Chương 112: Em có quà không

Thi Sương Cảnh không biết La Ái Diệu có giận hay không, cậu chỉ biết ban đêm họ vẫn ngủ quay mặt vào nhau như trước kia. Không có gì là công bằng hay không công bằng, La Ái Diệu biết Thi Sương Cảnh nghĩ gì, vậy thì hắn sẽ hiểu, sẽ đáp lại, sẽ tìm cách. Không thì tại sao chẳng hé mở một cánh cửa, để Thi Sương Cảnh cũng biết La Ái Diệu đang nghĩ gì?
Hai người nói những lời này không phải để làm tổn thương ai, để trút giận, xả tức hay bất cứ hành vi vòng vo nào khác. Đã nói rồi, đã biết rồi. Lời từ biệt hãy để dành cho ngày từ biệt. Vầng dương ngày mới mọc lên như thường lệ. Nguyên tắc sống của Thi Sương Cảnh chính là nhìn thấy mặt trời, xác nhận người yêu và mèo vẫn ở chỗ cũ. Hôm nay là niềm vui hôm nay. Không vui thì nuốt vào, tiêu hóa rồi để nó cuốn vào bồn cầu. Thi Sương Cảnh là cơ quan tiêu hóa có suy nghĩ, cậu muốn chủ động lựa chọn hấp thu dưỡng chất gì và loại bỏ những chất dư thừa, vô ích.
La Ái Diệu cũng làm như chưa từng hỏi những vấn đề ấy. Gia đình Tưởng Lương Lâm đã rời đi, câu đùa hôm qua thực ra rất có sức nặng ——”Nhưng tuyệt đối chớ để Phật Tử thành hàng mất giá”. Đây là đang lấy thành tích học tập của Thi Sương Cảnh ra để đùa.
La Ái Diệu là thầy giáo, Thi Sương Cảnh là học sinh, trước Tết Âm lịch, cả hai tranh thủ học thêm một chút. La Ái Diệu chuyển máy chiếu ra phòng khách, đặt hướng ra một bức tường trắng, dạo này hắn bắt đầu xem phim.
Thi Sương Cảnh quay lưng về phía phòng khách, làm ví dụ mẫu trong sách toán bắt buộc, học thuộc công thức và định lý. La Ái Diệu đeo tai nghe, xem phim ở phía sau cậu, căn phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng giấy bút loạt soạt. Mèo ngủ trên chiếc ghế bên cạnh Thi Sương Cảnh, cậu đã dùng một mẹo nhỏ, trải một lớp chăn nhung lên ghế, vậy là Bắp sẽ bị phong ấn trên tấm chăn mềm mại, cách cậu thật gần.
Căn nhà ở lầu ba cần xử lý một chút mới có thể dọn về ở được. Thi Sương Cảnh vô thức sốt ruột.
*
Sắp bước sang năm mới rồi.
Thi Sương Cảnh chưa từng chờ mong năm mới đến vậy. Sống đến hai mươi tuổi, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy năm mới là điều đáng trông đợi.
Cả Thi Sương Cảnh lẫn La Ái Diệu đều cho rằng có thể tận hưởng không khí năm mới rộn ràng hơn. Thi Sương Cảnh chuyển ra khỏi cô nhi viện đã hơn hai năm, Tết năm nào cậu cũng trở về, dẫu nhận hết mọi lời phũ phàng của viện trưởng Bạch thì vẫn phải vác mặt về. La Ái Diệu thì muốn trải nghiệm không khí Tết, càng đông người càng tốt, vừa khéo Quỷ Tử Mẫu Thần cũng đang ở cô nhi viện.
Thi Sương Cảnh đã liệt kê sẵn một danh sách dài đồ Tết cần mua, hai tuần trước cậu có tặng cô nhi viện rất nhiều thịt cho Lưu Thiến và ông Cao làm lạp xưởng, giờ lạp xưởng đã treo kín cả hành lang rồi. Đồ cậu muốn mua là nguyên liệu để họ nấu ăn ở nhà, hôm 28 Tết, cậu dắt La Ái Diệu đi chợ sáng, qua hôm nay là chẳng còn rau thịt tươi nữa, đến tận mùng ba Tết mới có vài quầy hàng nhỏ, song số lượng và chủng loại cũng không nhiều.
Câu đối và hoa giấy thì cậu đã mua xong lúc đi chợ, chỉ chờ đến đêm 30 là dán thôi. Cậu mua hai bộ, dán cả ở nhà lầu ba và nhà lầu bốn. Mua cá đông lạnh, mua cải ngồng, mua heo dê bò, mua quýt, táo, bưởi và dưa hấu chưa chắc sẽ ngọt, mua hạt dưa mới rang, mua đồ ăn vặt linh tinh, mua bỏng từ máy nổ bỏng kiểu cũ nom như pháo đài.
Tiết trời ẩm thấp, trước mắt mọi người đều phủ một làn sương trắng lạnh buốt phả ra từ hơi thở. Thi Sương Cảnh đội mũ, La Ái Diệu đeo găng tay, cả hai như hòa vào cuộc sống đời thường, vừa như rực rỡ lơ lửng trên bụi trần. Bức tranh họp chợ được ghép bởi từng gia đình, mỗi gia đình là một khung cảnh hạnh phúc riêng. Màu sắc của Thạch Sương Cảnh và La Ái Diệu ghép lại với nhau, hôm ấy họ đều mặc màu chàm. Mua sắm xong lại đến trạm giao hàng lấy đồ, Thi Sương Cảnh tỏ ý mong La Ái Diệu lái xe hỗ trợ, cậu đã mua quà Tết cho lũ trẻ trong cô nhi viện và cả Lưu Thiến, ông Cao.
“Quà của tôi là gì?” La Ái Diệu đóng cốp sau, dự cảm rằng trong những kiện hàng này chắc chắn không có đồ thuộc về mình.
Thi Sương Cảnh nghiêm mặt đáp: “Việc này quả thực làm khó em quá. Quà của anh…… lỡ tặng sai sẽ gây hậu quả khôn lường, hơn nữa em cũng chẳng biết anh thiếu gì hay muốn gì.”
La Ái Diệu bĩu môi, lời này không sai, nhưng Thi Sương Cảnh không thể như vậy được. Haiz, hỏi cái này đúng là tự làm mình ê mặt, La Ái Diệu trở về ghế lái.
Thi Sương Cảnh lại mở cốp sau lên, lục lọi trong mới bưu kiện màu xám, cuối cùng cũng tìm được một món. Cậu đã dặn kỹ chủ cửa hàng là phải ghi tên mặt hàng khác lên nhãn, để người ta không biết bên trong đựng cái gì.
“Bây giờ anh có thể mở.” Thi Sương Cảnh ngồi vào ghế phụ, đưa gói hàng cho La Ái Diệu.
La Ái Diệu đánh lái, lái xe từ khu chợ náo nhiệt về nhà, tốc độ xe chạy chắc chắn nhanh hơn hai chân. Hắn đỗ xe dưới lầu, kéo chặt phanh rồi dùng tay không bóc gói hàng. Hắn lấy ra một chiếc hộp màu hồng không rõ là gì, mở ra, trong túi zip đựng khá nhiều đồ, La Ái Diệu đếm được tám chín món.
“Tặng tôi á? Là sao? Mớ dây với vải này, em mặc à?” La Ái Diệu trả lại chiếc hộp hồng cho Thi Sương Cảnh.
Thi Sương Cảnh đã đoán thể nào hắn cũng phản ứng như vậy rồi, cậu vỗ vỗ hộp, bắt chước giọng điệu hỏi vặn của La Ái Diệu, “Thì em mặc chứ sao, chẳng lẽ trông mong anh mặc hả?”
“Em học theo ai? Mua đồ lót gợi cảm —— Mang bản thân ra làm quà tặng.”
“Em hai mươi tuổi rồi, cái này cũng cần phải học sao?”
Mới giây trước La Ái Diệu còn nổi cơn ghen tuông, ngay giây sau hắn đã lấy lại bình tĩnh, được dỗ dành thành công. Hắn không chấp nhận việc Thi Sương Cảnh xin người khác tư vấn cách tặng thân xác cho hắn làm quà, cơ mà nếu cậu tự ngộ ra thì hắn lại dễ dàng chấp nhận.
“Cửa hàng đó là do Lang Phóng đề cử.”
“……”
Thi Sương Cảnh ôm hộp, không cần cầm theo bưu kiện gửi đến cô nhi viện, họ chỉ cần cầm đồ của mình về nhà là được.
Bây giờ nhớ lại biểu cảm của Lang Phóng lúc gửi link mấy cửa hàng đó cho cậu, cậu vẫn cảm thấy quá là trái ngược. Lang Phóng tỉnh bơ hỏi cậu là “Cậu muốn mặc như mặc, hay là mặc như không mặc”. Thi Sương Cảnh ngơ ngác, “mặc như không mặc” tức là sao? Lang Phóng có lưu những cửa hàng chuyên bán đồng phục, cũng lưu cả những cửa hàng chỉ bán vài cọng dây, vài mảnh vải. Thi Sương Cảnh đỏ mặt tía tai chọn kiểu vài cọng dây, vài mảnh vải. Thực ra lúc ấy trong đầu cậu không tưởng tượng ra ai đang mặc mấy bộ này, không hề liên tưởng tới bản thân mình hay ai khác, mà chỉ đơn giản là vô cùng bị thu hút bởi phong cách này.
Về đến nhà, La Ái Diệu bỗng nhiên cầm lấy chiếc hộp trong tay Thi Sương Cảnh, hắn mở hộp, chọn một túi hàng trong đó, giũ ra bộ đồ lót một mảnh siêu mỏng có mấy cọng dây, liên tục quơ quơ trước mắt Thi Sương Cảnh, “Mặc cái thứ này còn ra thể thống gì! Chẳng có tí gu thẩm mỹ gì hết! Thi Sương Cảnh, chẳng thà em tiếp tục mặc áo hoodie quần jean rồi lên giường với tôi còn hơn. Mặc mấy cọng dây này khác gì cục thịt buộc dây hả?”
Mấy cọng dây lắc lắc làm Thi Sương Cảnh bực cả mình, cậu bèn giành lại, “Không thích thì thôi. Giờ em trả hàng luôn.”
“Không được trả. Đồ tặng tôi, làm gì có chuyện trả lại.”
“Đã bỏ tiền rồi, không thích thì đương nhiên phải trả hàng chứ.” Thi Sương Cảnh nói, “Huống hồ anh cảm thấy em mặc vào giống cục thịt buộc dây, anh nói làm em cảm thấy cũng đúng thế thật.”
“Chỉ là tôi thích em không mặc đồ hơn thôi.”
“Em đã tặng bản thân mình cho anh từ lâu rồi mà.”
Thi Sương Cảnh gấp gọn bộ đồ lót ren, cất vào trong túi. Đúng là cậu tục tằng thật, cậu là kiểu như vậy đấy. Trong mấy video ngắn, nữ chính cũng tặng bản thân cho nam chính làm quà. Cậu liền thẳng thừng nghĩ, ren đỏ chính là quà năm mới. Đồ đã tặng rồi, gói lại cẩn thận vẫn có thể tái sử dụng. Lúc làm chuyện này Thi Sương Cảnh nghĩ rất hồn nhiên, thi thoảng cậu còn cảm thấy La Ái Diệu hoàn toàn không kén chọn đâu.
Điều này khiến La Ái Diệu không tiện xoi mói món quà nữa. Vẫn là cảm xúc phức tạp ấy. Quà của Thi Sương Cảnh rất tục tằng, gu thẩm mỹ của La Ái Diệu lại ưa phong nhã, hắn muốn nhưng lại mạnh miệng. Cố chống chế một hồi, La Ái Diệu không muốn Thi Sương Cảnh trả hàng, đành phải miễn cưỡng thừa nhận rằng thực ra hắn vẫn muốn xem cậu mặc, có thể mặc trong lúc ân ái đêm giao thừa.
*
Đáng tiếc, họ không thể về nhà cùng đón giao thừa.
Hôm 29 Tết, Lưu Thiến gọi điện cho Thi Sương Cảnh: “Tiểu Cảnh à, ôi chao…… Chẳng biết nên nói sao đây. Chắc bà phải về nhà một chuyến, bà, ôi…… Chồng cũ của bà đổ bệnh, con trai bà với con dâu cãi nhau, bây giờ con dâu bà về nhà mẹ đẻ mà không đưa con theo, con trai bà muốn bà qua giúp. Bà không biết tình hình rốt cuộc thế nào nên phải về nhà xem sao. Bà chỉ mua được vé tàu hôm nay chứ không mua được vé giao thừa ngày mai. Một mình Lão Cao nấu ăn không xuể, mà cũng không tìm được người hỗ trợ tạm thời, con có thể qua đây phụ một tay tiện thể trông bọn trẻ được không? À phải rồi, dạo trước Bạch Đông Đạt ăn chặn tiền trợ cấp của con, sau khi tiếp quản cô nhi viện thì bà mới biết chuyện này, hiện bà đã viết đơn xin lại trợ cấp và được phê duyệt rồi. Đáng lẽ mỗi tháng con sẽ được nhận trợ cấp 1.500 tệ, con gửi số thẻ ngân hàng cho bà, sang năm họ sẽ chuyển tiền đúng hạn vào thẻ của con. Nếu con thi đỗ đại học thì theo mức trợ cấp của cô nhi viện, mỗi tháng con sẽ được 2.000 tệ đấy.”
Thi Sương Cảnh cuống quýt từ chối, cậu hiểu ý tốt của Lưu Thiến, song bây giờ cậu đã có tiền rồi, số tiền này nên trao cho người cần nó hơn. Lưu Thiến lại bảo đây là tiền cậu đáng được nhận, cậu cho vào một thẻ ngân hàng khác cũng được, lỡ sau này không thể dựa vào số tiền lớn đó…… Nói đoạn, Lưu thiến lại lảng đi, bảo đây là phúc lợi của nhà nước, cậu đã sống khổ sở hai năm qua, nhận thêm nửa năm cũng là hợp tình hợp lý. Nói chung Lưu Thiến khuyên Thi Sương Cảnh hãy nhận tiền, ý bà là sợ sau khi Phật Tử rời đi, số tiền ấy cũng sẽ đi theo Phật Tử, Thi Sương Cảnh sẽ lại cô độc, mọi thứ đều tan biến như hoa trong gương, trăng trong nước.
Hai người tiếp tục hàn huyên qua điện thoại, Thi Sương Cảnh đồng ý qua hỗ trợ, bảo Lưu Thiên chớ lo lắng. Lưu Thiên nói bà đã dọn một phòng trống trên lầu hai, chính là căn phòng từng nhốt người chữ vạn, hiện tại Hà Hiểu Đống sẽ sống ở đó, Hà Hiểu Đống cũng sẽ phụ một tay. Hà Hiểu Đống trở về khu công nghiệp để thi làm công nhân, đáng lẽ không được nhận, nhưng Hà Hiểu Đống có quen biết với người trong khu công nghiệp nên đã nhờ công nhân cũ giới thiệu và đảm bảo, hứa hẹn sang năm sẽ cho cậu ta thêm cơ hội, nếu đậu phỏng vấn thì có thể bước vào giai đoạn thực tập. Bây giờ Hà Hiểu Đống đã bắt đầu đi theo công nhân cũ để học hỏi kỹ năng.
Ngày 30 Tết, Thi Sương Cảnh dậy thật sớm, dán hoa giấy trong nhà. La Ái Diệu thức giấc, cả hai ăn sáng xong, Thi Sương Cảnh bèn rủ hắn dán câu đối cùng mình. Hai người đều cao nên chẳng cần bắc ghế, Thi Sương Cảnh cắt băng dính, La Ái Diệu dán câu đối, Thi Sương Cảnh chẳng biết câu nào trên câu nào dưới, cơ mà La Ái Diệu đọc là biết ngay. Thi thoảng Bắp lại cố gắng lẻn ra khỏi cửa, song La Ái Diệu đã ngăn nó lại, không cho nó chạy ra. Dán xong lầu ba lại đến lầu bốn. Chữ “Phúc” ở cửa chính phải dán xuôi, thấp hơn mắt mèo để không che khuất tầm nhìn.
“Em phải qua cô nhi viện hỗ trợ, đến chạng vạng anh qua cũng được, rồi chừng 6 giờ chúng ta ăn cơm, được chứ?”
“Tôi đi với em. Trong xe còn có quà em mua còn gì?”
“Đến tối anh lái xe qua cũng được mà.”
“Tôi đi bây giờ luôn không được à?”
“……Được. Nhưng sẽ rất ồn ào náo loạn đấy.”
“Không sao.”
Đi giày xong lại mang khăn quàng cổ, lúc đội mũ, Thi Sương Cảnh sực nhớ ra, “Phật Tử, em có quà không?”
La Ái Diệu rất muốn nói rằng “Tôi mới là món quà của em”. So ra thì đúng là La Ái Diệu cũng mang bản thân ra làm quà mà? Cho Thi Sương Cảnh chỗ dựa, dẫn Thi Sương Cảnh đi trải nghiệm, làm thầy giáo, cậu út, bạn trai của Thi Sương Cảnh, nếu không phải vì sợ đưa tiền trực tiếp sẽ mất mạng thì hắn đã tặng cậu một chiếc thẻ phụ rồi. Đáng ra hắn cũng nên buộc lên mình một chiếc nơ đỏ rồi nói “Tôi cũng đã tặng bản thân mình cho em từ lâu rồi mà”.
Tất nhiên La Ái Diệu sẽ không bảo vậy rồi.
Hắn nói: “Tôi cũng không biết em thiếu gì hay muốn gì. Tôi đã mua lại cả căn nhà này và căn nhà dưới lầu, coi như có một nơi để làm hộ khẩu cho em.”
Hắn nói: “Đây là cách nhanh nhất để có thể cho em một mái nhà.”