Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 111

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 111: Scheherazade

✿Summary:

BGM: “Tận cùng Trái Đất” —— Quan Thục Di

*

La Ái Diệu nói: “Không được uống.”

Thi Sương Cảnh đáp: “Vì sao? Em đâu có say? Cái lần uống say khi anh mới tới nhà em nhất định là do rượu có vấn đề.”

Ở Thi Sương Cảnh có rất nhiều nhân tố mâu thuẫn, vừa chính chắn vừa ngây thơ, hai nguồn lực này xâu xé nhau, để lại vô vàn vết sẹo không rõ hình dạng trên cơ thể cậu, hoặc cũng có thể gọi đó là dấu vết của sự trưởng thành. Cậu quen làm việc, tự lập, cũng mong mỏi được quay về với sách vở và tri thức. Cậu từng đánh nhau gây gổ, nhưng càng khát khao bình yên.

Uống bia rượu cũng vậy. Thực ra Thi Sương Cảnh uống rượu từ sớm, hồi cấp hai cậu đã từng uống cùng đám nhóc nghịch ngợm ở cô nhi viện rồi. Hồi ấy chưa hiểu chuyện, trộn lẫn các loại bia trắng mà uống, cậu uống không chết nên liền cho rằng mình uống bia rượu giỏi lắm. Bia rẻ tiền trộn với rượu xái rẻ tiền, say rất nhanh, đám nhóc kia muốn uống để chóng say, chỉ Thi Sương Cảnh xem việc uống rượu là minh chứng cho sự trưởng thành. Trước kia đi gặp nhóm bạn trong phòng karaoke online, bọn họ cũng ruống rượu, Thi Sương Cảnh biết rằng trong một số tình huống, cậu cũng phải uống hoặc là uống cùng. Thi Sương Cảnh không ghét vị lúa mạch lên men.

La Ái Diệu nói: “Tôi không muốn em uống.”

Thi Sương Cảnh nói: “Mấy hôm trước em uống champagne cũng không say mà. Em sẽ không say đâu.”

La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh chẳng thể thống nhất được chuyện uống bia, xét cho cùng, La Ái Diệu đã quá đắc ý rồi. Có uống bia hay không, chẳng lẽ quan trọng lắm sao? Nhưng La Ái Diệu không thích Thi Sương Cảnh uống bia. Còn lần uống champagne là do La Ái Diệu đã quá đắc ý, quên lời khuyên can, cũng không muốn phá hỏng bầu không khí. Chính cái “không giải thích nổi lý do” ấy khiến La Ái Diệu thoáng giật mình, chẳng rõ đây là vấn đề yêu ghét hay vấn đề gì sâu xa hơn. Rõ ràng chính hắn cũng uống bia rượu chẳng hề kiêng dè. La Ái Diệu biết hành vi của mình là tiêu chuẩn kép.

Lang Phóng nghe Thi Sương Cảnh thủ thỉ nài nỉ La Ái Diệu, bèn âm thầm ấn máy tính bảng gọi thêm mấy chai bia. Trong lúc chờ phục vụ mang đồ tới, Thi Sương Cảnh bắt đầu hát.

Tưởng Lương Lâm nhận lấy chai bia mà Lang Phóng mở, cứ tưởng là Lang Phóng đưa cho mình, nhưng Lang Phóng thì thầm vài câu bên tai hắn, Tưởng Lương Lâm bèn đặt chai bia xuống, viện cớ phải lái xe, suýt thì quên mất. Thế là Lang Phóng đưa bia cho Thi Sương Cảnh.

La Ái Diệu hơi nheo mắt, xem bọn họ tương tác với nhau, Thi Sương Cảnh vui vẻ nhận lấy bia, tiếp tục hát ca khúc với phẩm vị thấp kém đó.

Vì đã nói “Thích” cho nên sẽ phải chịu đựng những điều này rất lâu ư? Trong lòng La Ái Diệu sinh ra một chút cảm giác coi thường. Coi thường ai? “Những điều này” là cái gì? Những nghi vấn ấy lại càng vô căn cứ, chẳng có trật tự gì. La Ái Diệu nhìn Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng, mối tình ba đời ba kiếp, Chúc Âm và linh khí đất trời, quả là xứng đôi vừa lứa, chẳng có vướng mắc gì về thân phận.

Thi Sương Cảnh hát những ca từ giả cổ, chẳng ra đâu vào đâu. Khi hát đến đoạn cảm xúc dâng trào, cậu hơi cúi người, âm cao hay trầm đều hát được, và còn hát vô cùng sảng khoái. Cảm giác này khác hẳn với khi La Ái Diệu nghe cậu hát ở nhà, cũng khác với lần nghe cậu hát trong buổi liên hoan Tết Dương. Một nỗi bức bối trào dâng trong lồng ngực, giống như đang oán trách bản thân, lại vừa như đang oán trách người khác. Chẳng lẽ sau này sẽ không còn được nghe nữa ư? Chẳng lẽ để được nghe mãi về sau, thì phải từ bỏ điều gì đó sao?

Đêm nay không hề nhàm chán. Trong ánh đèn neon rực rỡ, giữa tiếng ca hát ồn ao, La Ái Diệu đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn hiếm khi lạc mất mạch suy nghĩ như vậy, chẳng có bất cứ kết quả nào cả. Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm. Nếu đã nói “Thích” rồi, vậy thì phải chăm chú lắng nghe. Lúc Thi Sương Cảnh hát tình ca, cậu luôn nhìn về phía hắn, hắn đương nhiên cũng xao động. Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm cũng cảm nhận được bầu không khí giữa cả hai đã thay đổi, dường như trở nên rất nồng thắm, song vẫn còn nguy hiểm. Sự nguy hiểm ấy nhất định là vì La Ái Diệu, La Ái Diệu vẫn là một sự tồn tại nguy hiểm.

Hát về tỏ tình, hát về thất tình, hát về hối hận, hát về dũng cảm, hát về chí khí hiên ngang, hát về chí khí chưa thành. Ngay cả Tưởng Lương Lâm cũng khoe khả năng hát tiếng Anh của mình. La Ái Diệu không hát, từ đầu chí cuối hắn chẳng hề hát một chữ nào, Thi Sương Cảnh dí micro đến sát môi hắn mà hắn chỉ cất tiếng vang vọng – “Không biết hát.” Cứ như đang cố tình chống đối vậy. Tất nhiên sau đó Thi Sương Cảnh không thử mời nữa, La Ái Diệu đã từ chối lần một, lần hai, sang đến lần ba thì chắc chắn không cần tự chuốc lấy xui xẻo làm gì.

Thi Sương Cảnh uống hai chai bia, cậu quả thực không say, chỉ vào nhà vệ sinh mấy lần thôi. Cả nhóm hát thoả thích rồi, còn có trẻ con ở đây nên hẳn nhiên sẽ không chơi các trò trên bàn nhậu, cũng chưa hết giờ bao phòng, không có ai hát gì thêm, bầu không khí dần lắng xuống. Ánh đèn tím lục lam thay phiên lấp lóe, Thi Sương Cảnh chỉnh lại áo quần, nhìn về phía gia đình ba người, Tưởng Niệm Lang chạy tới ôm Thi Sương Cảnh, cậu ôm con bé thật lâu, như thể con bé là em gái của cậu vậy.

Tưởng Lương Lâm nói, “Đừng buồn, địa chỉ nhà tôi không đổi đâu. Bao giờ Phật Tử niết bàn, gia đình tôi nhất định sẽ trở về, Tưởng Niệm Lang đang là tiểu long nữ hộ pháp mà. Tiểu Cảnh phải học cho tốt, thi đậu đại học, thực hiện ước mơ của mình nhé —— Nhưng tuyệt đối chớ để Phật Tử thành hàng mất giá!”

Cả nhóm rời khỏi phòng bao, gia đình ba người đi đằng trước, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu đi đằng sau. Tay hai người chạm nhau, rồi nắm lấy một cách rất đỗi tự nhiên. Trên đường lái xe về nhà, Thi Sương Cảnh không ngủ, mấy hôm trước cậu xem video thấy rằng ngồi ghế phụ mà ngủ thì không lịch sự cho lắm, người lái xe đã rất vất vả rồi, nên trò chuyện với người ta mới phải.

Trong mắt La Ái Diệu, những tâm tư của Thi Sương Cảnh tựa như một quả cầu tuyết lấp lánh trong suốt, treo lên bằng sợi dây đỏ, lắc lư qua lại, mỗi lần lại rơi xuống một tâm tư trong sáng khác nhau. La Ái Diệu nhìn hết thảy một cách thấu tỏ, rõ ràng, song chạm vào lại lạnh lẽo, sợi dây đỏ giống như đường tơ máu. Lẽ đối với La Ái Diệu, tình cảm này…… cũng nguy hiểm ư?

Rạng sáng về nhà, Thi Sương Cảnh mở cửa lầu ba trước, cũng chính là căn nhà mà cha con Trang Hiểu ở nhờ. Quả nhiên, trong nhà lạnh tanh, hai cha con đã rời đi từ lâu, chẳng còn mùi hương ngọt ngào nữa.

Họ lại về lầu bốn, vừa vào nhà, Thi Sương Cảnh liền muốn đi đun nước, hát nhiều nên cổ họng cậu hơi khàn rồi. Cậu tiện thể hỏi La Ái Diệu có muốn uống trà hay không, bỗng, hông cậu bị siết chặt, ngay sau đó cằm cũng bị xoay nghiêng, La Ái Diệu hôn cậu từ phía sau. Thi Sương Cảnh bị hôn đến ngẩn ngơ, vừa định chìm đắm vào nụ hôn ấy thì La Ái Diệu lại rời môi ra, rồi hỏi Thi Sương Cảnh khi môi vẫn gần kề môi: “Em có muốn tôi niết bàn không?”

“Anh nhất định phải niết bàn.” Thi Sương Cảnh chưa bao giờ hoài nghi vấn đề này.

“Tôi đang hỏi là em có muốn tôi niết bàn không?” La Ái Diệu nhấn mạnh ba chữ “Có muốn không”, như thể Thi Sương Cảnh có thể lựa chọn vậy.

“Tại sao……”

Lại bị hôn, mọi lời nói đều nuốt vào trong bụng. Thi Sương Cảnh xoay người lại, tựa lưng lên bàn bếp. Tại sao lại hỏi em vấn đề này?

“Em cho rằng niết bàn là gì? Là về sau tôi vẫn giống như thần của em, em cầu nguyện, tôi sẽ hiện thân, em vẫn có thể tìm thấy tôi, chạm vào tôi, giống như hiện tại ư?” La Ái Diệu chưa bao giờ giải thích cho Thi Sương Cảnh rốt cuộc niết bàn là gì, trong tiềm thức, hắn luôn tránh né chuyện này. Hôm nay là lúc từ biệt, không phải La Ái Diệu muốn dạy cho Thi Sương Cảnh thích nghi với sự từ biệt, nhưng chẳng lẽ —— Thi Sương Cảnh không muốn hỏi sao?

La Ái Diệu nói “Tìm thấy tôi, chạm vào tôi”, Thi Sương Cảnh liền vươn tay chạm vào La Ái Diệu, từ cánh tay đến bả vai, từ cần cổ đến gương mặt, giống như kẻ mù chạm vào người yêu rồi khắc ghi xúc cảm ấy.

Cậu bảo: “Em đã tìm hiểu rồi, em biết thế nào là niết bàn. Anh là Phật Tử, anh phải niết bàn. Nếu không niết bàn thì anh tính đi đâu? Lẽ nào anh muốn ở bên em ư?”

Chẳng cần La Ái Diệu trả lời, Thi Sương Cảnh lại nói tiếp: “Em là con người, chỉ sống được vài chục năm, anh sẵn sàng ở bên em đến khi xuống mồ rồi mới niết bàn, nghe có vẻ anh chịu thiệt còn em được hời vậy. Ý anh là thế sao?”

“Không phải.” Ánh mắt xanh của La Ái Diệu khẽ rung động, “Tôi cũng chẳng ở bên em được mấy chục năm. Tôi không biết mình có thể chịu được cuộc sống thế này hay không.”

Có một thoáng, Thi Sương Cảnh không hiểu “cuộc sống thế này” mà La Ái Diệu nói rốt cuộc là chỉ cuộc sống như thế nào? Cậu quá đỗi mù mờ. La Ái Diệu đã mù mờ rồi, mà cậu còn mù mờ hơn cả hắn.

“Vì sao em không giữ tôi lại?” La Ái Diệu vùi vào cổ cậu.

“Em đang giữ anh lại mà! Em không giữ ư?” Thi Sương Cảnh hạ giọng, cậu bị hỏi đến mức nom rõ vô tội, “Chẳng lẽ em có thể cầu xin anh đừng niết bàn, mà hãy nghĩ cách cho em trường sinh bất lão giống anh, để chúng ta mãi mãi bên nhau ư —— Ý anh là vậy hả? Chuyện đó có thể sao? Em đã sống như này rồi, anh còn hỏi em đáp án……”

“Tôi không thấy có khả năng chuyển hóa em. Nếu muốn tôi ở bên em đến cuối đời rồi mới niết bàn, tôi cũng không làm được.” La Ái Diệu nói, “Tôi không thích việc này, không thích thời đại kỳ quái này. Tất cả mọi chuyện đều khiến tôi dễ buồn chán, em cũng là một người rất đơn điệu. Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến việc em bị bỏ lại ở nơi này, chết trong kiếp này, kiếp sau sẽ chuyển thế, rồi sẽ có kiếp sau nữa —— Em cảm thấy tôi thực sự rời đi nổi ư?”

Thi Sương Cảnh cảm tưởng như mình bị mắng, mà cũng như thể rốt cuộc đã chạm tới dáng hình của tình yêu. Miệng lưỡi La Ái Diệu rất xấu xa, đôi khi lòng dạ hắn cũng rất xấu xa, tuy nhiên đây là lần đầu tiên Thi Sương Cảnh thấy vẻ mặt hắn như vậy. Rõ ràng đêm nay người uống rượu là Thi Sương Cảnh chứ đâu phải La Ái Diệu, thế mà La Ái Diệu lại đang cần cậu dỗ dành.

Thi Sương Cảnh từ bỏ việc thấu hiểu La Ái Diệu, có lẽ chính La Ái Diệu cũng chẳng thể thấu hiểu bản thân mình.

“Sao lúc ấy anh lại nói muốn giết em?” Thi Sương Cảnh chợt nhớ tới dáng vẻ giận dữ của La Ái Diệu ngày hôm ấy.

Vào cái lần ở bảo điện, La Ái Diệu đã nói —— “Nếu không muốn sống nữa thì để tôi giết cậu luôn cũng được. Vốn dĩ tôi đã chẳng thể niết bàn, bây giờ tôi cũng chẳng muốn thử nữa.”

Phải chăng vào lần đó, La Ái Diệu đã sinh ra chấp niệm, niệm này nối tiếp niệm khác, đối với La Ái Diệu là một áp lực mới mẻ, mà thực ra hắn hoàn toàn không hề dửng dưng như vẻ bề ngoài?

La Ái Diệu bảo: “Tôi hận cảm giác trói buộc này.”

Thi Sương Cảnh nói: “Cuộc đời là vậy đấy. Anh phải niết bàn. Anh phải đi đến nơi tốt đẹp hơn. Đau dài chẳng bằng đau ngắn, em cũng không muốn bị anh giết hay bỗng dưng bị anh bỏ rơi. Em không phải lý do anh không niết bàn. Em không muốn anh hận em.”

“Tôi sẽ không hận em. Thứ tôi hận không phải là em.”

“La Ái Diệu, nhìn vào mắt em đi.” Thi Sương Cảnh nói, “Anh nhất định phải niết bàn. Anh là Phật Tử tài giỏi nhất, không thành Phật thì sẽ hối hận đấy. Nếu anh hối hận, em sẽ không chịu nổi cái giá của anh. Nếu em bị anh giết, em nhất định sẽ hận anh. Em không muốn chúng ta biến thành như thế.”

La Ái Diệu đẩy Thi Sương Cảnh ra, hiếm khi hắn đau đầu cỡ này, quá nhiều cảm xúc xa lạ đổ dồn vào hắn, “Tôi cứ ngỡ em sẽ giữ tôi lại. Hóa ra em chỉ sợ tôi hận em. Thế thì dựa vào đâu……”

“Em thích anh, La Ái Diệu.”

Nhưng em cũng sợ anh.

Thi Sương Cảnh không tìm được bất cứ lý do nào khác. Hoặc do La Ái Diệu cứ gặng hỏi mãi, nên cậu mới buộc phải thừa nhận rằng, thì ra tận sâu trong đáy lòng, cậu vẫn sợ La Ái Diệu. Đó là nỗi sợ hãi bản năng, nỗi sợ của con người đối với kẻ không phải người, nỗi sợ tồn tại từ trước cả khi Trang Hiểu và những người khác xuất hiện.

La Ái Diệu đọc được ý nghĩ ấy. Cuối cùng, sự thất thố đêm nay tựa như chiếc xe rơi xuống vách đá, tất cả trở thành cục diện đã định. Thì ra Thi Sương Cảnh sợ. Thì ra đều là sợ. Lúc này gương mặt Thi Sương Cảnh chồng chéo lẫn lộn với tất cả con người mà hắn từng tiếp xúc trong quá khứ. Muốn Phật Tử niết bàn, sau đó thì sao? Chẳng qua là muốn tống khứ hắn đi. Mọi sự dịu dàng đều là kế hoãn binh.

“Nhưng em nói không sai, lúc tôi hết hứng thú, tôi quả thực sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn. Tôi không biết thế nào là thích. Đến tận bây giờ tôi vẫn như thế, có lẽ so với niết bàn, tình yêu còn khó hơn.”

La Ái Diệu bình tĩnh lại, Thi Sương Cảnh cũng vậy. Không khí giữa hai người chẳng còn lưu chuyển, mà đã đóng băng, lạnh lẽo như chân không.

“Phật Tử, có lẽ anh đã quên rồi, nhưng em vẫn muốn hỏi lại lần nữa —— Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể làm bạn.”

“Miễn đi.”

Biết La Ái Diệu có thể đọc suy nghĩ, biết đêm nay đã uống bia, nhưng những lời lẽ ấy vẫn bật thốt ra khỏi miệng. Nước nóng Thi Sương Cảnh vừa rót vào cốc sứ giờ đã uống được rồi, nhiệt độ rất vừa phải.

Cậu đưa cốc nước cho La Ái Diệu, “Anh xem, anh thậm chí còn chẳng muốn làm bạn với em. Anh sẽ không thích cuộc sống nhân gian. Anh không thuộc về thế giới này, cũng không thuộc về em. Em chỉ muốn anh để mắt tới em. Dẫu một chút thôi cũng được.”

La Ái Diệu nhận lấy cốc nước.

“Tôi sẽ niết bàn. Sao tôi lại không niết bàn cơ chứ?” La Ái Diệu tự hỏi rồi tự xốc lại tinh thần, sau khi xác nhận, chí ít hắn không còn nóng nảy nữa, “Tôi thừa nhận mình đã nhìn nhận sai về em, Thi Sương Cảnh. Em vẫn khác với những gì tôi biết.”

“Vậy ư? Ngày mai anh sẽ không chạy tới gặng hỏi em, muốn em cầu xin anh đừng niết bàn đấy chứ?”

Câu này của cậu khiến La Ái Diệu tức cười, rồi cũng chẳng tức nữa. Thi Sương Cảnh quả là rất kiên cường, La Ái Diệu nói: “Hôm nay tôi đã hỏi xong và cũng xác nhận rồi, về sau sẽ không hỏi lại nữa. Tôi hứa với em rằng tôi sẽ niết bàn. Nếu có bất cứ sự cố nào, tôi cũng sẽ không hận em. Tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của em, sau đó niết bàn.”

“Thế thì chúng ta đi ngủ thôi.”

Thi Sương Cảnh vươn tay chạm vào La Ái Diệu, nhận thấy hắn không khước từ, cậu bèn thúc giục hắn rời khỏi bếp.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Ở chương 8 Tiểu Cảnh đã từng hỏi anh Phật Tử có đồng ý làm bạn với mình không.

Scheherazade chính là vị hoàng hậu đã kể 1001 câu chuyện cho quốc vương thích giết chóc trong “Ngàn Lẻ Một Đêm”.

 Thêm một post tác giả từng đăng về chương này:

Tiểu Cảnh bảo anh Phật Tử rằng “Anh nhất định phải niết bàn”, thực ra là tương đương với câu “Anh nhất định phải đi tới nơi tốt đẹp hơn”. Đi tới nơi tốt đẹp hơn thì không có nghĩa là mọi người đều bỏ lại cậu. Bố mẹ cũng thế mà Phật Tử cũng thế. Tiểu Cảnh nghĩ vậy thì sẽ dễ chịu hơn.

Đây không giống suy nghĩ của một đứa trẻ vô thần, thì ra góc nhìn tổng thể của phần này không chỉ là góc nhìn đơn nhất của anh Phật Tử, mà về phía Tiểu Cảnh, nó hoàn toàn nằm ở cách cậu ấy hiểu về việc “sống”. Bởi vì bố mẹ cậu đoản mệnh, chính cậu cũng đoản mệnh, điều này cực kỳ giống sự khai ngộ hồi quang phản chiếu. Cho nên ở đây thực sự không phải Tiểu Cảnh đang tự ti đâu, tất cả mọi người đều phải chết, cậu chỉ tiễn mọi người đi trước mà thôi.

Tôi vẫn cảm thấy sự đối lập đáng sợ nhất trong 3 chương này chính là: Tiểu Cảnh sẽ đau khổ vì những người còn có thể gặp lại, nhưng lại cứng rắn với những người (có thể) sẽ mãi mãi chẳng gặp lại nữa. Nói sâu thêm, có lẽ Tiểu Cảnh cũng biết “đi đến nơi tốt đẹp hơn” là dối trá, chết chính là “đi đến nơi tốt đẹp hơn”, “lên thiên đường” cũng là dối trá, chỉ là cậu buộc phải nghĩ như vậy mà thôi. Về đích đến của cái chết, Tiểu Cảnh có thể tự lừa dối mình, nhưng với chuyện của anh Phật Tử thì cậu chẳng thể nào tự lừa dối mình được. Để nói ra sự thật cũng cần phải có cảm giác an toàn.

Tôi chịu hết nổi rồi, tất cả đều quá tuyệt để húp. Nếu các độc giả biết được cấu tứ tổng thể của quyển 3, các bạn nhất định sẽ quay lại đọc 3 chương này một lần nữa.

Editor: Hiếm khi em Thi lại là người giữ bình tĩnh và tỉnh táo hơn Phật Tử, còn Phật Tử lại mông lung và cần dỗ dành, vỗ về. Có lẽ vì đã chịu nhiều mất mát nên ẻm không dám mơ tưởng hạnh phúc dài lâu, chỉ dám tận hưởng hiện tại

Bình Luận (0)
Comment