Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 70

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 70: Người sống sót của ngày xưa cũ • Hoài niệm của tôi – 1

Hôm thi thử lần 1 xong, Thi Sương Cảnh cho Bắp vào túi rồi gọi xe, sau nhiều lần Thi Sương Cảnh nài nỉ, La Ái Diệu đã mặc áo phao và quần nom khá bình thường, không trưng diện như người mẫu trong tạp chí nữa. Đây là đưa mèo đi tái khám, chứ không phải đi làm chim công xòe đuôi.

“Lâu lắm không gặp bạn Thi nhỉ, Bắp cũng thế.” Bác sĩ Giang mới khám cho một chú cún xong, cô tháo bao tay, bỏ vào thùng rác, “Lần này có người đi cùng em à?”

“Dạ.” Thi Sương Cảnh đem đặt túi đựng mèo lên bàn. Ánh mắt La Ái Diệu đảo quanh căn phòng, chật chội quá.

“Lần này vẫn cần làm xét nghiệm máu và xét nghiệm sinh hóa nhé. Lần trước em nhắn tin hỏi chị chuyện tái khám cho Bắp, chị dặn em mua bảo hiểm thú cưng, em đã mua chưa?”

“Rồi ạ. Thời gian chờ đợi cũng đã qua rồi.”

Bác sĩ Giang giơ ngón cái, “Bệnh viện này được hoàn tiền bảo hiểm khi khám ngoại trú đấy. Bắp cần phải xét nghiệm, nói thật thì chi phí không thấp đâu. Tiết kiệm được khoản nào hay khoản ấy.”

Giờ Bắp khỏi bệnh rồi nên sức lớn hơn rất nhiều. Nó chẳng hiểu sao mình đang khỏe như vâm mà vẫn phải đi bệnh viện? Thi Sương Cảnh suýt nữa không bế nổi Bắp, cậu đành liếc nhìn La Ái Diệu, La Ái Diệu bình tĩnh giơ tay nắm hai chân sau của Bắp, thế là nó không dám ho he giãy giụa nữa.

Tiếng cạo lông, tiếng sát trùng, tiếng tiêm thuốc, tiếng k** r*n của Bắp. Ngay cả La Ái Diệu cũng không nhịn được mà chửi thề: “Con mèo ngốc này diễn khổ nhục kế gì chứ.”

Rút máu xong, Bắp như một em bé rúc vào lòng Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh muốn cho nó vào túi đựng mèo nhưng nó không chịu, chỉ muốn chui vào áo phao của cậu. Cậu đành phải bế nó, ngồi cùng La Ái Diệu ở hàng ghế bên ngoài chờ kết quả. Hôm nay bệnh viện thú cưng rất đông người, bác sĩ Giang và chị y tá trước quầy không có thời gian buôn chuyện phiếm. Từng con cún lớn cún nhỏ đi qua trước mặt Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu, có vị chủ nuôi nữ thường hay liếc về phía hai người.

Máy sưởi trong bệnh viện thú cưng bật phà phà, mặt Thi Sương Cảnh bị hơi nhiệt thổi cho phát nóng, hồn cậu vẫn kẹt trong trường thi, tai còn văng vẳng tiếng chuông báo hết giờ. Bắp cọ vào sườn cậu, cậu mới hoàn hồn, bảo với La Ái Diệu rằng: “Phật Tử à, dạo này tôi lại bắt đầu nằm mơ.”

“Mơ thấy cái gì? Sao mơ nhiều quá vậy?” Điều này hoàn toàn không nên xảy ra. Bất kể khoa học hiện đại giải thích ra sao, thì theo quan niệm ở nơi này, mơ nhiều là một trong những dấu hiện của hồn phách bất ổn, đi đêm. Có La Ái Diệu trấn giữ, sao Thi Sương Cảnh lại mơ nhiều cơ chứ? Còn gì có thể trấn hồn mạnh hơn Phật sao?

Bình thường La Ái Diệu có thể đọc được suy nghĩ của Thi Sương Cảnh, song giờ phút này giám sát người khác là biểu hiện của sự vô năng, mà những hoạt động tư duy mang tính tiềm thức như giấc mơ lại càng nằm ngoài phạm vi quan tâm của La Ái Diệu. Thi Sương Cảnh bỗng dưng nhắc tới làm hắn phải sinh lòng cảnh giác.

Thi Sương Cảnh nói rất khẽ vì biết trong bệnh viện còn có người khác, vừa rồi tự dưng đầu óc ngơ ngẩn lại nhắc đến đề tài này, cậu đành kể: “Tôi không nhớ rõ nữa, nhưng tôi nhớ được cảm giác ấy…… Trong mơ, tôi bay loạn giống như ruồi mất đầu, cực kỳ bất lực, cảm tưởng như lạc vào mê cung không thể thoát ra, nhưng rồi thoắt cái lại trở về được.”

“Bao lâu rồi?”

“Khoảng một tuần. Giữa chừng có gián đoạn vài ngày, nhưng từ thứ tư tuần này lại bắt đầu.”

“Tuần trước là vào lúc nào?” La Ái Diệu kiên quyết hỏi cho rõ ràng.

“Tôi ngẫm lại đã, chủ nhật không mơ, thứ bảy không mơ…… đúng không nhỉ? Không phải, hình như là hai hôm thứ sáu, thứ bảy.”

“……”

La Ái Diệu lặng thinh một hồi, Thi Sương Cảnh nói xong là cũng hoàn thành nhiệm vụ, không đề cập thêm rồi. Bấy giờ nhóc mèo Bắp mới ló đầu ra từ trong áo phao của Thi Sương Cảnh, chắc là rúc trong áo ngột ngạt quá. Cậu xoa xoa túi nguyên thủy của Bắp, Bắp không có chỗ trốn mà còn sợ chó to, cuối cùng vẫn chui vào trong túi đựng mèo.

Có lẽ vì có La Ái Diệu ở bên nên thời gian chờ kết quả xét nghiệm không còn âu lo và khó khăn nữa, hắn sẽ không bỏ mặc Bắp chứ? Thi Sương Cảnh đè nén ý nghĩ này. Bác sĩ Giang cầm kết quả đi ra, nói: “Tốt lắm, tỉ lệ bạch cầu của bé Bắp nhà ta đã bình thường trở lại rồi! Chị đối chiếu với kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước, nhóc mèo ú này vẫn tăng cân được cơ à? Hai người phải khống chế lượng thức ăn của Bắp nhé, mèo béo quá là không tốt đâu, sẽ có nguy cơ mắc bệnh về tim và hệ thống bài tiết đấy.”

Chị y tá hướng dẫn Thi Sương Cảnh cách hoàn tiền bảo hiểm thú cưng, La Ái Diệu thì đang ngẩn ngơ, rồi bỗng nhiên hắn sực tỉnh. Nhìn về phía Thi Sương Cảnh, ánh mắt thấu tỏ lòng người của La Ái Diệu dường như dịu đi, chuyển thành băn khoăn và thích thú đầy bất ngờ.

Vào đông giá rét, đêm thường có tuyết rời, tuyết ở các tỉnh phía Tây Nam mảnh và nhỏ. Tuyết quá nhỏ thì sẽ kết thành băng trên mặt đất thay vì tích tụ thành lớp tuyết, băng trong suốt hơn tuyết, trong màu trắng của tuyết ẩn giấu sự dơ bẩn. Đêm nay La Ái Diệu lại thu pháp khí hoa sen của mình về, Thi Sương Cảnh và mèo đang say giấc nồng, không biết hề hay La Ái Diệu đã đánh dấu căn nhà này là một căn nhà nửa nguy hiểm. Hắn không muốn ở lại đây nữa, song nếu rời đi mà chưa làm rõ ngọn nguồn thì quá là bứt rứt khó chịu. Càng dùng đến hàng trăm hàng ngàn đóa sen mà vẫn không thể dò thấu, La Ái Diệu lại càng tò mò trong hang gió có gì? Vì sao hắn không thể săn được thứ có thể tồn tại trong hang gió? Thứ ác ý láu cá ấy đối đầu với tà tính hiên ngang của La Ái Diệu, ắt sẽ phải phân cao thấp.

Mấy ngày sau, Thi Sương Cảnh quả nhiên không mơ thấy ác mộng nữa. Sau Tết Dương mới công bố điểm thi thử, Trương Quốc Cường cảm thán: “Học sinh lớp 12 sướng quá rồi, hừ hừ, có thể yên tâm nghỉ Tết Dương, đúng là xa xỉ!”

Được sự đồng ý của La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh không cần học thêm vào Tết Dương. Cậu đã bắt đầu lựa bài hát ngay từ cái đêm thi xong rồi. Mọi người thích nghe bài nào nhỉ? Nhạc hot Douyin? Hay là ca khúc kinh điển? Hát tiếng Quảng cũng có không khí phết đấy chứ, tiếc là cậu hoàn toàn không biết hát. Cậu tuyệt đối sẽ không hát nhạc cổ trang mà mình thích ở trước mặt bạn học, kiểu gì cũng bị cười cho xem, có mấy đứa con trai trong lớp thích nhìn cậu lúng túng mà. Bài hát thì khó chọn, nhưng chọn xong rồi thì luyện tập đơn giản lắm. Thi Sương Cảnh liên tục làm mới điểm số của mình trên ứng dụng, Tiểu Á hỏi sao cậu lại muốn chọn bài này, đây là nhạc tình yêu mà? Thi Sương Cảnh trả lời là chỉ có hát nhạc tình yêu thì bạn học mới không cười cậu, vả lại bài cậu chọn rất hay, đây là bài hát duy nhất được hơn hai mươi bình luận trên trang chủ vắng tanh của cậu.

Buổi sáng hôm Tết Dương, Thi Sương Cảnh dậy sớm hơn mọi ngày, cậu phải đến lớp sớm một chút để hỗ trợ dọn bàn, tổ chức tiệc liên hoan.

Buổi tối sẽ ra ngoài ăn cùng gia đình Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm, tối qua Thi Sương Cảnh đã gói sẵn sủi cảo, sáng nay nấu sủi cảo ăn cùng với La Ái Diệu. Từng cái sủi cảo trắng trắng mập mập được vớt lên cùng nước lèo, cho vào chiếc bát lạnh lẽo liền nhăn hết vỏ lại. Bát đĩa bày lên bàn, một chiếc lì xì bỗng nhiên đưa tới trước mắt Thi Sương Cảnh, cậu ngẩn ra một thoáng, sau đó phì cười bảo: “Phật Tử, lì xì là để Tết Âm mới tặng, Tết Dương chưa cần tặng lì xì đâu.”

“Thế à?” La Ái Diệu để lì xì lên bàn, “Tôi thấy người ta bảo, lúc ăn sủi cảo thì người lớn phải tặng lì xì cho người nhỏ tuổi.”

“Đó là ăn sủi cảo mừng năm mới. Cơ mà tính theo lịch dương thì hôm nay đúng là năm mới thật.”

La Ái Diệu quả thực lớn hơn Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh vừa nghĩ tới năm mới sẽ được nhận lì xì của La Ái Diệu là cứ cười không khép nổi miệng. Hôm nay cậu vui ơi là vui, tối qua trước khi ngủ đã vui rồi. Chẳng biết vì sao nữa. Do năm mới không khí mới chăng?

“Ăn sủi cảo đi này Phật Tử. Tôi làm hai vị nhân, thịt heo trộn bắp và thịt heo trộn cải thảo.”

Bắp lững thững xuất hiện rất đúng lúc, La Ái Diệu quơ quơ miếng sủi cảo với Bắp, “Mày ở trong này nè.”

“Ha ha ha! Bắp lại đây nào, tao múc sủi cảo cho mày.” Thi Sương Cảnh xẻ sủi cảo cho Bắp rồi thổi nguội, dưới đất để sẵn một chiếc bát nhỏ, cậu cho hai cái sủi cảo nhân bắp vào, ai bảo Bắp thích ăn bắp cơ chứ.

“Thi Sương Cảnh, cậu từng yêu đương bao giờ chưa?”

“Tôi á? Đùa gì vậy.”

“Hát nhạc tình yêu da diết thế, chẳng biết cậu đang “hoài niệm” cái gì nữa.”

“……” Đồ thần kinh.

“Không cần lì xì nữa à? Là ai nói sẽ dùng bài hát để đổi lấy tiền hả?”

“Ra là thù lao cho bài hát của tôi. Cảm ơn Phật Tử nha!” Thi Sương Cảnh bèn nhận lấy. So với mấy lần chuyển khoản lên tới hàng chục ngàn của La Ái Diệu thì phong bao lì xì này cực kỳ mỏng, cơ mà đây quả thực là một dấu hiệu tốt, Thi Sương Cảnh thích lắm.

Trên Wechat Thi Sương Cảnh nói năng hoạt bát hơn, chứ ngoài đời giọng điệu cậu không như này. Cậu gõ chữ mau lẹ chứ nói chuyện thì ngược lại. Sống lâu bên La Ái Diệu, ngày nào cũng nói qua nói lại nhiều, cho nên bây giờ tốc độ nói của cậu đã tăng nhanh, đôi khi còn khá sôi nổi.

Giá mà cứ thế này thì tốt biết mấy. Trong một thoáng chốc, hơi nóng nghi ngút làm mờ mắt cậu, khiến cậu phải dừng đũa.

Sau lưng như bị điện giật, Thi Sương Cảnh lập tức cúi đầu ngậm sủi cảo, chẳng muốn nghĩ ngợi nhiều. La Ái Diệu sẽ phải niết bàn, hiện giờ hắn đang tuyển chọn thần hộ pháp cho việc này mà? Người ta có tiền đồ xán lạn xiết bao, quả thực nên đi. Dù chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước cũng được, quyến luyến không có tội.

*

“Tuyệt quá tuyệt quá, đây là danh sách tiết mục, cậu xếp ở giữa!” Dương Linh Linh đưa cho Thi Sương Cảnh chiếc máy tính bảng hiển thị danh sách tiết mục.

Dương Linh Linh là thành viên tích cực trong lớp, cô vừa chỉ đạo vừa di chuyển xong bàn ghế, rồi chuyển sang bày đồ ăn vặt mua bằng quỹ lớp. Trong lớp có người mang theo laptop và loa, đang hô y y a a để thử thiết bị. Thi Sương Cảnh ngó qua danh sách tiết mục, thấy ngay trước cậu cũng có người hát, đã thế còn vừa đánh guitar vừa hát. Tự đàn tự hát, đỉnh thật!

Đa số học sinh trong lớp không thân với Thi Sương Cảnh, cậu ngồi trong góc, không thấy có vấn đề gì với sự không thân thiết này. Cậu đã bỏ lỡ nhiều hoạt động của lớp, vả lại sự xa cách này…… Bây giờ ngẫm lại mới thấy, có một phần là vì tự ti. Xã giao cần phải chi tiền, làm thân với người khác cần phải có năng lượng. Thi Sương Cảnh lớn lên trong cô nhi viện, từng chứng kiến các anh chị thổ lộ với bạn học, nhưng cuối cùng vì không có cha mẹ làm chỗ dựa nên đều bị ức h**p nhục mạ. Giữ khoảng cách mới là an toàn đối với cậu.

Cậu mò vào cặp tìm khăn tay, chạm vào chày kim cang trơi trọi, còn chạm vào một thứ khác…… Cái gì đây? Thi Sương Cảnh hoang mang mở cặp ra, trông thấy một tượng Phật hai mặt sáu tay to cỡ bàn tay, vàng óng rực rỡ, mới toanh, không phải bức tượng đồng mạ vàng trên bàn thờ trong nhà.

Thi Sương Cảnh liền cười tít mắt.

Editor: Ổng lại gửi clone bám theo vợ rồi :))))

Bình Luận (0)
Comment