Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 108

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 108: Biển dịu êm trong xe – 3 (H)

Cuối cùng Thi Sương Cảnh đáng thương dùng q**n l*t lau tay mình, cậu âm thầm hạ quyết tâm, nếu La Ái Diệu còn bắn vào trong cậu nữa thì lần sau sẽ lau bằng q**n l*t của hắn luôn.

Tuy nhiên đây vẫn chưa phải là kết thúc.

La Ái Diệu cọ cọ Thi Sương Cảnh, lại muốn c*m v**. Thi Sương Cảnh dùng tay ngăn hắn thì hắn liền hôn cậu, hôn tới hôn lui rồi tay cũng bị gỡ ra, hắn lại c*m v**. d**ng v*t thô to đâm vào *m đ** tràn ngập t*nh d*ch, đẩy hết toàn bộ lượng tinh mới bắn trước đó ra. Hạ thể cả hai ẩm ướt, dính liền, Thi Sương Cảnh ôm lấy đầu gối mình, bị La Ái Diệu ch*ch đến mức r*n r* khe khẽ.

Bọn họ chưa từng l*m t*nh cùng người khác nên chẳng biết người khác trò chuyện ra sao trong lúc l*m t*nh, song cả hai đều là kiểu thích tán gẫu giữa cuộc ân ái. La Ái Diệu không hay chủ động mở lời, nhưng Thi Sương Cảnh vừa nói là hắn sẽ tiếp lời ngay. Thi Sương Cảnh bình thường ít nói chứ trên giường thì ngược lại, La Ái Diệu biết cậu nói chuyện để che giấu sự xấu hổ. Đã làm với nhau biết bao nhiêu lần rồi, nếu mà là thời cổ đại thì chắc đẻ hai đứa rồi cũng nên, sao vẫn còn xấu hổ làm gì.

Thi Sương Cảnh nằm trên ghế, áo len sau lưng cứ liên tục bị tốc lên rồi kéo xuống, tốc lên rồi kéo xuống. Hôm nay Thi Sương Cảnh hiếm hoi mới có dịp được nổi bật một lần, vừa giả vờ là người có tiền vừa được làm khách quý, bây giờ cậu mới thấy La Ái Diệu ch*ch cậu vào phút cuối hình như hơi bị đắc ý quá rồi, sao không để lại cho cậu một hồi ức tốt đẹp trọn vẹn chứ.

Cậu đã nói ra quá sớm rồi!

Thi Sương Cảnh hận bản thân dễ dàng bị dụ nói ra lời thật lòng. Tại sao cậu không giả ngu cơ chứ?!

La Ái Diệu đâm quanh cổ t* c*ng Thi Sương Cảnh hay còn gọi là phần vòm, song hắn vẫn khó tránh khỏi việc chọc đến cổ t* c*ng của cậu. Thi thoảng Thi Sương Cảnh thấy bụng dưới nhưng nhức, nhưng sau đó lại cảm nhận được kh*** c*m. Cậu ôm đầu gối, *m đ** như thịt trai bị bóp ra, d**ng v*t La Ái Diệu ra vào giữa háng cậu, không đâm đến tận cùng thì cứ cảm giác hơi trống rỗng. Thi Sương Cảnh thở gốc, nói lí nhí: “Anh đâm hết vào đi…… Ư…… Đằng nào cũng làm rồi, hôm nay muốn được…… tận hứng còn gì…… Ư ưm ——!”

Lời còn chưa dứt, La Ái Diệu đã lập tức thúc vào. Có một khoảnh khắc Thi Sương Cảnh thấy môi hắn hơi mấp máy, có vẻ là đang làm phép cho cậu, bình thường cậu khó mà bắt được động tác này của La Ái Diệu trong lúc ân ái, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy rồi. Lần này đậm tận sâu trong cùng, xương hông La Ái Diệu đè lên mông Thi Sương Cảnh, c*m v** cực sâu, may mà cậu chưa ăn tối đàng hoàng, chứ mà bị đâm đột ngột như thế là sẽ nôn ra mất.

“A a…… Phật Tử…… Nhẹ thôi, anh nhẹ chút thôi……”

Thịt ở bụng và thịt ở đùi dán vào nhau, chính Thi Sương Cảnh cũng cảm nhận được, lúc mà La Ái Diệu đâm vào toàn bộ, bụng cậu sẽ hơi nhô lên, không phải là ảo giác. Đùi tì vào khiến bụng nhồn nhột, t* c*ng như bị dồn ép, kh*** c*m càng mãnh liệt hơn. Thi Sương Cảnh vừa buông tay, La Ái Diệu liền tách hai chân cậu ra, kéo cơ thể hai người gần nhau hơn. Thi Sương Cảnh vừa k** r*n vang vọng vừa lo bị đâm xuyên, kh*** c*m là hoàn toàn chân thật.

Cậu nói năng lộn xộn: “Cậu ơi…… Nhẹ chút…… Em không muốn đi viện đâu —— Nhẹ chút, từ từ thôi mà…… Ưm ưm…… Ư a……”

Cậu choáng váng thật rồi, tự dưng lại chơi trò quyến rũ bằng luân lý cậu cháu thế này. La Ái Diệu bị chọc cười, cũng làm chậm và nhẹ hơn thật, tuy vẫn đâm vào tận cùng song chí ít không xô vào cậu.

“Cháu trai…… Thú vị đấy, sao tôi lại đi ch*ch cháu trai chứ? Là em cố ý hay tôi cố ý?” Trêu chọc xong, La Ái Diệu m*n tr*n đầu gối Thi Sương Cảnh rồi lần mò xuống dưới, tay dừng trên bắp đùi săn chắc của cậu, “Tôi sẽ đi cùng cháu trai đến bệnh viện mà, yên tâm.”

Thi Sương Cảnh thẹn đến mức nửa người trên đỏ lừ, cứ tưởng l*m t*nh đã là xấu hổ lắm rồi, mặt đã nóng lắm rồi, thế mà giờ còn nóng hơn. Chơi đùa quá trớn rồi!

“Cháu trai à…… Ừm, kẹp giỏi đấy, tự mình tập luyện rồi ư?”

“Sao chẳng nói gì, hửm? Cháu trai?”

“Tiểu Cảnh, em như thế là không được đâu, đã làm là làm cho trót chứ, em không được ngất.”

Đáng lẽ Thi Sương Cảnh không ngất được, nhưng nghe La Ái Diệu gọi cậu là “Tiểu Cảnh”, cậu thực sự cảm giác mình toang rồi. Cậu ch** n**c lênh láng, mới đầu còn căng tràn do uống champagne mà chưa đi vệ sinh, đến giờ thì chảy nhiều đến nỗi mất nước, quá trình ở giữa rốt cuộc đã trải qua những gì, Thi Sương Cảnh có mọc miệng cũng chẳng giải thích rõ ràng được. Cậu bị ch*ch tới nỗi d**ng v*t rỉ tinh, cậu đạt c*c kh*** bằng *m đ**, bắn đến tận giờ, t*nh d*ch của cậu đã hơi loãng rồi. Bình thường cậu cực kỳ ít th* d*m, bắn đến mức này là rất hiếm thấy. Năm nay lần đầu nếm mùi nh*c d*c, cậu mới biết thì ra màu sắc và nồng độ của t*nh d*ch cũng có sự khác biệt, bắn lần đầu, lần hai và lần ba đều khác nhau cả.

Thi Sương Cảnh r*n r* khó nhọc, bị đâm thúc liên tục, phải bám tay lên ghế lái, xe rung lắc như thể sắp rã ra.

“Lần sau chúng ta đổi sang làm trong một chiếc việt dã tải trọng nặng hơn đi, chiếc này chưa đủ đô, đúng không, Tiểu Cảnh?”

Anh đừng nói nữa, Thi Sương Cảnh tự ăn quả đắng.

Mặc dù đâm vào cổ t* c*ng nhưng vẫn khó mà khiến La Ái Diệu xuất tinh liên tục rồi kết thúc. Thi Sương Cảnh phải thừa nhận rằng cậu chịu để cho La Ái Diệu thực hiện tư thế quá đáng là vì cậu đã quá mệt mỏi, mà La Ái Diệu vẫn dồi dào tinh lực. Hôm nay chỗ đó của cậu nhất định sẽ bị ch*ch sưng tấy, bên trong sưng, bên ngoài cũng sưng, ngày mai thể nào cũng đau rát khó chịu.

“Ư a…… Làm…… Làm lâu quá, ngày mai sẽ đau, anh phải chữa cho em……”

“Gọi tôi đi.”

“Phật Tử!”

“Không đúng.”

“Cậu ơi……”

“Ừm, không chữa, trừ phi em thực sự bị thương.”

Sự xấu xa của La Ái Diệu ép Thi Sương Cảnh thốt ra tiếng kêu suy sụp: “La Ái Diệu! Lúc chưa tỏ tình anh vẫn chịu chữa cho em mà —— A a…… Không làm nữa đâu, em không muốn làm……”

Tỏ tình, một từ tuyệt vời biết bao, một từ chuyên trị kẻ xấu xa tàn nhẫn. La Ái Diệu khoan dung nói: “Được rồi, đằng nào cũng phải giúp em tránh thai.”

Tránh thai, một từ hết sức thực tế, Thi Sương Cảnh xốc lại tinh thần, hỏi: “Anh không thể nghĩ cách nào…… Hức, khiến t*nh tr*ng của anh, hức…… không hoạt động ư? Hay là anh đi thắt ống dẫn tinh đi?”

“Tiểu Cảnh à, dù tôi đi thắt ống dẫn tinh thì cũng phải có tác dụng mới được chứ. Tôi đâu phải con người.” La Ái Diệu thành khẩn nói.

“Anh trông giống hệt con người…… Bộ phận cơ thể chắc chắn cũng giống……” Không thì sao hắn có thể ch*ch Thi Sương Cảnh sướng đến mức này, cậu cảm thấy lý do của La Ái Diệu đôi khi rất lạ đời.

“Em không phát hiện ra bình thường tôi còn chẳng chảy đổ mồ hôi à?” La Ái Diệu nói, “Tôi đao thương bất nhập, thân người cũng như kim thân, chưa nói tới thắt ống dẫn tinh, dù bây giờ tôi cho em một con dao để em đâm tôi thì em cũng không đâm vào được đâu.”

Thi Sương Cảnh lặng thinh. Cậu rất dễ chết, mà La Ái Diệu thì không. Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa nhưng cậu lại tự dưng đâm ra sợ hãi, một nỗi sợ hãi rất nhỏ bé, không hề ảnh hưởng đến quyết tâm yêu đương của cậu, song quả nhiên sự khác biệt giữa La Ái Diệu và cậu chính là sự khác biệt giữa thần thánh và con người. Mối quan hệ này vô cùng hư ảo, càng khiến cảm giác bị xâm nhập trở nên chân thật hơn.

La Ái Diệu hiểu rõ rồi, tuy đôi khi Thi Sương Cảnh có vẻ ngốc nghếch nhưng không phải cậu có vấn đề về trí lực. Trong các phương diện khác, phản ứng của Thi Sương Cảnh rất nhanh nhạy, luôn nảy ra trực giác chính xác. Trực giác khác với logic, logic có thể học được, mà trực giác lại là đốm lửa va chạm trong hỗn loạn, khó lòng nắm bắt. Thi Sương Cảnh là người bắt được những đốm lửa trực giác ấy. Do đó Ái Diệu cho rằng, Thi Sương Cảnh nghĩ như vậy chứng tỏ cậu có tiềm năng đáng bồi dưỡng, nghĩ như vậy mới là hợp lý, bình thường, thậm chí là tỉnh táo, lý trí. Nói cách khác, chính bởi Thi Sương Cảnh luôn chạm đích bằng trực giác nên mối quan hệ của họ mới chân thật. Cậu không đắm chìm trong một giấc mộng lớn, cậu biết rõ mình đang làm gì.

Hai người l*m t*nh suốt hai tiếng, Thi Sương Cảnh thực sự mệt lắm rồi, ở trong xe cậu không thả lỏng nổi, thần kinh luôn căng chặt. Cậu cảm tưởng thời gian của cuộc mây mưa này đã tăng gấp mấy lần, mệt rã rời cứ như đã làm suốt bốn tiếng vậy. Trong lúc đó La Ái Diệu đã bắn lần thứ hai nhưng lại bảo bắn thêm lần nữa mới về nhà, cậu tuyệt vọng hết biết.

Thi Sương Cảnh vỗ vỗ ngực La Ái Diệu, hắn không bắn thì thôi, nhưng có thể tha cho cậu được không hả?

“Phật Tử…… Anh rút ra đi đã…… Em, em dùng miệng……”

Nghe cậu nói thế, La Ái Diệu bán tín bán nghi rút ra ngoài. Thi Sương Cảnh cởi áo len cao cổ, nhoài người xuống, dùng tay quệt lấy d*m d*ch trắng trên d**ng v*t La Ái Diệu rồi ngậm vào.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ăn t*nh d*ch của người khác, trong này còn lẫn cả dịch thể của chính cậu, mùi vị chẳng tuyệt vời gì cho cam song không đến mức khiến cậu không chịu nổi. Lỗ của Thi Sương Cảnh bị đâm thọc hồi lâu nên chẳng khép lại được, chất lỏng vẫn chảy ra từ giữa mông, cậu cũng bó tay hết cách, chỉ mong xong sớm để về nhà.

Lạ thay, Thi Sương Cảnh chẳng hề nghe thấy tiếng th* d*c của La Ái Diệu.

Cậu ngước lên nhìn, La Ái Diệu giữ vẻ mặt ẩn nhẫn, chốc chốc lại phát ra tiếng th* d*c trầm thấp. Cậu nhả d**ng v*t ra, bảo, “Thì ra anh thích em dùng miệng à?”

Bình thường La Ái Diệu chơi cậu lúc nào cũng sung mãn, phong lưu, mạnh mẽ, chỉ lúc b*n r* mới nghe hắn r*n r* một chút.

“Thích lắm.” La Ái Diệu cười đáp, “Huống hồ đây là lần đầu em khẩu giao, tôi phải cổ vũ em chứ.”

Em thấy anh thích khẩu giao thì có! Dùng miệng là không nhịn được chứ gì! Thi Sương Cảnh lại nuốt d**ng v*t vào, lòng cậu nao nao, cây hàng này ướt nhẹp như thế là do cậu gây ra. d**ng v*t của La Ái Diệu rất dài nên không nuốt được quá sâu, bỗng, có một lực ấn lên ót Thi Sương Cảnh, đè đầu cậu khiến cậu nuốt càng sâu. Cậu không có sức chống cự, đành phải thuận theo, nuốt sâu vào sẽ có cảm giác buồn nôn, hơn thế nữa còn là cảm giác mê man do thiếu không khí.

Cổ họng như bị bóp nghẹt, khoang miệng chẳng còn chút không khí nào, La Ái Diệu đã canh chuẩn rồi để rút ra ngay trước khi Thi Sương Cảnh sắp chịu hết nổi. Toàn thân cậu mềm nhũn, phải chống lên ghế hít thở điên cuồng. La Ái Diệu cứ tưởng Thi Sương Cảnh sẽ mắng hắn, ấy thế nhưng cậu chẳng nói lời nào mà chỉ điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó hôn lên d**ng v*t hắn, l**m láp q** đ** hắn, dáng vẻ mê muội đắm đuối.

Dưới thế tiến công của môi lưỡi, chẳng mấy chốc La Ái Diệu đã bắn vào trong miệng Thi Sương Cảnh. Cậu không thích n**t t*nh song vẫn nuốt hết, cậu đã bị lăn lộn dơ hầy rồi, không muốn bị dơ thêm nữa đâu. Mà xem ra t*nh d*ch của La Ái Diệu cũng không đắng tẹo nào —— Đúng ra là chẳng có vị gì cả? Nuốt xong, Thi Sương Cảnh vẫn cảm thấy quá đỗi khó tin.

t*nh d*ch đặc sệt vô cùng, mới đầu cậu còn không phát ra được âm thanh. Trong xe La Ái Diệu không có bao hay giấy, tuy nhiên ở ghế lái có nửa chai nước, cậu uống hết chai mới dần lại sức.

Hai người l*m t*nh đến mức đầu óc choáng váng, q**n l*t cả hai đều dùng để lau t*nh d*ch rồi mà lau vẫn chẳng hết. Thi Sương Cảnh chưa từng ăn bánh su kem, nhưng cậu đã bị bắn thành bánh su kem rồi, chất lỏng tích tụ bên trong không lấy ra được, chỉ có thể tiếp tục giữ lấy. Thi Sương Cảnh thực sự chẳng còn sức để nổi giận nữa, chờ cho đỡ hơn chút, cậu mới mò mẫm mặc quần, tìm mặt trái phải của áo len, nhận ra hình như mặt trái sạch hơn, cậu bèn lộn áo len lại rồi mặc. La Ái Diệu cởi chiếc gi lê, áo sơ mi vẫn khá sạch sẽ. Nhân lúc không người, cả hai trở lại ghế lái và ghế phụ, La Ái Diệu trải áo măng tô và áo gi lê của mình lên hàng ghế sau nhằm che đi dấu vết.

Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, Thi Sương Cảnh nhìn thành phố ngập tràn ánh đèn neon, cảm thán rằng: “Đệt, anh đúng là thần kinh……”

“Vừa ch*ch xong đã mắng tôi rồi à?” La Ái Diệu cất giọng nhẹ nhàng.

“Như này đâu phải mắng!”

Thi Sương Cảnh bức bối muốn chết, quần cậu ướt nhẹp rồi, lát nữa về nhà nhất định phải khép chặt áo khoác, không thì chẳng xuống xe được mất.

La Ái Diệu cũng hơi chột dạ, dọc đường đi hắn cũng đấu tranh tâm lý lắm, kỳ thực hắn có thể làm phép vệ sinh, nhưng giờ hắn lại muốn xem phản ứng xoắn xuýt của Thi Sương Cảnh sau cuộc mây mưa. Haiz, thần kinh thì thần kinh đi, câu này cũng đâu có khó nghe.

Editor: T up lại cái bảng mô tả xu hướng khi lếu lều nha, lần này đến phiên em Cảnh ạ. Tác giả được cái đam mê, không viết thì thôi mỗi lần viết H là quất liền vài ba chap :))

Bình Luận (0)
Comment