Chương 75: Người sống sót của ngày xưa cũ • Nếu Thi Sương Cảnh nhận được tình yêu, cậu còn nhận được tiền hay không?

Tưởng Niệm Lang khóc lóc thảm thiết như thể trẻ con lạc mất cha mẹ trong trung tâm thương mại, dòng thời gian ngưng đọng bắt đầu trôi đi chậm rãi. Nhân viên sân băng thấy con bé khóc nức nở, chàng trai dẫn con bé tới chơi thì đang có hành động mập mờ với một người đàn ông khác, thậm chí gần như đang v* v*n nhau, nhân viên liền tức tốc chạy ra khỏi quầy lễ tân, đôi tình nhân cũng lê bước khó khăn rời khỏi sân băng.
Nhân viên muốn hỏi thăm Tưởng Niệm Lang nhưng con bé đột nhiên rúc vào phía sau Thi Sương Cảnh, túm lấy áo cậu, kêu lên: “Bọn em đi cùng nhau…… Hu hu, anh Tiểu Cảnh……”
“Bố mẹ con bé sắp tới rồi. Bọn tôi đi cùng nhau.” La Ái Diệu giả vờ bình tĩnh, giải thích với nhân viên.
Lưỡi Thi Sương Cảnh tê rần, nói không nên lời. Tay La Ái Diệu rời khỏi gáy cậu, chuyển sang cầm cổ tay trái cậu, như thể sợ cậu chạy mất. Thi Sương Cảnh vỗ vai Tưởng Niệm Lang, ý bảo mình không sao. Đợi chừng hai ba phút, cửa lối thoát hiểm bị đẩy ra, Tưởng Lương Lâm chạy tới ôm lấy Tưởng Niệm Lang, Lang Phóng đi theo sau Tưởng Lương Lâm, vừa đi vừa cảnh giác nhìn quanh trung tâm thương mại.
Chuyến này bầu không khí đón Tết Dương của cả năm người đều bị phá hủy. Thi Sương Cảnh đã quên mất mình theo La Ái Diệu về bãi đỗ xe của quán ăn như thế nào, mọi người đều lên xe La Ái Diệu, nhưng người lái xe lại là Tưởng Lương Lâm, La Ái Diệu ngồi ghế phụ, còn Lang Phóng, Thi Sương Cảnh và Tưởng Niệm Lang thì ngồi hàng sau.
Dọc theo đường đi tất cả đều chẳng nói gì nhiều, Tưởng Niệm Lang bị hoảng sợ nên cảm thấy khó chịu, lúc về đến quán ăn nó còn nôn ói trong nhà vệ sinh. Bây giờ lên xe về nhà, cô bé ngồi giữa Lang Phóng và Thi Sương Cảnh, có vẻ nó hơi say xe nên Lang Phóng cho nó nằm gối lên đùi mình, chân thì gác hờ lên đùi Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh nhìn chằm chằm ô cửa phản quang, trên cổ cậu không có vết thương, La Ái Diệu lại chữa khỏi cho cậu trong chớp nhoáng ư? Giống như cái lần cậu bị Lữ Hồng Đồ đâm hơn hai mươi nhát?
Trở lại khu Lệ Quang, Thi Sương Cảnh ngạc nhiên phát hiện nhà mình đang sáng đèn. Cậu chạy vội lên lầu mở cửa, thấy trong nhà ngổn ngang, bàn ghế sô pha đều bị lật tung, hư hỏng, cậu lạnh cả người, gọi to tên của Bắp. La Ái Diệu nói Bắp không sao, hắn đi đến bên dưới bàn thờ Phật, lư hương đã rơi xuống, Thi Sương Cảnh thấy Bắp đang núp sâu trong bàn thờ. Chưa từng thấy nó co rúm đến mức này bao giờ, tượng đồng mạ vàng của Phật Tử che chắn phía trước, Bắp trốn trong bóng tối, nom đáng thương vô cùng.
Sắc mặt mọi người cũng rất khó coi. Dù ngoài mặt La Ái Diệu trông có vẻ bình tĩnh, song ngay trong phản ứng hô hấp nhẹ nhàng của hắn cũng bộc lộ ra sự đáng sợ mất kiểm soát. Lần đầu tiên Thi Sương Cảnh tận mắt chứng kiến La Ái Diệu làm phép phục hồi đồ đạc trong nhà, tất cả trở về nguyên trạng, ánh đèn vàng nhạt, nội thất hơi cũ, sàn nhà sáng như mới, giống hệt như cậu vừa lau hồi sáng trước khi ra ngoài. Vốn dĩ cảnh tượng làm phép này chẳng hề chân thực, nhưng so với trải nghiệm ở sân trượt băng thì thế này đã là chân thực lắm rồi.
“Mọi người thu dọn đồ đạc đi, đêm nay không thể ở lại chỗ này nữa.” La Ái Diệu bảo với một nhà ba người, “Đi cùng xe tôi tới khách sạn F, tranh thủ lúc Thi Sương Cảnh và Tưởng Niệm Lang còn nhớ được chi tiết sự việc —— Cả hai chỉ cần kể thôi, kể xong có thể nghỉ ngơi, còn lại giao cho tôi.”
“Chúng ta. Là giao cho chúng ta. Vì sao nhà anh như bị trộm đột nhập mà nhà tôi lại chẳng hề hấn gì?” Tưởng Lương Lâm nói.
“Đó là hiển nhiên. Bởi vì các cậu không phải mục tiêu, trong nhà các cậu không có lối đi cho nó ra tay được. 20 phút nữa gặp nhau dưới tòa nhà.”
Gia đình Tưởng Lương Lâm rời đi, cửa nhà đóng lại. Thi Sương Cảnh bế mèo với vẻ mặt phức tạp, La Ái Diệu thấy cậu thẫn thờ, bèn nghiêm nghị nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Đi dọn đồ của cậu và Bắp đi.”
“Tôi sợ Bắp bị căng thẳng rồi sinh bệnh. Anh có thể kiểm tra cho nó được không?” Thi Sương Cảnh hơi xoay người, bấy giờ La Ái Diệu mới để ý thấy móng vuốt Bắp cào rách cả áo khoác của cậu, suýt thì bấu vào phần da thịt cánh tay. Hắn vươn tay nhận lấy mèo, Thi Sương Cảnh thở phào, mau chóng đi thu dọn đồ đạc.
Phải mang quần áo gì đây? Đồ ngủ, đồ lót, quần áo thay hàng ngày. Bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt. Còn đồ khác nữa…… Sạc điện thoại, thiết bị điện tử, thẻ căn cước, sách giáo khoa các kiểu, nếu còn thời gian thì đóng gói sau. Túi đựng mèo, may mà chậu cát vừa rửa đã phơi khô rồi, mang hạt mèo, pate, cát mèo…… Còn gì không nhỉ? Thi Sương Cảnh cuống quýt đến mức chảy cả mồ hôi, thu dọn một hồi, cậu bỗng dưng có cảm giác muốn khóc. Đáng thương nhất là Bắp, không biết nó ở nhà đã trải qua những gì. Tại sao lại vậy chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đợi Thi Sương Cảnh dọn đồ xong và trở lại phòng khách, cậu cảm giác cả căn nhà có gì đó khang khác. La Ái Diệu bế mèo bằng một tay, Bắp đã bình tĩnh lại, đang rúc trong lòng hắn. Trong một thoáng chớp mắt, Thi Sương Cảnh cứ cảm tưởng ánh đèn trong phòng và bờ tường không còn mang dáng vẻ của một ngôi nhà nữa, mà thay vào đó là những cột đỏ, tường đen, hoa văn vàng hiện lên lờ mờ. Cậu nghĩ mãi không ra, đến khi ngồi lên xe đi khách sạn mới vỡ lẽ, hình ảnh lóe lên trong chớp mắt chính là khung cảnh bảo điện chứ đâu còn là nhà dân bình thường.
Đã là nửa đêm, tinh thần của Tưởng Niệm Lang khá hơn rất nhiều. Trên chuyến xe tới khách sạn, Thi Sương Cảnh và Tưởng Niệm Lang từ từ thuật lại tất cả mọi chuyện vừa diễn ra, chủ yếu là tầm nhìn tan chảy, gã đàn ông ngoại quốc, thi thể tr*n tr** dưới lớp băng và cuộc tấn công nhằm vào Thi Sương Cảnh.
La Ái Diệu lái xe, cứ chốc chốc lại liếc gương chiếu hậu, hắn hỏi: “Nó không nói gì với cả hai sao?”
“Tuyệt đối không.” Tưởng Niệm Lang nói, “Gã chẳng hề để ý đến ai cả!”
Thi Sương Cảnh ngồi ghế phụ, đặt túi đựng mèo cạnh chân mình. Bấy giờ phản ứng thần kinh khủng long của cậu mới chậm chạp nhớ lại nỗi sợ hãi và kinh hoàng, hai tay cậu run run, đứng ngồi không yên. (Phản ứng thần kinh khủng long: Ý nói phản ứng chậm chạp, trì độn. Người ta cho rằng vì thân hình khủng long dài nên phải mất rất lâu thì dây thần kinh mới truyền được phản ứng.)
“Tôi biết rồi. Cả hai đều rất dũng cảm. Làm tốt lắm.” La Ái Diệu dành lời khích lệ trăm năm khó gặp, tiếp đó lại thay đổi giọng điệu, “Tưởng Lương Lâm, tôi biết thiết bị đồng hồ cát ấy là gì rồi. Hôm nay tôi bỗng nhiên thu được rất nhiều manh mối, song không phải vì Tiểu Cảnh và long nữ bị tấn công. Hôm nay cái tên Trang Hiểu mà Đàm Hồng Tín kể đã tìm tới tôi, tôi nghe được một vài việc mà mình chưa nghe bao giờ, có lẽ là vì tôi sống khép kín, hiếm khi nhập thế. Chúng ta trở về khách sạn rồi bàn bạc.”
“Tôi cảm giác kẻ đó hoàn toàn không muốn gặp tôi và Lang Phóng…… Hoặc là không quan tâm, không để ý chăng? Nó rốt cuộc là cái gì?” Tưởng Lương Lâm đặt laptop trên đùi, “Lần trước anh trở về từ ga tàu, tôi đã muốn biết sự dị thường trong thời gian và không gian rốt cuộc là sao. Cực khó để thăm dò hiệu ứng sóng hấp dẫn yếu như vậy, bao gồm cả sự nhiễu loạn thời không…… tức là thời gian và không gian không khớp nhau ấy. Rõ ràng anh đang ở năm nay, hôm nay, nhưng đột nhiên lại tiến vào thời không ba năm trước hoặc năm năm trước, hoặc thậm chí cứ thế trôi dạt theo dòng thời gian ngược, giống như không gian đường hầm mà Phật Tử đã tiến vào ở ga tàu. Những sự kiện xảy ra với chúng ta có quy mô đo lường vô cùng nhỏ, độ chặt chẽ và chuẩn xác của thiết bị hiện tại không thể trực tiếp dò tìm được. Song nói cách khác, nếu chúng ta thu được một số bằng chứng từ cấp độ vi mô này, thì có thể trong tương lai chúng ta sẽ phát triển được những công cụ rất thú vị để quan sát các hiện tượng xuyên hầm lượng tử vượt quá cấp độ hạt…… Ngược lại, những kết luận này còn giúp chúng ta hiểu rõ hơn về sự tồn tại của những người như Phật Tử, như Tiểu Cổ, như tôi và Lang Phóng rốt cuộc là gì. Không chừng điều này còn giải thích cả sự hình thành của các năng lực kỳ lạ, dù là năng lực cảm ứng hay năng lực thay đổi thực tại. Vài năm trước trong nước đã xây dựng LIGO của riêng mình, những dao động nhiễu loạn thời không bên trong Trái Đất này có thể bị quy là tạp âm lượng tử, có lẽ cả đời họ cũng chẳng biết rằng trong những tạp âm đó thực sự chứa đựng tín hiệu của dị loại.” (LIGO (Laser Interferometer Gravitational-Wave Observatory): Đài quan trắc sóng hấp dẫn bằng giao thoa kế laser.)
La Ái Diệu không ngắt lời Tưởng Lương Lâm, Tưởng Lương Lâm nói xong lại tiếp tục im lặng. Trong xe lan tỏa hai luồng suy nghĩ khác nhau, tưởng như có thể nghe thấy âm thanh leng keng khi suy nghĩ va chạm với suy nghĩ.
Dòng suy nghĩ kéo tơ bóc kén ấy dường như có thể làm tiêu tan nỗi sợ hãi đối với thứ xa lạ. Thi thoảng Bắp lại phát ra tiếng kêu meo meo yếu ớt trong túi đựng mèo. Quang cảnh từ ngoại ô chuyển sang trung tâm thành phố, La Ái Diệu nói về mối quan hệ giữa khách sạn F và hắn, vừa nói vừa liếc mắt xác nhận Thi Sương Cảnh vẫn tỉnh: “Trên trần căn phòng góc ở tầng bốn mươi hai có một bức thangka da cừu khổng lồ, với tôi là vị Phật chính, tôi thường hiển linh tại đây. Tôi không tu theo Mật giáo Tây Tạng, nhưng không có nghĩa là không người Tây Tạng nào thờ phụng tôi. Tín đồ c*̉a tôi rất đông đảo, phân chia theo khu vực và gia tộc, họ đến khách sạn F để bái lạy tôi vào các thời điểm khác nhau. Có người năm nào cũng tới, có người thì ba năm, năm năm mới tới một lần. Đây là nơi an toàn tuyệt đối.”
Rồi anh cứ in thẳng lên cái danh thiếp nhỏ như thế hả? Thi Sương Cảnh âm thầm trợn trố mắt.
Điều này giống với ấn tượng ban đầu của cậu về La Ái Diệu, trông có vẻ tùy tiện nhưng đằng sau lại là vật hết sức trang trọng. Tuy nhiên, mỗi khi cảm thấy hắn trang trọng, Thi Sương Cảnh lại nhớ đến lần đầu gặp hắn rồi nhận thấy có gì đó sai sai. Tại sao lại thế nhỉ? Đúng là lạ đời.
Thi Sương Cảnh xách mèo và đồ dùng cho mèo, La Ái Diệu đẩy va li, chiếc va li duy nhất trong nhà là do hắn mua, giờ rốt cuộc cũng phát huy được tác dụng. Lang Phóng yên lặng móc ra tấm thẻ kim cương cao cấp đi lấy phòng, Thi Sương Cảnh nhìn nhân viên khách sạn ngơ ngác đón khách giữa đêm hôm, quả là nhiệt tình thật. Tưởng Lương Lâm ngáp một cái, giải thích rằng: “Vợ tôi là dân chơi thẻ hội viên cao cấp của khách sạn…… Tôi cứ tưởng Phật Tử sẽ đặt phòng ở InterContinental hoặc khách sạn W cơ.”
La Ái Diệu: “……”
Phòng của gia đình nhóc rồng ở tầng ba mươi mốt, mọi người tách ra tại thang máy. La Ái Diệu vốn định bàn việc thâu đêm, ngặt nỗi Tưởng Niệm Lang là trẻ con, hôm nay vừa bị kinh sợ nên nó khăng khăng đòi ngủ cùng bố mẹ, thiếu một người thôi cũng không được, thiếu một người thôi cũng cảm thấy không an toàn. La Ái Diệu còn nói gì được nữa đây? Hắn đành đóng cửa thang máy, tiếp tục lên lầu. Trên mặt Thi Sương Cảnh thì hiện rõ bốn chữ “Tôi rất rối bời”.
Thi Sương Cảnh chưa từng nghĩ có ngày cậu sẽ quay lại khách sạn này, nói dễ nghe thì là ra ngoài ở vào Tết Dương, mà nói khó nghe là trở lại thời khắc bán thân, dẫu rằng lúc đó cậu bị Phật Tử ép mua ép bán. Cậu thường cảm thấy hơn hai tháng sống chung với Phật Tử trôi qua rất chậm, chậm như nửa kiếp người, với rất nhiều tương tác phong phú đã diễn ra. Song hôm nay bước vào khách sạn, quãng thời gian hơn hai tháng lại vụt qua chỉ trong chớp mắt. Sợ hãi là gì? Sợ hãi là thời khắc không có lựa chọn và cũng không thể từ chối.
Thi Sương Cảnh thả túi đựng mèo xuống, giọng La Ái Diệu truyền đến: “Bắp có thể tự do hoạt động, không cần lo sẽ phá hoại căn phòng.”
Thi Sương Cảnh kéo khóa túi, Bắp vẫn cần một thời gian để làm quen rồi mới dám chui ra, cậu đứng dậy cởi áo khoác. La Ái Diệu lại hỏi: “Sao đêm nay cậu có vẻ ít nói thế? Sao vậy, cậu sợ à?”
“Vừa nãy ở trong xe tôi nói nhiều lắm mà, nói chuyện xảy ra trên sân băng đó thôi.” Thi Sương Cảnh đáp.
“Cậu chưa trả lời câu hỏi sau của tôi.”
“Có hơi sợ. Nhưng hẳn là ngủ một giấc thì sẽ khá hơn.” Thi Sương Cảnh nói, “Chúng ta quên cầm theo thức ăn đóng gói rồi, tiếc quá.”
“Đừng bận tâm về chút ít đồ ăn thừa ấy nữa. Cậu đi tắm trước đi.”
Thi Sương Cảnh lập tức nhớ tới cảnh cậu nhắn tin cho La Ái Diệu, đêm đó cậu chiêm bao mộng xuân, tỉnh dậy lại muốn thử trải nghiệm phòng tắm trong khách sạn năm sao, sau khi được La Ái Diệu cho phép, cậu đã tắm vô cùng thoải mái. Giờ đây, tâm trạng cậu phức tạp quá đỗi.
Lúc ở sân trượt băng, không phải La Ái Diệu không tới, mà là hắn tới sớm. Giống như dạo trước Thi Sương Cảnh đi chùa Đại Từ cầu Phật, không phải Phật không tới, mà là Phật dúi tấm danh thiếp nhỏ cho cậu. Nhưng rõ ràng Thi Sương Cảnh chẳng là ai cả, cậu là con người duy nhất trong nhóm. Cậu bỗng cảm thấy rất có lỗi, không phải vì bị đe dọa mà cảm thấy không an toàn, mà vì cậu cảm thấy phải tốn quá nhiều công sức để chuyển chỗ cho cậu, một con người, và Bắp, một con mèo. Sau hai tháng, phản ứng thần kinh khủng long của cậu đột nhiên nảy ra ba chữ: Tại sao chứ?
Khách sạn là nơi diễn ra câu chuyện giữa người bao nuôi và người được bao nuôi. Nhưng nếu Thi Sương Cảnh nhận được tình yêu, cậu còn nhận được tiền hay không? Cậu không thể tham lam muốn sở hữu cả hai. Thôi được, không thể tự cho đó là tình yêu. Mà là sự quan tâm. Nếu Thi Sương Cảnh nhận được sự quan tâm, cậu còn nhận được tiền hay không? Cảm giác lo được lo mất này là từ đâu mà có? Trái tim cậu bất thình lình rơi xuống từ tầng bốn mươi hai, song cúi đầu mò mẫm thì trái tim lại vẫn nguyên chỗ cũ.
La Ái Diệu ở ngoài phòng tắm, đọc hết toàn bộ suy nghĩ hiện tại của Thi Sương Cảnh. Ý nghĩ ấy ướt sũng như mang theo mưa, mồ hôi hoặc nước mắt. La Ái Diệu không rõ Thi Sương Cảnh đang rầu rĩ cái gì. Hắn không hiểu tình yêu và quan tâm, hắn chỉ hiểu được h*m m**n và thỏa mãn. Thi Sương Cảnh nghĩ nó là cái gì thì nó chính là cái đó, không phải cái gì thì không phải cái đó.
Là lòng tự tôn của Thi Sương Cảnh sao? Có lẽ cũng có một chút. La Ái Diệu cẩn thận ngẫm lại, rốt cuộc vẫn làm thinh. Điều hắn để ý là phản ứng của mình với Thi Sương Cảnh, những phản ứng ấy khiến hắn lần đầu tiên trong đời trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn mới.
Ấy thế nhưng mưa đông rơi ướt cõi lòng Thi Sương Cảnh lại liên lụy tới cả La Ái Diệu. La Ái Diệu rất muốn bảo cơn mưa của cậu hãy ngừng đi, nếu cần, hắn vẫn sẽ che cho cậu một chiếc ô.
Editor: Đã tìm ra đối thủ của Phật Tử trong khoản nói những thứ không ai hiểu