Chương 62: Người sống sót của ngày xưa cũ • Vẫn mãi non dại, vẫn mãi bồng bột – 1

“Gã đàn ông trộm dao vẫn đang ở trong trại tạm giam, không biết cảnh sát sẽ xử lý thế nào. Tôi có xem mấy đoạn video thẩm vấn, ý gã ta là vẫn sẽ có “những kẻ khác” tìm đến.”
Mới tám chín giờ tối La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh đã tắt đèn ngủ khò khò, 4 giờ sáng La Ái Diệu thức dậy, Thi Sương Cảnh ngủ thẳng đến 5 giờ thì cũng không ngủ nổi nữa, đôi khi đồng hồ sinh học chuẩn như vậy cũng thật đáng buồn. Đến 8 giờ sang nhà tự học, Thi Sương Cảnh bèn kể cho La Ái Diệu nghe chuyện xảy ra trong lúc hắn vắng nhà, vừa giống giải thích mà cũng vừa giống như đang tố cáo.
“Gã ta nói gì mà “Chủ nhân” sai gã tới, còn bảo là tôi chạy trốn nữa. Phật Tử à, tôi hỏi thẳng nha, gã ta là tín đồ của anh sao?”
Thi Sương Cảnh lược bỏ những lời lẽ dơ bẩn của kẻ đột nhập, gì mà “Đê tiện”, “đ* đ**m” các kiểu, ai nghe xong cũng thấy vừa bực mình vừa khó thuật lại.
La Ái Diệu vốn đang không mấy hứng thú, nhưng vừa nghe cậu chất vấn là hắn lập tức ngồi thẳng dậy, giận dữ nói: “Tín đồ c*̉a tôi á? Không thể nào.”
Thi Sương Cảnh im re.
La Ái Diệu nhìn cậu như thế thì càng giận: “Về cơ bản người thờ phụng tôi đều là cả gia tộc, dưới sự bảo hộ của tôi, gia tộc họ đều lớn mạnh thành công, con đàn cháu đống, không đời nào có chuyện một tên điên tự dưng tìm tới, người càng tin theo tôi càng phải hiểu rõ rằng tôi sẽ không nương tay.”
Giải thích xong, hắn tạm thời nguôi ngoai được một chút, nhưng ngay sau đó lại tức tối, việc gì hắn phải giải thích cơ chứ?
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn Phật Tử, chắc không phải là tín đồ của anh đâu. Ý tôi là những kẻ đó nhận chỉ thị nên mới tìm tới, là ai thế nhỉ?” Thi Sương Cảnh gãi đầu, “Có kẻ cố tình chọc tức anh ư? Chán sống rồi hay gì?”
Trong nhận thức của Thi Sương Cảnh, Phật Tử giết người như giết muỗi, chẳng hề có cảm giác tội lỗi, là tên điên của Phật môn.
*
Hơn 7 giờ sáng, trại tạm giam.
Gã đàn ông không nhớ mình họ gì tên gì, chỉ nhớ con gái tên là Kỳ Kỳ, cảnh sát liền gọi gã là bố Kỳ Kỳ, xem như một cách nhận dạng thân phận.
Bố Kỳ Kỳ gục trước bệ xí liên tục nôn mửa, gần như vùi cả gương mặt vào đó, gã vừa nôn vừa móc họng, phát ra tiếng thở thoi thóp. Cùng phòng tạm giam chỉ có bốn người, ngoài bố Kỳ Kỳ ra thì hai người kia là thanh niên say rượu gây rối, không biết có phải bị ngộ độc rượu hay không mà ban đêm họ cứ thay phiên nhau nôn ói, ban ngày thì ngủ ngáy o o. Một người nữa thì mới vào hai ngày trước, ngoại hình y rất ưa nhìn nhưng tinh thần có vẻ không ổn, bố Kỳ Kỳ nôn thốc nôn tháo như thế mà y chẳng thèm qua giúp. Song đây là phòng giam nam, chưa ấn đầu bố Kỳ Kỳ vào hố xí đã là tốt lắm rồi, mà bố Kỳ Kỳ cũng chẳng trông đợi gì ở người khác.
Hố xí chứa đầy nước đen mà bố Kỳ Kỳ nôn ra, mùi tanh tưởi xộc vào mũi, bố Kỳ Kỳ không chỉ nôn từ miệng mà có lúc mũi cũng phun ra nước đen, như thể dịch thể toàn thân đều chuyển thành thứ nước bẩn thỉu màu xanh đen ấy. Bố Kỳ Kỳ muốn tìm quản giáo nhưng gã đã xụi lơ, không thể cử động được.
“A…… Ọe…… A a…… Không…… Tôi không……”
Mắt bố Kỳ Kỳ chỉ nhìn thấy thế giới màu đỏ, mà đồ vật màu đỏ trong thế giới của gã cực kỳ chói mắt, bởi vì màu đỏ là ánh sáng của Chúa Tể, mà ánh sáng của Chúa Tể thì khác biệt với mọi sắc đỏ khác. Sáng hôm nay, mắt gã gần như đã mù lòa, không phải vì màu đỏ hay màu sắc bình thường, cũng không phải vì mờ nhạt hay gì khác, mà là do bị che mắt. Tầm mắt gã như màn hình ti vi vỡ tan, chỉ có vài hình dạng lẻ tẻ là thấy được, còn lại đều thuần một màu đen. Bố Kỳ Kỳ có thể tìm tới nhà vệ sinh, có thể mò mẫm vớ được cửa sắt, khổ nỗi hầu hết thế giới đều đã bị ngắt điện, chẳng còn hiển thị được nữa.
Trên cổ gã hiện ra dấu tay đen sì, đang siết chặt, bóp nghẹt lấy cổ gã. Những chuyện quá khứ dần dần hiện lên trong tầm mắt tăm tối, ký ức kinh hoàng như đèn kéo quân bị ép chiếu ra. Lần đầu tiên chứng kiến thần tích của Chúa Tể, Chúa Tể ban cho linh dược, Chúa Tể chỉ đường dẫn lối, Kỳ Kỳ uống loại thuốc ấy là có thể tự mọc ra trái tim khỏe mạnh, còn những bệnh vặt khác…… Tất cả đều khỏi…… Lén mang Kỳ Kỳ đi, mớm cho con bé uống loại “nước sống” ấy, Chúa Tể nói, hãy quan sát, phải quan sát cẩn thận, con bé…… Kỳ Kỳ không phải. Kỳ Kỳ không thể. “Nước sống” mất hiệu lực. Chúa Tể rất thất vọng. Trước đó nữa…… Chuyện trước khi phát điên…… Thành phố bao la vô tận, bất cứ ai đi theo đường ray, đi một cách thành kính, đi không vương vấn tạp niệm, là sẽ đến được thành phố xưa cũ của Chúa Tể, gã sống sót trong thành phố xưa cũ, tuy không phải kẻ ưu tú nhất song cũng chẳng tệ chút nào. Gã phải trở lại thành phố xưa cũ. Thành phố…… xưa cũ…… Công trình đảo ngược đâm thẳng xuống lòng đất…… Ngài nhìn từng tín đồ xoay tròn, xoay tròn như đang múa…….
Sức mạnh ấy kéo đầu bố Kỳ Kỳ chúi xuống, lần này mặt gã thực sự chìm trong đống nước đen mà mình nôn ra Đèn kéo quân trong tầm mắt vụn vỡ càng chạy nhanh hơn, vị ngòn ngọt quái dị trào lên trong họng, giống như người chết đói hồi tưởng lại món ăn ngon, có dừa nạo, sữa bò, bơ…… Muốn nôn mà không nôn được, muốn sống mà mạng đã sắp chẳng còn……
Đúng lúc này, một bàn tay túm sau áo bố Kỳ Kỳ lên, giúp gã được hít thở không khí một lần nữa. Bố Kỳ Kỳ ho sặc sụa, mặt và cổ dính đầy bãi nôn tanh hôi.
Bạn cùng phòng mới dùng chậu hứng nước, khẽ bảo: “Lau đi này.”
Tuy nhiên bố Kỳ Kỳ vẫn chìm trong nỗi kinh hoàng vì suýt chết đuối nên nhất quyết không chịu chạm vào nước nữa. Bạn cùng phòng mới bèn vắt khăn bông, giúp bố Kỳ Kỳ lau mặt.
*
Thi Sương Cảnh lại bắt đầu cắn đầu bút. Đúng là sợ run người mà. Cậu báo cáo chuyện xảy ra trong nhà mấy ngày qua cho La Ái Diệu, nhưng La Ái Diệu chẳng hề tiết lộ cho cậu biết hắn đã làm gì trong chín ngày biệt tăm đó, đã thế hắn còn dẫn cậu về nhà tự học, bảo: “Vì mấy hôm nay tôi đi vắng nên tạm thời không đẩy tiến độ về trước nữa, tôi sẽ giảng bài cho cậu, sau khi giảng kiến thức xong, cậu hãy làm đề thật, còn tôi sẽ xem bài thi tháng của cậu.”
Với trình độ hiện tại của Thi Sương Cảnh, trước khi thi đại học có thể làm được bốn năm bộ đề thật đã coi như đạt tiêu chuẩn rồi. La Ái Diệu nghĩ bây giờ hắn phải giảng giải các kiến thức trọng điểm, lọc ra những đề tương đồng với đề thật cho Thi Sương Cảnh luyện tập. Làm sai cũng bình thường thôi, nhưng nếu làm đúng thì có thể giúp cậu tự tin hơn nhiều.
Cho dù vào thời điểm nào, nộp bài thi cho phụ huynh vẫn luôn là việc khiến người ta lạnh buốt tay chân. La Ái Diệu trưng ra bản mặt nghiêm trọng, cầm bài thi tháng của cậu đi vào phòng làm việc, để lại Thi Sương Cảnh ở phòng khách tiếp tục ngồi máy sưởi, ôn lại kiến thức, cùng với một tờ A4 tổng hợp các kiến thức trọng điểm trong đề thi thật.
Thực ra Thi Sương Cảnh còn giấu một việc chưa nói.
Hôm qua La Ái Diệu hỏi cậu vì sao không tiếp tục nhắn tin cho hắn nữa, lý do một phần là vì cậu không nhận được phản hồi từ hắn nên đấm ra nản lòng; một phần khác là vì chuyện này.
Từ khi có kẻ đột nhập vào nhà Thi Sương Cảnh, Lang Phóng không để cậu tùy tiện về nhà nữa, dù phải đi về thì cũng cần có Lang Phóng theo cùng. Có lẽ vì lo có người nấp trong nhà, chẳng hạn trốn trong tủ quần áo hay sau cánh cửa, Lang Phóng sợ cậu bị mắc bẫy. Không phải lúc nào Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng cũng ở nhà, họ thường đưa Tưởng Niệm Lang ra ngoài, giống như người Mỹ vậy, chẳng bao giờ để con cái ở nhà một mình —— Nhưng đến chập tối họ nhất định sẽ về nhà, họ cũng để Thi Sương Cảnh sang nhà tự học.
Còn những nơi khác, Thi Sương Cảnh có thể tùy ý đi vào ban ngày.
Kể từ ngày thứ tư La Ái Diệu rời đi, Thi Sương Cảnh sẽ “ôm cây đợi thỏ” vào buổi trưa. Cậu ngủ ở phòng khách nhà Lang Phóng, tòa nhà cũ nên cách âm rất kém, trong không gian yên tĩnh, tiếng bước chân trở nên vô cùng rõ ràng. Buổi tối cậu luôn nghe thấy tiếng người đi lên lầu, song hôm sau cậu xuống lầu thì nhà cậu lại chẳng có dấu vết bị xâm nhập, trên cửa và trên tường cũng chẳng có dấu hiệu gì.
Thế là cậu quyết định tận dụng thời gian nghỉ trưa để làm gì đó. Đối diện tòa nhà có một dãy nhà kho một tầng, trước đây người trong khu công nghiệp xây nên để làm nơi đỗ xe đạp và xe máy. La Ái Diệu có xe mô tô, tuy không biết hắn tìm ai thuê được một gian, cơ mà Thi Sương Cảnh biết xe mô tô của hắn đỗ ở gian nào, vừa khéo nằm ở góc nghiêng với tòa nhà của họ. Càng trùng hợp hơn là, Thi Sương Cảnh từng tìm thấy chìa dự phòng của nhà kho đó trong chiếc rổ đựng đồ linh tinh ở huyền quan nhà mình, cậu còn tiện tay móc luôn vào chùm chìa khóa của mình.
Thi Sương Cảnh tiến vào nhà kho, trên cửa kho có một ô cửa lưới nhỏ, từ ô cửa đó cậu có thể nhìn ra bên ngoài. Cậu nghĩ, bất kể là trộm vặt hay cướp bóc, nếu bọn chúng nhắm vào nhà nào thì ắt sẽ phải chọn chỗ để thăm dò địa hình đúng không? Ban ngày đi thăm dò, đến tối cũng thăm dò tiếp, như thế thì mới trót lọt.
Vào ngày thứ sáu, Thi Sương Cảnh phát hiện một người đàn ông chần chừ đứng trước mấy tòa nhà, vẻ mặt nom rất lạ, cuối cùng kẻ này chọn đi vào tòa nhà cậu ở, mấy phút sau kẻ nọ lại ngơ ngác ngửa đầu, góc ngẩng lên không cao, chắc là đang quan sát lầu ba bốn. Cậu nghĩ, kẻ kế tiếp là tên này ư? Cậu âm thầm ghi nhớ gương mặt và trang phục của người đàn ông. Trông kẻ này ra dáng lắm, thậm chí còn là trai đẹp, tuy nhiên sắc mặt rất tệ, như thể vừa mới xuất viện ra.
Ngày thứ bảy, người đàn ông đó không tới. Thi Sương Cảnh đợi nửa tiếng thì nhận được tin nhắn của thầy chủ nhiệm, dặn cậu tới trường lấy tài liệu ôn tập tổ hợp tự nhiên mà tổ bộ môn vừa soạn xong, tập trung vào kiến thức cho kỳ thi thử đợt 1 sẽ diễn ra trong chưa đầy một tháng nữa. Cậu liền đến trường học, thế nhưng ở ngay gần trường, cậu lại bắt gặp gã đàn ông hôm qua rình rập nhà mình.
Lẽ nào kẻ này chờ cậu ở trường? Hiếm khi cơn giận thôi thúc sự can đảm trong cậu, thế là cậu đánh bạo bám theo.
Cũng chính vào lúc ấy, Thi Sương Cảnh mới nhận ra mình có cái tật không chịu rút kinh nghiệm. Từng bị đâm, từng bị ép nói lời chúc phúc, còn từng bị người chữ vạn chặn đường bao vây, thế mà vẫn mãi non dại, vẫn mãi bồng bột. Dù sao cũng chỉ là một chàng trai 20 tuổi, Thi Sương Cảnh không hiểu rốt cuộc tại sao bọn chúng cứ nhắm vào nhà mình? Tại sao chứ? Mà sao chúng lại chửi cậu là đồ ti tiện, đ* đ**m, lẳng lơ? Chỉ vì cậu đang sống chung với La Ái Diệu ư? Nhưng có phải do cậu tự đòi hỏi như thế đâu! Làm sao bây giờ? Nếu La Ái Diệu vẫn không trở lại, bọn chúng sẽ chực chờ mãi như vậy à?
Thi Sương Cảnh không thể chấp nhận được