Chương 63: Người sống sót của ngày xưa cũ • Vẫn mãi non dại, vẫn mãi bồng bột – 2

Trường THPT Lệ Quang sát gần đường cái, cạnh tiểu khu đối diện trường có một lối rẽ dẫn thẳng tới công viên. Công viên này đã có từ lâu, vào cuối thế kỷ trước khi kho hàng của khu công nghiệp Lệ Quang bị di dời, kho hàng cũ đã được cải tạo thành câu lạc bộ thể dục. Mấy dãy nhà cấp bốn, chỗ này là sân cầu lông, chỗ kia thì là sân bóng rổ, còn có cả phòng khiêu vũ dành cho công nhân giao lưu, tuy nhiên chỉ hoạt động được hai năm thì liên tục nhận khiếu nại vì bị cho là không hợp thuần phong mỹ tục. Thế là toàn bộ đèn màu bị dỡ bỏ, nơi đó được sửa thành phòng dạy múa cho con em công nhân.
Hiện nay kinh tế suy thoái, phần lớn thiết bị của nhà máy Lệ Quang cũng đã được chuyển đi, câu lạc bộ đóng cửa, song cây cối trồng từ ngày đó vẫn tươi tốt, toàn là loại cây thường xanh, bất kể xuân hạ thu đông đều mơn mởn. Cỏ dại mọc chen qua những viên gạch rỗng, bàn ghế đá bị mài nhẵn bóng. Những ngày trời đẹp, thường có các ông lão đến đây chơi cờ hoặc đánh mạt chược ngoài trời.
Mùa đông tiêu điều, công viên nhỏ vắng hoe. Lúc bám theo vào đây, Thi Sương Cảnh vẫn thấp thỏm lo sợ.
Cậu không thể bị đâm lần nữa được, La Ái Diệu đang không ở đây, có khi lần này chết là chết luôn. Phải cẩn thận, cẩn thận. Thi Sương Cảnh chưa xem nhiều phim kịnh dị, nhưng đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng người biến thành quỷ, cậu phải đề phòng tất cả mọi người. Nghĩ đoạn, cậu vô thức mò vào cặp, cầm lấy chiếc chày kim cang mà cậu vẫn luôn để trong cặp sách.
Hai đầu chày kim cang đều tròn nhẵn, gai nhọn ở hai đầu đã thu về từ lúc nào chẳng hay, lúc trước cậu tấn công người chữ vạn, hai đầu chày kim cang có sức sát thương rất cao. Thi Sương Cảnh cẩn thận v**t v* hoa văn trên thân chày, nghĩ bụng giá mà nó sắc nhọn thì tốt biết mấy. Không phải cậu định chủ động đâm người, nhưng vũ khí phòng thân dù sao cũng nên có chút tác dụng chứ?
Bỗng, hai đầu chày với kết cấu lồng sắt rỗng bắt đầu khép lại. Nhìn kiểu gì cũng thấy cái chày kim cang này đâu giống một món khí giới có thể hoạt động! Song khi phần rỗng hợp lại, viên bảo châu ở chính giữa liền xoay tròn, hai đầu chày kim cang cũng xoay theo, như thể có một bàn tay thiên nhân vô hình đang mài giũa, cải tạo nó. Hoa văn vàng trên thân chày chuyển động với tốc độ khác nhau, khi thì xoay ngược chiều kim đồng hồ, lúc thì lại thuận chiều, cứ liên tục thay đổi. Thi Sương Cảnh gần như cầm không nổi, chỉ sợ nó cọ vào tay mình, đành phải cầm vào bảo châu. 3 giây sau, chày kim cang hoàn tất biến đổi, trở nên tinh xảo dị thường, một đầu là hình Nộ Mục Kim Cang, đầu còn lại là mũi nhọn ba cạnh, chính là chày phổ ba bằng sắt.

(Nộ Mục Kim Cang tức hình tượng hộ pháp Kim Cang trợn mắt dữ tợn, tràn ngập uy thế để hàng phục kẻ ác.)

(Phổ ba (phurba) là một vũ khí và pháp khí Phật giáo, có dạng cọc nhọn, với một đầu là mũi nhọn ba cạnh hình tam giác.)
Không ngờ cầu nguyện với pháp khí cũng có tác dụng luôn? Thi Sương Cảnh kinh ngạc nhìn chày kim cang phổ ba trong tay, thanh sắt lạnh lẽo này dường như đang nói “Đi đi cậu bé, ta ủng hộ tất cả mọi suy nghĩ tàn bạo của con”!
Một tay cậu nắm chặt tay cầm bảo châu, tay còn lại thử sờ vào phần lõm giữa các cạnh sắc, cậu có thể cảm nhận được những rãnh thoát máu tinh vi. Không cần đâm bừa hay thọc đại, chỉ cần sờ chỗ này là đủ biết đây là vũ khí thực sự, có lẽ chẳng khác mấy dao găm ba cạnh của quân đội.

(Dao găm ba cạnh xoắn này có tên là Jagdkommando, cấu tạo đặc biệt khiến nó có sức sát thương cực cao.)
Cậu nhớ kẻ nọ đi về hướng phòng học nhảy bỏ trống, không do dự nữa, cậu nắm chặt chày kim cang phổ ba, cất bước đuổi theo một lần nữa.
Thi Sương Cảnh chứng kiến người đàn ông cạy cửa hông của phòng học nhảy rồi tiến vào phòng. Đã đến đây rồi, cậu âm thầm ghi nhớ địa điểm, song không định nán lại lâu, phải chuẩn bị sẵn sàng rồi mới quay lại. Cậu đoán người đàn ông đang trú tạm trong phòng học nhảy, học sinh trường THPT Lệ Quang thường xuyên thấy những kẻ lang thang đến sống trong câu lạc bộ thể dục bỏ hoang này, nhất là vào mùa đông.
Cậu đang định quay người rời đi thì tiếng r*n r* lạ kỳ bỗng vọng ra từ trong phòng học nhảy, nghe thôi cũng biết người này đang trải qua nỗi đau đớn tột cùng. Chốt cửa phía sau cửa sắt đã được gạt lên, chứng tỏ người trong phòng khóa trái cửa rồi. Thi Sương Cảnh xoắn xuýt vô cùng, đáng lẽ lúc này cậu phải chống lại lòng hiếu kỳ, biết rõ có nguy hiểm thì đừng đi về phía trước. Song tiếng quằn quại càng lúc càng rõ, hệt như âm thanh trong phim kinh dị Hồng Kông mà hồi nhỏ cậu nghe lén của nhà hàng xóm.
“Đừng mà”, “Xin đừng”, “Cầu xin mà”, “Tha cho tôi đi” . Hay đúng là đang xem phim Hồng Kông chất lượng thấp nhỉ? Nhưng âm thanh này nghe rất thật và rõ, không có nhạc nền hay âm vọng, không có bất cứ âm thanh phim ảnh dư thừa nào. Âm lượng chẳng hề nhỏ, mà khu công nghiệp Lệ Quang lại neo người, buổi trưa mùa đông mọi người đều ở trong nhà ngồi máy sưởi, chẳng ai vào trong công viên hứng gió lạnh làm gì.
Nghĩ đoạn, Thi Sương Cảnh quyết định báo cảnh sát.
May mà vào ban ngày hiệu suất của cảnh sát không tệ, Thi Sương Cảnh báo với cảnh sát qua điện thoại: “Ở công viên nhỏ, chính là công viên nhỏ mà ngày trước từng là câu lạc bộ thể dục…… Phòng học nhảy trong công viên, hình như có người ở bên trong, còn phát ra âm thanh rất kỳ lạ.”
“Âm thanh kỳ lạ, là âm thanh như thế nào?
“Hình như có người bị thương.”
“Bị thương?”
“Cháu thấy có người đi vào trong, còn khoá cửa lại, cháu không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Bấy giờ đầu dây bên kia mới nói họ sẽ điều cảnh sát tới ngay lập tức.
Cảnh sát phát hiện một kẻ lang thang trong phòng học nhảy ở câu lạc bộ cũ, chuyện này thì không có gì to tát. Tuy nhiên họ tìm thấy rất nhiều vật nhọn, nhiều loại dao trong hành lý của kẻ lang thang này, đủ loại dài ngắn đắt trẻ đều có cả. Kẻ lang thang nói những con dao này không phải của y, cảnh sát không tin, bởi vì họ còn phát hiện kẻ lang thang giấu một bọc đồ trong phòng, bên trong có rất nhiều thẻ căn cước. Kẻ lang thang không chịu nhận tội làm giả căn cước, trên căn cước viết họ tên địa chỉ của người khác, in ảnh của người khác, cảnh sát liền mang về cục kiểm tra, ngạc nhiên phát hiện chủ nhân của những căn cước này đều là người mất tích. Thế là bọn họ không thể không điều tra kẻ lang thang này.
Mấy hôm trước Thi Sương Cảnh đã đến cục cảnh sát Lệ Quang vì có kẻ cầm dao đột nhập vào nhà cậu, thế nên các cảnh sát ở đây vẫn nhận ra cậu, hỏi có phải cậu bị kẻ lang thang quấy rối hay không. Thi Sương Cảnh thành thật khai báo là cậu từng thấy kẻ này tới nhà mình để thăm dò. Cảnh sát bèn vỗ vai hỏi cậu có cần cảnh sát yêu cầu khu dân cư lắp camera trong tòa nhà của cậu không. Thi Sương Cảnh cẩn thận suy nghĩ, trong toà nhà có hai con rồng, một Phật Tử, một Lang Phóng, chắc không cần lắp camera đâu, lỡ quay phải cảnh không nên quay thì chẳng biết giải thích kiểu gì. Cậu bèn từ chối với lý do “Không nên phí tiền”, bảo chỉ cần cảnh sát tra rõ vì sao kẻ này thăm dò nhà cậu là được.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Thi Sương Cảnh đã đến cục cảnh sát ít nhất bốn năm lần. Bố Kỳ Kỳ đã vào trại tạm giam, may mà khu Lệ Quang là khu công nghiệp hàng không vũ trụ, trước kia từng là một nơi rất náo nhiệt nên cục cảnh sát đã xây một trại tạm giam nhỏ, nam một gian nữ một gian, khỏi cần nhốt tội phạm vào chỗ khác.
Lần này ít ra Thi Sương Cảnh đã có được một cái tên. Người đàn ông trẻ ưa nhìn mà tiều tụy kia tên là Trang Hiểu. Y đỡ hơn bố Kỳ Kỳ nhiều, vẫn nhớ được tên mình, nhưng rắc rối là hình như Trang Hiểu không có hộ khẩu. Họ dựa theo địa chỉ Trang Hiểu khai báo để hỏi khu quản lý, tuy nhiên hoàn toàn không có người nào như vậy, thậm chí còn chẳng có ai họ Trang. Nói đến đây, cảnh sát chỉ biết thở dài, nhớ lại cảnh Trang Hiểu vùi mặt vào bàn tay to lộ rõ khớp xương, vừa như than thở vừa như khóc lóc, nhưng rồi y nhanh chóng buông tay ra, gương mặt sạch sẽ, biểu cảm cũng bình tĩnh. Cảnh sát nói Trang Hiểu trông không giống kẻ lang thang, đồ trong phòng học nhảy có lẽ không phải của y, cục cảnh sát hiện đang cân nhắc kiểm tra vân tay.
Nói tóm lại, Trang Hiểu sẽ bị đưa vào trại tạm giam, vậy là sẽ không có ai rình mò nhà Thi Sương Cảnh nữa.
*
Nghe Thi Sương Cảnh tố cáo xong, La Ái Diệu vui vẻ đi thẩm vấn bố Kỳ Kỳ trong trại tạm giam. Bàn tay vô hình ấn đầu bố Kỳ Kỳ vào hố xí, nhìn đèn kéo quân ký ức của hắn, song nhìn một hồi lại cảm thấy dơ bẩn.
Hắn mới trở về từ dị không gian nơi ga tàu, giết không biết bao nhiêu chuột săn mang hình thù kỳ quái, nhưng khi về nhà xem ký ức của tên khách không mời mà đến, hắn nhận thấy cảm giác kỳ dị ấy lại lần nữa xuất hiện. Dính dớp, bao trùm, bất chấp, trắng trợn hơn cả điên cuồng, chặt chẽ hơn cả lý trí. Gã đàn ông này đang thờ phụng một thứ trí mạng, sở hữu biểu tượng phân tán và nội tại rõ ràng.
Sự tra xét bị cắt đứt. La Ái Diệu không cố chấp xem tiếp nữa, hắn tự dưng hết hứng thú. Bài thi tháng trên tay cũng rất trí mạng, mà La Ái Diệu còn biết Thi Sương Cảnh ở ngoài kia đang nhấp nhổm không yên.
Đến giờ, La Ái Diệu ra khỏi phòng làm việc, giảng bài cho Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh tuyệt vọng nộp quyển đề toán mới làm được mấy bài, La Ái Diệu liếc qua rồi lạnh lùng nói: “Sai hết rồi.”
Thi Sương Cảnh biết đây là trình độ của mình, song cậu thực sự đã tính toán rất nghiêm túc. La Ái Diệu muốn xem giấy nháp của cậu, cậu cũng nộp lên, hắn xem lướt qua rồi vo thành cục ném về, hỏi ngược lại cậu: “Năm nay cậu mấy tuổi rồi? Vẽ linh ta linh tinh mà cũng là nháp sao?”
Hả? Nhưng đây là bản nháp mà? Thi Sương Cảnh trải phẳng cục giấy ra, nói: “Tôi có vẽ linh tinh đây, đây là bản nháp đấy chứ.”
“Tại sao cậu lại giải phương trình ở chỗ này?”
“……Tôi không biết làm. Không giải được.”
“Thi Sương Cảnh, bất đẳng thức không cần cố giải phương trình. Bài toán tìm giá trị lớn nhất của ab này gần như giống hệt ví dụ trong chương này của sách giáo khoa, chỉ khác số liệu thôi.” La Ái Diệu nói, “Nhưng vấn đề lớn nhất không phải là cậu không biết làm, mà là ngay cả khi có ví dụ bên cạnh, cậu cũng không biết dựa theo mà làm.”
Thi Sương Cảnh ngạc nhiên nhìn chằm chằm La Ái Diệu. Chẳng lẽ việc này đơn giản lắm ư? Gì mà có ví dụ ngay bên cạnh…… Bài này có liên quan gì tới ví dụ mẫu à? Đúng là trong sách có rất nhiều bài có a và b, nhưng rốt cuộc là ví dụ nào giống với bài này cơ? Sao La Ái Diệu nói như lẽ đương nhiên vậy?
La Ái Diệu cố hạ hỏa, ngồi xuống chỉ cho Thi Sương Cảnh cách đối chiếu ví dụ với đề thật của cậu. Bài này là ở trang này trong sách, bài này là ở trang kia trong sách. Hắn cho cậu 50 phút, làm được bao nhiêu bài thì làm.
Sau 50 phút, La Ái Diệu kiểm tra bài làm, Thi Sương Cảnh hồi hộp cực kỳ, cậu siết chặt tay, chờ được một câu của La Ái Diệu: “Đúng được hai bài.”
“YES!” Thi Sương Cảnh giơ nắm tay.
Câu tiếp theo của La Ái Diệu là: “Suốt 50 phút mà cậu chỉ làm sáu bài. Trong đề thi đại học, bài ở mức độ này chỉ xếp vào ba câu trắc nghiệm đầu tiên, thời gian cho một câu không được quá 1 phút.”
“……” Anh là người thời Đường cơ mà, sao anh hiểu rõ kỳ thi quá vậy. Thi Sương Cảnh ngã gục trong lòng.
Cơ! Mà! Thi Sương Cảnh làm đúng được hai bài trong đề thi đại học! Còn gì vui hơn chuyện này nữa đây? Từ khi lên cấp ba cậu gần như chưa từng lấy được điểm toán nhờ làm đúng bài, hơn nữa cậu thực sự cảm thấy đề bài này…… Cậu cũng hiểu hiểu được một chút rồi. Thì ra toán cũng xài tài liệu được ư?
Thi Sương Cảnh lạc quan mù quáng, tràn đầy động lực, còn cắt hai bài làm đúng ra, chuẩn bị cho vào “sổ bài đúng” của mình.
La Ái Diệu thấy cậu vui phơi phới, trong khi hôm nay hắn đã giội nước lạnh không ít lần, hắn không hiểu vì sao cậu có thể vui vẻ tới vậy. Buổi tối đi tắm Thi Sương Cảnh còn hát ngâm nga, mặc dù từ khi La Ái Diệu đến thì cậu không còn nhập vai ông hoàng ca nhạc trong phòng tắm nữa.
“Phật Tử, tôi thực sự có hy vọng đậu đại học nhỉ.”
Trên giường, Thi Sương Cảnh lần đầu tiên dùng câu khẳng định khi nhắc đến đề tài “thi đại học”. La Ái Diệu nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trong đồng tử đen láy của Thi Sương Cảnh, đây cũng là lần đầu tiên Thi Sương Cảnh chủ động ghé mặt lại gần như vậy.