sương Cảnh mà thôi.
La Ái Diệu dửng dưng lảng đi lời chất vấn này, hắn nhắc nhở: “À phải rồi, lúc gặp Trang Hiểu thì đừng diễn tiết mục một nhà ba người hạnh phúc hòa thuận nữa, cẩn thận bị y ghim đấy.”
Nói rồi, hắn liền dẫn Thi Sương Cảnh rời đi, kỳ thực hiện giờ bọn họ đang tụ tập trong phòng Tưởng Lương Lâm.
*
Tưởng Lương Lâm rầu rĩ húp cạn cà phê, Lang Phóng nhận ra hắn không muốn đi, bèn nhẹ nhàng bảo: “Hay em ở lại đây trông Tiểu Cổ nhé? Để anh tự đi.”
Tưởng Lương Lâm lập tức giơ tay ý bảo Lang Phóng ngừng nói, “Xin đừng dày vò trái tim em như vậy. Em nhất định phải đi với anh chứ. Em đang nghĩ là, trước đây chúng ta không tìm thấy nhiều thần Chung Sơn, phải chăng cũng đã bị những thứ như Kỷ Phục Sâm ăn mất rồi? Vì sao chúng ta không phát hiện ra nhỉ?”
“Cùng đi kiểm tra xem sao. Thực ra Phật Tử cũng được xem là ác thần, anh từng đối phó với hắn rồi. Tiểu Cổ và Tiểu Cảnh đều nói Kỷ Phục Sâm là người ngoại quốc, anh không am hiểu lắm về trường phái phương Tây, nếu Trang Hiểu hiểu rõ gã thì chúng ta đi hỏi Trang Hiểu.” Cách lớp áo, Lang Phóng xoa đầu nhóc rồng, thủ thỉ dặn nó cứ cuộn tròn như vậy, chớ nên chạy lung tung. Hai người đàn ông dắt theo một cô bé, đến kẻ ngốc cũng biết phải ra tay với cô bé, không thể để Tưởng Niệm Lang lộ diện ở nơi không an toàn được.
“Cuộc trò chuyện này không suôn sẻ cho lắm, nhưng may mà hôm qua Tiểu Cảnh và Tiểu Cổ đi cùng nhau. Nếu chỉ có mỗi Tiểu Cổ thì em không chắc La Ái Diệu sẽ chịu cứu người đâu.” Tưởng Lương Lâm đứng dậy, “Cũng may mà Tiểu Cảnh bị trả thù, không thì bây giờ có lẽ La Ái Diệu đã hoàn toàn rút khỏi vụ này rồi, hắn cảm thấy nhàm nhán và không liên quan tới mình mà. em nghĩ bây giờ h*m m**n trả thù của hắn còn mãnh liệt hơn chúng ta nhiều, dù sao hắn cũng tự tin với năng lực của mình hơn.”
Hôm qua Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng đi vào từ lối thoát hiểm của trung tâm thương mại, Lang Phóng chuyên về vu thuật thần quỷ, tình huống nguy hiểm mang sắc thái dị biệt đó khiến Lang Phóng phải bó tay, ngay cả La Ái Diệu cũng phải tìm ra điểm xâm nhập mới có thể thi triển chú pháp. Mắt âm dương của Lang Phóng và mắt rồng của Tưởng Niệm Lang gần giống nhau, đều có tầm nhìn bị tan chảy, lối thoát hiểm là nơi duy nhất còn nguyên vẹn, Lang Phóng thấy lối thoát hiểm sạch sẽ chẳng có bóng quỷ hồn, nom lại càng quái lạ.
Nếu Tưởng Niệm Lang là rồng thì bố mẹ nó ắt có một bên cũng là rồng, về mặt này thì nó giống Tưởng Lương Lâm. Chuyện của Tưởng Lương Lâm kể ra vừa dài dòng vừa phức tạp, chỉ cần biết hiện tại hắn có một nửa là rồng là được. Dù sao hắn cũng là người sống cho hiện tại, chỉ xem mình là nô lệ của công ty.
Vảy ngược của Tưởng Lương Lâm khảm trong thần hồn của Tưởng Niệm Lang, hắn biết Tưởng Niệm Lang tạm thời không việc gì cả. Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được chiếc vảy ngược đang cách mình khá xa, chứng tỏ bọn họ trông thì có vẻ đang ở trong cùng một không gian nhưng thực chất khoảng cách giữa cả hai đã không thể đo đếm được nữa rồi. Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng đều quyết định truy tìm kẻ đầu xỏ trước tiên, bọn họ đi thẳng xuống cầu thang, đáng lẽ sân trượt băng nằm ở tầng B2 mà cầu thang thoát hiểm lại dẫn xuống vô tận. Tưởng Lương Lâm cảm giác được Tưởng Niệm Lang vẫn chưa hóa rồng, bình thường con bé này kích động lắm, không hóa rồng nhất định là có lý do riêng. Tưởng Lương Lâm cố giữ bình tĩnh, không sử dụng dạng rồng của mình. Càng đi xuống dưới càng thấy kỳ quái, có cảm giác như thoát ly khỏi Trái Đất vậy, tưởng như trọng lực dần dần biến đổi, tinh thần cũng bị ảnh hưởng theo. Khi đi tới một bậc nào đó, Tưởng Lương Lâm bỗng nhiên kéo Lang Phóng lại, không thể đi xuống nữa.
Lang Phóng muốn để lại dấu hiệu nhưng Tưởng Lương Lâm không cho, hắn cảm nhận được một bầu không khí cực kỳ nguy hiểm, như thể rắn độc thè lưỡi, khiến người ta ớn lạnh cả sống lưng. Có khi lúc này vờ như mình là người bình thường sẽ tốt hơn chăng? Đúng lúc này, Tưởng Lương Lâm chợt nhận thấy khoảng cách giữa mình và Tưởng Niệm Lang gần hơn rất nhiều. Hắn bèn kéo Lang Phóng về, càng đi cầu thang càng mềm nhũn như xi măng tan chảy. Không còn cách nào khác, Tưởng Lương Lâm đành thả ra long tức. (Long tức: hơi thở của rồng.)
Hình rồng của hắn trên thế gian là một con rồng sắp chết, hiện tại mọi thứ hắn làm chỉ là mượn khái niệm “rồng” để điều khiển linh lực, nên trông càng loạn hơn. Khác với long khí lấp lánh trong suốt của Tưởng Niệm Lang, long tức của Tưởng Lương Lâm càng giống tro bụi sót lại khi Chúc Âm thiêu rụi đất trời. Luồng long tức này có liên quan đến quá trình giảm entropy, giúp ổn định môi trường hỗn loạn. Sau sự điều chỉnh đó, hai người mau chóng trở lại lối ra, còn chưa kịp đẩy cửa thì đã nghe thấy tiếng khóc của Tưởng Niệm Lăng
Hồi ức kết thúc.
Hôm nay phải đến Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin, Tưởng Lương Lâm thuê một chiếc xe ở đại lý ô tô gần nhất, rồi cùng Lang Phóng lái xe đi trước. Hiện giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ Tết Dương nhưng bảo vệ đã trở lại làm việc. Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng dù sao vẫn giống con người, La Ái Diệu có thể dễ dàng ra vào nhà thờ Đức Mẹ nhưng họ thì không thể. Để tránh tai mắt bảo vệ, họ bèn lẻn vào từ ngọn núi phía sau Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin. Tưởng Lương Lâm tuy là một tinh anh ngày ngày ngồi văn phòng, song chung sống bên Lang Phóng suốt bao năm, hắn cũng đã quen cùng Lang Phóng làm dã nhân, đúng là bất đắc dĩ mà.
“Phật Tử nói hắn đã sử dụng Kim Cang Luân Mật Trận, may mà kiếp trước anh là bản thể của Ốc Tiêu, hai bên có cách phối hợp với nhau.”
Rốt cuộc Lang Phóng cũng tìm được Mật Trận của La Ái Diệu, Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin ướt đẫm sau cơn mưa bỗng ầm ầm sụp đổ chỉ trong tích tắc. Phế tích này là Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin trăm năm trước, chỉ trong thời không này mới có thể tìm được mảnh bia vỡ của địa mạch Đức Mẹ, Trang Hiểu cũng đang bị nhốt ở đây.
Nhà thờ Đức Mẹ đã sập hoàn toàn, xà nhà và cột trụ nghiêng ngả xiêu vẹo, khó khăn chống đỡ mấy bức tường đổ nát. Bất ngờ là, tuy nhà thờ Đức Mẹ đã sập nhưng bên trong lại chẳng có ánh sáng, mà chỉ từ kiến trúc quy mô rộng lớn sụp xuống thành kết cấu chật hẹp hơn. Cửa nhà thờ mở toang, bên trong tối om om, là nơi mà ánh sáng chẳng thể chạm tới.
Xem ra La Ái Diệu có thể khống chế Mật Trận của hắn từ xa, nên Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm đã vào được nhà thờ Đức Mẹ mà không gặp chút trở ngại nào. Mật Trận này bao phủ toàn bộ kết cấu ban đầu của nhà thờ Đức Mẹ, che phủ mọi ngóc ngách. Trong nhà thờ Đức Mẹ được chắp thành từ ngói vỡ gạch vụn, chỉ có thể nhìn thấy con đường chính ở giữa dẫn đến tượng Đức Mẹ. Tượng Đức Mẹ bị dập nát biến dạng, trên bệ đá chỉ còn lại một vạt váy dài và đôi chân trần. Đằng sau bệ đá có một con dốc chìm xuống, trên mặt đất là các vết tích như máu. Tưởng Lương Lâm vô thức nảy ra một liên tưởng, rằng Đức Mẹ đã tự chặt đứt chân rồi trở mình bò xuống con dốc đó, tiến thẳng vào trong bóng tối.
Lại phải xuống dốc. Ngay cả Lang Phóng cũng phải chửi thề: “Chẳng lẽ mấy thứ này bò ra từ lòng đất? Cho nên vừa có chuyện là lại chui về dưới đất?”
“Đúng thế, địa phủ chúng ta đi ra cũng chỉ để tu sửa địa cung thôi mà.” Tưởng Lương Lâm tự giễu. Câu này lại kéo hắn trở về khía cạnh phi nhân loại của mình.
Có thiên phú bẩm sinh của Lang Phóng trợ giúp, hai người tiến vào Mật Trận khá thuận lợi, nhẹ nhàng cứ như đi dạo vậy, song tâm lý thì lại căng thẳng. Con dốc nghiêng nghiêng hướng xuống lòng đất, chẳng thà đi cầu thang còn hơn, xuống dốc thế này chỉ tổ đau đầu gối. Dọc đường đi hai người cứ nghe tiếng tụng kinh loáng thoáng, nhiều loại ngôn ngữ vang vọng đan xen, tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Latin, thậm chí còn nghe cả tiếng địa phương, dù sao đây cũng là giáo khu của tỉnh S.
Không biết đi được bao lâu, cuối cùng họ cũng nhìn thấy di hài “Địa mạch Đức Mẹ” mà La Ái Diệu nhắc tới, đồng thời cũng hiểu ra mảnh bia vỡ đến từ đứa trẻ nào. Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng muốn tới gặp Trang Hiểu, song Trang Hiểu lại chẳng hề đoái hoài tới họ. Trang Hiểu đã quá chìm đắm vào chuyện “phục sinh” rồi.