Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 110

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 110: Thi thoảng tôi cũng phải bầu bạn cùng em chứ

Trang Lý An ăn bánh sừng bò nom rõ là cẩn thận, lớp vỏ bơ cháy xốp phồng rơi vãi, nó vừa ăn vừa nhặt vụn bánh trên đầu gối. Thi Sương Cảnh muốn giúp nó nhưng Trang Hiểu lắc đầu, ý bảo cậu đừng làm thế. Trẻ con phải lớn lên như thế nào, trẻ con sẽ có cách của trẻ con. Trang Lý An là sinh vật phi nhân loại bị muộn sáu năm mới có cơ thể, nó phải học quá nhiều thứ, từ việc nhỏ như quyết định có nhặt vụn bánh lên ăn hay không, cho đến việc lớn như quyết định mình muốn giống người hơn hay giống Ngài hơn. Cứ cho thằng bé thử xem sao, Trang Hiểu nghĩ vậy.

Thi Sương Cảnh nhìn quanh nhà, cậu đã sống ở đây hai năm rưỡi, dường như cậu chẳng trưởng thành gì thêm, song căn nhà lại có quỹ tích trưởng thành của riêng nó —— Trên tường xuất hiện bàn thờ Phật, nệm giường đổi sang loại đắt tiền, mùi bánh ngọt kiểu Tây thoang thoảng trong nhà, có người tới thăm hỏi, còn có biết bao chuyện lạ kỳ xảy ra trong căn nhà này…… Thi Sương Cảnh chẳng mấy để ý những chuyện xảy đến với mình, nhưng thông qua sự thay đổi của căn nhà, cậu cũng có một chút cảm giác chân thật.

Trang Hiểu nói, lò nướng và dụng cụ làm bánh là của Tưởng Lương Lâm tặng cho họ, nhưng y không mang theo được, Thi Sương Cảnh có thể học theo giáo trình trên mạng, bánh chiffon dâu tây mà Trang Hiểu làm hôm nay chính là loại bánh ngọt đơn giản nhất. Nhưng Thi Sương Cảnh nghĩ mình sẽ mãi mãi không thể dùng dao cắt cốt bánh thành lớp phẳng như Trang Hiểu được. Dáng vẻ dùng dao của Trang Hiểu hết sức chuyên nghiệp, đối lập hoàn toàn với lúc y tàn tạ loạn tí. Tiếng máy đánh trứng, tiếng trộn kem tươi, tiếng cắt dâu tây. Nhắm mắt lại, Thi Sương Cảnh cứ ngỡ đây là bếp làm bánh ngọt chuyên nghiệp.

*

Vào cái hôm giải quyết Kỷ Phục Sâm, Thi Sương Cảnh được La Ái Diệu “mời” ra ngoài trước. Tất nhiên cậu có hỏi La Ái Diệu xem sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, hắn cũng kể hết chẳng hề che giấu.

“Bọn tôi siêu độ Trang Nhạc. Trạng thái của Trang Nhạc —— Lúc đó em mà nhìn thấy thì có khi sẽ tưởng là nó vẫn còn sống, nhưng thực ra sau khi Kỷ Phục Sâm mất đi năng lực, nó cũng không thể gắng gượng được nữa. Em có thể hiểu là nó đã dốc hết sức để ký sinh trên người Kỷ Phục Sâm, mà giờ Kỷ Phục còn chẳng duy trì được nguyên hình thì Trang Nhạc càng hết cách thôi.”

“Trang Hiểu chỉ do dự một thoáng rồi đưa ra quyết định, y muốn tiễn Trang Nhạc đi siêu độ, kết thúc mọi đau khổ từ đây. A lại da thức của Trang Nhạc cũng khá tương đồng với con người, có lẽ đây là món quà Trang Hiểu dành cho nó. Hơn nữa cũng có nhóc rồng ở đó. Quá khứ của gia đình Tưởng Niệm Lang vô cùng phức tạp, kiếp đầu tiên của bố nó là Chúc Âm, kiếp thứ hai chuyển thế làm Tần Quảng Vương đứng đầu thập điện Diêm La, mẹ nó thì là chuyển thế của đá Ốc Tiêu và Nghiệt Kính Đài. Khi Tưởng Niệm Lang ra đời, Tưởng Lương Lâm và địa phủ đã làm một trận náo loạn, nhưng dù sao cũng giải quyết được mối thù cũ, đạt thành hiệp ước hòa bình. Tưởng Lương Lâm chủ động lựa chọn kìm hãm quyền hành và năng lực Diêm Vương của mình, tuy nhiên Tưởng Niệm Lang lại đi vòng qua hệ thống này —— Nó có chút thiên phú về phương diện này, hình như nó có thể siêu độ những sinh vật nằm ngoài hệ thống sinh tử của địa phủ, vì nhóm thần Chung Sơn của họ cũng là trường hợp tương tự. Trước kia nó đã vô tình siêu độ địa mạch Đức Mẹ dưới lòng đất của Tu viện Đức Mẹ Truyền Tin.”

“Trước khi siêu độ Trang Nhạc, tôi đã thả Trang Nhạc ra, Trang Hiểu chủ động ôm lấy Trang Nhạc bê bết máu thịt, Trang Nhạc đã ra đi trong lòng y. Nằm trong lòng Trang Hiểu, Trang Nhạc không hề khóc lóc gào thét, nó ra đi vô cùng thanh thản.”

La Ái Diệu thừa nhận, hắn gần như không bỏ công sức gì trong việc siêu độ Trang Nhạc, chỉ ở cạnh phòng trường hợp xảy ra bất trắc mà thôi. Hắn cũng giải thích vì sao nhất định phải để Thi Sương Cảnh rời khỏi bảo điện. Lúc ấy Thi Sương Cảnh xem như đã khởi tử hoàn sinh, không thể chịu k*ch th*ch từ Trang Nhạc hay Tưởng Niệm Lang. Trang Nhạc sẽ khiến người ta phát điên, mà long khí của Tưởng Niệm Lang thì cực kỳ nguy hiểm, chớ thấy con bé tỏ ra vô hại mà lầm tưởng.

Vì không thực sự trải qua mà chỉ nghe La Ái Diệu thuật lại qua loa, Thi Sương Cảnh cố gắng tưởng tượng song chỉ dừng ở mức hiểu được tình huống sự việc diễn ra. Trong đầu không có hình ảnh, thực ra chính là bị ép bỏ lỡ. Thi Sương Cảnh mãi mãi chẳng biết được cái ôm của Trang Hiểu và Trang Nhạc là đáng sợ hay cảm động, chẳng biết được Tưởng Niệm Lang hóa rồng siêu độ oai phong nhường nào.

Huống hồ La Ái Diệu còn kể qua loa hơn về “Thiết bị đồng hồ cát” của Kỷ Phục Sâm, tức Côn Lôn, và Tây Vương Mẫu. Hắn chỉ nói Côn Lôn hỏng đã được Tây Vương Mẫu mang về, bà sẽ dùng nó để tiện giám sát Kỷ Phục Sâm, phòng ngừa Kỷ Phục Sâm quay lại cướp đoạt ngọn núi thần này. Tất cả đều quá trừu tượng.

Ngẫm lại mới thấy, Thi Sương Cảnh đã chịu khổ nhưng lại chẳng cảm nhận được tinh túy của một cuộc mạo hiểm. Cậu còn chẳng có ký ức nhìn thấy Côn Lôn vì đã bị La Ái Diệu xóa hết rồi, ký ức cậu nhìn thấy bức tượng Mật giáo cũng vậy.

La Ái Diệu thì khỏi cần nói, gia đình Tưởng Niệm Lang cũng khỏi cần nói, ngay cả cha con Trang Hiểu cũng đều trải qua toàn bộ. Chỉ có Thi Sương Cảnh là vắng mặt, cứ như thể cậu vắng mặt vì cậu ngốc vậy, ngốc đến mức không nên đi chịu chết. Đây không phải là vắng mặt, mà là khai trừ.

*

“Làm xong rồi.”

Trang Hiểu bưng bánh chiffon ra. Thi Sương Cảnh chưa từng ăn bánh ngọt tươi mới như thế này bao giờ, sau khi làm xong Trang Hiểu cho bánh vào tủ lạnh 15 phút để bánh định hình, lấy ra là ăn được luôn. Trang Hiểu chia đều bánh ga tô tròn thành ba phần, không bạc đãi hay thiên vị ai.

“Tôi nói trước nhé, không được lấy bánh của tôi ra làm trò chơi đâu đấy.” Trang Hiểu nói.

Trang Lý An nghe không hiểu tiếng người, lời này là nói với Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh rối rít gật đầu, cậu hiểu mà, huống hồ cậu cũng không phải kiểu người đập bánh, nghịch kem.

Cốt bánh dày dặn, kem phết đều, độ ngọt vừa phải. Thi Sương Cảnh ăn một miếng to, cảm nhận hương vị hạnh phúc vô biên. Bánh chiffon Trang Hiểu làm đúng là ngon tuyệt cú mèo, không hề nói ngoa.

“Thi Sương Cảnh, ở nhà cậu cũng ít nói như vậy à?”

“Hả? Thì cũng bình thường thôi.” Thi Sương Cảnh dừng một thoáng rồi bảo, “Tôi không khéo ăn nói cho lắm.”

“Không đâu, tôi cảm thấy cậu giỏi ăn nói ấy chứ, lời cậu nói ra đều hợp tình hợp lý.”

“Cảm ơn.”

“Tôi cũng phải cảm ơn cậu.” Trang Hiểu cụp mắt, y không ăn hết phần bánh của mình, bánh chiffon rất ngon nên khiến y nhớ về Hồng Kông. Trang Hiểu cũng dừng một hồi lâu, sau đó mới nói tiếp: “Trước kia tôi trút hết nỗi lòng, cảm ơn cậu đã lắng nghe câu chuyện của tôi. Cảm ơn cậu đã dốc bao công sức vào ngày hôm ấy, cậu còn làm được nhiều hơn kẻ làm cha như tôi…… Tôi chúc cậu hạnh phúc. Cậu sẽ hạnh phúc. Cậu phải nhanh nhạy lên, lúc nên hưởng thụ thì hãy hưởng thụ, thấy tình thế không ổn là rút lui ngay. Cậu khác với tôi, lúc cậu rút lui biết đâu có thể nhờ nhà Tưởng Niệm Lang giúp đỡ…… Cũng cảm ơn ánh mắt của cậu nữa, ánh mắt cậu nhìn chúng tôi…… Cậu không như bọn họ. Cậu biết chúng tôi gặp phải chuyện gì, nhưng cậu sẽ không kỳ thị chúng tôi. Cậu cũng sẽ không chê chúng tôi quá ngu xuẩn hay quá điên rồ.”

Trang Hiểu tự dưng cảm ơn một tràng làm Thi Sương Cảnh hơi bị bối rối. Cậu cảm thấy rõ ràng mình chẳng làm gì cả. Lời Trang Hiểu nói cũng trừu tượng quá, ánh mắt của cậu như nào cơ? Cậu chỉ nhìn họ thôi mà.

Thi Sương Cảnh nói: “Cảm ơn bánh chiffon và bánh sừng bò của anh, cảm ơn anh đã mời tôi sang, cũng cảm ơn anh……”

Không nghĩ nổi câu gì nữa, Thi Sương Cảnh cứng họng.

Trang Hiểu bật cười, rót trà cho Thi Sương Cảnh, bảo cậu dùng trà chung với bánh ga tô, thích ăn thì ăn nhiều vào. Trang Hiểu cũng giải thích thêm, y không có ý chê trách những người khác không tốt, Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm đương nhiên rất tốt, cả hai đã cứu họ lúc ở dưới lòng đất, Phật Tử là đại công thần góp sức nhiều nhất, Tưởng Niệm Lang là một đứa bé ưu tú, về sau nếu Trang Lý An có thể chính trực và tài giỏi như Tưởng Niệm Lang thì tốt biết bao. Trang Hiểu bảo rằng bản thân đã lưu lạc quá lâu, khi nhìn nhận người khác sẽ vô thức phỏng đoán một cách ác ý và dễ nhạy cảm. Có lẽ vì Thi Sương Cảnh cũng là người nhạy cảm, song Thi Sương Cảnh là một người tốt nhạy cảm, cho nên khi ở cùng cậu Trang Hiểu cảm thấy rất thoải mái.

Thi Sương Cảnh cứ thể ăn uống trò chuyện đến tận 4 giờ, mãi đến khi La Ái Diệu gọi điện kêu cậu lên lầu. Trước lúc đi, Thi Sương Cảnh lại mời cha con Trang Hiểu ăn liên hoan, song lần này ngay cả Trang Lý An cũng phải vẫy tay nói tạm biệt.

Sau này còn có thể gặp lại họ nữa không? Thi Sương Cảnh giẫm lên bậc thang, bước qua hai mươi mấy bậc thang này thật khổ cực quá, cậu không muốn lên lầu. Giờ phút này, Thi Sương Cảnh nhớ lại tất cả những người trong đời mà cậu từng giã từ rồi chẳng hề gặp lại. Mọi người đều nói “Có dịp thì gặp”, nhưng thực ra chẳng có dịp nào cả, cũng chẳng bao giờ gặp lại. Cậu biết ngày mai mình sẽ điều chỉnh lại tâm trạng, ngày mai không được thì ngày kia…… Nếu có cơ hội, cậu thực sự sẽ đi thăm cha con Trang Hiểu. Thi Sương Cảnh muốn làm người phá vỡ lời nguyền từ biệt này.

*

Cả nhóm xuất phát, chia làm hai xe. Lần này họ chuyển sang nhà hàng khác, Thi Sương Cảnh cảm thấy cõi lòng rất trống trải, ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, song không hào hứng mấy.

Thức ăn lần này tất nhiên cũng đắt tiền, Thi Sương Cảnh gói hết đồ thừa, lần này cậu không quên mang đi. Ăn tối xong cả hai nhà muốn đi tăng hai, nhất là Tưởng Niệm Lang. Dắt theo con nít thì hạng mục giải trí chỉ có hạn thôi, Lang Phóng bảo nếu lần sau tụ tập thì có thể bao một khu suối nước nóng, người lớn đánh mạt chược, con nít muốn làm gì tuỳ thích. Tưởng Lương Lâm nói chưa nghe Thi Sương Cảnh hát bao giờ, hắn rất muốn được thưởng thức, chi bằng đi bao phòng karaoke, hát đến 12 giờ rồi về nhà. Trưa mai gia đình họ bay từ thành phố D về thành phố H rồi.

Thi Sương Cảnh không có ý kiến, La Ái Diệu chưa đi bao giờ, nhưng Thi Sương Cảnh đồng ý rồi thì hắn cứ trả tiền là xong. Nhóc con Tưởng Niệm Lang này vốn không được vào quán karaoke ban đêm, La Ái Diệu bèn đi giải thích với quản lý, cuối cùng họ vẫn thuận lợi tiến vào phòng bao.

Tưởng Niệm Lang đung đưa hai chân, chăm chú dùng máy tính bảng gọi đồ ăn vặt. Lang Phóng thấy Thi Sương Cảnh còn ngại, bèn xung phong chọn hai bài trước để hâm nóng không khí, tiếp đó Tưởng Lương Lâm cũng hát theo. Thi Sương Cảnh xem hai bài mà anh chọn, có cả bài cũ lẫn bài mới, cả tiếng Trung lẫn tiếng nước ngoài, Lang Phóng thậm chí còn chọn bài hát tiếng Quảng. Bấy giờ cậu mới an tâm chọn bài mình thích, còn hỏi Tưởng Niệm Lang có muốn hát không, con bé bèn chạy tới chọn bài cùng cậu, chọn xong còn thay đổi thứ tự bài hát, rất chi là thành thạo.

“Năm ngoái em có đi hát karaoke với bố mẹ rồi!” Tưởng Niệm Lang tự hào nói, “Bố mẹ đi hẹn hò cũng phải dẫn em theo mới được à nha!”

Thi Sương Cảnh bị Tưởng Niệm Lang chọc cười.

Cậu nhìn sang La Ái Diệu đang ngồi ngay ngắn. Hắn nhìn màn hình phát sáng, không tỏ biểu cảm gì, chẳng rõ hắn nghĩ gì về hoạt động giải trí này. Chỉ ở những lúc như thế, Thi Sương Cảnh mới ý thức được rằng La Ái Diệu là người không thuộc về thời đại này. La Ái Diệu thậm chí không thích hầu hết ca khúc mà cậu hát. Bây giờ hình như không tỏ ý kiến gay gắt nữa thì phải? Nhưng có lẽ thái độ của La Ái Diệu sẽ không thay đổi đâu.

“Hay anh cũng thử xem?” Thi Sương Cảnh tiến đến bên cạnh La Ái Diệu, khẽ hỏi.

“Tôi không hứng thú lắm, tôi nghe mọi người hát là được rồi.”

“Anh có thấy hơi chán không?”

Đây là chuyện rõ rành rành, Thi Sương Cảnh khỏi cần hỏi, chẳng qua La Ái Diệu bận tâm đến mặt mũi và hứng thú của mọi người thôi, nhất là Thi Sương Cảnh. Hắn bèn đổi cách nói: “Thi thoảng tôi cũng phải bầu bạn cùng em chứ. Em không muốn sao?”

“Muốn.”

Thi Sương Cảnh tự dưng muốn uống bia.

Bình Luận (0)
Comment