Chương 74: Người sống sót của ngày xưa cũ • Trả thù

Sân trượt băng trong nhà nằm ở tầng B2 phía Tây trung tâm thương mại, trần của trung tâm thương mại bằng kính trong suốt, nhưng vì đang là ban đêm nên trông như trần xi măng kín. Sân băng hẹp dài, Tưởng Niệm Lang chắp tay sau mông trượt vòng quanh, quả là năng lực vận động phi thường. Có hai đứa bé và huấn luyện viên đứng gần cửa ra sân băng, có vẻ đã kết thúc buổi luyện tập hôm nay, huấn luyện viên đang làm mẫu động tác, chỉnh tư thế sai cho bọn trẻ. Có đôi tình nhân nắm tay nhau tiến lên một cách khó khăn, suốt quá trình phải bám vào hàng rào, khi hai người đều là tay mơ thì trượt băng cũng trở thành niềm vui thú, vẻ mặt cả hai đều rất đỗi ngọt ngào.
Cảm giác khó chịu ấy đến từ đâu? Thi Sương Cảnh ngó nghiêng tứ phía, mấy tầng trên của trung tâm thương mại đã có cửa hàng chuẩn bị đóng cửa, bây giờ là 9 giờ tối, trung tâm thương mại sẽ đóng cửa vào 10 giờ, chỉ có rạp chiếu phim ở tầng trên cùng vẫn mở đến 12 giờ. Trung tâm thương mại này ban đầu hoạt động rất tốt, tuy nhiên từ ba năm trước khi một trung tâm thương mại cao cấp khác khai trương ở ngay cạnh, lượng khách ở đây liền sụt giảm mạnh, có lẽ sân băng này cũng chẳng cầm cự được đến sang năm.
Tưởng Niệm Lang trượt càng lúc càng nhanh, huấn luyện viên thấy thế thì hô lên nhắc nhở là con cái nhà ai mà trượt nhanh quá vậy? Đây đâu phải trượt băng tốc độ! Thi Sương Cảnh rối rít xin lỗi, cố gắng lê bước đuổi theo Tưởng Niệm Lang. Con bé thấy thế thì ngại không dám quậy nữa mà từ từ thả chậm tốc độ, vừa trượt chậm lại là nó bỗng thấy nôn nao, hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
“Tiểu Cổ, em đừng trượt nhanh như thế, lỡ té ngã là gay đấy.” Thi Sương Cảnh hạ thấp trọng tâm, vừa bước vừa lết tới chỗ Tưởng Niệm Lang.
“Trên sân làm gì có ai, không sao đâu.” Tưởng Niệm Lang vươn tay về phía Thi Sương Cảnh, “Em dẫn anh trượt vài vòng nha!”
Thi Sương Cảnh đưa tay cho Tưởng Niệm Lang, “Em từng học trượt băng rồi à?”
“Vâng! Bố dẫn em đi chơi sân băng ở chợ Giáng Sinh, suốt cả tháng ngày nào em cũng đi.”
“Ra thế.” Tốt quá. Thi Sương Cảnh học theo tư thế của Tưởng Niệm Lang, đặt một tay ra sau lưng, bước chân trái, bước chân phải. Tuy Tưởng Niệm Lang đang tuổi học sinh tiểu học nhưng cô bé không phải con người, chỉ dùng lực nhẹ nhàng thôi cũng chứa đựng sức mạnh bất khả kháng, nó chuyển hướng lượn vòng mà chẳng tốn sức chút nào. Thi Sương Cảnh không hiểu sao một cô bé có thể sở hữu toàn thế giới như thế lại thích chơi với mình, bởi vì nó cảm thấy cậu là con nít sao? Hay là vì cậu kiên nhẫn và giỏi chịu đựng?
Trượt được hai vòng, Thi Sương Cảnh dần tìm được cảm giác, bấy giờ huấn luyện viên và hai đứa bé kia đã rời sân, Thi Sương Cảnh nghe tiếng nhân viên lễ tân nói loáng thoáng: “……Chỉ còn 40 phút thôi ạ, chúng tôi không hoàn lại tiền. Tiếng Trung, anh hiểu được tiếng Trung không? À à, vâng……”
Trượt sang bên này, Thi Sương Cảnh trông thấy một người nam nhân đang đeo giày trượt. Trượt thêm nửa vòng nữa, một người ngoại quốc tiến vào sân băng. Tiếng giày trượt lướt trên mặt sàn, tiếng cặp đôi thủ thỉ, tiếng nhân viên tán gẫu. Thi Sương Cảnh ngẩng đầu, người ngoại quốc vượt qua bọn họ, chỉ để lại một bóng lưng. Người đàn ông mặc áo len và quần tây, chắc đã đem treo áo khoác rồi nhưng lại không tháo găng tay, mái tóc ngắn màu bạch kim, phần tóc vàng nhạt gần gáy được cắt tỉa vô cùng gọn gàng. Người đàn ông lao nhanh vun vút, thế mà cả huấn luyện viên lẫn nhân viên đều không nhắc nhở trượt chậm lại, đúng là tiêu chuẩn kép, Thi Sương Cảnh nghĩ bụng.
Tưởng Niệm Lang bỗng thả tay cậu ra, mài mài giày trượt như chú bê con rồi tăng tốc lao lên. Thi Sương Cảnh thấy không ổn, cũng định tăng tốc độ nhưng lại suýt ngã nhào ra sàn. Có vẻ Tưởng Niệm Lang muốn đua với người ngoại quốc kia, con bé nói tiếng Anh với người nọ song gã chẳng thèm để ý, thế là nó cắm đầu đuổi theo. Thi Sương Cảnh gọi tên Tưởng Niệm Lang nhưng vô ích. Cậu cũng đang trượt rất nhanh, đành đâm nhẹ vào hàng rào hòng giảm tốc độ, sau đó bám vào hàng rào để di chuyển đến lối ra. Cậu cởi giày trượt băng, đi lấy cặp của mình trong tủ gửi đồ, cũng lấy cả giày của mình và Tưởng Niệm Lang, đến lúc cậu gọi Tưởng Niệm Lang về nhà rồi.
Sau khi đặt chân lên mặt đất vững chãi, Thi Sương Cảnh mới có thời gian chú ý đến người ngoại quốc kia. Cậu khó lòng mô tả ngoại hình của người này —— Nếu nói La Ái Diệu sở hữu diện mạo thần tiên, thì người ngoại quốc này lại có một gương mặt điển trai song rất đỗi xa lạ, không thể so sánh với ngôi sao phim ảnh nào, gã chẳng giống bất cứ ai và dường như cũng chẳng thể nhìn thẳng vào gã. La Ái Diệu rất đẹp trai, ngắm hắn có cảm giác cổ xưa như đang thưởng thức bích họa. Nhưng chỉ cần nhìn người ngoại quốc này một chốc thôi cũng thấy choáng váng, nảy sinh sự khó chịu về mặt sinh lý.
Cả hai đều tăng phạm vi trượt băng hết mức có thể, cách khá gần hàng rào bảo vệ. Thi Sương Cảnh thử vươn tay kéo Tưởng Niệm Lang lại trong lúc con bé lướt qua. Tưởng Niệm Lang suýt té ngã, một tay cậu vịn vào hàng rào, một tay đỡ con bé, hai chân không có lực bám trên mặt băng nên ngã khuỵu gối xuống đất.
Thi Sương Cảnh không màng đau đớn, nói khẽ với Tưởng Niệm Lang: “Chúng ta nên đi thôi. Anh có cảm giác là lạ sao ấy.”
Tưởng Niệm Lang ngơ ngác gật đầu như vừa tỉnh khỏi cơn mơ. Nó vẫn đi giày trượt ra khỏi sân được, chứ Thi Sương Cảnh thì gần như bò ra bằng đầu gối, mãi đến khi ra khỏi sân rồi mới đứng dậy được. Tưởng Niệm Lang ngồi lên ghế cởi giày trượt, thi thoảng vẫn liếc nhìn người ngoại quốc trên sân băng. Người nọ bất thình lình quay sang đối diện với nó, khoảnh khắc ấy, một cảm giác cực kỳ đáng sợ bỗng dâng trào. Rìa tầm nhìn của Tưởng Niệm Lăng trở nên mơ hồ bất ổn, nó chớp chớp mắt, cảnh tượng trong mắt chảy thẳng xuống như thể nến chảy giọt sáp, ranh giới giữa các màu sắc đều nhòe đi. Tưởng Niệm Lang đá văng giày trượt ra, chẳng kịp đi giày mà cứ để nguyên tất chạy ra ngoài, tay còn kéo mũ áo hoodie của Thi Sương Cảnh.
“Này! Tiểu Cổ, em đừng túm bừa chứ!” Thi Sương Cảnh gỡ tay Tưởng Niệm Lang, chuyển sang nắm chặt nó. Con bé cẩn thận bước từng bước, đèn sân băng càng lúc càng tối, rõ ràng là sân trượt băng trong nhà nhưng giờ phút này hai người lại cảm giác có gió, mà không phải là gió điều hòa, vì Thi Sương Cảnh ngửi thấy mùi cỏ cây trong không khí hoang dã.
Lê lết mấy chục bước, rẽ một khúc nữa là không còn thấy sân băng phía sau rồi, nhưng bấy giờ Tưởng Niệm Lang chợt kéo Thi Sương Cảnh dừng lại, “Anh Tiểu Cảnh, không thể đi về phía trước.”
Trong tầm mắt của Tưởng Niệm Lang, cảnh tượng phía trước đã hoàn toàn tan chảy thành vật chất không thể phân biệt. Nó kế thừa mắt âm dương của Lang Phóng, thậm chí còn linh hoạt hơn cả Lang Phóng —— Nó có thể tùy ý chọn lúc nào nhìn, lúc nào không nhìn. Nếu nói mắt âm dương của Lang là bộ lọc vĩnh viễn phủ sự tồn tại của cõi âm lên thế giới hiện thực, thì Tưởng Niệm Lang lại có thể tự do lựa chọn mở hoặc đóng bộ lọc này. Để phân biệt mắt của nó và Lang Phóng, nhà họ sẽ trực tiếp gọi mắt của Tưởng Niệm Lang là “mắt rồng”. Khi nhận thấy thế giới hiện thực có gì kỳ lạ, nó thường sẽ chọn mở mắt rồng. Hiện tại phạm vi tầm nhìn tan chảy chính là phạm vi tầm nhìn của mắt rồng, đây là báo động đỏ ở mức đặc biệt.
Tưởng Niệm Lang cố tìm kiếm hình ảnh chưa bị co rút, càng trở lại sân băng, hình ảnh lại càng ổn định, mà càng đi ra ngoài thì càng hỗn loạn, thế tức là sân băng có điểm kỳ lạ ư? Tưởng Niệm Lang và Thi Sương Cảnh đồng thời nghĩ, chính là người ngoại quốc kia.
Thi Sương Cảnh lấy điện thoại ra định liên hệ với các phụ huynh ở phía đối diện, không có tín hiệu. Điều này càng chứng tỏ bọn họ đã gặp họa rồi.
Dần dà, chẳng nghe tiếng nhân viên và cặp đôi nữa, cậu thậm chí chẳng thấy bóng họ đâu. Trung tâm thương mại trở nên trống trải, vắng vẻ, tựa như chìm xuống biển sâu. Khi đèn mờ đi thì màn đêm ngoài cửa sổ lại càng sáng hơn. Chẳng biết là ngọn đèn le lói hay vì sao xa hạ xuống, mà chừng nửa phút sau, bầu trời đêm ngoài trần nhà trong suốt bỗng rọi vào sân băng. Người ngoại quốc trượt đủ mười vòng rồi ung dung rời khỏi sân, cứ như việc này chẳng liên quan gì tới gã. Gã trả giày trượt về quầy lễ tân không người, lấy áo khoác treo bên cạnh xuống, chuẩn bị rời đi.
Từ trạng thái của Tưởng Niệm Lang, Thi Sương Cảnh đoán con bé có cách phán đoán nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi. Trung tâm thương mại trong mắt cậu không phải bùn nhão tan chảy, mà là độ sáng của sự vật bị chỉnh tối đi, dù cậu chớp mắt cỡ nào thì toàn bộ cảnh vật vẫn càng lúc càng tối om, bóng tối này không phải màu đen thuần túy, mà là sắc đỏ ẩn trong đen, là sự nguy hiểm được cụ thể hóa.
Đi ra ngoài, phạm vi tầm nhìn đang tan chảy, bức màn sân khấu màu đỏ thẫm chầm chậm hạ xuống. Khi ánh mắt dõi theo người ngoại quốc kia, tất cả lại ổn định lại, nhưng Tưởng Niệm Lang và Thi Sương Cảnh đều biết gã ta hẳn là đầu sỏ gây tội. Người ngoại quốc có vẻ rất quen địa hình trung tâm thương mại, gã đi vào lối thoát hiểm bên mé sân băng, biểu tượng người chạy màu xanh neon vô cùng bắt mắt.
Tiếng mở cửa, đóng cửa. Người ngoại quốc rời đi, một phút, hai phút, năm phút. Tất cả vẫn không hề thay đổi. Sân băng vắng tanh, trung tâm im ắng. Thi Sương Cảnh và Tưởng Niệm Lang đều thấy lành lạnh mà chẳng rõ gió từ đâu tới, chẳng mấy chốc tiếng gió trở nên rõ rệt, quanh quẩn len lỏi bên trong trung tâm thương mại. Thi Sương Cảnh quay màn hình điện thoại về phía Tưởng Niệm Lang, ý là không có tín hiệu, không thể liên hệ người nhà của cậu và con bé.
Răng Tưởng Niệm Lang va lập cập, “Anh Tiểu Cảnh, anh, anh có thể liên lạc với Phật Tử không…… Không thì…… Để em nghĩ, nghĩ cách vậy……”
Thi Sương Cảnh ngồi xuống đi giày cho con bé, nhiệt độ trong nhà đang hạ xuống cực nhanh. Con bé vẫn nhìn về phía lối thoát hiểm, dường như muốn bám theo. Trong tầm mắt của nó là một đống màu lẫn lộn, dính dớp, chỉ có sân băng dưới ánh trăng và lối thoát hiểm sáng rực là vẫn còn nguyên vẹn.
“Cách gì?”
“Em là rồng.”
“Không nên làm thế. Tiểu Cổ, anh nhớ mẹ em nói em không thể tự ý hóa rồng ở ngoài tầm mắt của mẹ em. Chắc chắn Lang Phóng có lý do riêng của mình.”
Tưởng Niệm Lang lạnh sắp khóc đến nơi, Thi Sương Cảnh bèn kéo áo phao bọc nó vào lòng. Đáng lý thể chất của Tưởng Niệm Lang phải vượt trội hơn người thường mới đúng, nhưng ngay cả nó cũng không thể điều tiết nhiệt độ cơ thể. Thi Sương Cảnh không thể xác định hiện tượng và màu sắc kỳ dị trước mắt mình có phải là ảo giác sinh ra do nhiệt độ hạ thấp hay không.
“Hay là chúng ta đi vào lối thoát hiểm kia xem xem……” Tưởng Niệm Lang khẩn cầu.
Thi Sương Cảnh hơi do dự. Đúng là cậu lớn hơn Tưởng Niệm Lang cả chục tuổi, nhưng cậu là con người, con người vô dụng nhất. Nếu đổi lại là La Ái Diệu hoặc Lang Phóng, Tưởng Lương Lâm, Thi Sương Cảnh tuyệt đối sẽ không cố chấp. Lẽ nào vì Tưởng Niệm Lang là một đứa bé mà cậu không tin vào sức mạnh của nó ư? Ấy thế nhưng trực giác của cậu đang điên cuồng cảnh báo, tại sao gã đàn ông đó lại xuất hiện? Tại sao gã lại lướt vòng quanh sân băng này rồi lẳng lặng rời đi? Bấy giờ cậu mới phát hiện, trong lúc tìm kiếm ánh sáng bên ngoài trần nhà, cậu và Tưởng Niệm Lang đã vô thức quay lại sân băng.
Trên mặt băng trắng hằn vô số vết giày trượt, nhìn lâu sẽ thấy dưới đáy mặt băng toát lên cảm giác như thịt, mang màu da trắng khiến người ta bất an. Thi Sương Cảnh ôm chặt Tưởng Niệm Lang, cậu nhớ trong cặp mình có hai thứ, hình như là pháp khí chày kim cang của Phật Tử và tượng Phật vàng ròng. Cậu liên tục nhủ thầm “Phật Tử phù hộ”, rồi cởi cặp, mò tay chạm vào pháp khí trong cặp. Giây phút tìm thấy tượng Phật, cậu cũng có một thoáng an lòng.
Bỗng, trong nhà nổi gió dữ, trận gió cuồn cuộn cuốn lấy đồ đạc trong trung tâm thương mại, giày trượt trong ngăn tủ quầy lễ tân cũng bị cuốn lên không trung. Thi Sương Cảnh vội đè Tưởng Niệm Lang phủ sát mặt băng, con bé đột nhiên hét lên.
“Cái gì thế này —— Á ——! Đây là cái gì…… Anh Tiểu Cảnh, trong băng…… Không được, chúng ta không thể nằm đây được ——”
Mắt rồng của Tưởng Niệm Lang đã nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nhất.
Dường như họ đang ở giữa đồng băng hoang vu, không, là sông băng mùa tuyết kéo dài ngàn dặm mới đúng. Dưới lớp băng đáng lẽ phải là dòng nước chảy xuôi, con sông đen kịt dưới băng sẽ hoàn toàn yên ắng hoặc sôi sục bọt khí li ti. Đi trên mặt băng này, người ta luôn lo nó sẽ đột nhiên vỡ ra, làm người ta rơi vào hồ lạnh. Song thứ Tưởng Niệm Lăng nhìn thấy dưới lớp băng lại là những vật thể trắng nhợt, lúc nhúc, mới nãy đứng thẳng nó không thấy rõ, giờ nằm rạp xuống mới ngờ ngợ.
Trên đất là gió dữ, dưới băng dường như cũng có gió dữ, vật thể trắng nhợt đó điên cuồng đâm vào mặt băng, phát ra tiếng ầm ầm từ dưới lòng đất. Lúc này Tưởng Niệm Lăng mới nhìn rõ, từng thi thể tr*n tr** như tượng sáp đang tông vào nền băng, lưng chúng trắng toát, ngực và mông dán lên băng, bị cuốn đi vù vù. Những thi thể tr*n tr** này phải chịu lực khổng lồ như thế mà không hề đứt lìa, vẫn giữ được độ mềm dai, khiến người ta ghê sợ. Khi ngũ quan và tứ chi của chúng đập vào đáy băng, Tưởng Niệm Lăng cảm giác mình sắp phát điên rồi.
Thi Sương Cảnh lảo đảo kéo Tưởng Niệm Lang dậy, giơ tay che chắn đầu mình và đầu con bé, định bụng trở về mé sân. Cậu không biết Tưởng Niệm Lang nhìn thấy cái gì, nhưng nghe giọng nó thì ắt hẳn là cảnh tượng khủng khiếp lắm, ngay cả người gan dạ như nó cũng chẳng thể chịu đựng nổi.
Nếu Trang Hiểu ở đây, y sẽ áp mặt lên nền băng để nhìn kỹ những người bị đập méo mà vẫn được bảo tồn nguyên vẹn kia. Có lẽ từ góc nhìn nào đó, những người này vẫn còn sinh mệnh, vẫn còn sống. Đó là bộ sưu tập của Kỷ Phục Sâm, họ là những người cố gắng điều tra rõ ràng, cho dù có gọi họ là điều tra viên, nhà văn, nhà báo hay bất cứ nghề nghiệp gì, vị này đến từ Innsmouth, vị kia là sinh viên Dunwich thế kỷ 19, người gầy là nhà sư tự chứng minh trong sạch bên bờ sông Tô Châu, người béo là thủ vệ mũ cao trong tòa nhà chính phủ chết chóc tại quảng trường Washington.
Kỷ Phục Sâm, bất kể tiếp cận gã hay bị gã tiếp cận, thì đều là án tử mà trời cao định sẵn. Kỷ Phục Sâm, vừa sưu tầm thần linh, vừa sưu tầm kẻ chứng kiến. Thấp hơn kẻ chứng kiến một bậc là tín đồ, lưu lạc nơi thành phố xưa cũ ở vì sao xa xôi, bị biến thành du hồn, thành tín hiệu giải phóng nỗi kinh hoàng, thành phân bón, dưỡng chất và than bùn.
Mà bản thân Kỷ Phục Sâm cũng rất tinh quái. Gã xuất hiện như một trò đùa, rời đi như vở kịch hạ màn. Trang Hiểu rất hiểu Kỷ Phục Sâm, ít nhất y biết rằng biển xác của những người điều tra dưới lớp băng chỉ là món khai vị. Điều mà Thi Sương Cảnh và Tưởng Niệm Lang nên sợ hãi chính là cơn cuồng phong này. Thi Sương Cảnh không thở nổi nữa, gió dữ đến mức không khí chẳng thể tràn vào phổi cậu. Tình huống của Tưởng Niệm Lang cũng rất tệ, song nó còn có thể rúc vào lòng Thi Sương Cảnh, vùi mặt vào khoảng không gian nhỏ trong áo phao của cậu.
Chợt, từ không trung ùa ra những thứ chi chít cứng rắn hơn cả côn trùng gấp trăm lần, tản ra khắp chốn theo cơn cuồng phong. Thi Sương Cảnh còn chưa kịp nhìn rõ thì những v*t c*ng rắn này bất thình lình triệt tiêu khí hung sát, tất cả cùng rơi xuống dưới. Đồ sắt rơi xuống đất tạo ra âm thanh mưa đá, gió dữ chợt lặng, chỉ còn lại một mớ hỗn độn dưới đất.
Cổ họng Thi Sương Cảnh ngưa ngứa.
Tưởng Niệm Lang la thất thanh, Thi Sương Cảnh cúi đầu, cảm giác gáy mình ươn ướt. Tưởng Niệm Lang cố vươn tay đặt lên sườn cổ Thi Sương Cảnh, cậu cũng tự ấn tay lên, chạm vào một vết rách. Máu túa ra từ kẽ tay. Đóa bát đặc ma nhuốm máu bị long nữ hất ra, vô tình rơi xuống sân băng, làm dấy lên ngọn lửa ngùn ngụt.
Pháp khí hoa sen tuân theo chỉ thị của La Ái Diệu, giết hết tất cả sinh mệnh trong hang gió, bây giờ chúng bị dẫn đến đây, song vẫn phật biệt được tượng và bảo châu của Phật Tử nên lập tức dừng lại. Tuy nhiên vẫn có một hang gió mở ra ngay bên gáy Thi Sương Cảnh, hoàn thành công cuộc trả thù.
Mất máu, váng đầu, đau đớn, song Thi Sương Cảnh vẫn lặng lẽ an ủi Tưởng Niệm Lang. Sẽ không sao đâu. Cậu biết Phật Tử và bố mẹ Tiểu Cổ sẽ tới nhanh thôi, mặc dù không rõ là nhanh cỡ nào. Cậu chẳng hiểu sao lúc cần Phật Tử thì Phật Tử luôn vắng mặt hoặc không tới. La Ái Diệu thần thông quảng đại lắm cơ mà?
“Hộc…… Oa oa…… Anh Tiểu Cảnh, em không chữa được…… Không, em…… em sẽ cố gắng……” Hai tay Tưởng Niệm Lang dính máu, nó vốn là rồng có năng lực chữa trị, nhưng lại không chữa được thương tổn do pháp khí của Phật Tử gây ra, giá như có thể gia tăng tốc độ tạo máu thì tốt biết mấy…… Tưởng Niệm Lang đã cố hết sức rồi.
Có Tưởng Niệm Lang giúp đỡ, mặc dù mất máu nhưng Thi Sương Cảnh vẫn gắng gượng đi được mấy bước. Sân băng bắt đầu bốc cháy, quả là cảnh tượng hoang đường, dường như thấy được trong ngọn lửa có tứ chi con người đang múa may vặn vẹo, Thi Sương Cảnh biết mình đang gặp ảo giác do mất máu. Cậu không rõ ngọn lửa này có lan ra hay không. Xung quanh sân băng vẫn không thể đi được, còn đi đâu được nữa đây? Chẳng lẽ chỉ có thể chạy vào lối thoát hiểm?
Ngọn lửa càng lúc càng bốc cao, tựa như một cột lửa đâm thẳng lên trời.
Đèn bỗng nhiên bật hết lên, ánh sáng ngập tràn. Thi Sương Cảnh va vào lồng ngực ai đó, Tưởng Niệm Lang cũng òa khóc.
Thi Sương Cảnh vẫn ấn chặt cổ mình, một bàn tay khác phủ lên tay cậu, cậu cố rút tay mình ra, phát hiện tay không hề dính máu. Lúc này cậu mới ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt La Ái Diệu khó coi như vậy.
La Ái Diệu giận điên lên rồi.
Hắn không đến muộn, ngay khoảnh khắc Thi Sương Cảnh và Tưởng Niệm Lang mất liên lạc là hắn đã cảm nhận được rồi. Cả nhóm chạy tới trung tâm thương mại song không tìm được người, Thi Sương Cảnh và Tưởng Niệm Lang bị đã bị ẩn giấu. Vào lúc cậu chạm vào tượng vàng báo thân của Phật Tử, La Ái Diệu rốt cuộc cũng có chút manh mối. Hắn tạo ra hiện tượng giả, giấu Thi Sương Cảnh thật vào trong cảnh giới hư không của mình, hắn không biết làm thế có được không, chỉ có thể thử xem sao.
Tưởng Niệm Lang là rồng, La Ái Diệu không thể tạo ra hiện tượng giả tương tự, cũng lo sẽ khiến kẻ nọ cảnh giác rồi khiến tình thế nguy cấp thêm, hắn chỉ có thể hành quyết Tưởng Niệm Lang, áp đặt quả báo bình an. Những gì Thi Sương Cảnh cảm nhận đều là hình ảnh phản chiếu chứ không thực sự xảy ra, nhưng để ngụy trang thì phải làm cho giống thật nhất. Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm đi truy đuổi hung thủ, không được thì đành đợi kẻ đó tự lộ sơ hở.
La Ái Diệu cứ thế nhìn pháp khí hoa sen của mình cắt qua cổ họng Thi Sương Cảnh, đọc được nội tâm Thi Sương Cảnh hỏi tại sao hắn không đến. Chứng kiến Thi Sương Cảnh sắp chết rồi mà vẫn phải dẫn nhóc rồng chạy trốn, ngọn lửa của sen đỏ bát đặc ma phá tan phép che mắt, La Ái Diệu lập tức đưa hai người thoát ra, kết thúc ảo giác của Thi Sương Cảnh.