Chương 76: Người sống sót của ngày xưa cũ • Màn dạo đầu cho cuộc giết chóc – 1
![]()
Hôm nay Bắp bị hoảng sợ, mặc dù Thi Sương Cảnh đã chuẩn bị thức ăn, nước và cát mèo cho nó, dùng bộ dụng cụ nó thường dùng ở nhà, nhưng mãi đến sáng hôm sau nó mới chịu chui ra, nể mặt ăn hai miếng pate ướt sũng.
Suốt đêm Thi Sương Cảnh chẳng ngủ yên, toàn thân cậu nóng ran, như thể bị cho vào lò nướng cả trên dưới trái phải. Khi nhắm mắt lại, tầm nhìn đáng lẽ phải là màu đen, ấy thế nhưng lại lộ ra sắc lam xúi quẩy. Trằn trọc đến rạng sáng, Thi Sương Cảnh đi vào phòng tắm, dưới ánh đèn vàng, tuy chẳng thấy rõ được gì song cậu lại sờ thấy sau vai và hông mình rất sần sùi, cả mảng da lớn lồi lõm, hình như là phát ban. Cậu chống hai tay lên bồn rửa cẩm thạch, đơ ra một hồi rồi lắc lắc đầu, ký ức xưa cũ gợi lại —— Có vẻ cậu bị nổi mề đay rồi.
Hiện tại là hơn bảy giờ sáng, Thi Sương Cảnh phát hiện mình nổi mề đay, bấy giờ mới cảm thấy ngứa ngáy khó chịu khắp người, bèn quyết định thay đồ đi mua thuốc. Đêm qua La Ái Diệu ngủ cũng không ngon, tiếng động sột soạt của Thi Sương Cảnh đánh thức hắn, hắn bực mình hỏi: “Cậu thay đồ định làm gì? Còn dám ra ngoài một mình à?”
“Chẳng hiểu sao tự dưng tôi lại nổi mề đay. Tôi định đi mua ít thuốc, mà giờ này hiệu thuốc vẫn chưa mở cửa.”
Thi Sương Cảnh bước ra từ phòng tắm, trông thấy La Ái Diệu tựa vào đầu giường, đã dậy rồi song vẫn chưa tính rời giường.
“Nổi mề đay ở đâu?”
Thi Sương Cảnh ngoan ngoãn vén áo, trên mảng mề đay toàn là vết cào đỏ lừ, trải khắp ngực bụng, cậu vừa mới gãi xong. La Ái Diệu ngoắc tay gọi cậu tới gần, ghé sát cực gần kề, sau đó hắn vừa xoa vừa chữa trị cho cậu.
“Trông cũng khỏe mạnh mà sao suốt ngày ốm vặt.” La Ái Diệu giễu cợt, “Còn bệnh nào nữa không?”
“……Không còn.”
Dù sao Thi Sương Cảnh cũng là cái hũ nút. Phần lớn thời gian, nếu có thể không nói thì cậu đều lựa chọn im lặng, nếu nói ra sẽ dẫn tới cuộc hội thoại tiếp sau đó thì cậu cũng không nói. Tán gẫu thì được, nhưng dù có trò chuyện bao nhiêu lần cũng đều khiến cậu cảm thấy lo lắng, chẳng qua mức độ lo lắng nhẹ hay nặng mà thôi.
Cả vết mề đay lẫn vết cào trên người đều biến mất, Thi Sương Cảnh cúi đầu nhìn chăm chú một hồi, cậu đã qua cái giai đoạn cảm thấy năng lực của La Ái Diệu thần kỳ rồi. Bắp cuộn mình trong góc l**m lông, chắc vì lo lắng nên nó l**m ướt nhẹp cả đuôi. Thi Sương Cảnh tới gần, Bắp liền cảnh giác dừng l**m. Cậu không vươn tay v**t v* nó, mà để cho nó tiếp tục thích nghi.
Đêm qua Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu không l*m t*nh.
Rõ ràng đang ở khách sạn, quan hệ bao nuôi và được bao nuôi, song họ không chỉ không l*m t*nh mà buổi tối còn ôm nhau ngủ. Đúng ra là Thi Sương Cảnh ôm La Ái Diệu ngủ. Lúc thức dậy cậu giật cả mình, đây cũng là một trong những lý do cậu cuống quýt chạy vào nhà tắm. Cậu không giống La Ái Diệu toàn ôm người ta ngủ theo kiểu quấy rối t*nh d*c. Cậu chỉ ôm cánh tay La Ái Diệu mà ngủ, áp người về phía hắn, vùi mặt vào ngực hắn, ngày nhỏ cậu cũng thường ôm tay bố mình như vậy. Hôm nay, Thi Sương Cảnh cứ luôn nhớ về quá khứ.
Thuở nhỏ, Thi Sương Cảnh không phải một đứa trẻ quá khỏe mạnh. Bố mẹ cậu đều qua đời vì ung thư, cho nên không biết gen của cậu có vấn đề gì hay không. Hồi hơn bốn tuổi, có lần cậu trằn trọc cả đêm vì nổi mề đay, Thi Lâu Đình phải thức dậy bôi thuốc calamine cho cậu mấy lần để bớt ngứa. Sau khi Thi Lâu Đình mất, cậu được bà cô họ xa đưa về nông thôn, cũng là vào mùa đông, cậu bắt đầu nổi mề đay, lần này chẳng có ai chăm lo nên cậu đành gắng gượng chịu đựng, ngứa quá thì lấy khăn lạnh chà xát. Sau khi vào cô nhi viện, Lưu Thiến dẫn cậu đi bệnh lấy thuốc, nếu có dấu hiểu nổi mề đay, Lưu Thiến sẽ cho cậu uống thuốc dị ứng, cũng rất hiệu quả. Từ mười tuổi trở đi, có lẽ do chức năng miễn dịch phát triển nên cậu không còn bị mề đay nữa.
“Phật Tử, hay là…… Về sau anh đừng cho tôi tiền nữa.” Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Thi Sương Cảnh vẫn thốt ra những lời này, cậu đoán có lẽ mình ngủ không ngon vì mải đau đáu chuyện này, “Tôi không muốn nghĩ rằng vì tiền nên tôi mới l*m t*nh với anh.”
“Vì tiền ấy hả? Chứ không phải vì nâng cao trí thông minh và điểm thi à?”?” La Ái Diệu thì rất thoải mái, “Chút tiền ấy có là gì. Sau này cậu không phải học hành, sinh hoạt hay sao? Người bình thường hẳn sẽ muốn nhiều hơn chứ?”
“Vậy tôi là kẻ không bình thường.”
“Cậu không muốn “bán thân”. Tôi có thể đọc vị được.” La Ái Diệu hứng thú thưởng thức vẻ yếu đuối của Thi Sương Cảnh, khi hắn nói ra câu này, không khí quanh Thi Sương Cảnh lại lạnh thêm vài độ, La Ái Diệu kéo dài nhịp điệu một cách hài lòng rồi mới tiếp tục nói, “Tôi quen dùng tiền bạc để đong đếm giá trị thặng dư của một con người, lúc trước máu thịt toàn thân cộng thêm cả tính mạng của cậu mới chỉ đáng giá 10.000 tệ. Bắt đầu từ thời khắc tôi phá giới cứu cậu, giá trị thặng dư của cậu cũng tăng lên theo sự quan tâm tôi dành cho cậu. Tôi cho cậu tiền chỉ là để ghi chép, ghi chép xem tôi dành bao nhiêu sự quan tâm cho cậu. Tôi không màng tiền bạc, đó chỉ là chuyển dời chữ số từ tài khoản của tôi sang tài khoản của cậu mà thôi, tài khoản của cậu là một tờ giấy trắng, dùng để ghi sổ sách. Tôi không thích thứ mơ hồ, không thể tính toán.”
Thi Sương Cảnh nhớ tới con số hôm ấy trong tài khoản của La Ái Diệu. Nó tượng trưng cho mức độ quan tâm của La Ái Diệu ư? Vậy thì thực ra 600.000 tệ…… chiếm một phần chẳng lớn tẹo nào.
“Anh có đòi lại số tiền này từ tôi không?” Thi Sương Cảnh hỏi.
“Tất nhiên là không.”
“Nếu anh quan tâm tôi, anh vẫn sẽ tiếp tục cho tôi tiền chứ?”
“Tùy vào tâm trạng tôi.”
“Không cần lên giường sao?”
“Phải lên giường.” La Ái Diệu nói, “Những cái khác cũng cần. Cứ duy trì như hiện tại là được. Cậu muốn làm gì à?”
“Không làm gì cả…… Cảm ơn Phật Tử.” Bấy giờ Bắp lặng lẽ đi tới, cọ vào chân Thi Sương Cảnh, cậu ngồi ở mép giường, cúi người xoa đầu Bắp, bảo rằng, “Mặc kệ anh đối xử với người khác ra sao, nhưng với tôi, anh là người tốt.”
La Ái Diệu chẳng tỏ rõ ý kiến.
*
Sau bữa điểm tâm sáng ở khách sạn, tâm trạng Thi Sương Cảnh rốt cuộc cũng khá hơn.
Hôm nay La Ái Diệu ăn uống cực kỳ kén chọn, các món chỉ nếm một miếng rồi chừa lại trong đĩa. Xuất phát từ bản năng ngăn ngừa lãng phí, cuối bữa ăn Thi Sương Cảnh đã quét sạch cả bàn. Rõ ràng khẩu vị của La Ái Diệu ưa thanh đạm nên buổi sáng mới chọn điểm tâm, nhưng dù ăn nhạt hay ăn mặn thì bộ dạng hắn vẫn y như này. Thi Sương Cảnh thấy hắn gọi món cho vui thì đúng hơn. Lần này La Ái Diệu còn nhắc cậu đừng ăn quá no, kẻo ăn một bữa màn no đến tận tối. Thi Sương Cảnh đánh chén toàn bộ lồng lớn lồng nhỏ trên bàn, ăn đến mức no phè bụng.
“Trong thời gian này, nếu cậu thấy có bất cứ chỗ nào không khỏe thì phải báo cho tôi giống như sáng nay.” La Ái Diệu bỗng dưng bảo.
Thi Sương Cảnh gật đầu qua loa, cậu sắp ăn hết nổi rồi, cơ mà dồi đỏ ngon quá đi mất.
Hôm qua La Ái Diệu kéo thân thể Thi Sương Cảnh vào cảnh giới hư không, đó là nơi đặt pháp thân lưu ly của hắn. Trước kia, những con người từng vào nơi này chỉ vì một chữ “Chết”, tất cả đều là mở đầu cho những tín đồ hiến tế bị pháp thân của hắn nuốt chửng. La Ái Diệu nghĩ, thân thể Thi Sương Cảnh ra vào cảnh giới của hắn vốn là vi phạm quy tắc, hơn nữa hắn còn từng phục dựng ảo giác của Thi Sương Cảnh, sau khi cậu chạy thoát, ảo giác và bản thể hợp lại làm một. Hắn chẳng rõ quá trình này có để lại di chứng hay không, chỉ có thể thường xuyên quan sát.
Đến tận buổi chiều, gia đình Tưởng Lương Lâm mới thong dong xuất hiện. Tưởng Lương Lâm mang theo một bản vẽ màu sắc, mở ra mới biết đó là một tấm bản đồ cực kỳ chi tiết.
“Tỉnh S có hai địa cung Tưởng gia, tôi đều đánh dấu trên bản đồ rồi, nếu anh biến Tiểu Cổ thành hộ pháp thì có thể cho anh mượn hai địa cung này làm chỗ cất kinh và kho bảo vật. Ngoài ra, anh có thấy ký hiệu màu cam không? Đây là những địa điểm còn lại mà Lang Phóng vốn định đi khảo sát, đều là nơi có liên quan đến thiết bị cảm ứng đồng hồ cát. Lang Phóng nằm mơ thấy chúng, sau đó anh ấy đánh dấu lại, chuẩn bị đi kiểm tra từng nơi. Nếu anh ấy không bị ngăn chặn thì đã kiểm tra xong hết tất cả địa điểm rồi. Ngặt nỗi ngoại trừ dẫn anh đến hồ Thăng Tiên, gần đây thiết bị đồng hồ cát không còn xuất hiện trong giấc mơ của Lang Phóng nữa. Tôi không rõ thiết bị này có liên quan gì tới kẻ hôm qua, nhưng tôi rất muốn giết gã ta. Cái đồ sợ mạnh h**p yếu.”
Chỉ có bốn người lớn, con bé không xuất hiện, vì nó đã hóa rồng quấn trên lưng mẹ, tâm trạng con bé đang rất tệ nên chẳng muốn gặp ai. Thi Sương Cảnh siêu tò mò, là rồng đó nha! Lang Phóng nhẹ nhàng vén áo lên một chút, lớp vảy tỏa sáng lấp lánh khiến Thi Sương Cảnh nhìn mà ngỡ ngàng, rồi cậu trông thấy đầu của nhóc rồng…… Đúng là rồng thật. Đúng là rồng. Nhìn kiểu gì cũng là rồng. Quả nhiên là rồng!
La Ái Diệu không nhận lấy bản đồ ngay mà chỉ vào tọa độ của Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin, hôm qua hắn mới đi qua đây mà hôm nay đã cảm thấy rất đỗi xa cách, là do tâm lý cố ý mà thôi. La Ái Diệu nói: “Dạo trước mắc kẹt trong đường hầm chín ngày, tôi tìm ra một tấm bia vỡ, rõ ràng tấm bia này có thể gây ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, nhưng không thể tùy tiện phá hủy nó được, bởi vì loài người sẽ dễ bị ảnh hưởng hơn cả tôi. Thế là tôi đi tìm xuất xứ của tấm bia và phát hiện nó đến từ Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin, đồng thời suy luận ra chuyện xảy ra trong ga tàu —— Một sinh vật xúi quẩy đã có mối quan hệ bất chính với con người. Để bảo tồn sự tà ác này, con người đã cố gắng sử dụng mảnh bia vỡ của nhà thờ Đức Mẹ hòng đạt được mục đích. Bất kể sinh vật xúi quẩy trong đường hầm hay sự “tà ác” mà con người cố bảo vệ, cuối cùng đều đã bỏ mạng. Có sự thúc đẩy của tôi, nhưng chủ yếu vẫn không địch lại ảnh hưởng từ một thế lực khác.”
“Tôi đến nhà thờ Đức Mẹ phá hủy tấm bia, vì tiêu diệt những thứ ô uế này ngay tại nơi xuất xứ của chúng là tiện nhất. Rồi tự dưng kẻ tên Trang Hiểu chạy tới, khẩn khoản cầu xin mảnh bia vỡ này, thậm chí cả tấm bia lớn trong nhà thờ Đức Mẹ để khôi phục sự “tà ác” mà y muốn bảo vệ. Kể cũng lạ, tôi không hiểu vì sao cả cậu, Tưởng Lương Lâm lẫn nó, cái thứ mà Trang Hiểu nhắc tới, tất cả đều chẳng phải con người mà lại nhiệt tình sinh sản đến như vậy.”
“Ấy ấy ấy, không thể nói thế được, La Ái Diệu, anh quá trớn rồi đó nha.” Tưởng Lương Lâm nửa đùa nửa thật, ngắt lời hắn, “Lúc tôi và Lang Phóng yêu nhau thì bọn tôi vẫn là con người. Con bé nhà tôi còn đang ở đây đấy, anh đừng hòng khiến bọn tôi phủ nhận sự cần thiết cho sự tồn tại của nó.”
“Trọng điểm mà tôi muốn nói là, thứ ô uế, vị khách ngoài hành tinh, sự tồn tại quái dị —— Những thứ này cũng khao khát sinh sôi nảy nở. Tôi không hiểu sao chúng không tìm đồng loại mà cứ nhất quyết phải tìm con người. Nói chung Trang Hiểu đã ở bên thứ đó và còn có con. Tấm bia vỡ của nhà thờ Đức Mẹ bắt nguồn từ loại quái dị thứ ba. Loại quái dị thứ nhất là sinh vật trong tàu điện ngầm mà tôi từng kể, loại thứ hai là nghiệt duyên của Trang Hiểu, loại thứ ba chính là “Địa mạch Đức Mẹ” được âm thầm thờ phụng trong nhà thờ Đức Mẹ. Trang Hiểu cho rằng “Địa mạch Đức Mẹ” đã diệt vong, song mảnh bia vỡ có thể giúp hậu duệ của y tạo ra một thân xác, cho phép nó tự do sinh sống trong thế giới loài người.”
“Tôi nghĩ, thứ ở sân trượt băng hẳn là nghiệt duyên của Trang Hiểu, vì nhiều lý do tình cờ mà tôi từng truy sát nó. Không rõ nó làm bằng cách nào, nhưng nó đã mở ra một hang gió nối liền vô cùng phức tạp trong nhà tôi, Lang Phóng cũng từng nhét giấy vào trong đó, chúng ta đều tưởng rằng hang gió này hình thành một cách tự nhiên. Sau khi nhận thấy hang gió có điều bất thường, tôi bèn thả ba đợt pháp khí vào trong hang gió, hai đợt đầu đều không thành công, song đợt thứ ba cuối cùng đã tìm được chút manh mối. Thứ kia trả thù tôi vì tôi đã tiếp xúc với Trang Hiểu và thả pháp khí, đồng thời cũng vì coi trọng tư chất của long nữ nên mới xuất hiện bất ngờ vào hôm qua, lợi dụng pháp khí của tôi để xuống tay với họ. Còn tư chất của long nữ —— Nó nuốt chửng mọi sự dị thường yếu ớt. Có vẻ dù đến từ hành tinh này hay hành tinh xa xôi, chỉ cần sở hữu khả năng tạo ra tín ngưỡng thì đều có thể trở thành thức ăn của nó. Nếu long nữ trở thành hộ pháp của tôi, con bé cũng sẽ có tín đồ của riêng mình, hiện tại vẫn đang ở giai đoạn trước, là thời điểm thích hợp nhất cho nó săn bắt.”