Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 114

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 114: Tế mã xuân tàm • Dường như Thi Sương Cảnh chẳng thân thiết với bất cứ ai

La Ái Diệu vừa nghe Liễu Văn Bân kể lể đầu đuôi ngọn nguồn vừa thất thần, hắn nghĩ bụng: Vì sao mấy chuyện xủi quẩy này cứ luôn tìm tới hắn? Chẳng lẽ Phật Tử hiện thế là để làm ba cái chuyện vặt vãnh này ư? Ngàn năm trước La Ái Diệu từng cử hành biết bao pháp hội, thực hành kiểm chứng mọi chú pháp Mật giáo với trời đất, là người duy nhất hiệu đính biên dịch toàn bộ kinh điển và đà la ni Mật giáo của Bất Không Tam Tạng —— Từ thuở lục căn thanh tịnh lùi về hiện tại đã vương hết lục trần. Từ xưa La Ái Diệu từng ghét nhất là bị xem như một công cụ có pháp lực cao cường, vậy mà bây giờ lại trở thành…… Như này gọi là gì nhỉ? “Kẻ đánh thuê” có pháp lực cao cường à?”

“…… Phật Tử ơi! Cứ thế này thì tôi không đón Tết nổi mất!” Liễu Văn Bân là đàn ông đàn ang mà sắp bật khóc ở đầu dây bên kia rồi.

“Đang yên đang lành sao vợ con ngươi lại đi du lịch một đại gia không quen biết? Ngươi nên hỏi chính mình ấy.” La Ái Diệu nói, “Đúng là ta có đấu giá một bức tượng Phật hai mặt cưỡi ngựa trắng, cũng đúng là có một đại gia trong nước đã tham gia đấu giá. Nếu ông ta muốn tìm thì phải tìm phòng đấu giá để dò hỏi xuất xứ bức tượng hoặc trực tiếp đi tìm người thắng đấu giá chứ. Tự dưng lại tìm ngươi, có phải ngươi hoặc người nhà ngươi đã tiết lộ gì rồi không?”

Liễu Văn Bân xoắn xuýt một hồi rồi rầu rĩ khai thật: “Con tôi không hiểu chuyện nên chụp ảnh bức tượng nhà tôi đăng lên mạng, khoe khoang với bạn học…… Không hiểu sao ông đại gia kia lại thấy được. Ắt hẳn thương gia này đã nghiên cứu về ngài một thời gian rồi, ở hội đấu giá suýt nữa ông ta đã mua được tượng Phật nên rất không cam tâm, thế là liền lôi kéo vợ tôi, muốn mua bức tượng ở nhà tôi. Ông ta đưa ra mức tiền đấu giá luôn, vợ tôi nghe mà choáng, có khuyên can thế nào cũng không được.”

La Ái Diệu lập tức hiểu ngay ẩn ý, hắn thản nhiên đáp: “Ngươi muốn bán tượng của ta cũng chẳng sao, dù sao nhà ngươi cũng không phải tín đồ của ta, ta không có quan hệ sâu sắc với các ngươi. Bán lấy mấy triệu đô là quá hời, hiện giờ kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì.”

“Phật Tử, tôi không có ý đó đâu ạ! Tôi xin thề với trời là tuyệt đối, tuyệt đối……”

La Ái Diệu ngắt lời Liễu Văn Bân, xét về tinh ranh thì hắn luôn tinh ranh hơn bất cứ ai, “Vợ con ngươi vốn dĩ đã không an toàn rồi, ngươi có thề thốt giả dối thách thiên lôi giáng xuống thì cả nhà cũng chết sạch trước khi bán được tượng Phật thôi, ngươi hãy cẩn trọng.”

Dọa dẫm trước, sau đó lại cho đường lui, “Ta không hy vọng tên Mã tiên sinh gì đó thông qua ngươi để giao thiệp với ta, ta không chọn ông ta tức là ông ta không xứng. Nếu bán tượng Phật mà có thể giải quyết được thì ngươi cứ việc bán.”

Nói xong, mọi lời hồi đáp của Liễu Văn Bân dường như cũng mất đi khí thế. Liễu Văn Bân hẳn không muốn cắt đứt quan hệ với Phật Tử, không phải tín đồ cũng không sao, nếu làm tín đồ thật thì lại cảm thấy La Ái Diệu quá bí ẩn ấy chứ, làm tài xế cho Phật Tử ít ra còn bình đẳng hơn một chút. Phật Tử nói hắn phải đi đón Tết, nếu chỉ là chuyện tiền bạc thì chớ có làm phiền hắn.

Thi Sương Cảnh trở ra từ bếp, thấy La Ái Diệu đang nghe điện thoại thì không quấy rầy hắn, cậu vào phòng sinh hoạt bật lại ti vi cho bọn trẻ, chuyển sang kênh thiếu nhi. Đến lúc cậu đi ra thì La Ái Diệu đã cất điện thoại, gọi điện xong rồi.

“Sao thế? Có việc gì à?” Thi Sương Cảnh chỉ vào mặt mình, ý bảo La Ái Diệu đang xụ mặt ra đấy.

“Không có gì. Bữa trưa mọi người nấu gì vậy?”

“Nấu tùy thích ấy mà, trưa nay lót dạ trước, đến tối mới ăn một bữa thịnh soạn. Hôm qua bà đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, hôm nay ông còn kiếm được hai con cá tươi lắm, niên niên hữu dư.” Thi Sương Cảnh buộc tạp dề, biết La Ái Diệu đến đây không phải để giúp đỡ nên cậu bèn bảo, “Nếu thấy bọn trẻ ồn ào quá, anh có muốn lên phòng trên lầu không? Hình như trên đó có giường trống đấy. Hoặc là anh vào trong xe cũng được……” (Niên niên hữu dư tức là “Hàng năm dư dả”, vì “dư” đọc giống “ngư” nên vào năm mới người TQ cũng sẽ làm món cá trong bữa cơm tất niên, lấy tên là Niên niên hữu dư.)

La Ái Diệu bỗng nhiên cười nói: “Sao giờ em lại bắt đầu thu xếp cho tôi thế? Sợ tôi buồn chán à?”

Thi Sương Cảnh gật đầu như thật, đúng là cậu sợ La Ái Diệu buồn chán. La Ái Diệu cứ hở tí là lại gây ra chuyện kinh thiên động địa, Thi Sương Cảnh ước gì La Ái Diệu có thể tìm việc vui thú để hấp dẫn sự chú ý của hắn đi.

La Ái Diệu đã nói vậy tức là bảo Thi Sương Cảnh cứ kệ hắn. Thi Sương Cảnh bèn vào bếp phụ nấu ăn. Bảy đứa trẻ, cộng thêm Hà Hiểu Đống, ông Cao và hai người họ thì phải nấu cơm cho mười một người. Tất cả đều sẵn lòng ăn tập thể, bữa trưa làm chừng năm sáu món và một canh là có thể ăn rồi. Ông Cao thái rau và phụ giúp, Thi Sương Cảnh ướp thịt và xử lý lạp xưởng, hai người phối hợp, chỉ sau nửa tiếng đã nấu xong bữa trưa cho tất cả mọi người.

La Ái Diệu cầm khay sắt sáng loáng, lòng hết sức lấn cấn, đây rõ ràng là một sự giáng cấp. Không phải hắn cố tình so sánh đâu, hồi xưa còn ở Hồng Lô tự, hắn ăn uống chỉ xoi mói chứ không hề kiêng kỵ, cũng không ăn chay trong thời gian dài. Hồng Lô tự cũng đồng thời là cơ quan ngoại giao, món gì La Ái Diệu cũng nếm thử một chút mà. Nhưng nói chung, La Ái Diệu không ăn uống suốt một ngàn năm thì cũng chẳng chết đói được. Hắn không phải con người. Ở nhà Thi Sương Cảnh, ăn cơm Thi Sương Cảnh nấu thì còn có thể tự trấn an rằng đấy là thích ăn nhân duyên và tấm lòng của người ta. Hắn không hứng thú với đồ ăn bên ngoài, song ăn uống cũng là một cách xã giao, mọi người đều ăn mà mình không ăn thì không hay. Đây không phải là chê đồ ăn không ngon, mà chẳng qua là lười phối hợp, không muốn diễn.

Những chiếc khay sắt này được thay mới sau khi Lưu Thiến lên làm viện trưởng, chứ hồi trước họ toàn dùng bát sắt, không chia riêng đồ ăn ra. Thi Sương Cảnh từng kể chuyện này rồi.

Thi Sương Cảnh biết La Ái Diệu ăn như mèo, cái gì cũng chỉ nếm một miếng rồi thôi. Cậu làm anh nuôi múc cơm, khi La Ái Diệu đi tới trước mặt, cậu bèn thì thầm hỏi: “Đều là em nấu hết, anh cứ tùy ý nhé ha ha, không muốn ăn thì cứ ra đó ngồi, em múc cơm xong sẽ qua với anh.”

Bấy giờ La Ái Diệu lại cảm thấy, ồ, hình như cũng không chán ăn đến thế. Em cần gì nhắc nhở? Lẽ nào tôi không biết hay sao?

Nhà ăn không lớn, lũ trẻ ngồi chung một chỗ, dùng thìa xúc cơm. Thi Sương Cảnh nấu canh trứng cà chua, múc cho mỗi đứa một bát, đặt cạnh khay của bọn nó.

Ông Cao vừa ăn vừa lướt Douyin, Hà Hiểu Đống ngồi lẻ loi một mình. Thi Sương Cảnh bưng khay sắt, cậu muốn ngồi bên cạnh La Ái Diệu, nhưng thấy Hà Hiểu Đống ngồi một mình thì cậu cũng hơi bận tâm, bèn đi tới hỏi: “Hiểu Đống, qua ngồi chung không?”

“Đâu có được? Thầy La mà anh dẫn tới trông nghiêm túc quá, em hơi sợ anh ta.” Hà Hiểu Đống co một chân lên ghế, ý bảo cậu ta tự ăn được, không cần Thi Sương Cảnh quan tâm.

Lúc cậu quay về bàn, La Ái Diệu nói: “Em là người rất tốt, nhưng làm người tốt đâu có tác dụng gì, toàn tự chuốc lấy nhục thôi.”

Hắn đang phê bình lời mời tưởng bở vừa rồi của Thi Sương Cảnh.

“Ồ.” Thi Sương Cảnh không khẳng định cũng chẳng phản đối, cậu biết rồi.

“Lạp xưởng này mặn quá.” La Ái Diệu dùng đũa gạt hết mấy món không vừa miệng sang một bên, đúng là chỉ ăn lạt thôi mà.

“Ở đây toàn làm lạp xưởng cay mặn, không giống lạp xưởng Quảng Đông thiên ngọt đâu.” Thi Sương Cảnh gắp thức ăn từ  khay của La Ái Diệu sang khay mình, tự ăn luôn, “Ăn xong em phải cho bọn trẻ đi ngủ trưa, sau đó xuống chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối, chắc sẽ bận bịu cả buổi chiều. Tối nay ăn cơm xong, em sẽ cùng mọi người xem Xuân Vãn một lát, sau đó cho bọn trẻ đi ngủ, 10 giờ mình về nhà nhé?” (Xuân Vãn: chương trình mừng xuân nổi tiếng của TQ.)

La Ái Diệu hỏi: “Lưu Thiến mong đêm nay em có thể ở cùng bọn nó mà?”

Thi Sương Cảnh hạ thấp giọng: “Nhưng em muốn đón giao thừa cùng anh cơ. Có thể nhờ Quỷ Tử Mẫu Thần trông giúp được không?”

Phải công nhận rằng, Thi Sương Cảnh càng ngày càng giỏi dỗ dành La Ái Diệu rồi. Cứ mỗi lần cảm thấy Thi Sương Cảnh hành động mù quáng, chẳng biết sợ hãi, cậu lại bỗng dưng nảy ra những ý nghĩ vu vơ hệt như một thanh niên hai mươi tuổi. La Ái Diệu còn có thể nói gì nữa đây? Hắn gật đầu, đồng ý thôi chứ sao.

Chung sống cùng Thi Sương Cảnh chính là như vậy, mọi việc đều vô cùng cụ thể, đều quá đỗi phàm tục, song La Ái Diệu luôn luôn kiên nhẫn. Một ngày là một ngày, sống bên Thi Sương Cảnh, cảm nhận về thời gian cực kỳ ổn định, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều rất rõ ràng, giống như một chiếc giũa, mài giũa lại sự hiểu biết cùn mòn của La Ái Diệu về thời gian, khiến nó sắc bén trở lại, trở thành một sự k*ch th*ch. La Ái Diệu biết đây chính là sức mạnh của đếm ngược thời gian.

*

Buổi chiều bọn trẻ đi ngủ, ngủ dậy lại phải cho tụi nó đi tắm. Cô nhi viện không lớn nhưng cả nhà ăn lẫn nhà tắm đều xây khá rộng rãi, dù sao cũng được thiết kế để chứa từ ba mươi đến năm mươi trẻ. Đáng tiếc ở đây không có nữ giới trưởng thành, bảy đứa trẻ bao gồm ba nữ bốn nam, để các bé gái vào nhà tắm một mình cũng hơi lo, thế nên Quỷ Tử Mẫu Thần liền hiện thân.

“Cô Lưu, sao cô lại về rồi?” Hà Hiểu Đống giật mình trông thấy Lưu Thiến xuất hiện trong cô nhi viện, ngay cả ông Cao cũng ngạc nhiên.

“Cô về lấy đồ ấy mà.” Quỷ Tử Mẫu Thần hóa thành dáng vẻ của Lưu Thiến, bắt chước y hệt như thật, “Sao còn chưa tắm? Tết thì phải tắm rửa rồi mới mặc quần áo mới chứ? Tranh thủ lúc đang ở đây, cô sẽ dẫn các em gái đi tắm trước. Hà Hiểu Đống, lát nữa con dẫn các em trai đi tắm nhé?”

“Dạ —— Thế sau đó cô vẫn phải đi ạ?” Hà Hiểu Đống hỏi.

“Ừ, tối nay vẫn phải giao cho mọi người.”

Quỷ Tử Mẫu Thần chỉ mượn hình tượng của Lưu Thiến chứ không phải thực thể có thể đụng chạm hay tương tác với người khác, song bà vẫn trông tụi nhỏ đi tắm được, thực ra mấy đứa cũng lớn rồi, chỉ cần chỉ đạo bọn nó tắm rửa mặc đồ là xong. Bà vốn dĩ luôn bảo vệ nơi đây theo cách thức vô sắc vô tướng, chẳng cần Thi Sương Cảnh nhờ vả thì bà cũng phải làm vậy.

Hà Hiểu Đống cứ thấy là lạ, từ lúc trở về khu Lệ Quang đã cảm thấy thế rồi…… Cái cảm giác hư vô mờ mịt, như có như không này…… là gì vậy nhỉ? Cậu ta luôn nghe Lưu Thiến nhắc tới Thi Sương Cảnh, song mãi đến Tết Hà Hiểu Đống mới gặp Thi Sương Cảnh. Lưu Thiến suốt ngày kể về cậu cứ như quan hệ giữa họ sâu đậm lắm vậy. Lưu Thiến và những đứa trẻ khác có như thế đâu? Giống như Hà Hiểu Đống cho tới giờ vẫn luôn gọi bà là “Cô Lưu” đó thôi.

Hà Hiểu Đống còn nghe nói dạo trước có rất nhiều cụ già trong khu công nghiệp qua đời, chuyện khủng khiếp là thế nhưng người trong khu công nghiệp lại biểu hiện cứ như chẳng có gì xảy ra cả. Viện trưởng Bạch mất tích —— Sự “mất tích” này quả là gợi ý nghĩ sâu xa, mà mọi người vẫn coi như chẳng có chuyện gì. Mỗi khi nhắc đến Thạch Sương Cảnh, Lưu Thiến thường không tránh khỏi phải nhắc đến một người khác. Có lúc Lưu Thiến sẽ nhìn về phía Hà Hiểu Đống rồi bất chợt thay đổi giọng điệu, gọi người kia là “Thầy La”, và cũng giới thiệu như vậy với ông Cao.

Bây giờ gặp Thi Sương Cảnh và thầy La, Hà Hiểu Đống có thể nhận ra sự kỳ lạ, cảm giác mập mờ nào đó cứ bay trong gió. Thi Sương Cảnh là gay ư? Hà Hiểu Đống nhớ lại những tương tác giữa mình và Thi Sương Cảnh lúc trước…… Đến đoạn Thi Sương Cảnh nói ra câu “Chúng ta cùng cỡ giày, hồi ở cô nhi viện vẫn đi cỡ bằng nhau mà”, Hà Hiểu Đống chợt sởn gai ốc. Một mặt cậu ta bộc phát bản tính trai thẳng, hoài nghi về tình cảm của Thi Sương Cảnh, mặt khác khi cậu ta nghĩ đến chuyện này, dường như có một luồng ác ý ngoại lai chọc vào cậu ta, bảo cậu ta cấm được nghĩ thêm nữa.

Cô nhi viện Lệ Quang không hề âm u, mà ngược lại, khoảng sân rộng rãi, nhà cửa thấp tầng, ánh sáng chan hòa. Ngày ba mươi Tết thời tiết lại đẹp, tuy nhiều mây nhưng ít ra không lạnh, cũng chẳng mưa tuyết. Tuy nhiên Hà Hiểu Đống lại cảm thấy cô nhi viện âm u, và cảm giác rờn rợn ấy lên đến đỉnh điểm khi thấy Lưu Thiến “trở lại”.

Thi Sương Cảnh à……. Rốt cuộc nên đánh giá người này như thế nào nhỉ? Hà Hiểu Đống cho rằng mối quan hệ giữa mọi người trong cô nhi viện này khá kỳ cục. Hà Hiểu Đống chưa từng sống ở cô nhi viện khác, song thực tế hầu hết cô nhi viện đều như thế cả. Những đứa trẻ lớn đều nhạy cảm và trưởng thành sớm, mà mỗi đứa lại trưởng thành sớm theo một kiểu khác nhau. Hà Hiểu Đống cảm thấy Thi Sương Cảnh trưởng thành một cách rất lạ lùng, cậu đánh người cực kỳ tàn nhẫn, song lại giỏi che giấu. Hà Hiểu Đống từng nghĩ Thi Sương Cảnh sẽ chẳng học xong cấp ba được mà thể nào cũng phải lăn lộn xã hội, dù sao hồi cấp hai Thi Sương Cảnh đánh nhau cũng ác liệt lắm mà. Bây giờ lại nhìn thấy Thi Sương Cảnh vui vẻ tặng quà cho các em, đeo tạp dề vào bếp nấu cơm, Hà Hiểu Đống cảm thấy hết sức mâu thuẫn.

Thi Sương Cảnh và Hà Hiểu Đống hoàn toàn chẳng thân thiết. Đúng là họ ngủ chung một phòng, nhưng cả đám con trai đều ngủ chung một phòng mà. Hà Hiểu Đống nhỏ hơn Thi Sương Cảnh một tuổi song lại đi học sớm hơn Thi Sương Cảnh. Khi Thi Sương Cảnh đánh nhau với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, với lũ con trai ở trường cấp hai khác, thậm chí là trường cấp ba khác, cậu đều không dẫn theo Hà Hiểu Đống. Hà Hiểu Đống sợ Thi Sương Cảnh, mà sợ rồi thì sẽ không thích. Suy cho cùng, dù sống chung mỗi ngày cũng sẽ chẳng khiến người ta thân thiết hơn. Cô nhi viện là một tập thể nhỏ, song mỗi người lại thích giao lưu kết bạn theo cách riêng. Dường như Thi Sương Cảnh chẳng thân thiết với bất cứ ai. Tại sao?

Bình Luận (0)
Comment