Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 61

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 61: Người sống sót của ngày xưa cũ • Năng lực to vo thành bé

Thi Sương Cảnh suýt chết vì nghẹn thịt viên. Đúng là quá hoang đường. Nếu biết trước đi ăn xiên que sẽ gặp phải La Ái Diệu, cớ sao cậu không đi ăn sớm hơn chứ…… Đùa thôi.

Thi Sương Cảnh đấm ngực, khó nhọc nuốt viên thịt xuống. La Ái Diệu ngồi xuống, dưới tán ô màu đỏ, mọi thứ đều phủ một lớp sáng đo đỏ, La Ái Diệu vẫn mặc bộ đồ mô tô lúc rời đi, chưa hề thay đổi. Thi Sương Cảnh vội gọi bà chủ mang nước chấm cho hắn, quầy xiên que vỉa hè ở thành phố D là kiểu xe sắt có rãnh dài, rãnh chia thành các ô vuông, bên trong đổ đầy nước sốt cay hoặc nước hầm xương. Những xiên gỗ xuyên qua đủ loại nguyên liệu, sôi sùng sục trong các ô nước sốt.

“Anh ăn cay hay không cay?” Thi Sương Cảnh hỏi.

La Ái Diệu nhìn chằm chằm cậu hai giây rồi đáp: “Cay.”

Thi Sương Cảnh lấy hai xiên ngó sen và hai xiên thịt viên loại cậu vừa ăn, bỏ vào đĩa nước chấm của La Ái Diệu. Rồi cậu lại nhìn quanh một lượt, lấy cả tàu hủ ky và củ cải cắt khối, dùng đũa gạt vào đĩa của hắn, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi hơi đói nên ra ngoài ăn một chút. Hồi trưa tôi và tài xế mới chở xe mô tô của anh về.”

Thi Sương Cảnh cũng chẳng biết sao mình có thể nịnh hót đến thế. Dường như trong giây phút ấy, trái tim cậu rốt cuộc đã quay về vị trí cũ, không nhảy lên họng cũng không trĩu xuống bụng nữa, mà lại trở về lồng ngực, an phận đập bảy mươi hai lần một phút.

“Tôi thấy rồi.” La Ái Diệu nhận lấy đũa, xiên vào lát củ cải mềm, cắn một miếng, vừa ăn vừa nói, “Tôi về nhà chẳng thấy cậu đâu, nhà tự học cũng chẳng có ai. Sau đó trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không tiếp tục nhắn tin cho tôi nữa?”

“Tôi nhắn mấy ngày liền mà anh đâu có trả lời tôi. Anh đọc tin nhắn rồi à?”

“Ừ.” La Ái Diệu bảo. “Làm tốt lắm, chở được xe về. Sao cậu biết xe của tôi đang ở ga hồ Thăng Tiên?”

Thi Sương Cảnh ngạc nhiên: “Không phải anh báo mộng cho tôi ư?”

Bàn tay với khớp xương rõ ràng lướt qua những ô xiên que trước mặt Thi Sương Cảnh, cầm lấy mấy xiên bột viên. La Ái Diệu giết biết bao nhiêu là chuột, đến tận khi ngồi xuống ăn cùng Thi Sương Cảnh, hắn mới nhận ra việc dơ bẩn này đã thực sự kết thúc. La Ái Diệu đáp: “Tôi không rảnh báo mộng cho cậu. Cậu kể lại giấc mơ của cậu xem.”

“Thì là…… đi dạo công viên thôi, chỉ lượn quanh mấy vòng ấy mà. Tôi chưa từng đến hồ Thăng Tiên bao giờ, sáng nay đến nơi mà tôi giật mình, giống y hệt trong mơ. Tôi nhìn thấy xe mô tô của anh ở trong mơ nên mới định đi tìm. Yên xe của anh làm bằng da thật à?”

Ăn một hồi, La Ái Diệu lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy, hắn chống tay đỡ trán. Thi Sương Cảnh bèn bảo bà chú nhúng cho hắn một phần tiết vịt và thêm hai vắt mì, à không, ba vắt mì chứ.

“Bữa này xem như bữa tối đi, chờ về nhà tôi sẽ kể lại chuyện xảy ra cho anh, bực mình lắm.” Thi Sương Cảnh lấy hai chiếc bát nhựa, múc canh xương rồi dúi một bát vào tay La Ái Diệu, bát còn lại là của cậu. Cậu thổi bát cánh nóng, nghĩ bụng cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.

Cậu thực sự thực sự thực sự rất vui khi thấy Phật Tử bình an trở về! Sáng nay lúc đi “lãnh” xe của Phật Tử, trong lòng cậu bất an vô cùng. Cậu thà rằng Phật Tử nổi hứng lái xe đi chứ đừng tự dưng mất tăm mất tích.

Hai người đánh chén cơ man món ở quầy xiên que, bà chủ phải liên tục bổ sung đồ, hai tên cao lớn này ăn gần như hết sạch xiên chín mà bà nấu rồi. Thi Sương Cảnh tranh trả tiền, tuy chỉ là vài đồng nho nhỏ thôi nhưng cậu vui lắm.

Từ hôm có kẻ đột nhập vào nhà, cậu chỉ tranh thủ về quét dọn vào ban ngày chứ chẳng dám ở lại, tuy nhiên bỏ không hơn một tuần, trong nhà xơ xác tiêu điều thấy rõ. Sau khi trở về, La Ái Diệu không giấu nổi vẻ cau mày, hắn lấy lư hương trước bàn thờ, vẩy tàn tro ra khắp sàn nhà, dặn Thi Sương Cảnh đừng quét mà cứ để đó 3 ngày. Thi Sương Cảnh hỏi La Ái Diệu như này có phải là về nhà ở được rồi không, La Ái Diệu bèn đưa cho cậu một chuỗi vòng tay bằng hổ phách mật lạp, bảo rằng: “Đeo vào cổ Bắp, nếu nó không ngoan ngoãn thì đừng về ở nữa.”

Làm gì có chuyện Bắp không ngoan cơ chứ? Bị gò bó trong căn phòng chưa đầy 10m² suốt hơn một tuần lễ, dù là con mèo giỏi chịu đựng đến mấy cũng sẽ thấy buồn chán thôi. Thi Sương Cảnh ngồi xuống đeo vòng vào cổ Bắp, chuyện quan trọng phải nói ba lần, đừng tháo chiếc vòng này ra, bằng không sẽ không cho nó về nhà nữa.

Lang Phóng dọn chiếc nệm hơi trong phòng khách, Tưởng Niệm Lang bùi ngùi bám vào khung cửa. Con bé thực sự rất thích người khác sang ở nhờ nhà mình, anh Tiểu Cảnh toát lên khí chất rất thanh tịnh, sống chung với Phật Tử lâu như vậy rồi mà chẳng hề lây cái thói bất lương chút nào. Anh Tiểu Cảnh biết ca hát, lại còn hát rất hay, lúc nhảy Just Dance thì hơi luống cuống tay chân một tí, cơ mà anh Tiểu Cảnh vẫn chơi game rất nghiêm túc.

“Có vẻ Phật Tử cần nghỉ ngơi, tôi về trước chăm sóc anh ấy. Cảm ơn anh Lang đã cho tôi tá túc suốt nhiều ngày.” Thi Sương Cảnh trịnh trọng khom lưng, “Nếu có tin gì mới, tôi sẽ báo ngay…… Nhưng tôi không chắc mình có thể truyền đạt rõ ràng hay không. Tôi biết hình như Phật Tử và các anh đã đạt thành hiệp ước gì đó, chuẩn bị cùng làm một số việc gì đó.”

Lang Phóng gật đầu, nhắc nhở Thi Sương Cảnh: “Lúc học bài cậu có thể đeo chiếc vòng gắn chuông mà tôi tặng, nó sự thực sẽ giúp ích cho việc học của cậu đấy. Trong chuông có thanh tâm cổ, cơ mà con sâu chết lâu rồi, chỉ sử dụng xác sâu mà thôi.”

(Cổ: một loài sâu độc chuyên dùng cho luyện tà thuật để hạ độc, thao túng, g**t ch*t người khác. Cổ được luyện bằng cách nhốt một bầy động vật có độc vào trong cái bình để chúng giết chóc lẫn nhau, con cuối cùng sống sót sẽ tập trung toàn bộ chất độc và được gọi là cổ.)

“……”

Bắp cẩn thận giẫm lên đống tàn tro dưới đất, tìm đến chậu cát mèo, sung sướng xả một bãi. Thi Sương Cảnh đẩy cửa phòng ngủ, La Ái Diệu đã ngủ rồi. Hay là hôm nay mang bài tập xuống dưới lầu làm nhỉ? Vẫn phải làm bài thôi. Mấy ngày nay nhờ Tưởng Lương Lâm kèm cặp nên Thi Sương Cảnh có thể từ từ ôn tập theo như nhiệm vụ La Ái Diệu đã giao, cậu vẫn cần có người kiểm tra chính tả và chấm bài cho mình, hiện Tưởng Lương Lâm đang đảm nhận công việc giáo viên dạy thay. Bằng cấp của Lang Phóng còn thấp hơn cả Thi Sương Cảnh, anh bỏ học từ năm lớp 12, tới nay đã hơn chục năm chưa chạm vào đề thi đại học, tuyệt đối không hề dính dáng vào.

Tưởng Lương Lâm là học sinh xuất sắc, hắn không ngại giảng bài, sau khi sửa bài xong hắn sẽ viết hết các bước giải và đáp án chính xác sang bên cạnh. Tưởng Lương Lâm nói: “Cậu cứ tự xem và nghiên cứu đi, bây giờ không hiểu cũng không sao, biết đâu đến khi ôn lại trước ngày thi đại học, cậu lật lại mấy tờ này, dừng lại xem kỹ vài lần lại hiểu được thì sao.”

“Thi Sương Cảnh, qua đây.” La Ái Diệu quay lưng về phía cửa nhưng vẫn có thể chỉ huy Thi Sương Cảnh một cách chuẩn xác.

Thi Sương Cảnh đoán chắc La Ái Diệu gọi cậu vào để ngủ cùng, thực lòng thì rời nhà mấy ngày nay, cậu cũng hơi nhớ chiếc giường lớn trong nhà rồi. Cậu không biết Hästens là gì, chỉ biết mình vừa nằm lên đnệm và gối là đã muốn ngủ ngay. Mấy ngày qua Thi Sương Cảnh đếm đi đếm lại số dư ví Wechat và tiền gửi ngân hàng của mình, cậu nhớ rõ thời gian và lý do mỗi lần chuyển tiền, trừ 10.000 tệ ban đầu thì 100.000 tệ đầu tiên là nhận được sau khi cậu bị Lữ Hồng Đồ đâm mấy chục nhát, 100.000 tệ thứ hai và thứ ba đều do l*m t*nh đổi lấy, cộng thêm phí học thêm được nhà trường hoàn trả, hiện tại cậu có tổng cộng hơn 300.000 tệ, đúng là như đang mơ vậy. (Hästens là một hãng sản xuất chăn ga gối nệm cao cấp của Thụy Điển.)

Vì sao tay La Ái Diệu cứ sờ mó người cậu thế? Thi Sương Cảnh vừa thay đồ ngủ nằm vào trong chăn, La Ái Diệu liền nhắm mắt sáp lại gần, hôm nay hắn xem cậu như gối ôm. Cậu nằm rất khó chịu, song ngửi mùi đàn hương thoang thoảng trên người hắn lại khiến lòng cậu lắng xuống, tựa như tìm được vùng biển tĩnh lặng, có thể đung đưa một cách êm ả.

Bọn họ không hề làm gì cả, ngủ đến 3 giờ sáng, La Ái Diệu tỉnh dậy trong một thoáng ngắn ngủi. Trong bóng tối, hắn nhìn ngắm Thi Sương Cảnh, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc với người này, xa lạ với việc hắn ôm lấy một người sống. Hắn định buông tay, mà nhấc tay ra rồi lại quyến luyến hơi ấm. La Ái Diệu có nhiệt độ cơ thể, nhưng có lúc hắn cảm giác nhiệt độ của mình là do được “truyền sang”. Hắn muốn mượn một nguồn nhiệt, nguồn nhiệt ổn định, vĩnh cửu, bất diệt.

Trên bài thi ghi tên La Ái Diệu viết đầy chữ mà lại chẳng có một đề bài nào cả, ấy thế nhưng hệ thống đăng ký vẫn cho ra một điểm số không tệ, vừa giống giả lại vừa giống thật.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi và Bắp đang ở nhà Lang Phóng, bọn tôi đều an toàn cả, nhưng lúc 3h bà nhắn tin bảo tôi là có kẻ đột nhập vào cô nhi viện

Nhất Kiếm Sương Hàn: Kẻ đột nhập hình như từng vào nhà chúng ta, đây là lí do buổi tối anh bảo tôi sang nhà Lang Phóng sao?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Nếu anh an toàn thì bớt chút thì giờ trả lời tôi đi

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi vừa đi viết tường trình xong, kẻ đột nhập lấy dao trong nhà, đúng là nguy hiểm thật

Nhất Kiếm Sương Hàn: [Ảnh trong nhà]

Nhất Kiếm Sương Hàn: Thôi kệ đi, tôi làm bài tập chờ anh về

Nhất Kiếm Sương Hàn: Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm nói anh đang đi điều tra dị tượng, tôi còn tưởng anh sẽ không làm chuyện này chứ

Nhất Kiếm Sương Hàn: Chắc là nguy hiểm lắm, không thì đã chẳng giao cho anh làm

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi làm bài tập rồi nha

Nhất Kiếm Sương Hàn: [Ảnh bài tập]

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tưởng Lương Lâm vẫn nhớ kiến thức cấp ba

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh ấy có thể chữa bài giúp tôi

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi đi học lớp online vậy, hình như bây giờ tôi hiểu được lớp online rồi

Nhất Kiếm Sương Hàn: Ngồi yên rồi nè

Nhất Kiếm Sương Hàn: Dù đến cục cảnh sát cũng chẳng ích gì, vẫn chẳng rõ mô tê gì cả

Nhất Kiếm Sương Hàn: [Ảnh Bắp][Ảnh Bắp][ Ảnh Bắp]

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cho anh xem Bắp nè

Nhất Kiếm Sương Hàn: Bao giờ anh mới về?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh vẫn ổn chứ?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Có kết quả thi tháng rồi nè

Nhất Kiếm Sương Hàn: Hôm nay tôi đến cô nhi viện tặng quần áo, mua bằng tiền của anh đấy

Nhất Kiếm Sương Hàn: [Ảnh Quỷ Tử Mẫu Thần ]

Nhất Kiếm Sương Hàn: Đã đặt hàng hỏa tốc một chiếc khăn quàng cổ cho Quỷ Tử Mẫu Thần, đẹp lắm luôn

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh vẫn ổn chứ?

Nhất Kiếm Sương Hàn: [Ảnh bài tập]

Nhất Kiếm Sương Hàn: [Ảnh bài tập]

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh bảo tôi đến hồ Thăng Tiên tìm anh à?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Có phải như vậy nghĩa là anh không hề đột ngột rời đi đến một nơi rất xa không

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh vẫn sẽ trở về chứ?

Tin nhắn ngừng lại đã mấy ngày. Sau khi rời khỏi ga tàu, La Ái Diệu thử vuốt màn hình điện thoại để xác nhận, Thi Sương Cảnh quả thực không nhắn tin cho hắn nữa, cậu đã ngừng nhắn từ mấy ngày trước rồi. La Ái Diệu có thể cảm giác được giờ phút này Thi Sương Cảnh đang hết sức an toàn, xem ra cậu không hứng trí đi tới ga tàu thật. Một cảm xúc mang tên “nhẹ nhõm” trào dâng trong hắn, chẳng tài nào che giấu được, giống như là thời tiết vậy. Hôm nay cũng giống xế chiều hôm hắn rời đi, trời đều quang đãng.

*

La Ái Diệu cất tấm bia vỡ vào trong kho pháp khí của mình, dù sao nó cũng là một món đồ ghê tởm nên hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Rõ ràng là tác phẩm điêu khắc thô kệch của kẻ nào đó mà lại trông sặc mùi tà ác, ẩn chứa sức xuyên thấu kỳ lạ. Hắn về nhà cũng thấy không thoải mái, có một bầu không khí xấu xa vẫn bao trùm căn nhà, hắn bèn vẩy tàn tro bát hương làm kết giới triệt tiêu, mà không thể để Thi Sương Cảnh vẩy được, chỉ có thể do hắn tự tay làm.

Bắp nằm ở cuối giường, đang nhẹ nhàng l**m láp cái chân ngọc ngà, cổ đeo vòng tay bằng hổ phách mật lạp của La Ái Diệu, mỗi lần nó duỗi cổ đều toát lên thần thái ngút ngàn. La Ái Diệu vẫy tay, Bắp khựng lại vài giây rồi liền nhón thẳng bốn chân, đi đến bên cạnh hắn, cuộn mình ngủ thiếp đi.

Cảnh tượng này thật giống một nhà ba người bình thường. Hai người một mèo. Một người sẽ hỏi người kia bao giờ về nhà, một người sẽ lo lắng người kia có an toàn hay không, một người sẽ xem người kia là người, chỉ là người mà thôi. Xem tin nhắn của Thi Sương Cảnh sẽ không có gánh nặng, khách sáo, nghiêm túc, chỉ có chân tâm không hề che giấu.

Pháp khí dùng để giết lũ chuột trong tàu điện ngầm —— pháp luân đầu thú, La Ái Diệu đã từng dùng nó với Thi Sương Cảnh. Vào đêm lam nguyệt không hoa, pháp luân đầu thú suýt chút nữa đã cắt đứt một cánh tay của cậu, không biết làm sao cậu tránh thoát được.

Đây là cảm giác gì? Hiếm khi La Ái Diệu bí từ như vậy. Cho tới giờ hắn vẫn cho rằng đêm đó mình đã rất dịu dàng, rất nhân từ. Nhưng bây giờ La Ái Diệu chợt nghĩ, sát tính lớn đến thế giáng xuống một người bình thường đến thế, rốt cuộc hắn đã bé xé ra to. Thi Sương Cảnh có năng lực to vo thành bé, bốn lạng địch ngàn cân, thoát ra khỏi lưỡi dao chồng chéo, thật chẳng hiểu sao mà cậu có thể làm được. Tâm thái bình thản, ánh mắt kiên định. Có khi Thi Sương Cảnh sở hữu thiên phú đặc biệt chăng.

Editor: Uiii chap này dễ thương ദ്ദി ˉ͈̀꒳ˉ͈́ )✧ Ở nhà có 2 bé ngoan chờ sẵn như này sao nỡ đi vắng được chứ ~ (≧ヮ≦) 

Bình Luận (0)
Comment