Chương 67: Người sống sót của ngày xưa cũ • h*m m**n trong mắt – 2

Giữa xương mu, bụng dưới và bắp đùi là vùng tam giác trũng, ánh mắt xanh của La Ái Diệu cứ lên xuống trên làn da màu mật của Thi Sương Cảnh. Hình ảnh này quá k*ch th*ch đối với Thi Sương Cảnh, ngay cả lời nói cũng trở nên yếu ớt, điều duy nhất cậu còn biết là cơn run rẩy liên hồi và phản ứng cơ thể bị khơi gợi ra.
Chẳng nhìn thấy mặt La Ái Diệu, cũng không thể tưởng tượng nổi giờ đây hắn đang triền miên ra sao với bộ phận bí mật của Thi Sương Cảnh. Cảm giác bờ môi, cảm giác sống mũi, cảm giác hàm răng và đầu lưỡi…… Dường như không chỉ có một chiếc lưỡi, mà là rất nhiều chiếc lưỡi đồng loạt bao phủ, l**m láp, hoặc là một chiếc lưỡi to lớn đang l**m m*t sâu vào mấy centimet bên trong háng. Chất lỏng rỉ ra đều bị đầu lưỡi ăn vào, nước dãi chảy ra, lỗ cũng bị nhấm nháp.
La Ái Diệu dùng ngón tay banh mép *m đ** ra, l**m vào phần thịt hồng mềm nhất bên trong. Ai cũng nghĩ cái miệng bên trên là để ăn còn cái miệng bên dưới là để bài tiết, nhưng hắn thì thấy chẳng có gì khác biệt mấy. Dù sao cũng đều là mùi vị con người thuần túy nhất.
Khi nhân thân của La Ái Diệu chưa hiện thế và chỉ hành động bằng báo thân hoặc pháp thân, hắn sẽ ăn tế phẩm con người như thế này: Phật Tử thường không đích thân ra tay mà sẽ có tín đồ thay hắn lo liệu hết thảy. Trên người tế phẩm chép đầy kinh văn, cho tế phẩm ăn hoa quả chuyên dùng để cúng tế Phật Tử, sau bảy ngày Phật Tử giáng lâm, tín đồ chịu cực hình đâm gai nhọn bởi bản thể pháp thân lưu ly, máu thịt tự động bong ra khỏi xương cốt, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất sạch sẽ như thể chưa từng có ai ghé qua. Thứ Phật Tử ăn không phải hương vị thịt người, máu người, mà là ăn cảm giác no đủ tựa như bụi phấn tung bay sau khi nhân quả bị nghiền nát. Thường những tế phẩm con người này đều mắc nợ Phật Tử, trước đó đã hưởng thụ lợi ích nhưng không thể hoàn trả, chỉ có thể dùng mạng đền bù. Phật Tử mà ưng ý thì sẽ giữ lại vài bộ phận để cải tạo làm pháp khí, chẳng hạn như đầu, xương, mắt.
Thi Sương Cảnh vốn là tế phẩm đầu tiên tự dưng xuất hiện. La Ái Diệu cứ tưởng tín đồ của mình đã chết hết hoặc trốn mất rồi nên mới lưu lạc đến nước dùng người ngoài để tế bái hắn. Việc gì cũng có lần đầu tiên, nhưng đợi hai tháng mới phát hiện ra đây chính là lần cuối cùng. Hơn nữa mọi việc về Thi Sương Cảnh cũng là do La Ái Diệu đích thân chủ động, hắn tự liên hệ, tự chép giới văn lên người cậu, và còn có cả tính dục. Đây là điều kỳ quái nhất và cũng bí ẩn nhất. Tính dục? Trước đây Phật Tử không muốn làm vậy với tế phẩm. Tế phẩm con người chính là ăn trọn một kiếp đời của linh hồn đã chết, sau đó một người song tính đã xuất hiện. Biết cậu có hai bộ phận thì sao? Ngày trước Phật Tử đâu muốn ai hầu hạ, sao giờ tự dưng lại muốn? Chẳng lẽ “cái giá” theo cách hiểu của Phật Tử vốn là sai lầm? Hắn tưởng thứ mình lấy đi là sinh mệnh của Thi Sương Cảnh, song thực ra chỉ là…… tính dục?
Mấy tuần nay La Ái Diệu cứ mãi đau đáu về chuyện này, là do trình tự cúng tế xảy ra vấn đề ư? Vào khoảnh khắc tiếp nhận nguyện vọng của Thi Sương Cảnh, tâm niệm của La Ái Diệu đã dao động, đáng để hắn suy ngẫm nhiều lần. Ngay từ khoảnh khắc ấy đã gắn liền với tính dục rồi, giới luật của Phật Tử đã bị phá vỡ từ đây.
Mùi vị con người thuần túy. Phải hình dung thế nào nhỉ? Ngay cả La Ái Diệu cũng bí từ. Con người và h*m m**n, cái từ h*m m**n con người liên kết lại với nhau thường sẽ gắn với sự chinh phạt giết chóc nào đó. Mà mùi vị của h*m m**n con người? Nhạt hơn máu thịt, trơn hơn cốt tủy, là một vũng nước đục mang cảm giác trái ngược với cát chảy, vậy mà lại dùng để rửa mặt.
Bắp đùi Thi Sương Cảnh run run, chàng trai 20 tuổi lần đầu trải nghiệm thế nào là c*c kh*** thực sự. Cơ bắp căng lên, tâm lý cũng trở nên hồi hộp, song cảm xúc lại rất đỗi thả lỏng. *m đ** của Thi Sương Cảnh bị La Ái Diệu m*t đến đỏ, cắn đến đỏ, d**ng v*t c**ng c*ng vểnh lên, dán vào bụng dưới, càng lộ rõ *m đ** rộng mở. Bộ phận dưới h* th*n của người song tính có vẻ hơi chen chúc, nhưng nhìn mãi rồi cũng thành quen. Lần đầu tiên Thi Sương Cảnh r*n r* nhiều như vậy, tiếng kìm hơi, tiếng nuốt vào, còn có tiếng rấm rứt nức nở.
Ăn được một hồi, v*ch th*t trong lỗ hơi sưng lên, tay La Ái Diệu âm thầm luồn vào trong áo ngủ của Thi Sương Cảnh, n*n b*p đầu vú cậu, mải mê đùa nghịch đầu vú thụt đến biến dạng. Hắn dời miệng ra, mảng thịt trong *m đ** lật ra ngoài, hơi hơi nhếch lên.
Thi Sương Cảnh xin thề là cậu không bao giờ uống nhiều nước như thế vào giờ này buổi tối. Cậu bị La Ái Diệu l**m đến mức suýt tiểu ra. Việc này hoàn toàn khác với bị ch*ch đến tiểu.
Bấy giờ La Ái Diệu mới ngồi dậy, dùng tư thế quen thuộc đẩy chân Thi Sương Cảnh ra, đôi chân dang rộng luôn có thể kẹp lấy h* th*n La Ái Diệu. Mỗi lần họ gắn kết như vậy đều mang đến nhục cảm khôn cùng, đùi dán lên hông, mông dán lên đùi.
“Đeo bao……” Thi Sương Cảnh không quên nhắc nhở La Ái Diệu, song dù cậu cố cách mấy cũng chẳng với tới tủ đầu giường.
“Tôi sẽ xử lý sạch sẽ mà.” Giống như lần trước đâm vào tận cùng vậy.
“Lừa ai hả! La Ái Diệu! Đeo bao vào!”
Thi Sương Cảnh lần đầu tiên gọi thẳng tên đầy đủ của La Ái Diệu, cậu thực sự nhịn hết nổi rồi.
d**ng v*t cọ xát khe môi dưới của cậu, chiếc lỗ sưng đỏ chờ đợi đã lâu. La Ái Diệu mặc kệ lời cầu xin đeo bao của cậu, hắn sẽ có cơ hội trêu đùa Thi Sương Cảnh thêm lần nữa, một lần trên giường, một lần trong nhà tắm, Thi Sương Cảnh nổi giận thì lại vung nắm đấm thôi, đâu phải cậu chưa từng đánh hắn bao giờ. Nghĩ đoạn, La Ái Diệu bật cười thành tiếng. Cậu là kẻ đầu tiên thấy báo thân của hắn mà còn dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Thi Sương Cảnh bấu chặt mười ngón tay vào chăn, mấy tuần rồi không làm nên chỗ đó khít như chưa từng mở ra, may mà có La Ái Diệu l**m cho. q** đ** vào được rồi thì phần cán sẽ dễ dàng hơn. Vừa c*m v**, La Ái Diệu liền thúc hông, d**ng v*t chầm chậm ma sát nhưng không đâm vào, *m v*t của Thi Sương Cảnh vừa bị cắn nên đang cực kỳ nhạy cảm, cứ cọ thế này thì cậu sẽ ra mất.
“Ưm…… A a…… Ý tôi không phải thế……”
d**ng v*t hồng hào lắc lư trên bụng, giữa phần hông và xương mu là cơ bụng bẩm sinh của nam sinh cấp ba chưa từng tập tành.
“Tôi…… A a…… Phật Tử…… Tôi thực sự có thể…… Ư…… A a…… có thể thông minh lên sao……? A……”
Bắp đùi săn chắc như vậy. Hai tay ấn xuống, cảm nhận được lực đối kháng, sau đó lực đối kháng này lại bị kh*** c*m trong cơ thể Thi Sương Cảnh hòa tan. Bắp đùi lại run rẩy.
“Cũng có thể. Mà không thông minh thì có sao đâu? Nhiều người không thông minh nhưng vẫn có được thứ mình muốn đó thôi.”
Hai cánh tay hắn kéo cặp đùi săn chắc ấy, kẹp vào hông mình. Thi Sương Cảnh chưa từng nghĩ tại sao cơ thể La Ái Diệu lại cân đối đẹp đẽ đến thế, nhưng cánh tay này siết cậu đến phát đau.
“Tôi có mắng cậu thật sao?”
Cái kẻ đeo châu ngọc lên người Thi Sương Cảnh rồi lại đeo châu ngọc lên người Bắp, ấy thế mà tìm khắp người hắn chẳng thấy một viên ngọc thạch mã não nào. La Ái Diệu thậm chí chẳng hề chảy mồ hôi, làm suốt đêm mà vẫn như vậy.
“Có mắng! Chẳng qua anh không dùng từ th* t*c thôi…… Khoan, đừng đâm nữa, lại muốn c*m v** sao……? Đau……”
Áo ngủ của Thi Sương Cảnh bị cuộn hết lên, dồn lại trên vai, lộ ra cả mảng ngực lớn. Chuỗi hạt màu mắt xanh của Phật Tử điểm xuyết trên làn da màu mật, đó là nơi ánh nhìn của La Ái Diệu hướng tới.
“Hơi lạnh, bật điều hòa chưa thế…… Ư…… Hức hức……”
La Ái Diệu rốt cuộc cúi xuống đè lên Thi Sương Cảnh. Đúng là từ nghèo đến giàu thì dễ, nhóc con này mới được bật điều hòa mấy hôm mà đã quen với điều hòa rồi. Sợ lạnh mà sao còn đòi ngủ ở phòng khách? Cái nệm đó sao sánh bằng chiếc giường này? Thi Sương Cảnh sợ lạnh cũng có thể hiểu vì sao La Ái Diệu không muốn ngủ một mình. Làm gì có nguồn nhiệt nào tốt hơn con người chứ.
Cả hai thay đổi tư thế trên giường, có mấy lần Thi Sương Cảnh còn lật lên người La Ái Diệu, cậu toan chạy trốn nhưng rồi bị đảo về tư thế bất đắc dĩ này. h* th*n Thi Sương Cảnh nóng lên, bị cắn đến sưng đỏ, rồi lại bị cọ sát càng đỏ hơn.
Cậu quyết phải lắp một cái đồng hồ trong phòng ngủ mới được, chứ lần nào l*m t*nh cũng cảm tưởng như một ngày một đêm, chẳng biết tốc độ thời gian trôi như thế nào. La Ái Diệu hoàn toàn không chịu thả cậu đi. Cậu tự bê đá đập chân mình rồi. Tội gì cậu phải hỏi vì sao La Ái Diệu không lên giường với mình chứ? Cậu rất chờ mong bị ch*ch thành thế này ư? Cậu thừa nhận rằng trong quá trình này cũng có lúc cậu sung sướng, mà những lúc ấy còn nhiều là đằng khác, tuy nhiên đối với cậu thì vẫn quá tiêu hao thể lực.
l*m t*nh chính là nghiêng ngả, đung đưa, người bị ch*ch lại càng dữ dội hơn, bộ phận trong bụng, trong ngực đồng thời run rẩy theo từng động tác đâm vào rút ra. Tim rung lên, ngỡ như đang đập rất nhanh. Ngón tay vuốt qua trán Thi Sương Cảnh, lau đi mồ hôi, rồi ngay sau đó là một nụ hôn nhẹ đặt lên mắt.
“Rốt cuộc vì sao anh lại…… không vui……” Thi Sương Cảnh cấp giọng lim dim, cậu đã mệt lắm rồi, đương lúc ý thức trở nên mông lung, cậu lại lần nữa hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất.
Tay La Ái Diệu v**t v* bờ vai Thi Sương Cảnh, thi thoảng lại nhẹ nhàng vỗ về cậu, thả chậm nhịp đẩy hông, hắn nói: “Ngày mai hoặc ngày kia tôi sẽ xử lý tấm bia vỡ trong đường tàu. Chỉ có thể là do nguyên nhân đó thôi.”
“Vậy là anh bị ảnh hưởng à. Sao anh không xử lý từ sớm đi?”
“Tôi lười lắm.”
“……”
“Ngày nào cũng dạy kèm cho cậu từ sáng đến tối, không rảnh.”
“Anh lười thì liên quan gì tới tôi chứ?”
La Ái Diệu vỗ vào mông Thi Sương Cảnh. Giọng điệu nhóc con này càng lúc càng càn rỡ rồi.
Thi Sương Cảnh bối rối vặn hông, t*nh d*ch chảy ra từ khe hở môi dưới, bị La Ái Diệu vỗ mông xong thì càng không khống chế được.
*
Đêm khuya, Thi Sương Cảnh ngủ li bì trên chiếc giường lớn, La Ái Diệu xuống giường, trở lại phòng khách.
Ở một góc nào đó trên khoảng không phòng khách, La Ái Diệu dùng ngón tay áng chừng đại khái đường kính của hang gió. Buổi tối lúc l*m t*nh với Thi Sương Cảnh, hắn lại lần nữa cảm giác có gì đó lóe lên trong hang gió này. Hắn đã thi triển pháp thuật chặn lại rồi cơ mà? Cớ sao trong đó vẫn có thứ lướt qua? Sau khi trở về từ ga tàu, La Ái Diệu rất cảnh giác với những thứ thoắt ẩn thoắt hiện này.
“Bắp, vào phòng ngủ ngủ chung với chủ nhân của mày đi.”
La Ái Diệu đá nhẹ vào nệm hơi, đánh thức mèo con đang nằm ngủ trên đó. Bắp hiểu được tiếng người không? Chú mèo cam thực sự chống chân trước, nhảy xuống khỏi nệm rồi đi vào trong phòng. Có lẽ nó thực sự hiểu được một chút, trong loài mèo, Bắp được xem là thông minh đó chứ.
Editor: Xin phép up bảng mô tả xu hướng của công thụ khi lếu lều, hàng official do chính tác giả đăng, artist là Anemias-13 nha. Lần này thầy La cho ẻm nên tui up bảng của ổng trước nha, lần sau đến lượt em Thi thì tui sẽ up bảng của ẻm hehe.

