Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 68

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 68: Người sống sót của ngày xưa cũ • Rét đậm tràn về

Ngay khi vừa đến nhà Thi Sương Cảnh, La Ái Diệu đã phát hiện nơi này có một hang gió. Tên đúng như nghĩa, chỗ này có gió lọt qua. Đôi khi trong thế giới loài người tồn tại những lỗ hổng vô hình, chỉ nhỏ bằng con mắt. Miếng sticker của trẻ con rơi vào hang gió rồi mất hút, người mất ngủ giữa đêm nghe tiếng rít trong hang gió mà ngỡ là ma quỷ ghé thăm, người già ngày ngày quét dọn nhà cửa nhưng vẫn luôn tìm thấy bụi bặm không thuộc về nơi này.

Hang gió kiểu này thì bịt lại là được. Trước đó La Ái Diệu đã kết pháp ấn ngăn chặn con mắt này, hoàn toàn chặn kín nó, không phải chỉ dùng một tấm vải để bịt miệng hang, mà là rót đầy lấp lại toàn bộ.

Hôm nay hắn kiểm tra lại hang gió, nhận thấy pháp ấn của mình vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu bị phá hoại. Vậy cảm giác “có gì đó đang hoạt động” rốt cuộc là từ đâu mà ra?

Đêm hôm khuya khoắt, trong khoảng lặng sau cuộc ân ái, La Ái Diệu cứ thấy cái hang gió này cực kỳ khó chịu, tạo cho người ta cảm giác như bị rình trộm và có những con mắt đang đảo quanh. Con mắt của ai? Hắn gỡ pháp ấn, dùng thần thức truy lùng, lần theo đường hầm như thế này…… giống như ở đường tàu điện ngầm vậy. Lửa giận của La Ái Diệu chầm chậm bốc lên.

Từ lâu hắn đã thấy khu vực Lệ Quang này có vấn đề, từ trước khi hắn tới đây đã rất có vấn đề rồi, nên khó mà phân chia thời gian trước sau, không rõ là tình cờ là cố ý chồng chéo lên nhau? Địa điểm xây dựng khu công nghiệp Lệ Quang vốn được lựa chọn kỹ lưỡng, chính là kiểu “phong thủy bảo địa” mà người ta thường nhắc đến. Có nhiều khu vực đặc biệt như vậy, và việc nghiệp lực trong môi trường đặc biệt nào đó chảy trôi với tốc độ nhanh hơn cũng không phải hiếm, tuy nhiên có khi phải mất cả trăm năm, thậm chí mấy trăm năm mới đến một lần. Nhanh hơn thì cũng chẳng có gì to tát. Nhưng trường hợp Thi Sương Cảnh là sao? “Thiết bị đồng hồ cát” mà Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm nói đến là thứ gì? La Ái Diệu vừa nhìn thấy thiết bị đồng hồ cát là có thể cảm nhận được quy luật cụ thể là thế nào? Có nhiều sự trùng hợp đến thế ư? Hắn không ngốc đâu.

Thần thức chui vào trong hang gió, suốt hồi lâu vẫn chẳng tìm thấy lối ra, nó sâu hun hút như thể trong không khí có một bộ rễ lan tỏa khắp chốn. La Ái Diệu mất kiên nhẫn, lại lấy pháp khí ra, ai oán nghĩ đến một hình ảnh so sánh, hắn cảm tưởng như mình đang dọn cống vậy.

La Ái Diệu có thể sử dụng pháp khí giống như địa ngục, chẳng hạn lúc trừng phạt Lữ Hồng Đồ, hắn đã tái hiện Đao Luân địa ngục chuyên trị tội nhân sát sinh. Còn đám lâu la thì cho vào Đồng Trụ địa ngục, chuyên trị tội nhân dâm tà. Đối với lũ chuột trong tàu điện ngầm thì quy mô lớn hơn nhiều, La Ái Diệu cũng chọn pháp khí hoa sen có quy mô lớn, một trăm lẻ tám là con số may mắn, tượng trưng cho tiêu ưu giải nan, ưu bát la là hoa sen xanh, bát đặc ma là hoa sen đỏ, phân đà lợi là hoa sen trắng. Ưu bát la tạo ra cực hàn, bát đặc ma gia trì hiệu quả cắt rời, phân đà lợi siêu độ, gọn gàng liền mạch. Hôm nay La Ái Diệu cứ theo pháp mà làm, nếu một trăm lẻ tám đóa không đủ thì chín trăm chín mươi chín đóa, thậm chí nhiều như sao trời. Nghiền nát, nghiền nát tất thảy.

(Đao Luân địa ngục là địa ngục dùng núi dao, bánh xe dao để trừng trị những kẻ mang tội hành hạ, giết hại chúng sinh. Nơi đây bốn bề đều là núi, ở giữa chứa đầy dao, trên không trung cũng có vô số vòng dao trút xuống như mưa. Đồng Trụ địa ngục trừng trị những kẻ dâm tà bằng cách dùng cột đồng nóng. Nơi đây dựng cột đồng cao ngất, ở dưới là lửa bốc ngùn ngụt, phía trên lửa đặt giường sắt, trên giường có bánh xe dao, xung quanh là những con trùng miệng sắt và chim sắt.)

Theo hiệu suất của hắn thì chưa tới hừng đông là sẽ có kết quả. Tuy nhiên La Ái Diệu chờ đến hừng đông mà hoa sen của hắn lại vẫn đang làm việc.

*

Đêm qua trước khi ngủ, Thi Sương Cảnh kéo La Ái Diệu đi tắm, cùng nhau “xử lý”. Cậu cho rằng họ nên tập thành thói quen lên giường tốt đẹp này, làm xong là tắm luôn. Nếu không vì La Ái Diệu ngăn cản thì nửa đêm cậu đã thay luôn ga giường rồi. Cậu là một học sinh cấp ba với suy nghĩ đơn giản, một ngày chỉ có ăn cơm, làm bài tập, làm việc nhà, đi ngủ, thức dậy, sau đó lại ăn cơm…… Sáng sớm thức giấc, việc đầu tiên là mở điện thoại kiểm tra tài khoản ngân hàng, có 300.000 tệ vừa chuyển vào. Hành động tối qua càng có vẻ cậu đang cố ý, dường như có một người tí hon chế nhạo bên tai cậu rằng: “Mày muốn tiền chứ gì.”

Xét về sung sướng thì hình như tối qua là lần sung sướng nhất trong số nhiều lần cậu từng làm. l**m chỗ đó không kỳ lạ sao? Không, không chỉ kỳ lạ mà thậm chí còn hơi…… Ôi, thôi quên đi, không tiện hình dung cho lắm. Thi Sương Cảnh nghĩ La Ái Diệu không có ý đùa giỡn mình. Vậy là đủ rồi.

Bên gối chẳng có ai, mà có một chú mèo. Thi Sương Cảnh vùi mặt vào lớp lông tơ của Bắp, lâu rồi cậu chưa tiêm cho Bắp. Hồi đón Bắp về từ bệnh viện, bác sĩ dặn vẫn phải kiên trì tiêm thuốc ở nhà, Thi Sương Cảnh kiên trì được hai bữa rồi bỏ cuộc, song thuốc trong tủ lạnh vẫn giảm đi. Về sau cậu mới biết thì ra La Ái Diệu tự tiêm cho Bắp. Đây là cách Phật Tử thực hiện nguyện vọng của con người ư? Cầu nguyện xin hắn cho mèo con được khỏe mạnh, hắn liền tiêm cho Bắp.

Chỉ là cậu không rõ, nếu La Ái Diệu không l*m t*nh với mình thì sẽ ra sao. Làm rồi thì yên tâm. Mà hình như không trả thù lao cũng được mà. Làm gì có ai ch*ch một lần cho tận mấy trăm ngàn chứ? Hệt như chôn tiền theo người chết vậy. Ấy phỉ phui cái mồm. Thi Sương Cảnh vén chăn ngồi dậy, Bắp tỉnh giấc, lười biếng bước ra khỏi ổ chăn.

“Sao anh lại ở phòng khách?” Thi Sương Cảnh nhìn thấy La Ái Diệu đang ngồi trên sô pha.

“Không có gì.”

Thi Sương Cảnh kéo vạt áo hoodie xuống, che đi phần bụng tr*n tr**. Cậu hỏi: “Thầy La à, thứ tư và thứ năm tuần sau sẽ thi thử lần 1, phải sang trường cấp ba ở huyện bên để đi. Hôm nay đã là thứ năm rồi. Tôi có cần làm vài bộ đề thi không?”

“Làm đề thi gì? Đề mô phỏng ấy hả? Làm xong cũng được có hơn 200 điểm. Ôm hy vọng đi thi thử lần 1, thi xong vẫn hơn 200 điểm thôi.” La Ái Diệu vẫn độc miệng như thường, “Cứ ôn từng bước đi.”

Thi Sương Cảnh ngồi vào bàn ăn, thoải mái thừa nhận: “Tôi biết trình độ của mình chỉ được hơn 200 điểm mà. Trương Quốc Cường nói phải ôn tập cho kỳ thi.”

“Thế cậu cứ ôn tập như Trương Quốc Cường dạy cậu là được.”

“Phật Tử, anh ăn phải thuốc nổ à? Tôi chỉ muốn hỏi anh có đề thi cho tôi làm không thôi mà.”

La Ái Diệu cho pháp khí hoa sen vào trong hang gió mà mãi chẳng có kết quả, thế là trút giận lên Thi Sương Cảnh. La Ái Diệu không nói, Thi Sương Cảnh cũng hoàn toàn chẳng biết gì về việc này. Song cậu cũng không nuông chiều La Ái Diệu, “Ban ngày phải học bài, tôi không làm với anh đâu. Anh cứ khiến tôi phải suy đoán, mà tôi lại đoán không trúng, nên là tôi cũng bó tay. Thi thử lần 1 tôi chỉ được hơn 200 điểm thôi, anh cũng thừa nhận đi, anh Phật Tử, anh vẫn phải dạy đứa chỉ được 200 điểm này, thiếu một ngày cũng không được đâu.”

La Ái Diệu hít sâu một hơi, chống gối đứng lên. Thích học chứ gì, thế thì học tiếp.

Trải qua sự nhắc nhở hôm qua, hôm nay La Ái Diệu đã kiềm chế những lời ví von hạ nhục người khác. Thi Sương Cảnh đã ôn tập đến quyển sách giáo khoa toán bắt buộc thứ hai rồi, mặc kệ xác suất làm đúng là bao nhiêu, cậu vẫn gắng làm theo phương pháp của La Ái Diệu, không hề ý kiến gì. Thi Sương Cảnh cẩn thận quan sát, đánh bạo chứng thực, rốt cuộc đến chập tối cậu bèn đưa ra kết luận: Hình như La Ái Diệu thất bại trong việc gì đó, mà việc này có vẻ không liên quan tới cậu.

Sang hôm thứ ba, tức là thứ bảy trong tuần, La Ái Diệu kiểm tra toàn bộ pháp khí hoa sen của mình, không bỏ sót một đóa nào, khổ nỗi chẳng đóa nào phát huy tác dụng. Hắn cho nhiều pháp khí vào hang gió mà vẫn không tìm được lối ra, cũng chẳng tiêu diệt được một “con chuột” nào. Những đóa sen ấy đi thế nào thì về thế ấy, chúng quay ngược lại theo đường cũ. Phía sau hang gió này dường như nối liền với một mê cung khổng lồ.

*

“Thi Sương Cảnh, cậu biết làm bài dãy số rồi à?” Dương Linh Linh nhìn trộm quyển phụ đạo ngoại khóa của Thi Sương Cảnh, lấy làm ngạc nhiên lắm.

“Ừ, bài này na ná ví dụ trong sách.”

Nữ gia sư đến nhà dạy học vào cuối tuần tên là Lý Uyển Oanh, hồi trước La Ái Diệu quay lại khách sạn chính là để phỏng vấn cô. Đây là lần thứ ba Lý Uyển Oanh đến nhà Thi Sương Cảnh, nhiệm vụ của cô là nghiên cứu đề cương thi đại học và kèm cặp cho Thi Sương Cảnh dựa theo tiến độ ôn tập của La Ái Diệu.

Lúc nhận được điện thoại của Thi Sương Cảnh, Dương Linh Linh vô cùng bất ngờ, cô cứ tưởng “anh họ” của Thi Sương Cảnh chỉ đùa thôi chứ. Lúc làm “anh họ” thì mặc áo da quần jean, lúc làm “cậu” thì mặc áo măng tô đeo kính, Dương Linh Linh không gặng hỏi nguyên nhân vì sao. Thi Sương Cảnh thuật lại ý của La Ái Diệu, tóm lại là bảo Dương Linh Linh sang học cùng vào mỗi thứ bảy, trước tiên cứ học thêm đến tháng hai sang năm, trả 500 tệ là được. Thế là Dương Linh Linh bèn cắp cặp sang học.

Lý Uyển Oanh là gia sư tất cả các môn, tuy không tốt nghiệp đại học Thanh Hoa song cô cũng xuất thân từ nơi nghèo khó hơn rồi tự lực cánh sinh thi đậu đại học, cho nên cô hiểu rõ trình độ và phong cách của những trường cấp ba này, cũng biết nên bắt đầu từ đâu để dạy học sinh có nền tảng kém.

La Ái Diệu đóng cửa ở yên trong phòng làm việc của mình. Lý Uyển Oanh vừa giảng bài vừa trình bày lên tấm bảng đen trong phòng khách.

“Sắp đến Tết Dương rồi, cậu có tới buổi liên hoan mừng Tết Dương của khối không?” Trong giờ học, Dương Linh Linh hỏi Thi Sương Cảnh.

“Tớ chẳng biết nữa.”

“Tết Dương mà cậu vẫn học thêm à?”

“Ừ, tớ không có ngày nghỉ.”

“Bây giờ cậu không cần đi làm thêm rồi, tốt quá.” Dương Linh Linh nói, “Cái đợt mà trong khu công nghiệp có nhiều đám ma ấy, trước đó mẹ tớ ở trong thành phố mãi không về, nhưng đợt đó mẹ tớ lại tự dưng quyết định về nhà để trải qua kỳ thi cùng tớ, thậm chí phòng đánh bài nhà tớ cũng không mở nữa. Tớ cũng đang sống rất tốt.”

“Lúc mẹ cậu ở thành phố, cậu vẫn phải mở cửa phòng đánh bài à?”

“Vẫn phải mở, không thì lấy đâu ra tiền.” Dương Linh Linh di cục tẩy, cúi đầu bảo, “Phiền lắm, toàn mấy người vớ vẩn tới thôi…… Mà quên đi, không nói chuyện này nữa. Cậu có đến buổi liên hoan Tết Dương không? Cậu thích hát cơ mà? Suốt ba năm cấp ba chẳng nghe cậu hát bao giờ, năm cuối cùng cậu phải lên sân khấu hát một bài đi chứ?”

“Tớ hát dở lắm.”

“Ai bảo thế? Tớ có theo dõi tài khoản của cậu đó nha, cậu hát hay lắm. Không được, cậu nhất định phải đi.” Dương Linh Linh nói chắc như đinh đóng cột.

Không phải Thi Sương Cảnh chưa từng tham gia liên hoan Tết Dương. Khối 12 ở trường cậu rất ít học sinh, chỉ có vỏn vẻn hai lớp, mặc dù lớp nào cũng xấp xỉ sáu mươi người. Trong buổi liên hoan lớp 10, cậu đã ăn quà vặt suốt hai tiếng liền, ăn đến mức nóng trong người luôn. Buổi liên hoan lớp 11 thì cậu chuồn về sớm để đi giã trà chanh, làm việc vào ngày lễ sẽ được gấp đôi lương.

Tiệc liên hoan năm nay…… Hát hò ư? Có nhàm chán quá không nhỉ?

Nói chung Thi Sương Cảnh tạm giữ chuyện này trong lòng, thi thử lần 1 xong hẵng tính.

*

Trại tạm giam Lệ Quang. Khi người vi phạm pháp luật chấp hành nhiều án phạt cùng lúc, người đó sẽ bị tạm giam tối đa 20 ngày. Hôm nay Trang Hiểu được rời trại tạm giam.

Tìm thấy vật nhọn, tìm thấy giấy tờ của nhiều người mất tích, song lại chẳng có manh mối logic liên quan nào. Cảnh sát rất muốn tìm thêm tội danh để nhốt Trang Hiểu một thời gian nữa, tiếc rằng họ không có cơ hội. Trang Hiểu làm xong thủ tục, nhận lại toàn bộ đồ dùng của mình. Cùng hôm ấy, trại tạm giam xảy ra một việc kỳ lạ không ai giải thích được, cảnh sát đuổi theo tới cổng, mời Trang Hiểu nán lại mấy phút rồi thông báo rằng y không thể rời khỏi khu Lệ Quang, có thể họ sẽ gọi y đến bất cứ lúc nào, Trang Hiểu đồng ý.

Bố Kỳ Kỳ đã biến mất, biến mất ngay trước mắt cảnh sát, biến mất ngay trước sự theo dõi của hàng loạt camera. Bạn cùng phòng giam dù tường trình thế nào cũng không lý giải được chuyện gì đã xảy ra với bố Kỳ Kỳ. Vào thời điểm Trang Hiểu rời phòng giam, bố Kỳ Kỳ vẫn chưa mất tích, nhưng ngay lúc Trang Hiểu bước ra khỏi cổng trại thì bố Kỳ Kỳ lại bốc hơi khỏi thế gian. Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi ấy, con người có thể đi đâu được chứ?

Mùa đông quá lạnh, khu Lệ Quang lúc chưa có tuyết còn lạnh hơn cả lúc tuyết rơi, lạnh thấu tận xương. Trang Hiểu mặc áo khoác mỏng, tay đút vào túi, liên tục đóng mở chiếc đồng hồ quả quýt bỏ túi.

Y đang rất căng thẳng.

Bình Luận (0)
Comment