Chương 113: Tế mã xuân tàm • Nhận nuôi và hộ khẩu

Hoàn toàn không thể nào giận La Ái Diệu cho nổi. Đối với việc nhỏ thì còn cãi cọ với hắn vài câu, chứ với việc lớn thì lại cứng họng không nói được gì. La Ái Diệu có thể chế giễu Thi Sương Cảnh tặng quà không khéo léo, nhưng đến lượt hắn thì hắn lại tặng món quà vô cùng thỏa đáng, món quà nặng như núi đè. Thi Sương Cảnh cũng luôn được dỗ dành như thế. Dỗ dành một cách quá thành công, đến nỗi cậu chẳng thốt nổi câu cảm ơn. Phải làm sao đây? Nói cảm ơn thì có khách sáo quá không? La Ái Diệu chỉ lắc lắc vai cậu, giục cậu quay người đi ra ngoài. Khỏi cần nói. Tôi biết mà.
Lúc xuống lầu, Thi Sương Cảnh cứ mất hồn mất vía, đến khi ra khỏi tòa nhà rồi, cậu ngước nhìn lên trên, chẳng có chút cảm giác chân thật nào.
Rồi cậu lại nhìn về phía La Ái Diệu, gương mặt đẹp đẽ nhường ấy, chẳng thể ngờ hắn sẽ làm ra những hành động như thế này, kỳ thực đây hoàn toàn có thể xem như cử chỉ của tình yêu.
Thi Sương Cảnh ngây ngẩn hỏi hắn: “Hộ khẩu của anh ở đâu?”
“Tùy ý.”
“Chúng ta có thể chia mỗi người một căn. Em biết không phải người thân thì không thể chung một hộ khẩu.”
Ngón tay La Ái Diệu xoay xoay móc chìa khóa xe trong túi, lòng vô cùng thư thái, “Hay là tôi nhận nuôi em?”
“Anh đang nuôi em rồi mà.” Thi Sương Cảnh nghiêm túc nói, “Nhận nuôi —— Người trưởng thành cũng có thể được nhận nuôi sao?”
“Tôi đùa thôi.”
“Không sao. Nếu chúng ta có thể cùng chung một hộ khẩu thì tốt biết mấy. Thế mới là nhà chứ.” Thi Sương Cảnh bảo.
“Nếu thú cưng cũng cho vào hộ khẩu được thì càng giống một mái nhà hơn.” La Ái Diệu mở cửa xe, đưa tay ra hiệu xin mời.
Mắt Thi Sương Cảnh rơm rớm nước, trước khi vào xe, cậu ôm cổ La Ái Diệu, hôn lên bên môi hắn rồi mới ngồi vào trong xe.
Trên quãng đường ngắn lái xe từ nhà đến cô nhi viện, Thi Sương Cảnh rất muốn làm rõ vì sao mình lại muốn khóc đến vậy. Là vì được đối xử tử tế? Là vì La Ái Diệu hiểu quá rõ nhu cầu của cậu và còn thỏa mãn chúng? Là vì chợt nhận ra đây chính là tình yêu, thậm chí còn vượt qua cả tình yêu? Là vì —— nghĩ đến tình yêu này quá đỗi mãnh liệt, nhưng lại có kỳ hạn? Là vì cảm thấy tất cả như đang thu xếp chuẩn bị cho tương lai, một cách để chăm sóc cậu sau khi hắn rời đi? Là vì —— Là vì La Ái Diệu nhất định sẽ rời đi, đã hứa sẽ rời đi, nên Thi Sương Cảnh mới có cảm giác an toàn của một con người, sau này La Ái Diệu vẫn sẽ đối xử tốt với cậu, khiến cậu lạc lối giữa cảm giác an toàn của con người và nỗi mất mát của người yêu? Là vì sự rộng lượng của La Ái Diệu trong khoảnh khắc ấy khiến cậu phát hiện hóa ra mình là một kẻ rất hèn mọn?
Thi Sương Cảnh chỉ biết là sự thất thố của La Ái Diệu đêm hôm ấy không hề ảnh hưởng đến thái độ của hắn đối với cậu. Sự nghiêm túc và chu đáo của anh đều chẳng chân thật chút nào, nhưng em biết anh quả thực là người như vậy. Giá mà em có thể học được dù chỉ một phần nhỏ nhoi thôi. Ngày hôm ấy, ắt hẳn em đã khiến anh rất thất vọng.
La Ái Diệu không nói gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận tình yêu mới đang trào dâng trong lòng Thi Sương Cảnh. Hắn không nghĩ nhiều đến vậy. Hắn chỉ cảm thấy Thi Sương Cảnh cũng cần hướng lên cao hơn, cần thoát ra khỏi những nhu cầu cơ bản như ăn mặc đi ở. Hắn không muốn tình yêu của mình trở nên vô dụng như thế. La Ái Diệu không có tình yêu, song hắn nghĩ, nếu hắn có tình yêu thì tình yêu ấy phải khiến Thi Sương Cảnh nhẹ nhàng hơn, vì người quá nặng nề thì sẽ xuống địa ngục.
Thực ra đêm ấy La Ái Diệu La Ái Diệu đã nghĩ thông suốt rồi, Thi Sương Cảnh muốn hắn hướng lên cao hơn, vậy thì tất nhiên hắn cũng mong Thi Sương Cảnh hướng lên cao hơn. Chỉ là, Thi Sương Cảnh quá cụ thể, còn La Ái Diệu lại quá trừu tượng. Giá mà có thể dung hòa một chút thì tốt biết mấy. Giá như tình yêu là một liều thuốc hỗn hợp thì hay biết mấy.
La Ái Diệu có lẽ chỉ muốn hỏi, nếu như không gặp Thi Sương Cảnh mà là người khác, vậy tất cả liệu có khác đi không? Những suy nghĩ mà trước kia chưa từng tồn tại trong đầu, cớ sao bây giờ lại có?
*
Sáng sớm bọn họ đến cô nhi viện, ông Cao mở cổng cho La Ái Diệu đỗ xe vào.
Thiếu niên đeo kính ngáp ngủ bước xuống lầu, hai tay đút trong túi áo bông, chân trần lê dép, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ. Cậu ta im lặng nhìn chiếc xe sơn bóng đỗ vào khoảng sân trống trong cô nhi viện, lũ trẻ đang mải xem phim trong phòng sinh hoạt, không hay biết có người vừa tới.
Đỗ xe xong, Thi Sương Cảnh xuống xe, thấy ngay Hà Hiểu Đống đang đứng trước cầu thang. Cậu giơ tay coi như chào hỏi, Hà Hiểu Đống cũng giơ tay lên, cậu ta vô thức bọc kín áo bông, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Ông Cao đóng cổng sắt, tiện tay kéo xích sắt lại. Hôm nay không có ai đến cô nhi viện nữa, phải đóng cửa đón Tết thôi.
“Có cần bê mấy thứ này luôn không?” La Ái Diệu đứng trước cửa xe, hỏi Thi Sương Cảnh có muốn mở cốp luôn không. Thi Sương Cảnh do dự một thoáng rồi quyết định bê ra luôn. Ông Cao và Thi Sương Cảnh khiêng tất cả kiện hàng trong cốp sau ra, La Ái Diệu tất nhiên không phụ giúp, quà đâu phải do hắn tặng, quà hắn tặng lớn hơn mấy món này nhiều.
Hơn 50.000.000 đô kiếm được từ buổi đấu giá trước đó sẽ được dùng để hỗ trợ phát triển phúc lợi cho trẻ mồ côi, La Ái Diệu muốn giám sát toàn bộ quá trình, dự kiến đến mùa xuân là có thể thành lập được đội ngũ nòng cốt của tổ chức từ thiện này. La Ái Diệu không tin tưởng con người, cũng không tin tưởng hệ thống, nói chung trước khi niết bàn, hắn muốn đảm bảo số tiền này được phân bổ đến đúng nơi, phải thiết lập điều kiện và quy trình nhận trợ cấp sao cho hợp lý.
“Hiểu Đống, con cũng qua đây phụ một tay đi!” Ông Cao gọi Hà Hiểu Đống.
“Vâng ạ! Chẳng biết có phần của con không nữa.” Hà Hiểu Đống lững thững đi tới, hai tay nắm hai góc túi xám, xốc lên hỏi, “Giờ mang vào phòng sinh hoạt à?”
Thi Sương Cảnh cũng ôm một chồng hàng, đáp, “Có phần của em đấy, ai thấy cũng có phần. Mang vào bây giờ luôn nhé? Để bọn trẻ mở quà luôn. Tết mà, phải dùng đồ mới đón năm mới chứ.”
“Dạo trước con đã tặng rất nhiều áo bông rồi, lần này lại tặng tiếp…… Là thầy La chi tiền à?” Ông Cao hỏi.
Giọng La Ái Diệu vọng qua: “Không liên quan tới tôi.”
Thi Sương Cảnh không lên tiếng, tất cả đồ đạc trong tay, có lớn có nhỏ, có nhẹ có nặng, cậu phải đảm bảo đứa trẻ nào cũng nhận được không chỉ một món quà. Mọi người đi tới phòng sinh hoạt, Hà Hiểu Đống dùng vai đẩy cửa làm bọn trẻ giật mình, song nhìn thấy Thi Sương Cảnh thì cả bọn lập tức an tâm ngay. Những thứ này là gì đây? Đám nhóc nhanh chóng xúm lại.
Ông Cao đi tìm kéo đưa cho Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh xua tay bảo lũ trẻ giãn ra một chút, kẻo trong lúc dùng kéo lại bất cẩn khiến tụi nó bị thương.
Hiện nay cô nhi viện có tổng cộng bảy đứa trẻ, Lưu Thiến nói sang năm có thể sẽ có thêm trẻ mới từ cô nhi viện thành phố chuyển về, bên đó đang cần điều chỉnh lại một chút trong khâu quản lý. Nếu sau này cô nhi viện Lệ Quang có thể duy trì đều đặn các khoản trợ cấp và hỗ trợ thì dự kiến sẽ nuôi được khoảng ba mươi trẻ, cũng cần tuyển thêm nhân viên, tốt nhất là người có nền tảng về giáo dục đặc biệt.
Ai đến sau thì để sau hẵng tặng, Thi Sương Cảnh chỉ muốn chăm sóc chu đáo cho lũ trẻ hiện tại. Cậu bóc từng túi đồ xám hoặc đen, lấy ra món đồ bên trong. Túi này đựng khăn quàng cổ, túi này đựng mũ và găng tay, túi này đựng cặp sách mới, giày mới, búp bê, rất nhiều gấu bông có thể ôm đi ngủ, rất nhiều quần áo mùa thu cho trẻ em, váy hè, áo cộc, quần đùi mua được trong đợt xả kho cuối năm, từng túi dây thun và kẹp tóc xinh xắn, hai đôi giày trượt patin có thể điều chỉnh kích cỡ kèm đồ bảo hộ, vợt cầu lông, cơ man bình nước mới, bộ đồ chơi ô tô, bộ búp bê Barbie…… Lũ trẻ vừa nhìn thấy là lập tức phát cuồng.
“Một số món thì chia cho tất cả cùng chơi, một số món khác thì anh muốn cho mỗi người tự lựa chọn…… Tất cả xếp hàng nào, em thích chim cánh cụt đúng không? Bình nước chim cánh cụt và mũ chim cánh cụt này là của em nha.” Thi Sương Cảnh ngồi xếp bằng, bắt đầu chia những túi quà chất đống dưới đất.
Trước tiên phát cho mỗi đứa một món quà riêng, cậu gọi tên rồi lũ trẻ lần lượt lên nhận. Đứa nào đứa nấy đều ôm đầy ắp quà trong tay, Thi Sương Cảnh bảo bọn nó đặt đồ xuống rồi tiếp tục nhận đợt hai, lần này là quà chung cho tất cả mọi người. Đối với khăn quàng cổ, váy hoặc áo phông, cậu sẽ mua một kiểu dáng vài màu khác nhau cho bọn trẻ chọn, chọn xong vẫn còn thừa thì cho vào kho của cô nhi viện để lũ trẻ sau này dùng. Mỗi đứa đều nhận một chú gấu bông, Thi Sương Cảnh nghĩ có khi sau này bọn nó lại thích gấu bông của người khác hơn nên cứ mặc kệ bọn nó trao đổi hoặc tranh giành. Trẻ con sống tập thể sẽ khó tránh khỏi chuyện như thế, song cậu đều âm thầm nhớ kỹ những con gấu nào được thích nhiều để sau này lại mua bổ sung.
La Ái Diệu không thích con nít nên lánh đi thật xa, hắn chỉnh ti vi, mấy chương trình ti vi bây giờ chẳng hay gì cả, thành ra ở nhà hắn toàn dùng máy chiếu, muốn xem gì thì xem. Hà Hiểu Đống cũng không mấy hứng thú với cảnh tượng náo nhiệt này, cậu ta cảm giác Thi Sương Cảnh đến đây để khoe mẽ, nhưng rồi Hà Hiểu Đống lại nghĩ, nếu cậu ta có tiền thì cũng sẽ khoe mẽ thôi. Đối với trẻ mồ côi như bọn họ, những đứa trẻ khác trong cô nhi viện chính là người thân, tặng quà cho người thân, khoe khoang một tí thì có sao?
Thi Sương Cảnh bỗng dưng đưa một chiếc hộp cho Hà Hiểu Đống, đập đập hộp vào cánh tay cậu ta.
“Tặng em đấy.” Ý Thi Sương Cảnh là bảo Hà Hiểu Đống mau nhận đi.
Một đôi Nike Air Jordan, nhìn hộp là biết ngay.
“Vãi, Thi Sương Cảnh, anh đỉnh quá vậy, tặng cả Air Jordan luôn? Không lừa em đấy chứ?” Hà Hiểu Đống thích chẳng rời tay, con trai mà, ai chẳng mê giày thể thao. Cậu ta mở hộp, nhận ra đây là Air Jordan 1 Chicago. Ánh mắt Hà Hiểu Đống nhìn Thi Sương Cảnh lại thay đổi, vừa có sự ngưỡng mộ mà cũng xen lẫn vẻ hoài nghi.
“Sao anh biết cỡ giày của em?” Hà Hiểu Đống hỏi.
“Chúng ta cùng cỡ giày, hồi ở cô nhi viện vẫn đi cỡ bằng nhau mà.” Thi Sương Cảnh đáp mà chẳng buồn quay đầu.
Mãi mới chia quà xong, ông Cao mặc áo bông mới toanh, đòi Thi Sương Cảnh quay Douyin cho ông để ông đăng cho người khác xem, đây là lần đầu tiên ông Cao nhận được quà của trẻ trong viện mồ côi. Thi Sương Cảnh không chỉ mua cho ông Cao mà còn lựa mấy món đồ để ông mang về cho cháu, đằng nào cũng đều là quà cả.
Phòng sinh hoạt loạn như ong vỡ tổ, túi hàng bóc ra bày la liệt dưới đất, Thi Sương Cảnh khom lưng thu dọn, ông Cao gọi cậu vào bếp chuẩn bị nấu bữa trưa, cậu liền đáp là tới phụ ngay đây.
Lũ nhóc con chạy qua chạy lại trước mắt La Ái Diệu, vừa chạy vừa la hét om sòm, chẳng mấy chốc hắn đã cảm giác huyệt Thái Dương của mình nhói đau. Bấy giờ, một người hiếm khi tìm tới La Ái Diệu lại gọi điện cho hắn, chính là tài xế xe tang Liễu Văn Bân.
Tín đồ Phật Tử chính thống sẽ không biết Phật Tử có dạng người, tuy nhiên tài xế xe tang này không được xem là tín đồ của Phật Tử. Ông bác của Liễu Văn Bân từng là tăng nhân chùa Kim Các trên núi Ngũ Đài, đã cất giấu rất nhiều tượng Phật và Bồ Tát quý giá, giúp chúng không bị phá hủy trong thời kỳ cải cách văn hóa. Bất Không Tam Tạng xây dựng chùa Kim Các trên núi Ngũ Đài, đây là ngôi chùa lớn quan trọng của Mật giáo Trung Quốc. Về sau cách mạng văn hóa được xét lại, ông bác của Liễu Văn Bân trao trả những bức tượng này, chỉ giữ lại duy nhất một bức nhỏ, thực chất chính là một trong những bức tượng mà Bất Không làm cho Phật Tử thuở còn tại thế, cả nước chỉ có tổng cộng vài bức. Hơn nữa La Ái Diệu lại thích thu hồi tượng Phật của mình, hắn cho rằng đó chính là tai mắt rải rác, La Ái Diệu không thích bị quấy rầy nên cuối cùng chỉ một bức tượng đó bị bỏ sót, vừa khéo lọt vào tay nhà họ Liễu.
Liễu Văn Bân đương nhiên hết mực tin theo và khách sáo với Phật Tử, song bản thân ông chỉ là một người bình thường, vừa không phù hợp với tiêu chuẩn thu nhận tín đồ của La Ái Diệu, vừa không có tâm nguyện đáng để trao đổi, cho nên ông làm tài xế cho Phật Tử, chỉ mong không đắc tội là được rồi. La Ái Diệu thường hay sai Liễu Văn Bân chạy việc giúp hắn, tuy ngoài miệng nói năng chẳng hề nể nang nhưng thù lao chưa từng thiếu một lần nào.
“Thưa Phật Tử, tôi thực sự bị ông anh làm ăn này bám riết quá mức rồi…… Vô cùng xin lỗi vì đang Tết nhất thế này mà quấy rầy ngài. Dạo trước ngài có bán một bức tượng Phật cưỡi ngựa trắng đúng chứ ạ? Hội đấu giá đó cứ ai trả giá cao thì chốt được, thế mà ông anh đó không tin, nằng nặc đòi tôi tìm ngài……”
“Nói vào trọng điểm đi.”
“……Ông anh đó đón vợ con tôi đi chơi Tết rất xa hoa, đúng là mật ngọt chết ruồi! Phật Tử, ngài có biết vị Mã tiên sinh này không? Ông ta cực kỳ khách sáo với tôi, nhưng tôi đâu có cần! Tôi không hề nói là tôi biết ngài, song ông ta lại biết tôi làm việc cho Phật Tử. Ông ta lừa vợ con tôi, tôi nghĩ là không phải lo về an toàn đâu, nhưng đến khi họ trở lại, tôi phải trả lời thế nào đây?”
Có thế mà cũng bù lu bù loa? La Ái Diệu tắt ti vi, tiếng trẻ con nô đùa liền vang rõ hơn.
La Ái Diệu đi tới hành lang, nói: “Tại sao lại có kẻ bám riết? Kẻ này tìm tới ngươi chứng tỏ là biết ta có dạng người. Tín đồ c*̉a ta và tín đồ dự bị không thể biết chuyện này. Ngươi quả thực nên lo lắng cho sự an toàn của vợ con mình đi.”