Chương 65: Người sống sót của ngày xưa cũ • Anh có thứ gì muốn để lại cho Tiểu Cảnh không?

Sự quái lạ ấy là kiểu quái lạ nhỏ bé nhất, chẳng hề tác động đến tâm lý của bất cứ ai, chỉ có La Ái Diệu mới cảm nhận được. Từng miếng thịt được trải lên vỉ nướng, Thi Sương Cảnh chia rau xà lách đã rửa sạch làm hai phần, một nửa cho mình và La Ái Diệu, một nửa cho gia đình Lang Phóng. La Ái Diệu quay đầu về, chẳng ai hỏi hắn sao vừa rồi lại ngoảnh đầu đi.
Đây là lần đầu tiên Thi Sương Cảnh nướng thịt tại nhà, thậm chí cậu còn phải lên mạng tra cách chuẩn bị thịt. Người dân thành phố D thường ăn thịt nướng theo kiểu xiên thịt vỉa hè chứ ít ai nướng trên bếp phẳng thế này.
Lang Phóng ít nói, Thi Sương Cảnh ít nói, La Ái Diệu lười nói, thế là trên bàn chỉ có hai bố con Tưởng Lương Lâm và Tưởng Niệm Lang liên thiên không ngừng. Tưởng Lương Lâm gợi chuyện, hỏi La Ái Diệu thực sự định dựa hết vào sức mình để giúp nhóc học sinh vào đại học hay sao. La Ái Diệu nói hắn đã tìm gia sư tới bổ sung kiến thức còn thiếu, đáng lẽ cuối tuần trước gia sư tới rồi nhưng hắn lại không tiện liên lạc.
Hai người tán gẫu chuyện dạy học một hồi, La Ái Diệu nắm thóp được đôi chồng chồng bày, bèn hỏi vì sao Tưởng Niệm Lang không đi học tiểu học. Lần này Tưởng Lương Lâm cứ nói quanh co chứ không đáp, sau đó lại ăn mấy miếng thịt nướng. Lang Phóng định kể, song Tưởng Lương Lâm đã lắc đầu ngắt lời, bảo rằng Tưởng Niệm Lang đi học không vui, rằng La Ái Diệu không tưởng tượng được giáo viên và trẻ con ở trường tiểu học thành phố H như thế nào đâu, một số người không để tâm tình huống gia đình họ, chứ một số khác thì ngỡ ngàng lắm. Nói chung là Tưởng Niệm Lang đi học lớp 1 chưa được hai tháng thì quyết định nghỉ, có lẽ phải chuyển chỗ.
Rau xà lách giòn giòn, Tưởng Niệm Lang nhai xà lách cuốn thịt, biết người lớn đang bàn chuyện về mình song nó không buồn, còn xen lời rằng: “Mẹ tới đón em, em gọi mẹ ơi, nhưng cô nói em không được gọi mẹ mà phải gọi là bố. Nhưng mẹ là mẹ mà, em là do mẹ sinh ra, mẹ cũng bảo cô là mẹ sinh ra em, thế là hôm sau cả lớp đều biết.”
Người lớn không muốn nói toạc ra nhưng con bé thì ngây ngô kể hết rồi. Lang Phóng rót nước táo cho Tưởng Niệm Lang, nhẹ nhàng dặn nó đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Tưởng Niệm Lang ấm ức lắm, vẫn còn định kể tiếp, xem ra ở trường nó đã phải chịu nhiều tủi hờn. La Ái Diệu biết trường học ở nhân gian rất phức tạp, gì mà trường công trường tư, trường tốt trường kém, chỗ này chỗ kia, thực ra bản chất đều như nhau hết. Trường học hiện nay đều tích cực mời phụ huynh tham gia vào việc giáo dục, hay nói cách khác là đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau, bên này oán trách bên kia, ngại mình làm nhiều mà người ta làm ít. Thứ mệt mỏi thậm chí chẳng phải là chuyện giáo dục. La Ái Diệu nói, dạy học tại nhà cũng được, xem ra cậu cũng phải làm gia sư rồi. Câu này là hắn nói với Tưởng Lương Lâm.
Ăn thịt nướng xong, Tưởng Lương Lâm xung phong dọn dẹp, Tưởng Niệm Lang thì vẫn muốn chơi Just Dance với Thi Sương nên đòi Lang Phóng dẫn cả hai lên lầu, coi như thương tình con bé không được đi học nên hãy chơi với nó. Thi Sương Cảnh lặng lẽ dùng cơ thể ngăn Tưởng Lương Lâm, không cho Tưởng Lương Lâm dọn dẹp, cơ mà một bàn tay đã đưa tới, La Ái Diệu kéo cánh tay cậu, giao cậu cho Lang Phóng, bảo cậu lên lầu đi.
Căn nhà trở nên trống vắng, chỉ còn lại La Ái Diệu và Tưởng Lương Lâm.
“Kỳ thực địa cung Tưởng gia có thể dùng làm chốn cất giữ kinh điển theo như khái niệm Câu Thi Na Kiệt, Tiểu Cổ làm hộ pháp Long Vương * vừa khéo có thể cung cấp tài nguyên đó cho anh.” Xếp vỉ nướng xong, Tưởng Lương Lâm đứng đối diện với La Ái Diệu, hai người ở hai bên bàn ăn, “Vừa rồi tôi không nói chuyện này trước mặt Tiểu Cảnh —— Sau cùng anh sẽ phải rời đi, kinh tạng của anh sẽ được lưu giữ trong địa cung vì đã nhờ Tiểu Cổ làm hộ pháp, vậy anh có thứ gì muốn để lại cho Tiểu Cảnh không?” (Câu Thi Na Kiệt (Kushinagar) là một trong tứ đại thánh địa của Phật giáo, là một đô thành của Ấn Độ cổ đại, nơi Phật Thích Ca Mâu Ni niết bàn.)
“Tiểu Cảnh chỉ có duyên với tôi chứ không có duyên với Phật pháp, mấy thứ này để lại cho cậu ấy cũng chẳng có tác dụng gì.” La Ái Diệu nói.
“Tôi có thể thay anh bảo quản.”
“Cậu thích lo việc bao đồng, Lang Phóng cũng thích lo việc bao đồng, đây là phong cách nhà cậu, tôi không bình phẩm làm gì.” Tâm trạng La Ái Diệu đang không được tốt cho lắm, hoặc đúng hơn là hắn đang phiền não với chính mình —— Nhìn thấy thiết bị đồng hồ cát, đuổi theo rồi biến mất tròn chín ngày —— Việc này đúng là quá mất mặt. “Nói chuyện hộ pháp Long Vương đi, Cổ Long sau khi trải qua nghi thức sẽ có thể trở thành hộ pháp, dù tôi có vào được cõi Vô Sắc hay không thì đều có thể mang đến lợi ích cho nó. Bao giờ thì các cậu rảnh?”
“Anh còn chưa nói rõ Cổ Long sẽ phải chịu những ảnh hưởng xấu gì. Cuộc sống của con bé vẫn còn rất dài, nếu về sau nó cứ mãi bị trói buộc bởi anh thì nhìn kiểu gì cũng thấy cuộc giao dịch này không có lợi.”
“Không đâu, tôi chỉ tiến hành một nghi thức tạm thời, “mượn” Cổ Long làm hộ pháp thôi. Nó và Quỷ Tử Mẫu Thần là hai việc khác nhau.”
“Tôi vẫn phải quan sát một thời gian nữa. Tôi đã gác lại toàn bộ việc công tác và kinh doanh rồi, tôi sẽ ở đây thêm một tháng, bao giờ rời đi tôi sẽ đưa cả Lang Phóng và Tiểu Cổ theo, dù Tiểu Cổ có làm hộ pháp cho anh thì cũng không thể nán lại nơi này thêm nữa.” Tưởng Lương Lâm nghiêm túc nói, “Tôi và Lang Phóng tôn trọng anh, nhưng không sợ anh. Xét về mặt nào đó thì vợ tôi có liên hệ sâu xa hơn với anh đấy, đá Ốc Tiêu và vòng Kim Cang, cả hai không thể xâm phạm lẫn nhau, tốt nhất chúng ta vẫn nên chung sống hòa bình, có thể hợp tác thì càng tốt.”
(Ốc Tiêu là tên ngọn núi đá lớn ở phía Nam biển Đông theo truyền thuyết cổ đại. Kinh Phật có viết: “Hồ lớn A Nậu phân thành bốn con sông lớn, bốn sông lớn này lại chia thành tám sông, chúng cùng với tất cả các sông cõi Diêm Phù Đề đều đỗ về biển lớn; vì núi Ốc Tiêu này mà biển lớn không tăng; và nhờ có vòng Kim Cang mà biển lớn không giảm.)
Nghe đến đây, ánh mắt La Ái Diệu lóe lên vẻ giễu cợt, “Xem ra cậu cũng biết mình dựa vào Lang Phóng nên mới có thể bàn chuyện hợp tác với tôi. Lang Phóng cũng chẳng khách sáo nhỉ, ỷ mình là hóa thân của đá Ốc Tiêu nên cản trở tôi mấy lần liền. Nếu không phải vì nhóc rồng nhà cậu là một con rồng tốt thì bây giờ các cậu đã trở về địa ngục rồi đấy. Tôi sát sinh mát tay lắm.”
Tưởng Lương Lâm cho bát đĩa vào bồn rửa rồi lại quay về bàn ăn dọn đũa, vẫn cười như không cười, nói rằng: “Anh có thể sát sinh là bản lĩnh của anh, cứ sát sinh đi. Cảm ơn Phật Tử nhé.”
Hai người lời qua tiếng lại, nhưng rốt cuộc Tưởng Lương Lâm vẫn nhắm vào vấn đề đã hỏi La Ái Diệu lúc ban đầu —— Anh có thứ gì muốn để lại cho Tiểu Cảnh không? Hoặc là vấn đề trước đó nữa —— Anh vẫn phải rời đi sao?
Nói cứ như thể nên suy nghĩ về tình cảnh của con người vậy. Nhưng còn tình cảnh nào để mà nghĩ chứ? La Ái Diệu thấy Thi Sương Cảnh chỉ ước gì hắn mau đi đi thì hơn, tốt nhất là Thi Sương Cảnh thuận lợi thi đậu đại học, La Ái Diệu cho cậu một khoản tiền đảm bảo nửa đời sau, tích chút phúc khí cho cậu bình an sống tới trăm năm. Chỉ thế mà thôi, dù cho nhiều hơn nữa thì Thi Sương Cảnh cũng chẳng vui lòng nhận.
Sao Tưởng Lương Lâm phải hỏi vấn đề này? Còn cố ý tránh mặt Thi Sương Cảnh rồi mới hỏi. La Ái Diệu càng phiền não hơn nữa, như thể có thể nhìn thấy 10 năm sau Thi Sương Cảnh chẳng lo cơm áo, trải qua cuộc đời thuộc về cậu, có lẽ sẽ ở bên ai đó, nam cũng được mà nữ cũng được, tiêu tiền La Ái Diệu để lại cho cậu, hưởng phúc La Ái Diệu ban cho cậu, thích cười hơn bây giờ, nói nhiều hơn bây giờ, song thi thoảng khi đi ngang qua chùa miếu cậu sẽ nhớ tới La Ái Diệu, dâng một nén hương, dập đầu ba cái, cảm thán phù hộ từ xa tốt hơn phù hộ gần bên, thực sự tốt hơn rất nhiều. Thi Sương Cảnh nhất định sẽ nghĩ như vậy, làm như vậy.
*
Bố Kỳ Kỳ phạm vào tội xâm nhập gia cư trộm cắp tài sản, tuy mọi thứ vẫn đang tiến hành theo quy trình, song không thể tránh được việc bị tạm giam. May mà trong nhà không có ai, chứ nếu lúc ấy bố Kỳ Kỳ kích động làm ra hành vi bạo lực gì với Thi Sương Cảnh thì tội nhẹ nhất cũng là xâm nhập gia cư cướp tài sản. Trang Hiểu ở cùng phòng tạm giam với gã tuy rất tiều tụy, nhưng y là người duy nhất bố Kỳ Kỳ có thể nói chuyện trong trại tạm giam. Trang Hiểu là một người tốt.
Với trạng thái tinh thần của bố Kỳ Kỳ, e rằng khó mà ra hầu tòa được. Bản thân gã cũng hiểu rõ điều này nên đã chấp nhận sự trợ giúp pháp lý. Vào lần đầu gặp bố Kỳ Kỳ, luật sư trợ giúp pháp lý đã thay mặt cô nhi viện Lệ Quang truyền đạt lại tình hình của con gái gã.
Kỳ Kỳ, hay còn gọi là Văn Văn, đã qua đời vì suy tim do hội chứng thiểu sản tim trái khi mới sáu tuổi lẻ bốn tháng. Luật sư đưa một xấp ảnh cho bố Kỳ Kỳ xem, Lưu Thiến rất thích chụp ảnh cho bọn trẻ trong cô nhi viện, bà đã lựa ra ba mươi bức ảnh chụp Văn Văn mang đi rửa, có ảnh từ nhỏ đến lớn, vừa chập chững biết đi, tết bím tóc, sinh nhật, ăn cơm, du xuân. Bố Kỳ Kỳ khóc hết nước mắt, ngồi lặng tại chỗ như đống bùn nhão, cầu xin trại tạm giam cho gã được giữ lại những bức ảnh này. Trại tạm giam kiểm tra tất cả ảnh chụp rồi nói chỉ có thể cho gã giữ năm bức thôi, thế là dựa theo mỗi độ tuổi của Kỳ Kỳ gã lại chọn ra một bức, cầm về phòng tạm giam như thể báu vật.
“Tôi hiểu anh mà. Lúc anh bỏ đi con bé mới nhỏ xíu thế này.” Trang Hiểu an ủi bố Kỳ Kỳ, hoặc gọi gã là bố Văn Văn ba cũng được. Đến hiện tại gã đàn ông đã chủ động đánh mất tên gọi của mình, bất cứ cái tên nào cũng chẳng còn ý nghĩa, trên đời nào chẳng còn ai chờ đợi gã nữa, thậm chí không có bất cứ ai còn nhớ rõ gã.
Bố Kỳ Kỳ co rúc trên chiếc giường ghép rộng lớn, rất hiếm khi thấy một người đàn ông khóc thảm thiết như vậy, hai mắt gã vừa đỏ vừa sưng, còn chẳng ăn nổi cơm tối. Gã đặt năm bức ảnh lên giường, Trang Hiểu muốn cầm lên xem thì bố Kỳ Kỳ la toáng lên ngăn cản, chẳng ai trong phòng dám chọc vào bố Kỳ Kỳ nữa.
Đêm khuya, bố Kỳ Kỳ chưa ngủ, Trang Hiểu nằm bên cạnh chợt thủ thỉ rằng: “Tôi biết, anh đến từ “nơi ấy”, đúng không? Thành phố xưa cũ, nơi tuyệt vời và huy hoàng, phản chiếu ánh sao xa xôi……”
Con mắt sưng húp của bố Kỳ Kỳ bỗng nhiên chuyển động, nhìn chòng chọc vào Trang Hiểu.
“Tôi không biết tại sao anh lại muốn tới tòa nhà đó, đi đến cánh cửa đó, tìm kiếm người đó. Làm vậy chỉ khiến anh chết nhanh hơn thôi.” Trang Hiểu khẽ lắc đầu, “Tôi rất tiếc về chuyện của Kỳ Kỳ, nhưng chuyện của Kỳ Kỳ đã chứng minh rằng nó không thần thông quảng……”
“Cậu là ai?”
Ba chữ này thốt ra cực nhanh, giọng điệu của bố Kỳ Kỳ trở nên cực kỳ điên loạn. Tròng mắt con người có thể hằn tơ máu nhanh đến thế ư? Bố Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm Trang Hiểu, dáng vẻ suy sụp thấy rõ.
“Tôi chẳng là ai cả. Nhưng tôi đã tìm kiếm “Chúa Tể” của anh rất nhiều năm rồi. Rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều năm……” Trang Hiểu trở mình, nằm ngửa mặt, hai tay đặt trên bụng, tạo thành tư thế ngủ nghiêm chỉnh, song giọng y lại như làn gió hoang dã, “Tôi còn biết, “Chúa Tể” đã giáng lâm, mang các người đến đây. Có phải anh nghĩ mình sẽ nhận được sự khoan thứ của “Chúa Tể”, cho nên “Chúa Tể” mới để anh rời khỏi thành phố xưa cũ không?”
Bố Kỳ Kỳ im bặt, chỉ có tiếng hít thở càng lúc càng mạnh.
“Anh vẫn đang nghe đấy chứ?”
“Cậu là ai?” Bố Kỳ Kỳ lặp lại, “Cậu là ai?”
Trang Hiểu nhắm mắt lại, “Tôi chẳng là ai cả. Tôi biết những người cùng rời khỏi thành phố xưa cũ đều đã mất rồi. Anh may mắn đấy, hình như khu công nghiệp nhỏ này có gì đó bất thường…… Có thể gọi là “phong thủy” chăng? “Chúa Tể” không tìm được các người.”
““Chúa Tể” không tìm được bọn tôi?”
“Anh muốn trở lại bên cạnh “Chúa Tể” sao?”
“……”
“Sẽ chết đấy.”
*
Thi Sương Cảnh phát hiện, suốt hai tuần lễ sau khi trở về từ ga tàu, hình như tâm trạng Phật Tử không được tốt cho lắm.
Dễ tức giận, dễ buông lời gay gắt, dạy học cho Thi Sương Cảnh càng lúc càng mất kiên nhẫn, thậm chí còn mắng nhiếc “Tôi đi dạy con chim nó còn học từ vựng tiếng Anh giỏi hơn cậu”, xoi mói đồ ăn cậu nấu, đôi khi thất thần mất tập trung. Những trạng thái mặt trái tiêu cực ấy chiếm khoảng 30% biểu hiện hàng ngày của La Ái Diệu. Không quá nhiều, nhưng lại rất đột ngột. Có lúc Thi Sương Cảnh bị khích đến mức muốn cãi nhau với hắn, mấy lần cậu đã chuẩn bị sẵn lời để đáp trả rồi song cuối cùng chỉ muốn chửi thề mà thôi.
Cho dù La Ái Diệu tới ga tàu chín ngày, nhưng trước chín ngày đó cũng có mấy ngày chuẩn bị cho kỳ thi tháng, tính ra đã bốn tuần rồi họ chưa l*m t*nh. Những vai trò của La Ái Diệu đang tách biệt ra hay sao? Thân phận kim chủ, gia sư và Phật Tử lấp lánh hào quang, ba vai trò, vai trò nào cũng bất bình đẳng với Thi Sương Cảnh. Bài tập phải làm nhiều thêm, song cảm giác ngủ chung một chiếc giường càng lúc càng trở nên không chân thực.
“Tôi ngủ nệm hơi.” Thi Sương Cảnh ôm bộ nệm hơi mượn từ nhà Lang Phóng, ném cái bộp xuống đất, chẳng chút do dự, cắm điện, bơm căng nệm.
“Tại sao?” La Ái Diệu khó hiểu.
“Ở trên giường anh sờ mó tôi, ở dưới giường lại mắng mỏ tôi, kỳ cục lắm.” Thi Sương Cảnh nói, “Thà tôi làm học sinh của anh cho rồi.”
Như thế thì nghe anh mắng tôi sẽ không quá khó chịu, Thi Sương Cảnh nhủ thầm. Cậu dày dặn kinh nghiệm bị giáo viên mắng, nhưng chưa từng có kinh nghiệm bị mắng xong còn phải làm gối ôm. Không chỉ rất kỳ cục, mà còn rất phiền nữa.
✿Tác giả có lời muốn nói:
* Tất cả kinh tạng đều di chuyển đến nước Câu Thi Na Kiệt. Long vương A Nậu Đạt bèn gom hết mang về trong biển. Thế là Phật pháp tận diệt.”
——《Kinh Ma Ha Ma Da》