Chương 64: Người sống sót của ngày xưa cũ • Ruột dưa hấu

“Cậu vẫn phải cố gắng hơn nữa.” La Ái Diệu thuần thục giội cho Thi Sương Cảnh một gáo nước lạnh. Quen biết Thi Sương Cảnh nhiều ngày như vậy rồi, cho cậu tiền còn chẳng thấy cậu vui cỡ này. Hôm nay mới làm đúng mấy bài thôi, bài sai còn nhiều hơn kia kìa, làm bài nào sai bài nấy, mấy bài đúng ấy chỉ cần chuyển cách đặt câu hỏi thôi là sẽ làm khó Thi Sương Cảnh ngay.
“Tôi nhất định sẽ cố gắng, anh yên tâm, Phật Tử.” Thi Sương Cảnh lại siết tay, nói xong cậu cũng ngả lưng xuống giường, cầm điện thoại xem tin chat chít trong nhóm karaoke.
Giường lớn thật thoải mái, cuộc sống thật thoả mãn. Từ sau khi có tiền, Thi Sương Cảnh mới “nhớ ra” nhà mình có điều hòa, trước kia dù đông lạnh bao nhiêu, hè nóng cỡ nào thì cậu cũng không bật điều hòa, thậm chí còn chẳng tìm ra điều khiển, may mà điều hòa lầu trên lẫn lầu dưới đều dùng chung điều khiển, dùng điều khiển ở nhà tự học vẫn bật được điều hòa ở nhà dưới. Muốn bật điều hòa thì tha hồ bật, muốn ăn lẩu cũng có thể đến quán gần đây ăn đã đời. Bây giờ ngay cả việc học cũng đang khởi sắc. Hạnh phúc quá đi thôi.
Mặc kệ Phật Tử biến mất mấy ngày để đi làm gì, hắn vẫn sẽ về nhà, vẫn sẽ quan tâm việc học của Thi Sương Cảnh. Vậy là đủ rồi. Thi Sương Cảnh còn mong cầu gì được nữa? Chẳng phải La Ái Diệu đang thực hiện nguyện vọng của cậu đó sao?
“Đang nói chuyện gì thế?” La Ái Diệu bỗng nhiên ghé sát lại, nhìn qua vai Thi Sương Cảnh, dòm màn hình điện thoại của cậu.
“À thì…… Nói chuyện vu vơ thôi. Chuyện trong phòng hát của bọn tôi ấy mà.”
“Là chuyện gì?”
“Con của anh Vương bị bắt nạt ở trường, anh ấy và vợ cãi nhau, chị vợ bắt anh ấy đến trường một chuyến nhưng anh Vương cảm thấy không cần thiết. Anh Vương là đầu bếp, đầu bếp đi làm cũng không có lúc nào rảnh cả.”
Dù sao cũng chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi, gà bay chó sủa thôi. Thời gian này, các quan hệ cả online lẫn offline đều dần xa cách, những lời mọi người nói, cuộc sống mà mọi người chia sẻ đều có điểm khác biệt, nhưng rồi cũng đều gác lại, không mong chờ ai nghiêm túc lắng nghe, chẳng qua chỉ tìm một nơi để giãi bày mà thôi. Thi Sương Cảnh là kiểu người trầm lặng, rất hiếm khi kể chuyện của mình với người ngoài. Trẻ mồ côi, không có tiền, trừ hát hò vài bài ra thì chẳng có sở thích nào cả, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, tóm lại là một người chẳng thú vị tẹo nào. Đây là lời nhận xét mà Thi Sương Cảnh tự dành cho mình.
Giao diện chat của cậu và người khác không có gì phải giấu diếm, La Ái Diệu muốn xem thì cứ xem, hắn còn đọc được cả suy nghĩ cơ mà, trong mắt hắn con người đều không có bí mật.
Thực ra, thực ra đêm nay Thi Sương Cảnh tưởng rằng La Ái Diệu sẽ làm gì đó cơ.
10 giờ cậu học xong trở về nhà, La Ái Diệu đã tắm xong rồi, Thi Sương Cảnh dọn sơ qua tủ lạnh và bếp, sau đó vào nhà tắm 10 phút, lúc hai người nằm lên giường thì mới 10 giờ 45 phút. Ít nhất một tuần La Ái Diệu sẽ muốn làm một lần, cũng đã mười ngày kể từ lần trước đó rồi, hôm qua La Ái Diệu muốn nghỉ ngơi, còn hôm nay thì sao? Thi Sương Cảnh cũng ngẫm lại, cậu đang chờ mong đấy ư? Hay cậu xem chuyện đó là thông lệ để nhận phí bao nuôi? Dù sao La Ái Diệu sung sướng thì sẽ cho cậu tiền, cứ trăm ngàn trăm ngàn liền tay.
Đêm ấy, khu Lệ Quang đón trận tuyết đầu tiên trong năm. Hạt tuyết li ti, nho nhỏ, tựa như rắc muối vào không trung, đọng ngoài rèm cửa sổ phòng ngủ. Thi Sương Cảnh thiếp đi trong lúc nghịch điện thoại, tay La Ái Diệu vẫn luôn dán vào người cậu, v**t v* đùi cậu, như thể cậu là một khối nam châm. Bình thường hai người luôn ngủ sát cạnh nhau, ngực dán vào lưng, cơ thể Thi Sương Cảnh tựa vào cơ thể La Ái Diệu. Cảnh tượng này thật ấm áp, giống như tất cả điển cố trong kinh Phật đều không nhắc đến cái đêm Tất Đạt Đa ở bên Da Du Đà La, không phải là nó không vẻ vang, mà chỉ là nó cản trợ con đường hướng tới mục tiêu vĩ đại. (Tất Đạt Đa là tên thật của Phật Thích Ca Mâu Ni, và Da Du Đà La là vợ của ngài thuở chưa xuất gia tu hành.)
*
Lưu Thiến nói bà đã về tra lại tư liệu của cô nhi viện Lệ Quang, cô nhi viện có quy mô nhỏ, theo như bản khai của bố Kỳ Kỳ thì hẳn rằng vào năm nào đó, đã có một đứa bé được nhặt ở ga tàu rồi chuyển tới cô nhi viện, và có thể đứa bé này còn mắc bệnh bẩm sinh. Lưu Thiến thực sự đã tìm ra tư liệu của một đứa trẻ có vẻ là Kỳ Kỳ, đáng tiếc cô bé đó đã qua đời.
La Ái Diệu có thể nhìn thấu nhân duyên ở nhân gian, sau khi xem tài liệu đó, hắn xác nhận cô bé đúng là con của người đàn ông kia. Trong hồ sơ, tên của Kỳ Kỳ là “Văn Văn”. Thi Sương Cảnh lặng thinh, cậu cũng nhớ cô bé tên Văn Văn này. Thi Sương Cảnh là ma cũ ở cô nhi viện Lệ Quang, đã tận mắt chứng kiến cô nhi viện được xây dựng. Văn Văn là một đứa bé còn chưa kịp lớn thì đã mất, hình như tim con bé không khỏe, vóc người nó gầy tong teo, con bé qua đời vào năm Thi Sương Cảnh học cấp hai, lúc ấy hình như nó mới đến tuổi đi học tiểu học.
Xem bức ảnh của Văn Văn mà Lưu Thiến tìm được, Thi Sương Cảnh mới thực sự nhớ ra cô bé. Lưu Thiến lật album, nói: “Giờ mọi người đều dùng điện thoại, máy tính…… Ảnh chúng ta chụp cũng không mang đi rửa nhiều, mỗi đứa chỉ có hai ba bức…… Trong USB vẫn còn những bức ảnh khác của Văn Văn. Haiz, hồi ấy bà còn đi nhận tro cốt của nó. Sao bây giờ bố con bé mới đến chứ?”
Trong cô nhi viện có nhiều đứa bé mà cha mẹ chúng đến muộn hoặc thậm chí chẳng bao giờ đến, chúng không đợi được cha mẹ nuôi, cũng chẳng đợi được cha mẹ ruột. Người mồ côi cả cha lẫn mẹ như Thi Sương Cảnh ít ra còn có thể tự an ủi mình, rằng không phải cha mẹ cố ý vứt bỏ mình mà là vì chẳng còn cách nào khác. Thi Sương Cảnh nghĩ tới cha mẹ, chẳng nghe thấy Lưu Thiến và La Ái Diệu nói gì, mà chủ đề nói cũng chẳng nhiều, vì vốn dĩ là Thi Sương Cảnh cố ý kéo La Ái Diệu tới cô nhi viện.
Trên đường về, Thi Sương Cảnh phá lệ quẹo vào quầy hoa quả, mua nguyên một quả dưa hấu. Mùa đông dưa hấu vừa đắt vừa không ngon bằng mùa hè, song vẫn sẽ có người muốn nếm thử. Thi Sương Cảnh về nhà bổ quả dưa làm đôi, dùng màng bọc thực phẩm bọc kỹ nửa quả, nửa còn lại để lên bàn ăn, cậu cầm hai chiếc thìa ra rồi gọi, “Tới ăn dưa nào.”
Thìa đầu tiên xúc luôn vào giữa quả dưa, Thi Sương Cảnh ích kỷ đút cho chính mình. Lành lạnh, ngòn ngọt, giống hệt trong ký ức. Thìa thứ hai phải để dành cho La Ái Diệu rồi, Thi Sương Cảnh cụp mắt kể: “Trước khi bố tôi đổ bệnh, bố thường hay mua dưa hấu để dỗ dành tôi. Sau này vào cô nhi viện tôi mới biết thì ra dưa hấu phải cắt ra. Xưa nay nhà tôi luôn dùng thìa xúc, bố tôi không thích cắt dưa hấu. Ăn dưa hấu bằng thìa sẽ có cảm giác rằng cả quả dưa là của mình, chẳng ai tranh giành với mình. Cơ mà ở cô nhi viện thì không được như thế, vì đứa bé nào cũng phải được ăn, xúc tới xúc lui mà ăn không hết thì lãng phí lắm, lại còn bẩn nữa. Tôi chỉ mua dưa hấu ăn như thế vào mùa hè, nhưng năm nay dưa hấu rất đắt, từ mùa hè đã đắt rồi. Anh xúc một miếng nếm thử xem, phần ruột quả dưa là ngọt nhất, lại còn không có hạt.”
La Ái Diệu dùng thìa xúc một miếng cho vào miệng, ngọt đến phát ngấy, toàn nước là nước. La Ái Diệu cảm thấy vị ngọt này quá công nghiệp, nhưng thìa của Thi Sương Cảnh cũng nhập hội, cứ thế anh một thìa tôi một thìa, xúc lấy phần thịt quả đỏ mọng. Nhìn vẻ mặt Thi Sương Cảnh là có thể đoán được ngày xưa cậu và bố cũng ăn dưa hấu như thế, tranh nhau xúc tới tận đáy, còn phải chia nhau uống chút nước dưa hấu cuối cùng.
Trong tình cảnh như vậy, La Ái Diệu tỏ ra kiên nhẫn một cách hiếm thấy, thậm chí còn kể lại sự cố tàu điện ngầm chín ngày qua cho Thi Sương Cảnh nghe. Suốt chín ngày thực ra chỉ làm mỗi một việc, chính là tìm kiếm tấm bia vỡ kia. Chiếc chuông hắn đặt ở hồ Thăng Tiên vẫn chưa vang lên, thiết bị đồng hồ cát cũng không xuất hiện nữa. Rõ ràng đã tìm suốt chín ngày, thế mà manh mối có được vẫn không đủ.
La Ái Diệu không có hứng thú điều tra tiếp nữa.
Bất kể là dị quỷ dị thần, dị tông dị giáo, cũng chưa cần thiết phải chủ động tìm tới cửa. Ai nói bản thân La Ái Diệu không phải một vị dị thần, người tin vào hắn không phải đang tin vào một dị giáo chứ? Cần gì tương tàn quá nhanh. Thậm chí hắn còn hơi hối hận vì đã đến ga tàu giết chuột, hắn đâu có quan tâm bao nhiêu người mất tích, tử vong vô cớ. Tự dưng chuốc thêm phiền phức, nhà lại còn bị trộm. Sống đến giờ, La Ái Diệu còn ngộ ra một cảnh giới khác, nếu thứ gì đó muốn đến thì nó chắc chắn sẽ tự tìm đến. Hắn chỉ cần chờ đợi thôi.
Mà Thi Sương Cảnh nghe xong thì sốc lắm. Nghĩa là sao? Về sau không thể đi ga Hoàng Điền Bá nữa ư? Có thứ ký sinh trong đường tàu chực chờ ăn thịt con người? Cậu đẩy tay, lựa vào lưng ghế, vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Ờ…… Ờm, tôi nghĩ chúng ta cần bàn với Lang Phóng đấy. Thế này đi, tôi đi mua ít thịt, tối nay chúng ta nướng thịt tại nhà, mời họ sang ăn nhé.”
Thi Sương Cảnh đã muốn mời khách từ lâu rồi, dù sao cậu cũng ở nhờ nhà Lang Phóng suốt nhiều ngày trời. Chủ thuê của cậu rất tốt, để lại cơ man thiết bị trong nhà, trong đó có một chiếc bếp nướng điện. Hồi trước cậu chẳng dùng bao giờ, song lúc dọn nhà cậu đã tìm ra.
La Ái Diệu cảm thấy phiền não, mấy ngày nay hắn cứ luôn phiền não. Phạm vi sinh hoạt trong khu Lệ Quang giống như một cuộc chạy vượt chướng ngại vật vòng quanh. Lần đầu chạy qua thì còn có chút cảm giác mới mẻ với những địa điểm và con người này. Nhưng chỉ cần sống ở đây hơn một tháng, sẽ nhận ra tần suất lặp lại của những địa điểm và con người này rất cao, khiến người ta như bị mắc kẹt trên đường chạy vậy.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Thi Sương Cảnh mau chóng đi chợ mua được ít nguyên liệu nấu ăn cuối cùng. May mà đang là mùa đông, nhiều cư dân đâm ra lười biếng, sáng sớm không dậy nổi nên buổi trưa vẫn có một số người đi ra mua thức ăn, nhờ đó mà các quầy hàng vẫn mở đến trưa. Tối đến, năm người một mèo tụ tập ở nhà Thi Sương Cảnh, tàn hương dưới đất vẫn chưa được phép dọn, mọi người đành ngồi đè lên.
“Chúng ta xem như đạt thành quan hệ hợp tác nhỉ.” Tưởng Lương Lâm bảo với La Ái Diệu.
“Cho tới giờ cậu vẫn chẳng có chút tác dụng gì, không tính là hợp tác.” La Ái Diệu đáp.
“Đâu thể nói thế được. Anh chọn Tiểu Cổ làm hộ pháp Long Vương chỉ đơn giản vì con bé là rồng hay sao?” Tưởng Lương Lâm tự hỏi tự trả lời, “Không phải. Là vì anh biết Tưởng gia có rất nhiều địa cung, Tưởng gia còn có rất nhiều kinh tạng.”
Mỡ bò ép xuống vỉ nướng nóng rực, tiếng xèo xèo át đi giọng của Tưởng Lương Lâm. Thi Sương Cảnh còn đang lấy bát đũa trong bếp, Lang Phóng bèn đứng dậy rót dầu lên vỉ nướng —— Chịu thôi, con bé đói quá rồi. Tưởng Lương Lâm bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Lang Phóng, Lang Phóng chỉ nhún vai.
Đợi tiếng dầu xôi lặng đi, La Ái Diệu mới trả lời: “Kinh cũ thì tôi đọc gần hết rồi, bộ nào chưa đọc tức là số mệnh không cần thiết phải đọc. Cậu và Cổ Long còn chưa trở thành long vương A Nậu Đạt, những kinh tạng trước đây có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Ăn thịt nướng đi. Anh muốn ép tôi và Lang Phóng tăng cường độ thì cũng phải đợi ăn xong rồi tính.” Tưởng Lương Lâm cũng rất thoải mái, hắn và Phật Tử cứ như đang chơi game theo lượt vậy, cứ anh một chiêu tôi một chiêu. Phật Tử đã vào ga tàu chín ngày rồi, dù Tưởng Lương Lâm chưa nghe kể lại quá trình cụ thể nhưng hắn cũng biết giờ đã đến lượt mình ra tay, mắc nợ Phật Tử quá nhiều e rằng chẳng phải chuyện tốt.
Đương lúc mọi người chuẩn bị dùng bữa, trong đầu La Ái Diệu bỗng nảy sinh một cảm giác quái dị tựa như bị lôi kéo.
Hắn ngoảnh đầu nhìn quanh phòng khách, cuối cùng ánh mắt hướng về một chỗ nào đó trong không trung.
Ngay từ khi mới chuyển vào, La Ái Diệu đã phát hiện nhà Thi Sương Cảnh có “hang gió” được hình thành một cách tự nhiên. Nơi có “hang gió” sẽ tự dưng xuất hiện vài thứ, liên quan tới đặc tính không gian nhiều chiều của Trái Đất. Nhưng vừa rồi hắn nhận thấy trong hang gió có gì đó lóe lên, hết sức quái lạ.