Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 66

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 66: Người sống sót của ngày xưa cũ • h*m m**n trong mắt – 1

“Thà tôi làm học sinh của anh cho rồi” là cái quái gì —— Trong mắt La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh hoàn toàn không phải học sinh của hắn. Phật Tử không nhận học sinh ngu ngốc như vậy. “Ở trên giường anh sờ mó tôi, ở dưới giường lại mắng mỏ tôi” là cái quái gì —— La Ái Diệu có mắng cậu ư? Những gì hắn nói rõ ràng đều là sự thật. La Ái Diệu chưa bao giờ nhục mạ người khác, lời lẽ xấu xa sẽ làm ô uế sự tu hành của hắn. La Ái Diệu quả thực có thể dạy chim nói tiếng Anh, dạy khỉ giải phương trình mà, hắn còn có thể dạy mèo chơi mạt chược, dạy chó học ngữ văn nữa kìa. Thế thì sao? Đúng là Thi Sương Cảnh ngu ngốc còn gì, La Ái Diệu cũng đâu có vứt bỏ cậu.

Chỉ trong 3 phút, nệm hơi đã căng phồng, nhìn rất chắc chắn. Thi Sương Cảnh vào phòng ngủ lấy chăn, trong ngăn kéo vẫn còn một chiếc chăn đơn, vừa khéo dùng cho chiếc nệm đơn này.

La Ái Diệu tự dưng đá lệch cả cái nệm hơi, thế mà nó không bị xì hơi, vẫn chắc chắn cực kỳ. Thi Sương Cảnh ôm chăn gối trở lại, phát hiện La Ái Diệu đang cố gắng trút giận lên cái nệm, cậu càng rầu hơn nữa, “Anh đang làm gì vậy chứ? Phật Tử, sao anh cứ khăng khăng đòi ngủ chung giường với tôi thế?”

“Tôi ngủ không yên giấc.”

“Ngủ không yên giấc nên mới cần ngủ một mình.” Thi Sương Cảnh trải chăn, cất lời sâu xa, “Anh còn nóng tính hơn cả hồi mới đến nữa, đây là nguyên nhân khiến anh ngủ không yên giấc sao? Anh vẫn đau đáu về chuyện tàu điện ngầm à?”

Phản rồi. Đúng là phản rồi. Từ bao giờ Thi Sương Cảnh học được cái giọng này vậy, giờ cậu còn bắt đầu giáo huấn La Ái Diệu cơ đấy. Trí óc La Ái Diệu rối như tơ vò, song chẳng mấy chốc hắn đã điều chỉnh lại suy nghĩ. Hắn hỏi, “Cậu muốn tôi bớt mắng cậu nên dùng cách này để tỏ thái độ à? Uy h**p hả?”

“……Rốt cuộc anh đang nói gì thế? Chẳng qua tôi không chấp nhận được việc ngủ chung giường với thầy giáo thôi!” Thi Sương Cảnh nổi đóa, “Giờ nằm mơ tôi cũng mơ thấy đang làm bài tập, anh thì ở ngay bên cạnh giám sát, tôi ngẩng lên là lại thấy ánh mắt của anh, càng nhìn càng không làm được bài. Tôi mới là kẻ ngủ không yên giấc đây này!”

“Cậu muốn giấc mơ yên bình chứ gì? Tôi có thể thực hiện được.”

La Ái Diệu phá lệ chủ động đi nhặt gối của Thi Sương Cảnh, Bắp cũng đi ra hóng hớt. La Ái Diệu liếc mắt ra hiệu cho Bắp tới chỗ nệm hơi chạy nhảy đi, Bắp mở to đôi mắt tròn tròn thông minh, vẫn đứng im bất động. Thấy tình thế không ổn, Thi Sương Cảnh giành lấy gối, la lên: “Phật Tử! Buông ra coi! Anh là con nít hay gì mà không ngủ một mình được?!”

“Ôm cậu ngủ cảm giác rất thích.”

Bảy chữ này thốt ra ra, Thi Sương Cảnh bỗng nhiên buông gối, lùi lại hai bước. Cậu từng suy đoán về khả năng này rồi, song không ngờ La Ái Diệu lại nói ra.

Rõ ràng La Ái Diệu cũng lúng túng, nói xong hắn liền nhìn đi chỗ khác, cầm lấy hai góc gối. Bấy giờ Bắp bước tới, ngửi ngửi nệm hơi rồi lại dụi mũi vào mép nệm. Nó không thích thứ mùi công nghiệp của nệm hơi, bèn quay người rời đi, tí tởn cọ cọ chân La Ái Diệu.

La Ái Diệu dùng một tay ôm Bắp vào lòng, bảo với Thi Sương Cảnh: “Đừng ép tôi dùng Bắp làm con tin.”

Đã thế Bắp còn chẳng thèm giãy giụa, lại còn rúc vào lòng La Ái Diệu, chĩa cái mông ú nu về phía Thi Sương Cảnh.

La Ái Diệu đâu có “ôm cậu ngủ”? Thi Sương Cảnh thấy đêm nào hắn cũng quấy rối t*nh d*c cậu thì có. La Ái Diệu s* s**ng khắp nơi, lúc thì sờ bụng, sờ hông, buổi sáng cũng thường xuyên phát hiện tay hắn đặt trên ngực, trên mông hoặc trên đùi cậu. Nhưng nếu l*m t*nh thật thì dạo này hình như hắn lại chẳng có hứng, chứ cũng không phải là Thi Sương Cảnh xin khất nợ hay gì.

Tuy nhiên cậu muốn nghe La Ái Diệu thừa nhận rằng giữa bọn họ vẫn tồn tại giao dịch thể xác và tiền bạc, chứ không phải cậu đang cùng La Ái Diệu chơi trò gia đình. Nếu cứ tiếp tục hồ đồ như vậy, sự cảnh giác của Thi Sương Cảnh sẽ biến mất. La Ái Diệu không phải người nhà của cậu, cũng chẳng thể cùng cậu tiến quá xa. Nếu quá quen thuộc trong khi thân phận cứ mãi mập mờ thì sẽ đắc ý vênh váo. Mà đứa trẻ đắc ý vênh váo tất nhiên sẽ ngã rất đau.

“Phật Tử, tôi không muốn bịa đặt về anh nên sẽ không đoán bừa. Tại sao dạo này anh không lên giường với tôi nữa?”

Bắp nhảy ra khỏi lòng La Ái Diệu. Hai đôi dép, một trước một sau, đèn phòng khách vẫn sáng, gối đầu rơi xuống đất.

*

“Con người tôi rất thẳng thừng, tôi biết.” Thi Sương Cảnh nói.

Thằng thừng chẳng có gì xấu cả. La Ái Diệu không nói câu này ra, mà hắn bảo: “Tâm trạng tôi đang không tốt, l*m t*nh với cậu cũng chẳng giúp tâm trạng tôi khá lên.”

Song Thi Sương Cảnh quan sát rất chuẩn, gần đây La Ái Diệu rất nóng nảy, mà còn là nóng nảy vô cớ, xả sự nóng giận ấy trên giường chỉ tổ khiến tâm trạng hắn càng tệ hơn mà thôi. Khởi tính dục nhưng không thể khởi niệm tham sân si. Gần đây La Ái Diệu cảm giác mình bị lây nhiễm bởi một vài thứ vô hình nào đó. Vốn xưa nay luôn tinh tường, hắn lo rằng những hành động và h*m m**n của mình bắt nguồn từ điều bất chính, cho nên mới dứt khoát cắt đứt d*c v*ng trực tiếp nhất.

“Thì tôi đang muốn tâm sự cùng anh xem vì sao tâm trạng anh lại không tốt mà.” Thi Sương Cảnh xoa gáy, bất đắc dĩ nói, “Tâm trạng anh không tốt, thái độ anh lúc dạy tôi học sẽ không tốt, tôi cứ thấp thỏm lo bị anh mắng, cũng học không vào. Tôi nghĩ lên giường sẽ giúp anh khuây khỏa hơn một chút đấy.”

Đúng là một đứa nhóc tự cho mình là đúng.

“Ý là cậu muốn giúp tôi hả?”

“Đúng vậy, dù sao anh cũng đã giúp tôi mà. Tôi phải nghĩa khí chứ.”

La Ái Diệu sực nhớ ra, Thi Sương Cảnh vốn là người như vậy, cậu hoàn toàn chẳng cần hắn giúp, thế mà hắn vẫn nghĩ mình phải đứng ra. Cậu cho rằng mọi vấn đề đều có một đáp án tương ứng, và chỉ cần điền bừa một đáp án là xong, giống như thói quen làm bài của cậu vậy.

La Ái Diệu đẩy Thi Sương Cảnh lên giường, c** q**n của cậu. Nghĩa khí à, ai lại lên giường với người ta vì nghĩa khí chứ? Nghĩa khí là để dùng cho anh em chí cốt. Đây chính là căn nguyên của những cảm xúc bất thường gần đây của La Ái Diệu —— Suy nghĩ mê man rối loạn, tâm trí khó mà thanh tịnh. Rõ ràng dạo này hắn dễ dàng sa vào những tiểu tiết nhỏ nhặt mà mất đi góc nhìn bao quát vốn có.

Khu Lệ Quang bắt đầu có tuyết rơi, nhà nào cũng bật điều hòa, nhà Thi Sương Cảnh cũng thế. Mỗi tối sau khi trở về từ nhà tự học, Thi Sương Cảnh đều tắm đến khi đổ mồ hôi, mặc đồ ngủ kín vào lại càng đổ mồ hôi thêm. Quần đã cởi ra, áo trên vẫn buông rũ. Dưới ánh đèn trần và bóng người, d**ng v*t lẫn *m đ** của người song tính trông có vẻ dịu ngoan và mơ hồ. Gần đây mỗi sáng thức dậy, cậu đều xuống dưới chạy vòng quanh, cậu xem trên mạng nói vận động sẽ giúp não bộ linh hoạt hơn. Cơ thể song tính có tỉ lệ mỡ khá thấp, chỉ cần vận động một chút là sẽ hiện ra dấu vết rèn luyện. Thi Sương Cảnh tự chăm sóc bản thân rất khỏe mạnh, rất bền bỉ.

“Thực ra cậu cũng thích l*m t*nh mà.” La Ái Diệu nói chắc chắn, “Cậu cho rằng tôi cần l*m t*nh để cải thiện tâm trạng, vậy cậu l*m t*nh để làm gì chứ?”

“……Cải thiện chỉ số thông minh.”

La Ái Diệu chịu rồi. Trò đùa từ một tháng trước, vậy mà một tháng sau Thi Sương Cảnh vẫn tưởng là thật. Chẳng biết về sau nên lừa cậu nhiều hơn hay ít hơn đây.

Thi Sương Cảnh muốn cởi cúc áo ngủ của La Ái Diệu song hắn lại gạt tay cậu ra, kỳ thực trước nay hắn luôn lười cài cúc áo, toàn tháo hai cúc rồi trực tiếp cởi áo qua đầu là xong. Như thể nghe theo cậu, La Ái Diệu cởi áo ra, đèn trong phòng sáng đến chói mắt, Thi Sương Cảnh rất muốn tắt đèn đi, hoặc bật đèn đầu giường lên cũng được, nhưng La Ái Diệu không làm. Hắn giữ hai chân cậu, phủ người xuống, hai tay thuận thế gập chân cậu lại, khiến *m đ** lộ ra hoàn toàn trước ánh đèn và tầm mắt.

Cả hai bộ phận sinh dục của Thi Sương Cảnh đều trổ mã không tệ, bố Thi mẹ Thi và bà Lưu đều chăm cậu rất tốt, sạch sẽ, gọn gàng, ngay cả cảm giác xấu hổ cũng khống chế được. Nếu có ai khác đón nhận cơ thể này trước, hẳn Thi Sương Cảnh cũng sẽ thản nhiên chấp nhận cơ thể của mình.

Cảm giác được hơi thở, Thi Sương Cảnh có hơi bất an. Cậu tưởng La Ái Diệu chỉ quan sát chỗ đó của mình thôi, nào ngờ đầu hắn càng lúc càng tới gần, mãi đến khi cậu cảm nhận được đầu lưỡi xâm phạm.

Một tay hắn gập chân cậu, tay kia giữ hông cậu. Cả người cậu trở nên bất an, nhưng lại chẳng thể nào nhúc nhích được. Cái gì vậy? Đầu lưỡi ư? Ươn ướt, nong nóng, còn cử động nữa, k*ch th*ch hơn cả dùng nước nóng xối rửa, dùng canh nóng ngâm nhúng. Thi Sương Cảnh cào loạn tấm chăn lót dưới thân, thở hổn hển kêu lên: “Phật Tử……! Anh làm gì vậy ——! l**m, sao lại l**m chỗ đó được…… ?! Nè……”

“Tâm trạng tôi đang không tốt, muốn làm gì thì làm thôi.” Giọng La Ái Diệu trầm hơn bao giờ hết, rồi tiếp đó là tiếng l**m láp.

Chẳng thể hiểu nổi. Trong tình huống này, La Ái Diệu thử chuyển h*m m**n ăn thành h*m m**n l**m. Ban đầu hắn chỉ định ăn sạch món tế phẩm là Thi Sương Cảnh, nhưng sau đó xảy ra sự cố nên lại không ăn nữa. Nuôi dưỡng hai tháng, thử một miếng này không chỉ nếm được tâm huyết của La Ái Diệu, mà còn cảm nhận được hương vị nguyên bản không thay đổi của Thi Sương Cảnh. Vì sao Thi Sương Cảnh có thể cảm ứng được khi La Ái Diệu đang ở trong dị không gian đường hầm? Cậu thực sự là con người ư?

Trong ngữ cảnh của Phật, ai cũng đều là yêu. Người là tiền truyện của yêu, quỷ là hậu truyện của yêu. Trí tuệ của con người gần như là yêu, mà trí tuệ của Phật là bát nhã, là diệu trí diệu tuệ. Phật làm mọi điều là lẽ đương nhiên, còn con người làm mọi điều đều có nhân có quả. Chẳng hề công bằng. Vậy nên vì sao Thi Sương Cảnh lại cảm ứng được tình trạng của La Ái Diệu?

Tiếng La Ái Diệu l**m láp trở nên lớn hơn, hắn ra sức m*t vào, ra sức g*m c*n. Thi Sương Cảnh thở gấp, cố gắng đè nén âm thanh.

Bình Luận (0)
Comment