Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 73

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 73: Người sống sót của ngày xưa cũ • Con cái đúng là phiền phức

Thi Sương Cảnh giở menu, gọi thêm hai món dựa theo suy đoán của cậu về khẩu vị của Phật Tử. Cậu không chơi đấu địa chủ mà chỉ ngồi ngoài hóng hớt, xem Đàm Hồng Tín và Tưởng Niệm Lang chơi 24 điểm —— Kết quả Đàm Hồng Tín bị Tưởng Niệm Lang chặt đẹp. Đàm Hồng Tín xem Tưởng Niệm Lang là con nít, còn Tưởng Niệm Lang xem Đàm Hồng Tín là trò cười.

Đàm Hồng Tín tiu nghỉu, Tưởng Niệm Lang sinh ra đã có một đôi mắt sáng vô cùng, nhìn là biết ngay ai che giấu tâm tư, ai thực sự đơn thuần. Con bé thích người đơn thuần, nên sẽ chơi với người đơn thuần theo kiểu đơn thuần. Còn khi gặp kiểu người chỉ dùng nó làm cớ để bắt chuyện như Đàm Hồng Tín, nó sẽ thỏa sức mà bắt nạt, biến người hơn ba mươi tuổi đầu thành kẻ thiểu năng trí tuệ.

“Chơi hết nổi nữa rồi, cháu đánh bài hay đánh chú thế hả? Sao ăn may quá vậy?” Đàm Hồng Tín gom bài lại, làm như chưa có gì từng xảy ra, anh ta ngả người lên sô pha, ngửa mặt than thở, “Hôm nay là Tết Dương, tôi không về nhà ăn cơm mà qua đây dự tiệc với mấy người, có thể tốt bụng cho tôi xin chút manh mối được không?”

Thi Sương Cảnh hỏi: “Manh mối gì?”

Cả căn phòng bao chỉ có Thi Sương Cảnh trả lời, và cũng chỉ có thể trông cậy vào Thi Sương Cảnh trả lời. Đàm Hồng Tín ngồi thẳng dậy, nói: “Phật Tử thực sự không đến trại tạm giam để tính sổ ư? Chính là ông bố lúc trước lẻn vào nhà cậu, trộm dao giữa đêm ấy.”

“Gã ta bị sao cơ?”

“Gã biến mất rồi!” Đàm Hồng Tín nói với vẻ khó tin, “Hôm nay là thứ ba…… Vậy là chuyện từ cuối tuần trước nữa. Thi Sương Cảnh, có phải trước đó cậu cũng đã báo cảnh sát bắt một người khác không? Chính vào ngày người đàn ông đó rời khỏi trại tạm giam, bố của Kỳ Kỳ đã mất tích trong trại. Sở cảnh sát Lệ Quang thấy quá kỳ lạ, tội phạm mất tích không phải chuyện nhỏ, nên cấp trên đã phái tôi tới tìm hiểu. Tôi vừa lật hồ sơ là biết toang rồi, chẳng thà đến đây hỏi thẳng mấy người.”

Nhân viên phục vụ tiến đến, hỏi đã đủ người chưa để bắt đầu dọn món lên. Tưởng Lương Lâm nói có thể, phục vụ bèn rót thêm trà nóng cho mọi người rồi lui ra ngoài, chuẩn bị bưng thức ăn lên. Thi Sương Cảnh nhấp một hớp trà, lẳng lặng nhìn về phía La Ái Diệu, Phật Tử không hề nhắc tới chuyện này, gia đình Lang Phóng cũng không.

“Kẻ được thả ra tên là Trang Hiểu, gần đây cậu có nhìn thấy y ở trong khu công nghiệp không?” Đàm Hồng Tín hỏi.

“Không. Tôi hiếm khi ra ngoài, ngày nào tôi cũng ở nhà học bài, tuần trước vừa mới thi thử xong.”

“Một người tự dưng biến mất trong trại tạm giam, cảnh sát Lệ Quang dặn Trang Hiểu phải ở lại khu công nghiệp để chờ triệu tập, nhưng chắc chắn là y chẳng nghe theo đâu, y mà có làm gì thật thì thể nào cũng chuồn ngay sau khi được thả ra. Quả nhiên, tôi tìm kiếm mấy ngày nay mà chẳng thấy y đâu. Bọn tôi còn thu được một đống căn cước của người mất tích, chẳng biết phải làm thế nào đây.”

“Nếu mãi không tìm được người thì sao?” Thi Sương Cảnh thắc mắc.

“Vậy thì vụ này vẫn sẽ là một nghi án. Quái lạ thật. Giá không có người nhà đến khiếu nại thì tốt. Mà thôi quên đi, tôi nổi nóng với không khí làm gì không biết, có ai thèm đoái hoài tới tôi đâu?”

Trong phòng bao quả thực chỉ có Đàm Hồng Tín vẫn đang nhớ công việc của mình, ngay cả Lâm Minh cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này. Xét về sự nghiệp, Đàm Hồng Tín có triển vọng hơn Lâm Minh, trong hai tháng qua Lâm Minh lại lần nữa thất vọng với tác phong làm việc trong thể chế và hệ thống thăng tiến, đành phải thay đổi trọng tâm công việc, hi vọng có thể bồi dưỡng nên nhiều học trò giỏi. Có lẽ anh ta kẹt cứng ở chỗ này rồi, không quá tốt cũng không quá tệ. Tuy mới hơn ba mươi tuổi thôi nhưng anh ta đã đoán trước được tình hình của mình lúc hơn sáu mươi tuổi về hưu rồi. Biết thế đã chẳng vào sở cảnh sát tỉnh, hồi xưa ở lại làm giáo viên có khi tương lai còn xán lạn hơn.

Từng món nguội, món nóng nhanh chóng được bày lên bàn, các món ăn rực rỡ màu sắc, cách trang trí cũng rất tinh tế, món nào đặt cạnh món nào, chừa ra bao nhiêu chỗ để bày đĩa lớn. Tính cả con nít thì bàn chỉ có bảy người, vậy mà gọi tận mười bảy món. Tiếng quân mạt chược va vào nhau nghe như tiếng nuốt trọn mấy miếng sủi cảo, còn chưa dọn món lên bàn mà đã no trước rồi.

Tuy Thi Sương Cảnh đã trải đời một cách sâu sắc, song cho tới nay cậu chỉ biết tới cuộc sống phiên bản đơn điệu. Trước đây vào dịp Tết Dương, mọi người ở cô nhi viện chỉ ăn cùng nhau, đến Tết Âm thì có thêm pháo bông, pháo que để vẫy vẫy cho vui. Người lớn là người lớn, trẻ con là trẻ con, người lớn đón Tết ra sao thì cậu chẳng biết, mà trẻ con đón Tết ra sao, cậu cũng chỉ có thể bắt chước vụng về theo cuộc sống của những đứa trẻ hạnh phúc. Thấy Thi Sương Cảnh đã ngồi vào bàn, Tưởng Lương Lâm bèn giục mọi người mau chơi hết ván để bắt đầu dùng bữa.

May mà đây là bàn mười hai người, đủ đặt nhiều đĩa lớn, người ngồi không kín chỗ nên không cần chen chúc với nhau, dễ dàng chia làm ba nhóm. La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh ngồi cạnh nhau, hai bên của từng người đều trống một chỗ. Phía bên kia là nhà Lang Phóng và hai vị cảnh sát. Lang Phóng mang theo rượu, rượu trắng có Mao Đài, vang đỏ có Chateau Cheval Blanc, còn bia thì uống tùy ý, quán có tặng kèm nửa két, không đủ lại gọi thêm.

Tưởng Niệm Lang vốn muốn uống sữa dừa, mà thấy Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm đều uống rượu vang đỏ, nó cũng đòi nếm thử nhưng uống rồi mới nhận ra không phải nước vị nho. Tưởng Lương Lâm chiều con nên pha Sprite với Chateau Cheval Blanc cho Tưởng Niệm Lang thử, lần này thì con bé thích, cơ mà không thể uống nhiều, chỉ được nếm nửa ly thôi, dù sao nó vẫn là con nít.

“Phật Tử, mọi người muốn uống gì?”

“Tôi uống rượu trắng.” La Ái Diệu đáp.

Thi Sương Cảnh cũng định uống sữa dừa, nhưng thấy Tưởng Niệm Lang chuyển sang Sprite pha rượu vang, cậu lại cũng ham hố muốn nếm thử, bèn giơ tay bày tỏ mong muốn. Tưởng Lương Lâm liền đổi ly cho cậu, muốn uống thì pha thêm. Tuy nhiên La Ái Diệu đã giữ ly thủy tinh của cậu lại, hắn nói, “Cậu cứ uống rượu là gục, không được uống.”

Thi Sương Cảnh cũng quên khuấy chuyện này, cậu ít khi uống rượu. À, lần trước, cái hôm La Ái Diệu vừa tới nhà cậu, chỉ một xíu rượu mơ đã đánh gục cậu rồi. Tưởng Lương Lâm lại thấy chẳng có vấn đề gì, bảo: “Lát nữa chúng ta chơi mạt chược, cậu ấy ngủ trên trên ghế sô pha, chơi xong lại đưa cậu ấy về, cứ phải tỉnh táo làm gì?”

“Sao lại đón năm mới cùng người ngoài chứ? Ăn xong thì ai về nhà nấy.” La Ái Diệu nói.

Thi Sương Cảnh chịu hết nổi, có mỗi việc uống rượu hay không mà cũng lằng nhà lằng nhằng, thế là cậu lại rót một ly sữa dừa, ý là không uống rượu nữa. Bàn ăn chìm trong lúng túng mấy giây, chủ xị Lang Phóng đành giục mọi người mau dùng bữa kẻo nguội.

Thi Sương Cảnh gọi thêm hai món cho La Ái Diệu, một món là tôm hùm chưng trứng non, một món là bồ câu quay giòn. Sau một thời gian quan sát, cậu cảm giác khẩu vị của La Ái Diệu vẫn thiên về thanh đạm, ưa thích hương vị nguyên bản của món ăn. Cậu nhớ lại những món tế phẩm mình từng ăn, hầu hết đều nêm nếm theo khẩu vị vùng duyên hải, món không cay nhiều hơn hẳn món cay. Quán ăn này phục vụ tiệc gia đình chất lượng cao, lúc gọi món cũng không thấy ghi giá, cơ mà Thi Sương Cảnh không cần trả tiền, cậu chỉ cần mang theo cái miệng và dạ dày đến là được rồi, đúng là một bữa thịnh soạn.

Cậu không hiểu nhiều về đồ ăn cao cấp, chỉ nhớ nội thất sang trọng trong phòng và những chiếc đĩa sứ lớn phản chiếu ánh đèn trần. Có món bóng bẩy, có món thì sặc sỡ, mỗi người một bát canh, giúp rửa trôi dư vị lẩu mà cậu ăn hồi trưa. Bữa tối nay càng ăn càng thấy choáng ngợp, mỗi món chỉ gắp một hai miếng, cứ thế ăn một vòng là lửng dạ rồi.

Đáng tiếc La Ái Diệu có vẻ không hứng thú với hai món cậu gọi, cậu để ý thấy hắn chẳng động đũa vào hai món này. Món tôm hùm chưng trứng non được đựng trong từng bát nhỏ, Thi Sương Cảnh lấy cho mình một bát, lần đầu trong đời nếm thử tôm hùm, thì ra nó có vị như này. Bàn lại xoay một vòng, trừ Tưởng Niệm Lang cũng lấy một bát thì mấy người kia đều không đoái hoài đến món này. Cậu lại lấy thêm bát nữa, định tự mình ăn để cứu vãn tôn nghiêm. Nhưng cái bát nhỏ vừa đặt lên đĩa thì bên cạnh bỗng có một bàn tay với sang, La Ái Diệu cướp mất trứng chưng của cậu rồi.

Không biết có phải La Ái Diệu cố tình không mà khả năng đọc suy nghĩ của hắn cứ lúc linh lúc không, chẳng rõ hắn có ý gì nữa, chắc là chỉ đang trêu cậu thôi. La Ái Diệu khiến cõi lòng cậu loạn hết cả lên. Tiệc gia đình, tiệc gia đình, quả thực giống như mời cả nhà bọn họ vậy. Dẫu Thi Sương Cảnh có trì độn đến mấy, bây giờ cậu cũng ý thức được có gì đó là lạ.

Sau vài lần như vậy, Thi Sương Cảnh cũng muốn giành lại đồ ăn, gắp lấy cá sóc hoặc bào ngư từ bát La Ái Diệu, nhưng thực ra cậu không thích ăn hải sản lắm, cũng không dám chọc đũa vào bát của La Ái Diệu. Cứ xoắn xuýt như thế, bữa cơm cũng trôi qua. Trẻ con ăn no có thể rời bàn, còn người lớn đặt đũa xuống là phải bàn chuyện chính.

Trước tiên La Ái Diệu gây khó dễ cho Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm, hỏi họ có điều tra được gì về thiết bị đồng hồ cát không, nếu không thì gần đây Lang Phóng có phát bệnh thần kinh sáng tác thêm thứ gì nữa không. Có người rất bất mãn với cái câu “Phát bệnh thần kinh” này, ngặt nỗi La Ái Diệu đã làm nhiều hơn, cứ như hắn làm hộ không công cho người ta vậy, cho nên giờ phút này vẫn nên tỏ ra nhún nhường một chút. Tưởng Lương Lâm đã điều tra triệt để vụ đóng cọc sống ở ga Quảng trường Thiên Phủ, cũng như tình hình những người mất tích mà Đàm Hồng Tín biết được.

“Chẳng có ai để ý sự biến mất của những người này, tôi nghĩ là vì tác nhân gây ra quá khác nhau.” Tưởng Lương Lâm nói, “Đống giấy tờ thất lạc này đến từ trời Nam biển Bắc, bọn họ được khai báo mất tích ở khắp các tỉnh thành chứ không chỉ riêng thành phố D tỉnh S. Một vài căn cước còn không hề được báo mất tích, truy tra ngược trở về mới biết là không ai báo họ mất tích, không ai quan tâm họ ở đâu làm gì. Địa điểm mất tích khác nhau, thành phần xã hội của người mất tích khác nhau, thời gian mất tích cũng khác nhau…… Cho tới nay chỉ có mỗi anh quan sát được đồng hồ cát, chứ bọn tôi chỉ có thể nắm bắt một chút trong giấc mơ và tiềm thức, vô thức. Tôi và Lang Phóng đã hơi muốn từ bỏ rồi đây.”

“Thế thì các cậu từ bỏ đi. Bao giờ Tưởng Niệm Lang chuẩn bị xong?”

“Phật Tử, anh không cần phải làm chuyện kế tiếp nữa.” Tưởng Lương Lâm nói.

“Mặc cho cậu nói thế nào, nhưng chuyện là do các người bắt đầu, kết thúc không nổi lại đòi trốn tránh trách nhiệm. Tôi không làm chuyện phí công, đây là lần cuối cùng còn nói lý, lần sau tôi sẽ đưa Tưởng Niệm Lăng đi tiến hành nghi thức, hoặc chờ giải quyết xong mớ rắc rối này tôi sẽ đến tận nơi đòi nợ các người.” La Ái Diệu không hề đùa, hắn làm nghi thức hộ pháp chứ đâu cần lột da lóc xương nhóc rồng, nếu không thương lượng được thì khỏi thương lượng nữa. Hiện tại chỉ đang toan tính giả vờ giả vịt thôi, nhưng một khi làm thật thì những toan tính này sẽ tổn thương tình cảm đấy.

Lang Phóng lên tiếng: “Vậy thì trước năm mới đi, anh cần bao lâu để sắp xếp nghi thức này?”

Vừa nghĩ tới sự sắp xếp của mình, ánh mắt xanh của La Ái Diệu thoáng thay đổi, “Tôi vẫn cần một chút thời gian nữa. Trước năm mới, khoảng ngày hai mươi dương lịch là có thể chuẩn bị xong. Thế nào?”

“Được.” Lang Phóng đáp, “Tôi biết dạo này Phật Tử vẫn bận việc mà chúng tôi nhờ cậy, chúng tôi sẽ ghi nhớ ân tình này.”

“Tôi chẳng thấy việc này liên quan gì tới các cậu, thế mà các cậu lại niềm nở quá nhỉ.” La Ái Diệu nói.

“Đúng là ép mua ép bán. Bọn tôi đâu có cầu cạnh gì anh, ban đầu thậm chí chẳng cần có giao dịch nào, là do Tiểu Cổ không thoát khỏi mắt anh nên mới phải nghĩ ra giao dịch này. Thấu hiểu cho nhau tí đi, Phật Tử à. Tiểu Cổ là con gái cưng của tôi và Lang Phóng, nếu sau này anh có con, anh còn bận tâm hơn cả bọn tôi ấy chứ.” Tưởng Lương Lâm rầu ơi là rầu, bị La Ái Diệu để mắt đến y như là bị con quỷ ngang ngược trong phim kinh dị ám quẻ vậy, hồi xưa đi trốn đám người dưới địa phủ cũng chẳng phải thấp thỏm đến mức này.

“Con cái đúng là phiền phức.” Phật Tử bình phẩm.

Đồ ăn trên bàn còn thừa quá nửa, mới đầu Thi Sương Cảnh cũng ngại gói mang về, nhưng thấy Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm gói đồ, cậu mới làm theo.

La Ái Diệu và bọn họ vẫn chơi mạt chược suốt hai tiếng, chuyện gì cũng nói, Thi Sương Cảnh mới nghe mấy câu đã thấy không theo kịp tiết tấu của họ, đành phải chờ cho mình tiêu hóa nội dung. Cậu dẫn Tưởng Niệm Lang sang sân trượt băng ở trung tâm thương mại đối diện chơi, may mà cậu không uống rượu. Lang Phóng nói Tưởng Niệm Lang khỏe lắm, chỉ cần bảo vệ sơ sơ là được, có ngã cũng chẳng sao. Tuy nhiên khi bước lên sân băng, Thi Sương Cảnh lại cảm thấy chính mình mới là người sắp ngã chổng vó.

Buổi tối Tết Dương, lượng khách trong trung tâm thương mại vẫn như thường, sân trượt băng chỉ có vỏn vẹn vài người. Vất vả lắm Thi Sương Cảnh mới trượt từ giữa sân về lại chỗ lan can, cậu bắt đầu hơi tuyệt vọng rồi. Đèn lớn trên sân băng vẫn sáng rực với công suất cao, song ánh sáng dường như khó mà chiếu rọi xuống hết, phạm vi tầm nhìn trên sân băng rất rộng, nhưng ngoài sân lại âm u mịt mờ.

Thi Sương Cảnh hơi bất an, một cảm giác khó chịu trào dâng trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment