Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 109

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 109: Mọi người đều phải đi rồi

Trời còn chưa sáng, bụng Thi Sương Cảnh trống trơn, cậu đói đến mức trở mình liên hồi, cố cách mẫy vẫn chẳng ngủ tiếp được, đành phải thức dậy nấu ăn, ăn xong lại ngủ tiếp.

Trong tủ lạnh còn dư nửa ngăn sủi cảo, gói từ hồi Tết Dương. Thi Sương Cảnh vừa ngáp vừa lấy sủi cảo ra, song vừa há miệng thì khóe miệng đau như bị rách vậy. Cậu sờ vết thương ở khóe miệng, nghĩ bụng miệng bị rách từ lúc nào thế nhỉ? Rõ ràng lúc làm trong xe có hôn dữ dội lắm đâu? À, toang, chắc cú là rách lúc ấy. Cậu giật mình, phải nấu sủi sảo mau mau mới được, cậu muốn ăn mảnh.

Đáng tiếc La Ái Diệu không cho cậu toại nguyện. Hắn cũng vừa ngáp ngủ vừa đi ra, dạo này hắn theo dõi cậu vô cùng sát sao, chẳng gì thoát khỏi pháp nhãn của hắn được.

“Tôi cũng muốn ăn. Tôi ăn hai mươi cái.” La Ái Diệu xuất hiện trong bếp, đổ nước vào ấm rồi đun sôi một cách rất đỗi tự nhiên.

Thi Sương Cảnh siêu siêu xấu hổ. Cậu đếm thêm hai mươi cái sủi cảo cho vào trong nồi, đứng chống hông chẳng nói gì, giả vờ buồn ngủ, chờ sủi cảo chín.

“Em……”

“Đừng nói gì cả!” Thi Sương Cảnh bỗng nhiên la lên.

Lần này không kiềm chế âm lượng nên cậu tự đánh thức chính bản thân luôn. La Ái Diệu nhướn mày, nhìn Thi Sương Cảnh suốt hồi lâu, xem cậu cố giả vờ bình tĩnh.

“Nước sắp trào ra rồi kìa.” Hắn nhắc nhở cậu.

Bấy giờ cậu mới hoàn hồn, giả vờ một hồi mà cậu thả hồn trên mây luôn. Thi Sương Cảnh cuống quýt vặn nhỏ bếp, đuổi La Ái Diệu ra bàn ăn chờ cậu trước, cậu nấu xong sẽ bưng ra.

La Ái Diệu cầm lấy chén trà của hắn rồi đi ra khỏi bếp. Bắp nằm bên chân Thi Sương Cảnh, chẳng biết nó lẻn vào bếp từ lúc nào, nhân lúc Thi Sương Cảnh không chú ý, nó bèn dụi dụi vào người cậu. Đầu Bắp tròn ú nu, mùa đông toàn thân nó mập mạp, tính tình cũng trở nên lười biếng hơn, ngay cả nhảy cũng chẳng buồn nhảy, trừ phi thực sự có đồ ăn ngon, trò chơi vui hoặc muốn giành lấy sự chú ý của chủ nhân. Thi Sương Cảnh trêu Bắp một chút, cậu nở nụ cười ngầm hiểu, đêm qua Bắp còn căng thẳng muốn theo cậu vào phòng tắm vì lo cậu bị chết đuối nữa cơ.

Sủi cảo bày lên bàn, ngoài cửa sổ vẫn tối đen. La Ái Diệu ăn sủi cảo không cần nước chấm, cứ cho hắn một cái bát không là được. Hai người ăn bốn mươi cái sủi cảo, đối với bữa sáng của đàn ông thì lượng ăn này khá ổn, nhất là khi đêm qua còn chưa ăn tối. Đêm qua, Thi Sương Cảnh tắm xong là ngã nhào lên giường, ngủ li bì bất tỉnh, đói hay không tính sau.

Nhác thấy tấm bảng trắng dùng để giảng bài, cậu như bị túm gáy, “Em phải bắt đầu học thôi, thật đấy. Chẳng mấy chốc là hết một tháng rồi!”

“Hôm nay có học không?”

“Thực ra em vẫn hơi mệt. Anh không chữa cho em được sao?”

Thi Sương Cảnh chỉ vào khóe miệng mình, rồi lại chỉ ngón tay vuông góc xuống dưới, bộ phận bị cọ sát quá độ cũng đang sưng đau.

“Đưa tay cho tôi nào.” La Ái Diệu giơ tay trái ra, Thi Sương Cảnh buông đũa, đặt tay phải lên, nhoáng cái khóe miệng đã hết đau, h* th*n cũng không sưng nữa, nguồn sức mạnh chữa trị được truyền một cách đơn giản qua việc tiếp xúc cơ thể.

La Ái Diệu nói: “Tôi thấy em thuần thục quá, sử dụng tôi như thần y ấy nhỉ.”

“Thì anh vốn dĩ là thần y mà.” Thi Sương Cảnh khoan khoái cả người, tâm trạng cũng vui hơn hẳn, cậu nói ngay, “Vậy hôm nay em học luôn, chúng ta sắp học sang quyển toán bắt buộc tiếp theo đúng không? Em cảm thấy mình đang tràn trề sức mạnh đây!”

La Ái Diệu cố nhịn cười. Thi Sương Cảnh đúng là vô tư lự, lại còn là đứa bé làm đúng đề bài. Bình thường hắn sẽ trêu chọc một chút rồi thôi, cơ mà hôm qua nghe Thi Sương Cảnh nói bao nhiêu lời bùi tai rồi nên hôm nay hắn không muốn nghiêm khắc nữa, chỉ gật đầu đồng ý với Thi Sương Cảnh.

“Ngày mai tôi sẽ cử hành nghi thức hộ pháp cho Tưởng Niệm Lang.” La Ái Diệu bảo.

“Ủa? Ngày mai luôn hả? Nhanh ghê!”

“Hai cha con Trang Hiểu cũng sẽ rời đi.”

“Ừm…… Họ định đi đâu?”

“Trở về nhà cũ của Trang Hiểu, ông bà y vẫn còn sống.”

Tốt quá. Ông bà vẫn còn sống. Thi Sương Cảnh càng ăn càng hào hứng, giải quyết xong nguy hiểm cho gia đình Trang Hiểu, cậu cũng lấy làm vinh dự. Dù sao Thi Sương Cảnh vẫn còn trẻ lắm, mà đối với người trẻ tuổi, mạo hiểm luôn có cả sự hấp dẫn và hủy hoại song sành với nhau như hai mặt của một bàn tay. Kể cả trong vụ Quỷ Tử Mẫu Thần, cậu chỉ nghĩ đằng nào cuối cùng mình cũng an toàn vượt qua rồi, coi như đã thành công. Xưa nay cậu hiếm khi thành công trong việc gì, mặc dù chỉ bị kéo vào mấy sự kiện vừa qua thôi nhưng vẫn rất có cảm giác thành tựu.

Đọc được suy nghĩ này, ánh mắt La Ái Diệu tối đi đôi phần. Thôi quên đi, hôm nay tạm coi như giai đoạn chuyển tiếp, mới bữa trước còn lời ngon tiếng ngọt, không thể chỉ sau một ngày đã lạnh nhạt phũ phàng được.

Hắn thích Thi Sương Cảnh là thật, nhưng bực mình với cậu cũng là thật. Thi Sương Cảnh đã hoàn toàn mất khả năng nhận định chính xác về nguy hiểm, mà cậu lại không có Phật duyên —— Nói cách khác, cậu không có cơ duyên thăng cấp từ con người thành hộ pháp, Kim Cang hay Bồ Tát. Ít nhất hiện tại La Ái Diệu vẫn chưa thấy được khả năng đó. Mà nếu thế thì Thi Sương Cảnh chỉ có thể mãi mãi là người phàm, người phàm xem nhẹ tính mạng của mình như thế thì không hay.

Tuy nhiên, bản thân La Ái Diệu cũng có một băn khoăn —— Nếu sự khác biệt bản chất giữa người và Phật là sự khác biệt giữa người và không phải người, vậy tại sao ở giữa phải thiết lập nhiều danh hiệu như kiểu “thăng cấp” thế? Dù là Kim Cang hay Bồ Tát, tuy họ có nguồn gốc khác với Phật Tử La Ái Diệu, không ghi danh nơi Phật Nhiên Đăng, phải tự mình giành lấy, song trong quá khứ họ cũng từng có thời khắc dốc hết sức mình và lưu lại danh tính. Nghiêm túc mà nói, nếu Phật Tử không niết bàn thì chẳng phải là Phật, hắn chỉ là bán thành phẩm của Phật mà thôi, có gì khác với các bán thành phẩm như Bồ Tát chứ? La Ái Diệu đã thực sự nhìn nhận đúng chưa? Thi Sương Cảnh không có Phật duyên…… Phải chăng là vì hiện tại đã chẳng còn Bồ Tát, cũng chẳng có Kim Cang…… Chẳng còn gì cả? Con đường ấy đã hoàn toàn biến mất ư?

“Minh phi thể” mà Lang Phóng từng nói đến lại xuất hiện trong trí óc La Ái Diệu. Không thể nào là minh phi thể được. Dù Thi Sương Cảnh có tiềm năng làm minh phi thể, nhưng xét cho cùng vẫn không đi chung một con đường với La Ái Diệu, sức mạnh có được theo cách này sẽ kéo Thi Sương Cảnh ra khỏi hướng đi ban đầu của cậu.

*

“Tâm ý tương thông” cho Thi Sương Cảnh cảm giác sống lưng trở nên cứng rắn, có chỗ dựa vững chắc. Nói theo cách uyển chuyển hơn là cảm giác lưng nóng mà tim cũng nóng rực. Hơi ấm từ trong ra ngoài khiến Thi Sương Cảnh thả lỏng vô cùng, hôm nay La Ái Diệu tiếp tục giảng quyển toán bắt buộc cho cậu, cậu đều nghe hiểu hết, làm bài ví dụ cũng rất nhanh. Tuy có vài câu làm sai song Thi Sương Cảnh đều mau chóng nhận ra rồi hỏi La Ái Diệu là giải như vậy đúng không. La Ái Diệu cho cậu thời gian làm lại lần nữa, cậu cũng làm đúng được bảy tám phần.

Môn toán như thế mà các môn khác lại càng thế. Thi Sương Cảnh từng ghét giọng tiếng Anh đặc khẩu âm, nhưng giờ cậu đã sẵn sàng đọc to thành tiếng. Trong hội đấu giá, cậu nghe thấy đủ kiểu tiếng Anh với khẩu âm khác nhau, người khác sẽ chẳng kỳ thị cậu chỉ vì khẩu âm của cậu. Có khẩu âm Malaysia, Singapore, Tây Ban Nha, Nam Phi, Anh, Mỹ…… Mọi người chỉ dùng ngôn ngữ này để giao tiếp mà thôi. Tuy chưa giỏi vật lý và hóa học, song Thi Sương Cảnh đã bỏ công sức rất nhiều, bắt đầu luyện từ việc nhìn thấy bài lớn là có thể biết được các kiến thức liên quan. Môn sinh học cũng đã có tiến bộ rõ rệt.

Chẳng cần người ngoài bảo với Thi Sương Cảnh rằng “Cậu tiến bộ nhanh lắm!”, Thi Sương Cảnh có thể tự nhận ra khi quay lại lớp học, cậu đã theo kịp được mạch suy nghĩ của thầy cô, điều này đúng là khó tin.

Nhà bên cạnh thi thoảng lại có âm thanh vọng sang, là tiếng cả gia đình đang thu dọn hành lý. Gia đình ba người Lang Phóng, Tưởng Lương Lâm và Tưởng Niệm Lang rốt cuộc vẫn phải rời đi.

Họ quả là một gia đình hạnh phúc biết bao, tôn trọng lẫn nhau, bầu bạn gắn bó. Ở gia đình họ, Thi Sương Cảnh học được kiểu mẫu của một gia đình hạnh phúc, hoặc có lẽ trong đầu đã có định hình ban đầu, về sau mỗi khi tưởng tượng về một gia đình hạnh phúc, cậu sẽ không chỉ thấy trống rỗng nữa. Thì ra gia đình tạo nên bởi hai người đàn ông cũng chẳng khác gì mấy, cùng nhau làm việc nhà, ai cũng có công việc riêng. Tưởng Lương Lâm giao thiệp với xã hội loài người nhiều hơn, Lang Phóng giao thiệp với huyền học thần quái nhiều hơn, bọn họ cho phép nhau giữ lại những phần không hiểu và cũng không cần hiểu, còn những phần giao nhau thì được họ cẩn thận vun đắp và tạo dựng. Cá tính của họ cũng có nhiều điểm khác biệt. Tưởng Niệm Lang được lớn lên trong tình yêu thương. Tốt quá. Tình yêu hiện hữu trong gia đình…… thì ra là bầu không khí như vậy.

Tim Thi Sương Cảnh nhũn ra khi tưởng tượng về bầu không khí ấy, có một cảm giác ngọt ngào trào dâng, nhưng đến khi co lại thì chợt thấy chua chát, mệt mỏi.

Tỏ tình xong thì làm gì? Thích nhau rồi, sau đó thì sao?

*

Hôm sau, La Ái Diệu chuẩn bị cử hành nghi thức hộ pháp cho Tưởng Niệm Lang.

“Em không thể tới được.” La Ái Diệu nói, “Trong quá trình diễn ra nghi thức, Tưởng Niệm Lang không thể khống chế long khí, sẽ khiến em bị thương.”

Thẳng thắn, đơn giản, rõ ràng. Thi Sương Cảnh hiểu rồi. Đâu phải cậu chưa từng tham gia nghi thức, hồi tham gia vụ Quỷ Tử Mẫu Thần đã chấn động lắm rồi, lần này không xem cũng không sao.

Cậu đáp: “Vậy được, mong mọi người suôn sẻ nhé! Mà đã hẹn tối nay ăn chung nhỉ, ăn ở nhà hay sao?”

“Tôi đặt nhà hàng rồi, mời đáp lễ họ.”

“Mấy giờ bọn anh xong?”

La Ái Diệu nhìn đồng hồ trên giường, bây giờ là 1 giờ chiều, hắn nói: “Khoảng 3 rưỡi đến 4 giờ, sau đó tôi sẽ về đón em rồi lái xe đến nhà hàng.”

“Nhà hàng nào thế?”

“Đến lúc ấy em sẽ biết.”

“Cử hành nghi thức ở đâu?”

La Ái Diệu không đọc được quá nhiều suy nghĩ, song hắn đọc được bầu không khí phức tạp này, trước kia Thi Sương Cảnh có bao giờ hỏi nhiều thế đâu. La Ái Diệu nói: “Sao vậy, em muốn lén đi theo à? Sao mà hỏi nhiều thế?”

Vì sao ư? Thi Sương Cảnh đâu biết vì sao? Thi Sương Cảnh đứng trước cửa tiễn La Ái Diệu, dáng vẻ đó là thế nào? La Ái Diệu thay áo măng tô, dứt khoát đi ra ngoài. Phía đối diện cũng huyên náo một hồi, chắc cũng chuẩn bị ra ngoài, Thi Sương Cảnh muốn xem Tưởng Niệm Lang trước khi tham gia nghi thức hộ pháp, cơ mà chỉ thấy được một góc áo cà sa đỏ. Cửa bị đóng lại. Lần này không có gió dữ ập vào mặt, nhưng vẫn chẳng hề khách sáo gì cả.

Cậu không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là trong lòng hơi khó chịu. Nỗi khó chịu ấy chẳng có nguyên do, Thi Sương Cảnh thậm chí còn không biết đây là “khó chịu”. Kìm nén tình cảm, khống chế phản ứng cảm xúc dưới bề mặt ý thức, để nó hòa làm một với dòng ý thức hỗn độn. Thi Sương Cảnh không biết rằng, La Ái Diệu chẳng thể đọc được chính xác trải nghiệm cảm xúc như thế, vì nếu ngay cả điều này mà hắn cũng phải đọc thì cậu sẽ trở thành cuốn sách mà cả đời hắn chẳng tài nào đọc hết. Song sự kìm nén và khó chịu ấy là bí mật, và điều này cũng trở thành nghịch lý của chính Thi Sương Cảnh. La Ái Diệu không đọc được thì chính cậu cũng không thể đọc. Con người không thể tự soi thấu nội tâm đến mức ấy.

Thi Sương Cảnh đành làm bài tập như thường lệ. Lát sau, cậu bỗng nhận được tin nhắn từ Trang Hiểu.

Trang Hiểu: [Ảnh chụp bánh sừng bò]

Trang Hiểu: Mấy hôm trước tôi có xin ông chủ Tưởng một chiếc lò nướng nhỏ

Trang Hiểu: Tôi nướng bánh mì rồi, giờ đang định nướng bánh chiffon

Trang Hiểu: Xuống ăn chung nhé?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Thật không?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cỡ này không đủ ăn nhỉ

Trang Hiểu: Cứ nếm thử đi, tôi còn mua cả bơ và dâu tay, chủ yếu là ăn bánh chiffon

Trang Hiểu: Cậu có ăn ngọt không?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Có, nhưng đừng ngọt quá

Trang Hiểu: Hiểu rồi

Trang Hiểu: Xuống đây đi

Thi Sương Cảnh xuống lầu, gõ cửa, Trang Lý An là người mở cửa.

Cha con Trang Hiểu giữ gìn nhà cửa rất cẩn thận. Mặc dù Trang Hiểu hơi có vấn đề về tâm lý, nhưng vào lúc tinh thần ổn định thì y chẳng khác gì người thường. Trang Lý An vẫn chẳng nói năng gì, Trang Hiểu bưng khay nướng đựng những chiếc bánh sừng bò be bé mới ra lò, lò nướng nhỏ quá nên cũng không làm bánh sừng bò to được. Trang Lý An không đủ cao, chỉ có thể ngước mắt nhìn chằm chằm khay nướng. Đây là lần đầu tiên y khao khát thức ăn đến vậy.

Thi Sương Cảnh khen Trang Hiểu giỏi quá, Trang Hiểu nói: “Dù gì tôi cũng từng học trường dạy nghề bánh ngọt suốt một năm mà. Giá lò nướng to hơn chút thì tôi còn làm ngon hơn cơ.”

Thi Sương Cảnh đưa một chiếc bánh sừng bò cho Trang Lý An, nó giơ hai tay cầm lấy nhưng không biết ăn kiểu gì, lớp vỏ ngoài xốp phồng của bánh sừng bò trông như phải bóc từng lớp mà ăn vậy. Thi Sương Cảnh bèn làm mẫu, cắn vào đầu nhọn chiếc bánh, Trang Lý An học theo cậu rồi bắt đầu tự ăn.

Trong lò nướng tỏa ra mùi hỗn hợp trứng và sữa, bánh sừng bò vừa nướng ngon đến bất ngờ. Trang Hiểu mặc tạp dề, ngồi đối diện Thi Sương Cảnh trên bàn ăn. Cậu vừa liếc mắt là thấy ngay túi hành lý trên ghế sô pha.

“Hai người cũng chuẩn bị đi à? Bao giờ thì đi?” Thi Sương Cảnh hỏi.

“Bọn tôi đã đặt vé giường mềm tối nay rồi, ngủ một giấc, chiều mai là đến thành phố A.”

“Mấy giờ tối vậy?”

“8 giờ rưỡi.”

Mọi người đều phải đi rồi. Thi Sương Cảnh luyến tiếc lắm.

“Tối nay bọn tôi liên hoan với nhà Tưởng Niệm Lang, hai người đi cùng nhé, chúng ta ăn sớm một chút, sau đó tiễn cả hai ra ga tàu.”

“Tôi không quấy rầy đâu.” Trang Hiểu nói, “Các cậu thân quen nhau hơn, có nhiều chuyện không tiện nói ngay trước mặt tôi. Không phải tôi cố ý khách sáo hay gì cả. Tiểu Cảnh à, cậu rất thẳng thắn, tôi cũng rất thẳng thắn. Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi và Trang Lý An sẽ tự ra ga tàu, không vấn đề gì đâu.”

Thi thoảng Thi Sương Cảnh chẳng hiểu lời bóng gió, song lần này cậu lại hiểu.

“Lúc trước họ có mời anh không?” Cậu hỏi.

Trang Hiểu nói dối một cách thiện chí: “Có mời rồi, cho nên tôi mới nói như vậy. Hôm nay tôi mời cậu ăn bánh chiffon, coi như từ biệt nhé.”

Bình Luận (0)
Comment