Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 69

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 69: Người sống sót của ngày xưa cũ • Tín đồ

Đúng như La Ái Diệu nói, trước khi thi, Thi Sương Cảnh làm thử đề năm ngoái, kết quả nhận được điểm số lẹt đẹt như trong dự kiến, bị hạ nhục sâu sắc bởi tỉ lệ nghịch giữa cố gắng và điểm số…… Đùa thôi. Thi Sương Cảnh không dễ bị hạ nhục như vậy đâu. Hơn 200 điểm chứ gì, Thi Sương Cảnh giũ bốn tờ giấy thi A3, La Ái Diệu dùng bút đỏ chữa bài, cộng kiểu gì thì tổng điểm vẫn là 222, còn thấp hơn cả điểm thi tháng của cậu.

Thứ tư và thứ năm tuần này cậu sẽ thi thử lần 1, thi trong hai ngày, mô phỏng hệt như kỳ thi đại học, vậy nên cậu dự định làm thử đề mỗi môn ít nhất một lần trước thứ hai. La Ái Diệu còn dùng bút đỏ khoanh tròn một số bài, hắn không tính giảng lại hết cả đề, Thi Sương Cảnh vẫn chưa ôn đến những phần kiến thức này nên không cần thiết.

Sáng thứ tư nhà trường sẽ bố trí xe đưa học sinh lớp 12 sang huyện bên cạnh để thi, thi xong lại đón về, không cần hỗ trợ tổ chức thi. Chủ nhiệm lớp không khuyến khích phụ huynh tự đưa đón con đi thi, bởi vài phụ huynh lơ đãng toàn làm lỡ việc.

Quá yên bình, thậm chí có hơi tẻ nhạt. Sự kiện Quỷ Tử Mẫu Thần cứ như là giả, La Ái Diệu vừa tới khu Lệ Quang một tuần đã gây ra chuyện kinh thiên động địa dường như cũng là giả. Tương tác giữa Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu nói nhiều không nhiều, nói ít thì cũng không ít, tóm lại chỉ loanh quanh mấy căn phòng khác nhau. Lúc chán cậu còn có thể vào nhóm karaoke, trò chuyện với bạn bè trong nhóm. La Ái Diệu thì thích gì? Cứ gần đến kỳ thi là con người ta lại dễ nghĩ ngợi linh tinh, chẳng có hứng học hành.

“Phật Tử, anh suốt ngày tự giam mình trong phòng làm việc để làm gì vậy? Soạn bài à?”

Thi Sương Cảnh quét nhà, vờ hỏi vu vơ La Ái DIệu đang ngồi trên sô pha.

“Tôi có việc mình cần làm.”

“Giúp người ta thực hiện nguyện vọng sao?”

“Tôi có một vài tín đồ, đúng là tôi sẽ “giúp” họ thực hiện nguyện vọng. Nhưng tín đồ c*̉a tôi rất biết điều, họ hiểu để đạt được nguyện vọng thì phải trả cái giá rất lớn, cho nên bình thường sẽ không cầu nguyện với tôi. Giữa tôi và tín đồ có sự ăn ý với nhau. Đôi khi người ta cầu nguyện như thể đang sai khiến thần linh vậy, nhưng tín đồ của tôi không dám làm thế, bọn họ chỉ “tin tưởng” mà thôi.”

Thi Sương Cảnh dừng lại, chống cán chổi nói, “Không hiểu.”

“Cậu đến chùa miếu cầu nguyện, nghĩ rằng “Cầu mong Bồ Tát phù hộ con thăng quan phát tài” nhưng thực chất ý cậu là “Bồ Tát giúp con dọn sạch mọi trở ngại trên con đường thăng quan phát tài và nâng con lên chức vị, mang tài lộc đến cho con”. Đây là “giúp”, và cũng là “sai khiến”. Tín đồ của tôi rất biết điều, sẽ không cầu nguyện những thứ phi thực tế, mỗi khi có việc cần cầu Phật, họ sẽ nghĩ là “Con tin rằng với sự phù hộ của Phật Tử, con có thể vượt qua khó khăn”. Tín đồ là chủ thể của vượt qua khó khăn, còn tôi là một trợ lực như có như không.”

Thi Sương Cảnh toát mồ hôi lạnh, lúc trước cậu cầu Thần bái Phật theo kiểu đầu tiên…… À không, hình như là cả hai kiểu chứ? Chẳng hạn cậu nói “Phù hộ cho con kiếm được tiền” chứ không phải “Phù hộ cho con phát tài”. Như này có tính không nhỉ? Cậu chú ý vẻ mặt La Ái Diệu, tốt rồi, vẻ mặt xem trò vui, chắc là không tính đâu.

“Xem ra cách thức cầu nguyện rất quan trọng.” Thi Sương Cảnh nói.

“Tôi để ý lắm.” La Ái Diệu không hề cảm thấy có lỗi vì sự kỹ tính và khắt khe của mình, ngược lại còn lấy làm kiêu ngạo.

“Nhấc chân.” Thi Sương Cảnh tiếp tục quét nhà.

“Sao tự dưng cậu lại hỏi tôi vấn đề này?”

“Không có gì…… Tôi lo anh cảm thấy chán thôi.”

Tôi còn từng làm chuyện nhàm chán hơn nữa kìa, làm suốt một ngàn năm rồi, La Ái Diệu nghĩ bụng. Vả lại hắn hoàn toàn không thấy chán. Nếu không có việc gì tìm tới hắn, hắn dùng máy tính học tập tri thức hiện đại cũng rất vui vẻ, chẳng hạn suốt chiều hôm nay La Ái Diệu đều xem giáo trình sửa xe. Hắn đang dạt dào lòng hiếu kỳ mà.

Nếu chỉ xét về xã giao bao nhiêu thì mỗi ngày La Ái Diệu đều tìm Thi Sương Cảnh cả chục lần thậm chí vài chục lần, hoàn toàn không cảm thấy buồn chán. Hắn có kỹ năng giết thời gian vô cùng điêu luyện.

Bắp nhảy lên đầu bên kia sô pha, bước từng bước đi tới, cuộn mình trên đùi La Ái Diệu, chuẩn bị đánh một giấc. La Ái Diệu và Bắp đã từ không quen chuyển thành quen, thậm chí phải nói là Bắp thân thiết với hắn lắm, ban đầu cứ tưởng là do bị Phật uy của La Ái Diệu áp chế, nhưng sau đó hắn nhận ra có lẽ mình có khá duyên với mèo. Kỳ lạ thật. La Ái Diệu chạm tay vào cằm Bắp, gãi nhẹ.

“Thi thử xong tôi sẽ mang Bắp tới bệnh viện tái khám. Anh có muốn cùng đi không?”

“Được.”

600.000 tệ mang đến rất nhiều thay đổi cho ngôi nhà này và Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh vẫn là một người tiết kiệm, không có nhiều nhu cầu tiêu xài, chẳng qua chỉ chăm chút hơn cho bản thân trong phương diện ăn ở và áo quần mà thôi.

Quần áo của cậu treo trong tủ bắt đầu nhiều lên, tuy vẫn toàn đồ rẻ, tất cả đồ của cậu cộng lại nhân lên mấy lần cũng chẳng bằng một chiếc áo len hay áo khoác của La Ái Diệu. Cậu mới mua cơ man quần áo giữ nhiệt, mặc vào xấu cơ mà cậu thích. Mua thêm mấy chiếc khăn quàng cổ, mấy chiếc mũ. Bây giờ ra ngoài mua thức ăn, Thi Sương Cảnh sẽ đội mũ len rất tôn lên gương mặt cậu. Cậu đúng là một anh chàng đẹp trai mà. Áo phao dài, quần thể thao, giày thể thao. Cậu thậm chí còn mua cho Bắp bảy tám bộ đồ nhỏ và yếm nhỏ 49 tệ freeship, khổ nỗi Bắp chẳng chịu mặc, mặc một bộ thôi mà như đòi mạng nó vậy, chỉ mấy giây sau là nó dùng cái chân ngọc ngà gỡ ra ngay.

Muốn ăn cũng được đi ăn thỏa thích. Năm nay Thi Sương Cảnh mới phát hiện thì ra khu Lệ Quang có rất nhiều hàng quán ship đồ ăn. Mấy lần cậu không muốn nấu cơm, bèn đặt đồ ăn ngoài, Tiểu Á trong nhóm karaoke đã dạy cậu cách áp mã. Trong khu công nghiệp có một quán thịt dê lâu năm, có lần cậu mua hẳn một cân rưỡi thịt dê chín mang về, chỉ cần nấu lên là có ngay một nồi lẩu thịt dê. Gà rán Hàn Quốc và gà rán KFC có gì khác biệt ư? Thi Sương Cảnh thích mê món khoai lang lắc phô mai. Cậu vốn cũng thích uống sữa, hồi không có tiền cậu thường hay mua sữa hộp gần hết hạn về uống, giờ thì chuyển hẳn sang sữa tươi bản địa do nhà máy cung cấp trực tiếp, ngon ơi là ngon, ngày nào cậu cũng uống, uống thay nước luôn. Tiền mua đồ ăn cho Bắp càng khỏi nói, Thi Sương Cảnh sợ tiền sẽ bốc hơi nên mua một lượt mấy túi hạt mèo to đùng trữ sẵn trong nhà, còn mua mấy hộp pate nữa, tuy không dám chọn hãng đắt tiền, song cậu đã nghiên cứu kỹ, chọn loại được đánh giá tốt, hàng ngoại…… Gì cũng có cả.

Cả mèo lẫn người đều khỏe mạnh. Thi Sương Cảnh ôm lấy Bắp, đung đưa nó như đang bế em bé, miệng thì lẩm nhẩm: “Mày béo lắm mày biết không? Mày đang tích mỡ chứ gì, tao biết mà. Mày kêu meo meo coi như cảm ơn Phật Tử đi. Meo meo. Lẽ nào Bắp hiểu tiếng người thật sao? Meo meo. Mày đúng là cục cưng ngoan ngoãn của tao.”

*

Sáng sớm thứ tư, Trang Hiểu phát hiện vị thần giám hộ trong nhà đã trở về rồi. Trang Hiểu đứng xa xa dưới tòa nhà, ngẩng đầu ngóng lên. Lầu ba một vị, lầu bốn còn một vị nữa. Một vị ư? Hay là hai vị? Trước đó những vị thần này ở nơi nào? Trang Hiểu quay người rời đi, xem như mình đi nhầm đường, giả vờ chưa từng tới đây. Hy vọng thần giám hộ nhà này không biết Trang Hiểu đã mượn nơi ở của họ để giết bao nhiêu người, mà cũng hy vọng thần giám hộ nhà này sẽ biết về con mắt dơ bẩn kia.

Lại kể đến bố Kỳ Kỳ.

Bất kể là bố Kỳ Kỳ hay những kẻ sau đó đến thăm dò, bọn chúng đều là những kẻ thất bại bị loại bỏ. Thất bại, tức là chúng không còn tác dụng đối với Ngài, chẳng cần tốn tài nguyên để nuôi làm gì. Nhưng thành công cũng không có nghĩa là mọi thứ đều vừa ý. Thất bại và thành công, trong hoàn cảnh sai lầm và điều kiện giả tạo, thì chỉ là hai mặt một thể vô ích mà thôi. Trang Hiểu là một người điều tra. Y và bọn chúng liên hệ đã tám năm. Nếu có thể, Trang Hiểu không mong tay mình vấy máu bất cứ ai. Y là người bình thường, không phải tội phạm tâm lý thất thường. Y hy vọng mình là người bình thường. Mà dẫu Trang Hiểu tự xưng là gì, vì biết quá nhiều rồi nên y không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Trang Hiểu nghĩ, con mắt dơ bẩn đó đã bắt đầu thèm khát người mới. Tín đồ của con mắt cứ liên tục kéo đến, nhưng con mắt chẳng buồn đoái hoài tới chúng. Nơi này, khu công nghiệp này rất quái lạ, con mắt bảo các tín đồ thất bại tới đây, vậy con mắt có biết y ở đây không? Tại sao nơi này lại trở thành nơi con mắt không thể nhận ra? Hoàn toàn không thể nhận ra thật ư? Đầu óc Trang Hiểu đang rất hỗn loạn, suy nghĩ của y lại thả trôi, hệt như tín hiệu mạng kém.

Trang Hiểu phải nói rằng, đám khách không mời mà đến từ vì sao xa xôi và đám dân bản địa vốn đã đóng quân trên hành tinh này nhưng chỉ ấp ủ ác ý to lớn, cả hai đều đáng ghét như nhau. Tuy nhiên đằng sau khách không mời mà đến và dân bản địa lại chính là con linh cẩu man rợ, đang chờ đợi thu hoạch niềm tin thất lạc, cựu thần sa cơ, di sản mục nát và hy vọng vô vọng. Linh cẩu đang lảng vảng, Trang Hiểu không thể lộ diện được. Mà dơ bẩn nhất vẫn chính là bản thân y, bản thân Trang Hiểu.

Xét theo nghĩa nào đó, người mà linh cẩu theo dõi rất giống với Trang Hiểu. Cậu học sinh cấp ba đó có vẻ rất triển vọng. Học sinh cấp ba. Thuở ấy vừa quen biết Ngài, trên bàn bày đủ các loại điểm tâm mới đẹp đẽ, bánh dừa vuông, bánh soufflé, bánh ngàn lớp, bánh tart,…… Đôi mắt vàng rực phản chiếu hình bóng của thời gian, và trong cái bóng ngược đó là quá khứ rực rỡ trôi nổi. Thuở ấy Trang Hiểu mới tốt nghiệp đại học được hai ba năm, y theo học tiếp tại một trường đào tạo làm bánh ngọt. Trước khi biết đến nỗi kinh hoàng, y đã quen người đàn ông. Cho tới hôm nay Trang Hiểu chưa bao giờ nói rằng mình bị lừa bởi một người đàn ông, thứ nhất là vì Ngài không phải con người, thứ hai là vì Trang Hiểu cam tâm tình nguyện, cuối cùng chẳng ai là trong sạch cả.

Nếu cậu bé học sinh cấp ba đã có thần giám hộ, vậy tại sao Ngài còn muốn tìm cậu ta? Nếu thần giám hộ thực sự hữu dụng, cớ sao nhà cậu ta vẫn bị Ngài nhòm ngó? Mối quan hệ thật quá phức tạp. Song lâu lắm rồi Trang Hiểu mới khơi dậy chút hưng phấn. Thực ra y đã mắc kẹt trong câu chuyện về linh cẩu suốt tám năm rồi. Trong tám năm qua, y từng nghĩ, nếu trên thế giới này thực sự tồn tại điều kỳ ảo như vậy, thì liệu còn những điều kỳ ảo khác nữa chăng? Nếu không có thì chẳng phải quá vô lý, quá mất cân bằng hay sao?

Bố Kỳ Kỳ đã rời đi, kẻ bán linh hồn cho ma quỷ giống như gã, hẳn là chẳng có tư cách đầu thai chuyển thế đâu nhỉ? Dù sao Trang Hiểu cũng chẳng mong mình sẽ có kiếp sau, kiếp này nhắm mắt rồi là sẽ nhắm mắt vĩnh viễn.

Trang Hiểu biết khu vực Lệ Quang này có vấn đề, tầm nhìn của Ngài đang bị hạn chế —— Chuyện này là do Trang Hiểu suy đoán ra. Ngài nhỏ bị hạn chế, thì Ngài lớn cũng sẽ bị hạn chế. Ở nơi này, Trang Lý An bỗng trở nên vô cùng ngoan ngoãn, như thể bị mù vậy. Trang Hiểu đau lòng khôn xiết. Có lẽ Ngài để kẻ thất bại đi trước dò đường, hoặc vẫn còn đang tìm kiếm người. Trang Hiểu ôm cây đợi thỏ, dụ hầu hết chúng đến phòng học nhảy của câu lạc bộ rồi giết sạch. Y cố ý để cậu bé học sinh biết đến sự tồn tại của mình, chính là để vào trại tạm giam và tìm cơ hội nói chuyện với bố Kỳ Kỳ. Trang Hiểu đã thu được rất nhiều thông tin hữu ích từ bố Kỳ Kỳ.

Có lẽ Trang Hiểu có thể hoàn thành việc gì đó trong khu công nghiệp khép kín này. Còn về cậu bé học sinh, y không chúc cậu ta may mắn. Trang Hiểu không thấy thần giám hộ có gì khác với Ngài. Bọn họ đều coi thường con người mà thôi.

*

Thi Sương Cảnh thi suốt hai ngày liền, đến mức rã rời hết cả người. Cơ thể thì như lớp vỏ giòn, còn tâm lý lại mềm nhũn như đậu hũ. Cậu thực sự cảm thấy mình học không nổi nữa rồi. Lịch thi mô phỏng quá đáng sợ.

Chẳng biết La Ái Diệu cố ý hay vô tình, nhưng đợi Thi Sương Cảnh thi xong, hắn mới nói: “Cậu muốn đi liên hoan Tết Dương đúng không? Tết Dương cho cậu nghỉ một ngày. Ban ngày cậu đi liên hoan, đến tối chúng ta cùng lên lầu tụ tập.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Cho mọi người xem tranh Phật Tử và Tiểu Cảnh mà cô Từ vẽ trong nhóm!!! =3= Mong chờ tranh mới (cô ấy sắp vẽ Tiểu Cảnh đấy).

Đầu tiên là meme Phật Tử và Tiểu Cảnh. Tiểu Cảnh đúng là một chú chó trị liệu mà, đáng yêu quá.

ladtsc

Sau đó là Phật Tử version cậu vs version anh họ!!

Bình Luận (0)
Comment