Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 71

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 71: Người sống sót của ngày xưa cũ • Hoài niệm của tôi – 2

Tượng Phật nho nhỏ, tinh xảo vô cùng. Đương lúc buồn chán, Thi Sương Cảnh bèn vuốt ngón tay theo mặt Phật đi xuống, bề ngoài cả bức tượng này lẫn bức tượng ở nhà đều chẳng liên quan tí gì đến mặt mũi La Ái Diệu. d** tai đầy đặn, ngực bụng trơn bóng, khoảng chạm rỗng giữa các cánh tay được mài nhẵn thín. Phật có một tay đặt trên chân xếp bằng, lòng bàn tay hướng ra ngoài, ngón tay chạm đất, Thi Sương Cảnh chạm vào lòng bàn tay của Phật, cảm giác giống hệt tay thật vậy. Cậu ngắm nghía một hồi rồi bỏ tượng Phật vào cặp, nhét vào ngăn bàn. Các bạn học lục tục ngồi vào chỗ, bàn được xếp thành hình vuông, tường không trang trí gì nhiều, trên tấm bảng đen viết năm chữ “Tiệc liên hoan Tết Dương”.

Lầu trên lầu dưới đều huyên náo, các lớp còn đi tham quan lẫn nhau. Trên hành lang có nữ sinh lớp bên đang tập nhảy, học sinh lớp 10 và 11 còn hào hứng hơn, trước khi bắt đầu liên hoan đã có một khúc dạo nhỏ, bạn nam phụ trách thiết bị bất ngờ được đàn em lớp 11 tỏ tình nên quýnh hết cả lên. Cậu bạn càng luống cuống thì đám bạn càng ồn ào, cậu bạn đánh đàn guitar bèn chơi nhạc đệm, cả lớp cùng xúm lại hóng hớt. Lời tỏ tình dường như cũng sẽ lây lan. Về sau Thi Sương Cảnh mới nghe kể, sau khi kết thúc tiệc liên hoan hôm đó, trong lớp có thêm mấy cặp đôi, không biết họ bày tỏ với nhau từ lúc nào.

Hôm nay Thi Sương Cảnh phải hát nên không định ăn vặt trước khi biểu diễn. Cả lớp sáu mươi người cũng không ít, song chỉ có mười tiết mục đăng ký. Ba tiết mục nhảy, ba tiết mục hát, một màn ảo thuật, hai trò chơi tập thể và một bài liên khúc của thầy cô. MC gồm một nam một nữ, còn Dương Linh Linh và cậu nam sinh được tỏ tình sẽ phụ trách điều phối sân khấu.

Mở màn là phần ảo thuật, một bộ bài tú lơ khơ khuấy động gần nửa lớp, tạo khởi đầu đầy hứng khởi. Tiếp theo là hai màn nhảy, rồi một trò chơi, sau đó đến phần guitar đệm hát. Thi Sương Cảnh hồi hộp lắm, trước nay cậu chỉ âm thầm làm ông hoàng ca nhạc trong nhà tắm, lúc đông khán giả nhất là lần gặp mặt nhóm karaoke, cả nhóm bao phòng trong quán karaoke rồi mọi người hát hò thả ga, micro chuyền qua chuyền lại, hát hay dở thế nào đâu ai để ý?

Cậu bạn chơi guitar dường như đã quen với ánh nhìn của mọi người, cậu đang tự quản lý tài khoản mạng xã hội của mình, tuy lượng người theo dõi không nhiều song cũng quen biểu diễn cho người khác xem rồi. Cậu bạn đeo đàn guitar, đứng cách micro một khoảng vừa đủ, giọng hát ngân vang, đàn hay mà hát cũng hay, quan trọng nhất là cậu chàng vô cùng tự tin. Vừa chơi đàn, cậu ta còn vừa ngắt nghỉ để tương tác với các bạn. Cậu chọn bài hát nhiều người biết, nên khi cậu cố tình để trống câu hát là có giọng hát tiếp nối ngay. Đúng là quá đỉnh. Tiết mục kết thúc, Thi Sương Cảnh nhiệt tình vỗ tay hoan hô.

Đến lượt Thi Sương Cảnh. Mọi người đều ngồi, chỉ có Thi Sương Cảnh đứng, cậu có thể thấy rõ vẻ mặt từng người, thì ra giáo viên thực sự biết tỏng tình hình của từng học sinh dưới bục giảng. Cậu cầm điện thoại trong tay trái, chỉnh chế độ màn hình không tự động tắt vì sợ mình quên mất lời bài hát. Cậu đứng trước micro, vì micro hơi thấp nên cậu bèn nâng cao lên, khổ nỗi lại nâng quá đà nên suýt nữa tưởng mình rút cả thanh giá đỡ ra, đành cuống quýt chỉnh lại.

Cậu loay hoay trên sân khấu mãi một lúc, ngay cả các bạn bên dưới cũng nhận ra sự căng thẳng của cậu. Dương Linh Linh nhanh trí vỗ tay ra hiệu, thế là mọi người cũng dành tràng pháo tay cổ vũ Thi Sương Cảnh. Rốt cuộc cũng chỉnh xong micro, cậu gật đầu với khán giả, tiếng nhạc đệm vang lên. Thi Sương Cảnh mím môi, đầu khẽ lắc lư, chờ đợi khúc dạo đầu.

Mọi người không ngờ cậu sẽ chọn bài này. Vấn đề mà ngay cả La Ái Diệu cũng ý kiến thì tất nhiên người khác lại càng thắc mắc hơn. Cơ mà Thi Sương Cảnh chọn bài hát này là đúng đắn. Nhạc tình yêu sầu khổ quá hợp với tâm lý học sinh cấp ba, người đang có tình yêu thì đồng cảm, ai không có tình yêu mới nghe lần đầu cũng thấy bắt tai, mà Thi Sương Cảnh lại còn hát rất hay nữa chứ.

*

Giọng cậu trai không thể cất lên thoải mái như khi hát ở nhà, nhưng âm thanh của dàn loa đã bù đắp phần nào, tạo cảm giác kìm nén đầy cẩn trọng, khiến bài hát càng chân thật hơn. Những đứa trẻ sắp bước sang tuổi mười tám đã có điều hoài niệm, bài hát về tình yêu cũng có thể dành cho tình bạn, hoặc không thì từng câu từng chữ trong đó cũng có thể gắn với cảm xúc nào đó. Trong không gian rộng mở, giọng ca của Thi Sương Cảnh cất lên giòn giã tựa băng vỡ, chất giọng trầm song quãng giọng lại không thấp. Điều đó khiến La Ái Diệu chợt liên tưởng đến một tiểu sa di giữa mùa đông giá rét, giơ cây gậy trúc gõ lên những khối băng đọng trên mái hiên, tiếng băng vỡ ngân lên, gió lạnh lùa vào bảo điện Hồng Lô tự, phướn ngọc lay động âm vang hơn cả tiếng băng rơi.

Dẫu hoài niệm hay không hoài niệm, thời gian cũng chẳng thể quay ngược lại.

La Ái Diệu lái xe đi thẳng về hướng Bắc khu Lệ Quang, băng qua những thành phố khác, cuối cùng tới Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin ở phía Bắc thành phố D, từng là nơi sinh hoạt tâm linh chính của giáo khu Thiên Chúa giáo thành phố D. Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin nằm trong núi sâu, lên núi là không tiện chạy xe nữa. La Ái Diệu tìm chỗ đỗ xe, sau đó đi bộ vào núi sâu.

Sương mùa đông giăng lối, trong màn sương là một màu xanh tiêu điều. Đi bộ một lúc, kiến trúc phương Tây của Tu viện Truyền Tin bỗng lọt vào tầm mắt, hệt như cắt cảnh trong phim. Nơi này là một điểm tham quan nhỏ, tuy nhiên hôm nay là Tết Dương nên điểm tham quan không mở cửa, dọc đường đi La Ái Diệu chẳng thấy du khách nào khác, ngay cả bảo vệ cũng không có. Mở mắt, nhắm mắt, lại mở mắt, thuần thục tiến vào cảnh giới của mình, nhập vào trong dòng thời gian khác. Hoàn cảnh nơi này giống với ga tàu, La Ái Diệu biết mình đã tìm đúng nơi rồi.

Tấm bia vỡ thô ráp mà hắn lấy được dưới lòng đất ga Quảng trường Thiên Phủ, vừa nhìn là biết nó được khắc bởi một tay mơ. La Ái Diệu đọc những chữ rải rác trên tấm bia, nhận ra đó chính là bản dịch văn cổ của “Kinh Mân Côi”. Khắc chữ Hán lên bia rất khó, tay mơ hẳn sẽ khắc trên bề mặt phiến đá rộng lớn, cho nên mảnh bia cỡ bàn tay này không thể chứa đựng quá nhiều thông tin. Nếu nó là bản dịch văn cổ của “Kinh Mân Côi” thì niên đại sẽ không quá muộn.

“Kinh Mân Côi” là bài kinh cầu nguyện Đức Mẹ Maria, giờ ngẫm lại, hạch lõi hình người dưới lòng đất ga Quảng trường Thiên Phủ ôm tấm bia này vào lòng, nó có thể là hạt giống, cũng có thể là cơ thể mẹ. La Ái Diệu hết sức thận trọng, không mượn vật thể này để truy tìm nhân duyên của con người liên quan tới nó, tấm bia vỡ này chỉ tồn tại trong kho bảo vật của hắn thôi cũng khiến tâm lý hắn bất ổn rồi. Ngay cả tính không của pháp thân lưu ly mỹ ngọc cũng không thể xóa nhòa một chút tà khí nào, mà chỉ càng làm nổi bật sự nguy hiểm khó tả của nó.

Do đó La Ái Diệu thay đổi cách tiếp cận đáp án. Hắn chỉ dùng pháp thân hành động, lấy Quảng trường Thiên Phủ làm trung tâm, tìm kiếm tất cả những nơi có hoàn cảnh hay khí tức tà ác tương tự. Tuần trước hắn tìm ra Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin này, tất cả đều trùng khớp. La Ái Diệu ảo não, lần sau nhất định phải kiểm tra trước mới được, hắn đã quá nôn nóng rồi. Khổ nỗi tuần trước Thi Sương Cảnh phải thi nên hắn quyết định hoãn đến hôm nay mới ra tay. Ngày nào La Ái Diệu cũng làm gia sư, theo dõi Thi Sương Cảnh rất sát sao, song mặt khác, chẳng lẽ Thi Sương Cảnh theo dõi hắn không sát sao ư? Thi Sương Cảnh dùng hành động thôi thúc La Ái Diệu mau mau xử lý tấm bia vỡ, song có vẻ cậu cũng lo hắn lại biến mất chín ngày nữa.

La Ái Diệu thuần thục giấu nhân thân của mình vào trong cảnh giới hư không, còn pháp thân lại ngụy trang thành nhân thân. Qua cảnh giới chồng chéo của hắn, Tu viện Truyền Tin hiện ra cảnh đổ nát suy tàn, chẳng rõ nơi này đã trùng tu bao nhiêu lần, tu viện hiện tại là phiên bản phục hồi sau trận động đất lớn, nhưng Tu viện Truyền Tin xập xệ ở trước mắt La Ái Diệu là phiên bản còn sớm hơn cả khi động đất xảy ra.

Thi Sương Cảnh đã kết thúc bài hát từ lâu, sau đó cậu sẽ liên hoan cùng bạn học và đi xem phim, đến giờ cơm thì mọi người gặp nhau ở quán ăn. La Ái Diệu không dư dả thời gian, bấy giờ hắn mới nhớ tới sự dị thường trong tốc độ dòng chảy thời gian.

Hắn rảo bước về phía phế tích bên trong, len lỏi giữa những cột trụ trơ trọi, tựa như một bóng ma. Nhà thờ Đức Mẹ ở chính giữa là nơi bị tàn phá nặng nề nhất, gần như đã sụp đổ hoàn toàn. Song khi La Ái Diệu bước đến cổng chính, hắn lại thấy bên trong đã được dọn ra một lối đi vừa đủ cho một người đi qua.

Đáng tiếc La Ái Diệu đã mệt mỏi rồi. Ở ga tàu điện ngầm, hắn đã một lần buông thả lòng hiếu kỳ của mình, giờ là lúc phải kiềm chế lòng hiếu kỳ lại. Việc duy nhất mà hắn cần làm chỉ là tiêu hủy tấm bia vỡ này.

Cả bộ rễ hình người dưới lòng đất ga Quảng trường Thiên Phủ lẫn bầy chuột kim không thể nhìn thấy bằng mắt thường đều là những hình ảnh phồn thực và ký sinh. Nếu những con người hiến tế chính mình là cơ thể mẹ, vậy thì cha là ai? Đây là vấn đề cần giải quyết cấp bách nhất. Song, La Ái Diệu là Phật Tử uy lực vô tận, trong mấy lần thoắt ẩn thoắt hiện ở đường hầm, hắn đều không cảm nhận được sự uy h**p hiện hữu.

Khi cơ thể mẹ khảm sâu dưới đất không thể nhúc nhích, cơ thể cha hẳn phải cung cấp dinh dưỡng, nhưng rõ ràng lũ chuột kim dưới lòng đất và bộ rễ hình người chỉ là những thứ tà ác yếu ớt. Chúng từ từ chìm xuống, lặng lẽ tước đoạt tính mạng con người. Nỗi tuyệt vọng của quân cờ bị vứt bỏ chồng lên nỗi tuyệt vọng của kẻ bị xử tử, rốt cuộc chỉ thấy đáng thương mà thôi. La Ái Diệu đứng trước cổng nhà thờ Đức Mẹ tối tăm, tay trái khẽ miết một cái, tấm bia hóa thành bụi phấn, chảy ào ào qua kẽ tay.

Trong hiện thực có người tới gần, La Ái Diệu tạm khép lại mắt Phật, trông thấy một người đàn ông lảo đảo đi tới. Nhà thờ Đức Mẹ nằm ở chính giữa nét ngang trên cùng trong kết cấu kiến trúc hình chữ “口”, bên trong quần thể kiến trúc này còn có bốn tòa nhà Đông, Tây, Nam, Bắc. Hắn đang ở quảng trường trung tâm trống trải, người nọ tiến lên mấy bước rồi bất thình lình quỳ xuống, chắp tay vái lễ Phật. La Ái Diệu cảm thấy quá đỗi buồn cười, bèn nói: “Ta từng thấy ngươi. Biết rõ ta ở nhà mà dám đến thám thính mấy lần liền, tôi không xử lý ngươi, ngươi còn vái ta sao? Hoang đường.”

“Tôi biết. Thưa Phật Tử tôn quý, tôi nguyện nói bất cứ điều gì, nguyện khai báo bất cứ điều gì, chỉ cần ngài muốn.”

“Vị tín đồ nào phạm vào kị húy, giới thiệu ta cho người ngoài rồi ư?” La Ái Diệu mỉm cười, nhìn người đàn ông quỳ dưới chân mình.

Y chụm tay gom lấy đống bụi phấn trên mặt đất, gấp gáp như thể sợ chúng tan biến. Người đàn ông vươn bàn tay trái run rẩy lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt, mở nắp ra, tay phải đổ bụi phấn lên tấm ảnh bên trong, động tác cực kỳ cẩn thận, cực kỳ trân trọng.

Y cũng không quên trả lời câu hỏi của La Ái Diệu: “Ngài không có tín đồ nào phá hoại quy củ cả. Mà là do tôi đã quen rồi. Tôi rất giỏi tra xét. Vì một manh mối nhỏ bé nhất mà tôi có thể làm bất cứ điều gì. Giống như việc tôi cầu xin ngài phần còn lại của tấm bia “Kinh Mân Côi” này, tôi khẩn cầu ngài mang nó ra ngoài cho tôi, tôi sẵn lòng làm bất cứ điều gì.”

Kẻ này giỏi cầu nguyện đấy. La Ái Diệu vốn không định vào nhà thờ Đức Mẹ để lấy mảnh bia còn lại, nhưng gã đàn ông này lại dùng đôi đầu gối rẻ mạt của mình để cầu xin hắn làm hộ. La Ái Diệu đá vào vai y làm y ngã lăn ra đất, sau khi bò dậy y lại lập tức chạy tới rồi quỳ xuống, nom vừa đáng thương vừa đáng cười.

“Con mắt trong nhà ngài! Con mắt như dịch mủ đó……”

“Ngươi tên là gì?” La Ái Diệu ngắt lời.

“Trang Hiểu.”

“Trang Hiểu, trong chiếc đồng hồ quả quýt của ngươi là cái gì?”

Đáng lẽ La Ái Diệu có thể giễu cợt y, song đầu óc hắn quá nhanh nhạy, hắn xâu chuỗi hàng loạt sự kiện gần đây, và giờ bọn họ đang ở trước nhà thờ Đức Mẹ, trong lòng hắn lập tức nảy ra một suy đoán. So với chế ngạo người khác để thỏa mãn lòng tự tôn của bản thân, hắn vẫn muốn thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình hơn.

Trang Hiểu chụm tay lại, bảo vệ chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay. Y hít sâu, lòng hết sức kháng cự, dù sao y cũng đã bán đứng tôn nghiêm cả trăm ngàn lần rồi, song mặc cho ai có hỏi, y cũng sẽ không nói ra chân tướng này.

“Thứ dơ bẩn này dùng con người làm cơ thể mẹ.” La Ái Diệu thay y trả lời, “Trong chiếc đồng hồ là hậu duệ của gã ta, cũng chính là con của ngươi. Nực cười thật, tại sao lại ở trong đồng hồ? Cảm giác không giống thứ ở ga tàu. Chẳng phải ngươi muốn cầu xin ta sao? Đưa chiếc đồng hồ cho ta xem.”

“Nó chỉ muốn tìm cơ thể mẹ mới thôi!” Trang Hiểu điên cuồng hét lên, rối rít nói, “Ga tàu…… Tôi không biết vật chứa lại là “Kinh Mân Côi”…… Tôi không biết đó là “Địa mạch Đức Mẹ”, “Địa mạch Đức Mẹ” có thể cho Tiểu An một cơ hội, cơ hội sinh ra cơ thể. Xin lỗi Phật Tử, tôi khẩn cầu ngài, tôi cầu xin mảnh bia còn lại. Ngài sẽ không muốn cậu bé sống cùng ngài trở nên giống như tôi đâu. Ngài sẽ không muốn đâu! Sao giờ ngài mới đến? Trên đời này có thần linh như ngài, vậy Ngài ấy là gì? Cớ sao không có bất cứ vị thần nào nhìn thấy chúng tôi?”

“Đồng hồ.” La Ái Diệu nói, “Giao nó ra trước khi h*m m**n giết chóc của ta vượt qua lòng từ bi.”

Editor: Sorry mấy nay tự dưng tui mất hứng edit nên cứ ì ạch mãi. À mà tác giả có giải thích lý do tại sao Phật Tử là thần nhưng vẫn thích lái xe, vì lái mô tô có thể cảm nhận được gió, sẽ khiến ảnh nhớ lại cảm giác cưỡi ngựa đón gió ngày xưa.

Bình Luận (0)
Comment