Chương 72: Người sống sót của ngày xưa cũ • Hoài niệm của tôi – 3

Trang Hiểu sợ, sợ La Ái Diệu sẽ tùy tiện bóp nát chiếc đồng hồ của y giống như bóp nát mảnh bia vỡ kia. Tấm bia ở ga tàu còn chẳng phải thứ dễ dàng có được chứ nói chi đến phá hủy.
Chẳng còn cách nào, Trang Hiểu đành đứng dậy, lật ngược chiếc đồng hồ quả quýt, đặt lên lòng bàn tay, rồi nâng cánh tay lên như đang dâng hiến, song bàn tay y chỉ mở hờ như thể chuẩn bị khép lại, rụt về bất cứ lúc nào. Y nói: “Tôi không thể giao cho ngài được, chỉ có thể cho ngài xem như vậy thôi…… Nhưng tôi xin bảo đảm rằng ngài là người đầu tiên nhìn thấy nó.”
Chiếc đồng hồ bỏ túi có một mặt là kim chỉ thời gian và một mặt là ảnh chụp, nó rất cũ kỹ, lớp kính bên trên phủ bụi mờ, kim đồng hồ ngừng chạy, thời gian dừng ở hơn 6 giờ, góc giữa kim giờ và kim phút khá lớn, ước chừng vào khoảng 6 giờ 5 phút. Mặt gắn ảnh là bức ảnh của một cậu bé nhỏ tuổi, ảnh màu đen trắng, cắt khung cảnh nửa người trên của cậu bé. Nó hơi nghiêng người, tư thế ngồi ngay ngắn, song áo quần của nó lại chẳng ăn nhập gì cả. Đó là loại trang phục trẻ em bình thường nhất, hiện đại nhất, áo cotton chẳng có hình dạng gì, ngực áo in chữ tiếng Anh tròn trịa ngộ nghĩnh. Bối cảnh bức ảnh thì như phong cách từ thế kỷ trước, mà trang phục bé trai lại là kiểu trẻ con bình thường hiện đại. Đáng chú ý nhất vẫn là ngoại hình của thằng bé, có vẻ nó là con lai, đường nét ngũ quan rất hoàn mỹ, đẹp đẽ hệt như búp bê vậy.
Qua ảnh chụp, có thể đọc vị rất nhiều thứ từ ánh mắt con người, cũng có trường hợp lý giải sai, song hiếm có ánh mắt nào hoàn toàn trống rỗng. Trong ánh mắt đứa bé chẳng có gì cả. Nó nhìn thẳng vào màn ảnh, mang đến một cảm giác hư vô quái dị. Ánh mắt xuyên thấu qua ảnh chụp, chỉ có một sức mạnh lan tỏa, lạnh lẽo chứ chẳng truyền đạt bất cứ thông tin nào.
Trang Hiểu không nghe thấy La Ái Diệu trả lời. Hắn ngắm chiếc đồng hồ xong bèn ngoảnh về phía nhà thờ Đức Mẹ, không biết đang quan sát cái gì. Trang Hiểu chờ mãi đến khi hai tay tê rần, La Ái Diệu vẫn chẳng hề hồi đáp hay biểu đạt gì cả.
Cuối cùng, hắn mới cất lời: “Ngươi đưa con mình vào trong khung ảnh bằng cách nào? Ta rất lấy làm hứng thú. Ngươi có thể dùng thứ này để đối lấy sự trợ giúp của ta.”
*
Suốt ngày hôm nay, Thi Sương Cảnh cứ thấy lòng nôn nao.
Tiệc liên hoan kết thúc, cậu ở lại cùng mọi người xếp bàn về vị trí cũ. Một số học sinh về nhà ăn cơm, một số khác đã lên kế hoạch nghỉ Tết Dương, chủ nhiệm lớp dặn dò học sinh phải chú ý an toàn, không được đến những nơi nguy hiểm. Thi Sương Cảnh trầm lặng ít nói song bước chân lại không ngừng, nhóm tổng cộng mười hai người, tất cả cùng ngồi xe buýt ra ga tàu, rồi lại đi tàu điện ngầm vào thành phố.
Cả nhóm dự định đi xem một bộ phim hài Tết, bữa trưa thì giải quyết trong quán lẩu ở khu dân cư gần trung tâm thương mại. Người thành phố D mà chọn lẩu cay nhẹ là bị cười nhạo liền, thế mà cả lớp lại chẳng mấy ai ăn cay được vì phụ huynh đều là người Đông Bắc xuôi Nam vào khu công nghiệp, nhiều năm trôi qua mà vẫn chưa quen ăn cay. Mười hai người chia làm ba bàn, trong đó có một bàn gọi lẩu uyên ương. Thi Sương Cảnh tự giác ngồi vào bàn lẩu uyên ương, cậu không ngại món này, đồ nhúng nước hầm xương cũng ngon lắm mà.
Phải biết rằng Thi Sương Cảnh là người có 600.000 tệ đấy. 600.000 tệ. Lúc ăn lẩu, cậu cứ âm thầm lặp đi lặp lại mấy chữ này. Nhiều tiền thế có đủ mở một quán lẩu không nhỉ? 600.000 tệ. Mình có nên chủ động tính tiền không? Nhưng tiền đâu phải để tiêu xài kiểu đó. 600.000 tệ. Tại sao Phật Tử lại cho mình nhiều tiền như vậy? Mình chỉ là một học sinh cấp ba thôi mà. Phật Tử không sợ mình nhiễm thói hư tật xấu hay sao?
Đời này Thi Sương Cảnh chưa xem được bao nhiêu bộ phim, đây còn là lần đầu tiên cậu vào rạp chiếu phim. Dạo trước ti vi ở cô nhi viện có chiếu kênh điện ảnh, cơ mà hầu như chẳng ai dùng ti vi xem phim điện ảnh. Cậu không thể ngồi yên suốt hai tiếng đồng hồ để xem hết một bộ phim, mỗi lần dùng điện thoại xem phim, chưa quá năm phút là cậu bắt đầu thấy phiền rồi. Phim dài quá thì không kiên nhẫn nổi, mà video ngắn quá thì lại ồn ào. Ngoại trừ sở thích ca hát, Thi Sương Cảnh là một người thích yên tĩnh.
Bọn họ chia làm hai hàng ngồi trong rạp chiếu phim, Thi Sương Cảnh mua bỏng ngô cỡ vừa và ly Coca cỡ lớn, Dương Linh Linh bảo đây là combo tiêu chuẩn, cơ mà cô lại không mua. Thi Sương Cảnh ăn vài miếng mới nhận ra món này không hợp khẩu vị của mình, chẳng những khô miệng khô lưỡi mà tiếng nhai nuốt còn rất to, cứ vang ong ong trong đầu. Phim chiếu được nửa tiếng, cậu bèn đưa bỏng của mình cho Dương Linh Linh, Dương Linh Linh vui vẻ nhận lấy.
Tình tiết của bộ phim này cũ rích, liên quan đến du hành thời gian, ai đó trở về quá khứ thử bù đắp tiếc nuối song lại dẫn đến hàng loạt chuyện xấu, lồng ghét cơ man cảnh gây cười, lúc mọi người cười Thi Sương Cảnh cũng cười theo, lúc mọi người không cười cậu cũng hết sức chăm chú. Ánh sáng màn hình rọi lên gương mặt cậu, làm nổi bật đường nét điển trai, mày kiếm mắt sáng. Tưởng như màn ảnh mở ra một cánh cửa giữa gió tuyết, cậu bé trong căn phòng tối rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng, chần chừ không biết có nên bước qua cánh cửa hay không, tự do và nguy hiểm cùng tồn tại, biểu cảm trong khoảnh khắc ấy không lộ ra hy vọng, cũng chẳng có tuyệt vọng, chỉ khiến người ta muốn chúc cậu may mắn.
Bộ phim gần kết thúc, song dư âm của cảnh hài hước cao trào vẫn còn đọng lại, Thi Sương Cảnh phản ứng chậm, đến khi mọi người đã thấm mệt thì cậu mới bắt đầu hào hứng. Phòng chiếu phim bật sáng đèn, khán giả lục tục đứng dậy, Thi Sương Cảnh cũng làm theo mọi người, cầm ly Coca rỗng trong tay, bỏ vào thùng rác ngoài cửa. Mười hai người tụ tập ngoài cửa, họ chắc chắn không thể vắng mặt trong bữa tiệc Tết Dương ở nhà, đa phần đều phải về nhà hoặc ra quán ăn, có người phải trở về khu công nghiệp, có người thì ở lại thành phố. Thi Sương Cảnh đã biết địa chỉ quán ăn, dự định đi tàu điện ngầm qua đó. Mọi người quyết định xong liền cùng nhau ra ngoài, chia tay một cách rất đỗi tự nhiên. Thi Sương Cảnh thong dong bước trên lớp thảm mềm của rạp chiếu phim, chợt ngẩng đầu nhác thấy La Ái Diệu đang ở ngay cửa ra.
“Vãi, cậu của cậu lại tới đón à?” Có bạn học kêu lên.
Thi Sương Cảnh đâu có biết, đã hẹn gặp ở quán ăn cơ mà?
Đám trẻ con hô lên “Chào cậu ạ” với La Ái Diệu, mồm năm miệng mười hết sức náo nhiệt. Thi Sương Cảnh đi đến chỗ La Ái Diệu, La Ái Diệu hỏi cậu: “Xem phim gì thế?”
“Một bộ phim hài, tên là “Thần Bài Nghịch Chuyển”, kể về một ông già ngồi tù 30 năm bỗng quay về quá khứ làm thần bài. Sao anh lại tới đây?”
“Tiện đường.”
“Anh xong việc chưa?” Thi Sương Cảnh hỏi, hai người đi tới đầu thang cuốn, La Ái Diệu vẫn chứng nào tật nấy, trưng diện âu phục y chang người mẫu, nổi bật đến mức Thi Sương Cảnh nom như trợ lý của hắn vậy.
“Coi như xong rồi.” La Ái Diệu không bảo là sóng này chưa lặng, sóng sau lại nổi. Hắn đợi tối nay gặp Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng, hai người này nên để tâm chuyện này hơn là La Ái Diệu, bằng không hắn sẽ gia tăng sức ép cho họ vào ngay dịp năm mới. Hắn cứ có cảm giác một nhà ba người vẫn đang che giấu bí mật nào đó, mà hắn thì đã bị ảnh hưởng rồi.
“Liệu chúng ta có nên mang theo một ít…… Ờm, hoa quả chăng? Tới chơi thì nên mang theo quà mà.”
“Không cần. Không nên quá khách sáo với bọn họ.”
“……”
La Ái Diệu nhấn tầng -3.
Ra đến bãi đỗ xe trung tâm thương mại, Thi Sương Cảnh đi theo La Ái Diệu, phát hiện ngày hôm nay hắn không lái mô tô mà là lái ô tô! Ô tô bốn bánh! Thông cảm cho cậu hoàn toàn mù tịt về xe cộ, cậu chỉ biết chiếc xe này có màu sơn sáng sủa, nom rõ là đắt tiền. La Ái Diệu bảo Thi Sương Cảnh ngồi ghế phụ, thắt chặt dây an toàn.
“Từ lâu tôi đã muốn hỏi…… Anh có bằng lái không đó? Đi mô tô cũng cần bằng lái mà.”
“……”
Thi Sương Cảnh im lặng liếc sang.
La Ái Diệu vươn tay mở ngăn kéo trước ghế phụ lái, lấy ra một tấm bằng lái, ném lên đùi Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh mở ra, đúng là bằng lái của La Ái Diệu thật.
“Đây là thật hay anh nhờ ai làm thế??” Thi Sương Cảnh lại thắc mắc.
“Hỏi nữa là tôi quẳng cậu xuống đấy.”
Thi Sương Cảnh không dám hỏi nữa, cất bằng lái của hắn về chỗ cũ. Cậu không tưởng tượng nổi cảnh La Ái Diệu đi chụp ảnh thẻ, rồi lấy bằng lái xe. Chắc chắn không phải hắn tự đi thi lấy bằng!
*
Cửa phòng bao mở ra, tiếng máy trộn mạt chược vang lên không ngừng. Nhân viên phục vụ lui ra, Thi Sương Cảnh nhận ra cảnh sát Đàm, còn người đeo kính bên cạnh là ai?
“Tới rồi đấy à. Đúng lúc vừa xào bài xong, chúng ta tạm dừng một lát đi.” Tưởng Lương Lâm nói, “Đây là Đàm Hồng Tín, cảnh sát Đàm. Vị bên cạnh là Lâm Minh, pháp y. Lang Phóng bảo phòng bao chỉ có năm người thì trống quá, nên tìm thêm hai người nữa cho đủ bàn mạt chược.”
Thi Sương Cảnh, La Ái Diệu: ……
La Ái Diệu cởi áo khoác, Đàm Hồng Tín tinh ý nói ngay: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh, ờm, ai vào thay không?”
La Ái Diệu ngồi vào chỗ trống, không ngờ hắn cũng đồng ý chơi mạt chược luôn.
Thi Sương Cảnh ngây ra như phỗng, La Ái Diệu thân với họ từ bao giờ vậy? Cậu nhìn quanh, bấy giờ mới thấy Tưởng Niệm Lang đang chơi game trên ghế sô pha. Tưởng Niệm Lang sắp chán chết rồi, anh Tiểu Cảnh cuối cùng cũng tới, nó ném máy chơi game, vừa reo lên vừa chạy lại chỗ cậu. Não Thi Sương Cảnh đang đơ, song tay vẫn lập tức đón lấy con bé, xốc nách nâng Tưởng Niệm Lang lên. Tưởng Niệm Lang đòi cậu dẫn nó sang sân trượt băng ở trung tâm thương mại đối diện, Lang Phóng liền bảo: “Sắp ăn cơm rồi, để lần sau đi.”
Bốn người trên bàn mạt đều trưng ra vẻ mặt sâu kín, Tưởng Lương Lâm vui vẻ, Lang Phóng thận trọng, La Ái Diệu ung dung, Lâm Minh thì như bày trận nghênh địch. Đánh được nửa ván, La Ái Diệu mới hỏi Lâm Minh: “Cậu cũng là nhân viên công tác từng điều tra vụ cụ già tử vong ở khu Lệ Quang nhỉ?”
“Đúng là tôi. Tôi không ngờ Lang Phóng sẽ mời bọn tôi ăn cơm.”
“Tôi cũng không ngờ.” La Ái Diệu nói, “Bọn họ giới thiệu tôi như thế nào?”
Tưởng Lương Lâm đánh ra quân Bốn Vạn, tay đang xếp bộ Đồng Tử Thanh Nhất Sắc, trả lời thay Lâm Minh: “Khỏi cần tôi giới thiệu đâu, người ta là người trong cuộc, đã biết anh là Phật Tử rồi.”
Lâm Minh: “Ơ, ờm, nói thế làm tôi hơi bị căng thẳng đấy, khoan khoan, vừa nãy tôi đã chạm vào bài chưa vậy?”
Đàm Hồng Tín đi vệ sinh về, tiện thể xin menu từ chỗ phục vụ, đưa cho Thi Sương Cảnh: “Vừa nãy có gọi món rồi, cậu xem xem có cần gọi thêm đồ cho cậu và Phật Tử không. Chà chà, cô bé, cháu nghịch phết nhỉ! Hay ba chúng ta chơi đấu địa chủ nhé? Hoặc là…… Cháu có biết tính 24 điểm không?”
(Hai cái này đều là trò đánh bài nhé. Đấu địa chủ chơi từ ba người trở lên, trong đó một phe là địa chủ, hai phe còn lại là nông dân, bên nào ra hết bài trước thì thắng. 24 điểm thì dùng các lá từ 1-10 để rút ra tổ hợp bốn lá, sau đó dùng cộng trừ nhân chia để tính ra được 24 điểm.)
Mấy người ham chơi quá rồi đó! Thi Sương Cảnh ngơ ngác, chẳng lẽ cả phòng này chỉ có mỗi cậu là người qua đường bình thường, hoàn toàn không biết chơi trò gì hay sao?