Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 107

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 107: Biển dịu êm trong xe – 2 (H)

Thi Sương Cảnh vai rộng chân dài, vóc dáng khỏe khoắn rất có thiên phú, khung xương nam giới thường là kiểu tam giác ngược và mông hẹp, so ra thì mông cậu đầy đặn thịt ra phết. *m đ** trơn trợt căng mịn, vốn dĩ chẳng cần La Ái Diệu dùng sức thêm nữa, bây giờ bị La Ái Diệu nâng lên, v*ch th*t bên trong thít chặt như đang vừa nắm vừa l**m d**ng v*t. La Ái Diệu âm thầm hít vào một hơi, hôm nay hắn cũng hơi hứng tình nên cảm thấy k*ch th*ch lạ thường, nguy hiểm thật, suýt nữa đã b*n r* ngay khi vừa mới đút vào.

Cả hai vẫn mặc áo quần trên người. Thi Sương Cảnh mặc áo len cao cổ màu đen, cổ cậu đỏ lên vì bị vải len cọ vào, thực ra áo len của La Ái Diệu không hề bó cổ mà là do thể chất của cậu nhạy cảm, mặc áo len cao cổ gây tĩnh điện nên sẽ muốn gãi, mà gãi là đỏ lên ngay, quả là bất đắc dĩ. Cơ bụng Thi Sương Cảnh dính đầy d*m d*ch và t*nh d*ch của chính cậu, cậu không muốn áo len dính lên bụng nên đành vén áo lên ngực, ngặt nỗi trông rõ là nửa vời, chẳng thà cởi hẳn luôn.

La Ái Diệu giơ tay cởi áo giúp cậu nhưng cậu nhất quyết không chịu: “Không! Em tuyệt đối không c** s*ch rồi l*m t*nh trong xe đâu! Lỡ ai mà trông thấy, anh vẫn nguyên quần áo chỉnh tề, em thì cởi chẳng còn một mảnh —— Không!”

Ai mà thấy được cơ chứ, La Ái Diệu nhủ thầm, bọn họ l*m t*nh trong xe, làm gì có chuyện để người khác xem Đông Cung sống miễn phí? Hắn đã thi triển chú thuật từ trước để ngăn chặn người khác chú ý tới chiếc xe này rồi.

Cơ mà hắn sẽ không chủ động tiết lộ chuyện này cho Thi Sương Cảnh. Nói rồi thì ch*ch thế nào được? Lạc thú của việc l*m t*nh trong xe chính là vừa sợ vừa ham cơ mà?

l*m t*nh trong xe quả nhiên sẽ rung lắc dữ dội. La Ái Diệu mới đút vào thôi mà Thi Sương Cảnh đã cảm thấy cả người lẫn xe đều đong đưa. Thi Sương Cảnh bị đặt lên ghế xe, cậu chịu lực thì xe cũng chịu lực theo, càng rung lắc mạnh hơn nữa. Cậu quen l*m t*nh theo kiểu đâm vào rồi nên đã luyện kìm nén giọng của mình, ban nãy vì bị ép l*n đ*nh nên cậu mới bật ra tiếng r*n r*.

“Ưm ư…… Ưm…… Sâu quá, hơi đau……”

“Tôi chỉ làm như bình thường thôi mà, vẫn còn cả đoạn nữa mới đút vào hết, sao lại đau thế được?”

“Không biết…… A a……”

Hai chân Thi Sương Cảnh dang rộng, La Ái Diệu đè xuống ch*ch cậu, hai tay Thi Sương Cảnh đều chống lên ngực hắn, cố gắng khiến hắn hao tổn chút sức lực. La Ái Diệu không nói dối, bình thường họ hiếm khi đâm vào t* c*ng, trừ phi hắn dùng biện pháp giúp Thi Sương Cảnh không bị đau. Mà hôm nay hắn không định dùng chú thuật với Thi Sương Cảnh, suốt cuộc h**n ** từ đầu chí cuối, hắn vẫn luôn kiềm chế.

d**ng v*t ra vào linh hoạt giữa háng Thi Sương Cảnh, phong cách l*m t*nh của La Ái Diệu rất dứt khoát, dùng ngón tay làm dạo đầu là để mở rộng và k*ch th*ch ra nước, dùng d**ng v*t đâm vào là để tạo kh*** c*m cọ xát và đâm thọc trực tiếp nhất. Dịch *m đ** và t*nh d*ch trước đó của Thi Sương Cảnh sủi bọt vì những cú va chạm liên tiếp từ d**ng v*t, dính khắp chỗ giao hòa của hai người hệt như keo. Mỗi lần chạm đến cổ t* c*ng là đều dừng lại, không tiến thêm nữa, Thi Sương Cảnh có vài điểm nhạy cảm quanh cổ t* c*ng, dù đổi hướng đâm thọc vẫn sẽ k*ch th*ch.

Trong xe không bật đèn, hai người mò mẫm làm trong bóng tối, Thi Sương Cảnh vẫn có cảm giác an toàn. Bất thình lình, La Ái Diệu bật đèn xe lên, ánh sáng rọi vào khiến mắt Thi Sương Cảnh ứa lệ, cậu giận dữ kêu lên: “Sao tự dưng anh lại bật đèn?! Sợ người ta không thấy hay gì!”

Đáng tiếc cậu không thể nhướn người dậy để tắt đèn được. Cậu bị xoay nhẹ mấy chục độ, nằm nghiêng d*ng ch*n, La Ái Diệu đổi sang tư thế đâm vào từ bên hông. Bấy giờ có người đi qua trước xe, ngó nghiêng xung quanh tìm xe của mình. Thi Sương Cảnh cứng đờ người, song La Ái Diệu vẫn tiếp tục ch*ch cậu như thể chẳng có ai. Cậu gắng gượng đẩy hắn ra, thì thầm rằng: “Có người ở đây —— Anh mau tắt đèn đi! A a…… Lúc này rồi mà anh còn làm tiếp…… Phật Tử, anh có sở thích gì đúng không…… Tắt đèn đi……”

Người phía trước không dừng quá lâu mà lại đi sâu vào trong hầm giữ xe. Thi Sương Cảnh vừa thở phào thì lại thấy một nhóm nữa. Nhìn trang phục của những người này, chẳng phải chính là nhóm khách tham gia hội đấu giá hay sao? Cậu lại càng tuyệt vọng hơn, mà La Ái Diệu thì ch*ch càng hăng say, cả chiếc xe rung lắc phát ra tiếng. Thi Sương Cảnh hoàn toàn cạn lời, cậu đan tay che mặt, nếu có người nhìn thấy thì chỉ thấy được cơ thể cậu chứ không nhận ra là ai, còn La Ái Diệu thì sẽ bị nhìn thấy rõ mồn một ——

Được rồi, La Ái Diệu bật đèn chỉ để nhìn ngắm dáng vẻ Thi Sương Cảnh lúc l*m t*nh thôi, chứ hắn không có ý gì khác.

Thi Sương Cảnh nao núng giấu mặt, La Ái Diệu bèn vươn tay nhéo đầu vú cậu. Trên q**ng v* mềm nhũn là n*m v* mềm nhũn, ngón tay ấn vào q**ng v* mềm mại ấy rồi khó mà kẹp ra, cần phải k*ch th*ch cho sưng ứ lên thì đấu vú của cậu mới ló ra được. La Ái Diệu chỉ có thể dùng đốt ngón tay nhéo q**ng v* cậu ra, phải công nhận rằng ngực Thi Sương Cảnh rất đầy đặn, chạm vào sẽ biết đây là cơ bắp. Cơ địa cậu dễ tập luyện được săn chắc, bây giờ cậu đang bận học nên không quan tâm ngoại hình, chứ sau này rảnh rỗi thì vẫn sẽ trổ mã nữa cho xem.

Nhóm người kia dừng bước cách chiếc xe không xa, họ nhận thấy đèn trong xe không tắt, chiếc xe này chỉ là loại xe thương vụ khiêm tốn. Một chiếc xe không tắt đèn thì có gì đáng nhìn đâu? Trong xe làm gì có ai. Họ mau chóng đi khuất, xe của một trong số đó cách hai người khá gần, Thi Sương Cảnh nghe thấy tiếng người nọ mở cửa rồi đóng cửa, khởi động xe, hiên ngang rời đi.

Trong lúc âm thanh bên ngoài xa dần, bên tai cũng có âm thanh khác, một luồng gió nóng phả qua, Thi Sương Cảnh nghe mà ngớ người: “*m đ** của em không đủ sâu, t* c*ng cũng không tiện đâm vào, lần sau thử phía sau xem nhé? Tôi muốn đút vào toàn bộ.”

Thi Sương Cảnh đẩy mặt La Ái Diệu ra, “Lần sau á? Gì mà lần sau? Lần sau là chuyện của lần sau! Còn trong xe là lần này!”

Lời lẽ của Thi Sương Cảnh đã loạn hết cả lên, chính cậu cũng chẳng nghe rõ mình nói gì. La Ái Diệu cười cười hôn lên khóe mắt và mũi cậu, h* th*n vẫn đâm vào một cách tiết chế, tay thì x** n*n ngực cậu. Hai người cực kỳ thân mật, gần kề, làm nghiêng xong hắn lại bế Thi Sương Cảnh lên, đặt cậu ngồi lên đùi mình, chuẩn bị làm tiếp.

Lần này Thi Sương Cảnh rốt cuộc cũng nắm được cơ hội, cậu với tay tắt đèn trong xe, chiếc xe lại tối om.

Lúc cả hai ân ái trên giường, Thi Sương Cảnh ít khi ở vị trí trên, có khi là vì cảm thấy không thành thạo, có khi lại vì không muốn lên trên. Chẳng những phải tự nhún hông mà còn nhìn hết gương mặt xinh đẹp của La Ái Diệu, cậu cảm giác mình sẽ không kìm nén được tình cảm, sẽ nghĩ đến vài chuyện không nên nghĩ, chẳng hạn như yêu đương, chẳng hạn như tương lai.

Thi Sương Cảnh kéo áo len đen xuống, không muốn bụng mình tiếp xúc với hàng cúc lạnh lẽo trên áo gi lê của La Ái Diệu. Hai tay La Ái Diệu đặt trên lưng cậu, tiếp sức cho cậu, giúp cậu lên xuống nuốt lấy d**ng v*t hắn. Thi Sương Cảnh quỳ trên ghế xe, liên tục điều chỉnh tư thế, cậu sợ mình trượt chân thì La Ái Diệu sẽ thọc thẳng vào làm cậu đau chết khiếp.

Đôi mắt xanh của La Ái Diệu nhìn chăm chú đến mức làm người ta mất hồn, nhìn lâu vào ánh mắt ấy sẽ nhớ tới tấm vải đà la ni phủ trên bức tượng Mật giáo của La Ái Diệu. Ẩn dưới ánh mắt ấy là sự tồn tại không thể thăm dò và cũng không được phép thăm dò, là bản chất và linh hồn của hắn.

Song cứ nghĩ tới La Ái Diệu là sẽ chẳng thể bỏ qua đôi mắt hắn. Tay Thi Sương Cảnh nhẹ nhàng lướt qua trước mắt La Ái Diệu, cảm nhận hàng mi của hắn. Lại lướt qua lần nữa, đôi mắt xanh chớp chớp, toát lên ý cười tựa sóng gợn trên sông xuân.

“……Vào cái đêm đầu tiên em bị anh ch*ch, em cảm tưởng có một tấm vải xanh đắp lên người mình, nó chính là tấm vải phủ trên bức tượng Mật giáo đúng không?” Bây giờ nhớ lại ký ức ấy, Thi Sương Cảnh đã hoàn toàn không còn chướng ngại tâm lý.

“Đó là một tấm khác, nhưng cũng sêm sêm nhau. Vào hôm em bị dao đâm, đắp nó lên người có thể chữa thương.” La Ái Diệu khẽ hôn lòng bàn tay cậu, “Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”

“Anh vừa có thể ăn người, vừa có thể cứu người…… Ưm chờ chút, đừng đâm mạnh thế chứ, để em nói xong đã…… Rốt cuộc anh là dạng Phật gì? Chúng ta làm chuyện này…… mà cũng được sao?”

La Ái Diệu đáp: “Đằng nào cũng chẳng có thiên lôi giáng xuống đánh chết em và tôi đâu. Tuy tôi là Phật Tử, nhưng xưng hô Phật Tử này là do người khác gọi. Khi vừa có ý thức, tôi chỉ biết tôi là tôi, tôi đến từ đâu, tôi có thể giao lưu với ai, sứ mệnh của tôi là gì. Người đặt tên cho chúng tôi là người bình thường, mà vào lúc đặt tên họ cũng tự ý thêm vào những bản chất giả tạo chẳng dính dáng gì đến bản chất của chúng tôi, ràng buộc chúng tôi với mấy thứ đạo đức phẩm hạnh gì đó. Đạo đức và quy tắc là thứ người bình thường cần, chứ không thể áp dụng với chúng tôi. Nói đơn giản là hầu hết thần Phật mà em biết và quen thuộc đều là bịa ra, chỉ mang tính chức năng. Tôi đã tại thế rất nhiều năm, tôi biết cách sinh tồn thích hợp với mình. Trừ những điều chính miệng tôi nói cho em biết, thì bất cứ lời nói hay ghi chép của người khác đều có sự sai lệch, đều không phải sự thật.”

“Em chỉ cần biết có thể làm chuyện này là được rồi.” Thi Sương Cảnh đặt hai tay bên hông La Ái Diệu, eo cậu đã ê ẩm rồi, cậu cố gắng kẹp chặt mà La Ái Diệu mãi không xuất ra. Thậm chí cậu còn muốn tạm nghỉ giữa chừng một chút, bèn bảo La Ái Diệu rút ra để cậu tựa vào ghế trước, ổn định nhịp thở.

“Đã làm suốt mấy tháng ròng, bây giờ mới nghĩ có được hay không thì cũng muộn mất rồi.”

La Ái Diệu không nể nang nữa, hắn n*ng m*ng Thi Sương Cảnh, dồn dập thúc lên. Thi Sương Cảnh cảm thấy quá đột ngột, hơn nữa d**ng v*t La Ái Diệu còn cong lên trên, khi cưỡi ở trên thế này d**ng v*t sẽ cực dễ chà xát *m v*t của cậu. Những đợt cọ xát tiếp theo vô cùng mãnh liệt, Thi Sương Cảnh đờ đẫn ngỡ như mình trở thành món đồ chơi hình người trong tay La Ái Diệu.

th*c m*nh chừng trăm cú, trong bụng Thi Sương Cảnh chợt man mát, một lượng lớn t*nh d*ch tích tụ trong *m đ**. Mấy cú sau cuối khiến cậu cảm tưởng pháo hoa hiện ra trước mắt, thực sự sắp bị ch*ch đến mức mang thai rồi. La Ái Diệu xuất tinh, nhưng chưa b*n r* toàn bộ thì t*nh d*ch đã đầy kín trong lỗ, trướng đến mức Thi Sương Cảnh khó chịu.

Mãi mới bắn xong, đang định rút ra thì Thi Sương Cảnh chợt hỏi: “Trong xe anh có khăn tay không?”

“Không có.”

“……”

La Ái Diệu vừa rút ra, Thi Sương Cảnh liền dùng tay che hạ thể, t*nh d*ch nhanh chóng chảy ngược ra, đọng thành một vũng trong bàn tay cậu. Cậu hơi bực dọc, trong xe không có bao thì thôi, sao ngay cả giấy cũng không có cơ chứ! Thi Sương Cảnh hoàn toàn không biết phải lau đống t*nh d*ch này vào đâu, bộ âu phục may đo riêng của La Ái Diệu trị giá đến sáu con số lận —— Quả thực muốn bắt La Ái Diệu tự ăn hết t*nh d*ch của mình, l**m bằng sạch mới thôi —— Hắn chẳng mang gì mà cũng đòi làm trong xe! Vương pháp ở đâu!

d**ng v*t nóng rực đẩy tay Thi Sương Cảnh ra, hết cọ lên môi dưới lại cọ d**ng v*t cậu. La Ái Diệu nói: “Sao em không ăn? Không ăn thì kẹp vào. Lần sau nhớ phải kẹp chặt lại, chớ để nó chảy ra.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì Tiểu Cảnh là người song tính nên trong truyện này sẽ rất hay đùa giỡn về việc sinh đẻ…… Tuy nhiên Tiểu Cảnh mãi đến quyển 5 (28 tuổi) mới mang thai sinh con nhé, toàn bộ quyển 5 sẽ dành để khắc họa quá trình sinh con và cuộc sống gia đình. Mọi người chớ gấp nha, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của Tiểu Cảnh là tập trung yêu đương và thi đại học.

Bình Luận (0)
Comment