Chương 115: Tế mã xuân tàm • Sớm sớm chiều chiều – 1

Lịch sử của cô nhi viện Lệ Quang khá phức tạp, nó từng là một cô nhi viện nhỏ thuộc huyện của tỉnh S. Vì ở ngay cạnh nơi giáp ranh hai tỉnh, gần quê của Lưu Thiến, nên Lưu Thiến đã lựa chọn cô nhi viện này sau khi quyết định ra ngoài tìm việc. Tuy nhiên sau khi vào làm thì bà đã đến độ tuổi nghỉ hưu của nhân viên, do đó từng có thời gian bà không thể ký hợp đồng lao động chính thức. Mãi đến khi chuyển sang khu vực ven thành phố lớn như thành phố D, trực thuộc cơ quan dân chính mới, bà mới có được hợp đồng bảo đảm.
Hà Hiểu Đống và những đứa trẻ lớn đã rời cô nhi viện Lệ Quang đều là trẻ từ cô nhi viện huyện, sau khi cô nhi viện chuyển chỗ thì đi theo đến khu Lệ Quang, cũng coi là vùng ven của thành phố D, nằm gần thủ phủ tỉnh S, điều kiện quả thực tốt hơn trước rất nhiều. Thi Sương Cảnh đến muộn, cậu vừa đến cô nhi viện không bao lâu thì cũng theo mọi người chuyển sang thành phố D. Thời gian Lưu Thiến nhận chức ngay sát thời gian Thi Sương Cảnh vào cô nhi viện, Thi Sương Cảnh là đứa trẻ đầu tiên mà Lưu Thiến đón vào cô nhi viện, Hà Hiểu Đống chỉ có thể dựa vào đó để lý giải sự quan tâm đặc biệt mà Lưu Thiến dành cho Thi Sương Cảnh.
Lũ trẻ lớn vô cùng hào hứng với việc chuyển đến thành phố D, lúc ấy trong cô nhi viện có khoảng hai lăm, hai sáu trẻ, Hà Hiểu Đống và Thi Sương Cảnh lớn hơn cậu ta một tuổi được xem là lứa nhỏ tuổi, chỉ có hai người nữa nhỏ hơn họ, hiện cũng đã rời khỏi cô nhi viện từ lâu. Nhân viên trong cô nhi viện cứ đến rồi lại đi, chẳng ai làm lâu dài. Sau khi đến khu Lệ Quang, trẻ rời đi thì nhiều và trẻ chuyển vào lại ít, một số trẻ khỏe mạnh nhanh chóng được nhận nuôi, tuổi càng nhỏ càng dễ được nhận nuôi. Hiện nay đang có sự chênh lệch độ tuổi giữa các trẻ em trong cô nhi viện Lệ Quang, có trẻ đã qua đời vì bệnh tật, hầu hết thì đều được nhận nuôi sau một năm vào cô nhi viện, bảy đứa trẻ còn lại không được ưa chuộng trên thị trường nhận con nuôi, ngoài yếu tố điều kiện cá nhân, có lẽ cũng liên quan đến chu kỳ suy thoái kinh tế.
Mặc dù lũ trẻ ăn ở với nhau hàng ngày nhưng cũng không quá hiểu về nhau. Thi Sương Cảnh chỉ biết trước kia Hà Hiểu Đống sống cùng ông bà ngoại, sau khi ông bà mất thì cậu ta được đưa vào cô nhi viện, Hà Hiểu Đống chỉ kể đến đó thôi. Hà Hiểu Đống chỉ biết bố mẹ Thi Sương Cảnh đều đã qua đời, mẹ mất trước rồi bố mất sau, sau đó hình như cậu đi lưu lạc rồi được nhặt về. Dạo mới gặp, Thi Sương Cảnh mặc quần áo sạch sẽ, nhưng da, môi và các biểu hiện sinh lý khác đều rất tệ, nói năng cũng không trôi chảy.
Hồi Thi Sương Cảnh mới lên cấp hai, cậu không tụ tập đánh bạn với đám trẻ lớn tuổi trong cô nhi viện. Chẳng rõ vì nguyên nhân gì mà có ngày Hà Hiểu Đống phát hiện, Thi Sương Cảnh và đám trẻ lớn kia đều mang thương tích trở về, sau đó Thi Sương Cảnh thường hay đi cùng nhóm đó. Sau đó nữa, Hà Hiểu Đống nghe lũ trẻ lớn lén lút bàn tán về Thi Sương Cảnh, rằng Thi Sương Cảnh đi học muộn, học cấp hai mà có thể dùng như học sinh cấp ba, vóc người cao ráo, lúc đánh nhau không hề k** r*n tiếng nào, trông lại rất ngoan ngoãn, nói chung là xài rất tốt, giỏi chịu đánh, chịu đòn, bọn họ đều thích để Thi Sương Cảnh chắn ở phía trước hoặc bọc hậu phía sau. Chẳng hiểu sao Thi Sương Cảnh chưa bao giờ tắm cùng bọn họ, nhân lúc Thi Sương Cảnh đi tắm một mình, mấy người này sẽ bịa đặt nói xấu cậu. Hà Hiểu Đống yên lặng lắng nghe, không chen miệng vào, cậu ta tự nhận mình không phải người đi chung đường với họ.
Trường tiểu học huyện không quy định nghiêm ngặt về độ tuổi nhập học, nên Hà Hiểu Đống chưa tròn sáu tuổi đã nhập học, sau đó chuyển sang khu Lệ Quang hoàn thành đủ chín năm giáo dục bắt buộc. Khi có điểm thi vào cấp ba, điểm của Hà Hiểu Đống thiếu một chút, cuối cùng cậu ta đăng ký vào một trường nghề hệ năm năm liên thông, hiện đã tốt nghiệp. Quay lại cô nhi viện, Hà Hiểu Đống hay tin Thi Sương Cảnh đang chuẩn bị thi đại học, cho dù thầy La gì đó không xuất hiện thì Hà Hiểu Đống vẫn cảm thấy vô cùng xa cách với Thi Sương Cảnh. Tại sao Thi Sương Cảnh lại muốn học đại học? Những đứa trẻ như họ —— Với thành tích như vậy, có xứng đi học đại học không? Ngay cả thi cao đẳng công lập cũng khó. Cho dù có thi đậu thì học lên cũng có ý nghĩa gì đâu?
Cứ nghĩ mãi có với chả không, tóm lại là ở trong cô nhi viện chẳng còn đứa trẻ lớn nào nữa, Thi Sương Cảnh chính là đứa trẻ lớn nhất. Hà Hiểu Đống tắm rửa xong, áo quần đều cũ nhưng giày thì cực kỳ mới và cũng cực kỳ vừa chân. Cậu ta đi đôi Air Jordan xuống bếp, muốn phụ giúp song lại sợ bẩn giày. Thi Sương Cảnh mang găng tay cao su, ngồi trên chiếc ghế xếp nhỏ, đánh vảy cá trong chiếc chậu lớn màu đỏ. Cá đã được ông Cao giết giùm, mổ ngực rạch bụng lộn ngược lại, ngâm trong nước, chiếc găng tay cao su vàng chà tới chà lui trên thân cá.
“Tối nay để em rửa bát cho.” Hà Hiểu Đống nói, “Em không biết nấu ăn nên không giúp được gì, lát nữa em sẽ bưng đồ ăn.”
“Hôm nay là giao thừa, hai ngày kế tiếp không giặt đồ được…… Hà Hiểu Đống, em đi giặt quần áo của bọn trẻ đi, phải chia ra theo màu, đồ nhạt màu giặt trước rồi mới giặt đồ sẫm màu, đồ lót và tất tạm thời chưa cần giặt. Giặt xong thì phơi luôn, OK chứ?” Thi Sương Cảnh phân công công việc, cậu thực sự không giúp được.
Hà Hiểu Đống đáp “Ừ”, đằng nào cũng có máy giặt mà. Khi về cô nhi viện cậu ta cũng thường làm mấy việc này, chỉ là không ai nhắc thì sẽ không chủ động làm.
Bọn trẻ tụ tập trong phòng sinh hoạt, sắc trời tối dần, hoàng hôm ngày giao thừa dường như đến muộn hơn trước. Thầy La ngại trẻ con ầm ĩ nên vào trong xe làm việc, Hà Hiểu Đống thấy trong xe có ánh sáng từ màn hình máy tính, cơ mà thực ra La Ái Diệu chỉ đang xem phim trong xe thôi.
6 rưỡi tối, bữa cơm tất niên được bày lên bàn.
Lưu Thiến đã lên sẵn thực đơn và mua hai bếp gas mini, Thi Sương Cảnh làm cá nướng theo hướng dẫn trên mạng, một bếp để bày cá nướng, còn một bếp thì nấu lẩu bò, ngoài ra còn có mười món nguội và món nóng. Thi Sương Cảnh nấu nướng mà mùi dầu mỡ ám hết lên người, trông ông Cao cũng hết sức vất vả, may mà có vài món hấp bà Lưu đã chuẩn bị trước khi đi, cho lên nồi hấp là được.
Mắt Thi Sương Cảnh hơi mờ, cậu liên tục chớp mắt, mệt quá đi thôi. Cậu đứng bên cạnh bàn, đang định ổn định nhịp thở rồi gọi bọn trẻ tới ăn cơm thì tạp dề bỗng dưng lỏng ra. La Ái Diệu cởi tạp dề của cậu từ đằng sau rồi ném qua một bên, ghé vào tai cậu nói: “Ra ngoài mua đồ ăn vẫn tiện hơn mà?”
“Ừ…… Không làm nữa. Lần sau thực sự không làm nữa đâu. Có mỗi hai người mà nấu nhiều thế này thì mệt chết mất.”
Qua cửa sổ, Hà Hiểu Đống chứng kiến bọn họ tương tác với nhau vô cùng thân mật, cậu ta cảm giác như bị đau mắt, bèn đứng ngoài cửa hắng giọng “E hèm”, bảo mình sẽ qua phòng sinh hoạt gọi bọn trẻ về. Thi Sương Cảnh vỗ vỗ cánh tay La Ái Diệu, ý bảo hắn nhích ra đi.
Bọn trẻ tắm xong thì háo hứng mặc quần áo mới vào ngay, đứa nào đứa nấy nom như những người tí hon mới toanh. Thi Sương Cảnh vui vẻ giới thiệu thực đơn hôm nay. Hai con cá trê mõm dài làm thành mâm cá nướng lớn, thịt bò hầm, rau trộn có dưa chuột và mộc nhĩ, món hấp chuẩn bị từ trước thì có thịt chưng bột và thịt kho cải khô, món thịt thì có lạp xưởng, dồi và thịt nguội thập cẩm. Ngoài ra còn có đậu phụ xào nồi gang, lạp xưởng xào cải ngồng, bắp cải chua ngọt và một tô canh trứng thịt bằm to bự.
Chiếc bàn tròn lớn mà họ dùng để ăn cơm là do Lưu Thiến mua lại giá rẻ từ một nhà hàng đã đóng cửa, bà bảo trong cô nhi viện ít trẻ con nên lễ Tết ăn trên bàn tròn sẽ náo nhiệt hơn. Ông Cao rót nước cho bọn trẻ, cả đám liên tục xuýt xoa trầm trồ, sáu bảy tuổi chính là độ tuổi mau mồm mau miệng nhất: Oa! Anh Tiểu Cảnh giỏi quá đi! Em phải ăn hết sạch sành sanh! Em muốn ăn cá! Em muốn ăn thịt! Nhiều thịt ghê! Em vừa xem ti vi vừa ăn được không! Xa quá không gắp được…..
Thi Sương Cảnh tuy mệt nhưng trong lòng hạnh phúc lắm. Tết năm nay tâm trạng cậu hết sức thư thái, cuối cùng cũng có thể tận hưởng bầu không khí năm mới cùng mọi người. Đi làm ngày Tết sẽ được gấp ba tiền lương tăng ca, thành ra dạo trước mỗi dịp ăn cơm tất niên, Thi Sương Cảnh chỉ nghĩ —— Cậu thực sự rất muốn kiếm được tiền lương gấp ba này, dù phải đi làm vào giao thừa cũng không sao.
Những người lớn ngồi vào chỗ, lũ trẻ không gắp được cá nướng và bò hầm, hai món nóng này đặt trên bếp gas mini cao quá, ông Cao bèn lấy một cái bát không, gắp cho mỗi đứa một ít rồi đặt ở trước mặt. Những món còn lại thì lũ trẻ giúp đỡ nhau, không gắp được thì lại nhờ người lớn gắp giùm.
Đám nhóc ríu ra ríu rít, chẳng mấy chốc đã có đứa đòi bưng bát về phòng sinh hoạt để xem ti vi. Lúc Lưu Thiến ở đây, bà không cho phép bọn nhỏ làm thế, nhưng hôm nay là giao thừa nên ông Cao vẫn cho mấy đứa về phòng, dù sao ti vi vẫn có sức hấp dẫn quá lớn, mà bọn nhỏ cũng không thấy cơm tất niên có gì đặc biệt. Đồ ăn anh Tiểu Cảnh nấu đúng là rất ngon, lũ nhóc con sẽ tích cực chạy qua chạy lại giữa phòng sinh hoạt và nhà ăn.
“Tiểu Cảnh à, con lấy đâu ra thời gian học nấu ăn thế?” Ông Cao vừa ăn vừa xuýt xoa.
Thi Sương Cảnh múc cho mình hai muôi canh trứng, trả lời rằng: “Trước kia con có học một chút từ bà Lưu, về sau dọn ra ngoài thì học trên mạng. Con chỉ làm được mấy món bình thường thôi, chứ còn món chính như thịt chưng bột thì con chịu ạ. Phật…… Thầy La toàn ăn mì suông do con nấu đấy chứ.”
Dứt lời, Thi Sương Cảnh mới nhận ra mình buột miệng tiết lộ chuyện mình và La Ái Diệu sống chung. Thực ra Lưu Thiến và ông Cao đều biết cả rồi, ông Cao thậm chí còn hiểu sai hoặc là cố tình hiểu sai, ông cho rằng thầy La và Thi Sương Cảnh thuê chung nhà. Tuy nhiên Hà Hiểu Đống đâu có biết. Thi Sương Cảnh vô thức nhìn về phía Hà Hiểu Đống.
La Ái Diệu ung dung nói: “Thi thoảng em ấy chỉ cho tôi ăn hai món rồi xua đi luôn. Hai người, hai món, không kén chọn được.”
Ông Cao dùng bát che miệng cười, Hà Hiểu Đống ăn hơi gượng gạo, phát hiện Thi Sương Cảnh đang nhìn mình, cậu ta lúng túng bảo: “Ngon, ngon ạ. Biết nấu là đã giỏi lắm rồi. Em chỉ biết nấu mì gói thôi. Món cá nướng này rất xịn, rất xịn.”
Đậu Tương ngồi cạnh Thi Sương Cảnh, là đứa trẻ duy nhất trên bàn không bưng bát chạy vào phòng sinh hoạt. Thi Sương Cảnh thường hay gắp thức ăn vào bát con bé, món gì Đậu Tương cũng ăn, đúng là một cô bé quá sức đáng yêu. Một mắt của con bé bị lác vào trong nghiêm trọng, từ năm ngoái nó bắt đầu đeo kính trị lác, đeo vào rồi là không tháo ra được. Tính tình Đậu Tương vô cùng vui tươi, phản ứng khá là chậm chạp, vô tư, thích bám lấy Thi Sương Cảnh.
Những người lớn trò chuyện câu được câu không.
Ông Cao: “Tối nay dọn dẹp xong ông sẽ về nhà, món thịt bò này ngon quá, ông gói một ít mang về được không, ngay mai khỏi cần nấu ăn nữa.”
Thi Sương Cảnh chừa cho ông Cao nửa nồi, một nồi thịt bò này tận mấy cân cơ mà. Ông Cao vừa cười vừa từ chối, bảo sao không có thể lấy toàn bộ về được, người nhà ông cũng không ăn hết nhiều thế.
Thi thoảng La Ái Diệu lại gắp thức ăn từ trong bát của Thi Sương Cảnh, hành động này ấu trĩ đến mức buồn cười, thực chất là La Ái Diệu lười chọn món, ăn uống vốn chỉ là hành động xã giao thôi, trọng điểm không phải ở việc ăn uống. Tết chán quá, La Ái Diệu nghĩ.
Cơ mà, chán còn đỡ hơn là bận! La Ái Diệu hận nhất là pháp hội đèn hoa sen cầu phúc vào mùng một Tết, thông thường sẽ phải bận rộn từ đêm giao thừa, mới hừng đông đã bắt đầu bày hoa quả và đồ chay, làm nghi thức trong chùa trước, trời vừa sáng là mở cửa chùa hoặc di chuyển ra ngoài sân, nghênh đón vương công quý tộc, vua quan quân thần. Xét theo định nghĩa bây giờ thì những pháp hội này đều là dịch vụ chứ hoàn toàn chẳng phải tín ngưỡng, bọn họ đến để đòi hỏi thứ này thứ kia, cầu xin bình an, phú quý, khỏe mạnh, hạnh phúc. Người chủ trì những pháp hội cầu phúc này thường không phải Phật Tử mà là tăng lữ, pháp sư loài người, Bất Không chỉ yêu cầu La Ái Diệu phải có mặt thôi. Tuy chỉ góp mặt song cũng mất cả một đêm và cả một ngày, La Ái Diệu diễn cùng tất cả con người, diễn một vở kịch năm mới về sự thành tâm giả dối và ban phúc giả dối.
Càng ngày La Ái Diệu càng nhớ về bản thân của ngàn năm trước, hắn thường xuyên so sánh, cứ như mắc chứng OCD vậy. Có lúc La Ái Diệu cảm thấy, thứ gì đó có thể gọi là “tình cảm” thực ra đã được ấp nở chậm rãi trong sự khép kín suốt ngàn năm ấy. Trong hai mươi chín năm đầu đời, hắn không đánh giá việc mình làm là tốt hay xấu, thậm chí hắn rất mực trong sáng, chỉ chuyên tâm ngộ kinh, song những gì hắn ngộ ra đều bị phủ định hoàn toàn, nơi hắn đến đều là chốn không người, hai bên mờ mịt, rất đỗi sạch sẽ. Tất cả sự yêu ghét đều là phán đoán lại khi hồi tưởng về giai đoạn này. La Ái Diệu cảm thấy bản thân mình ở giai đoạn hiện tại còn rất có nhân tính. Đúng là kỳ diệu.
Thi Sương Cảnh phát hiện La Ái Diệu ăn cơm rất dửng dưng, đôi lúc còn muốn chọc ghẹo cậu, cậu thấy buồn cười, hai người nhìn nhau, cậu nhoẻn miệng hỏi: “Anh đối xử với cơm tất niên em nấu như thế đấy hả?”
La Ái Diệu chìa cái bát cạn đáy ra, “Tôi ăn hết rồi mà.”
“Vậy anh còn muốn em phải khen anh giống như khen Đậu Tương à?”
“Đậu Tương, chúc mừng năm mới nhé.”
La Ái Diệu rút ra một bao lì xì từ túi quần tây, vòng qua phía sau Thi Sương Cảnh, gọi Đậu Tương. Đậu Tương vươn bàn tay nhỏ nhận lấy lì xì rồi mở ra ngay, con bé cất tiếng trầm trồ thật to.
La Ái Diệu ngồi thẳng người lại, “Em khen đi.”
Thi Sương Cảnh nói: “Thầy La, anh lạ quá nha. Sao hôm nay anh tốt thế?”
Rõ ràng em mải làm việc, bỏ mặc anh cả ngày mà.
Thái độ này, sự chuyển ngoặt này, cứ như thể mùa xuân đã ghé thăm vào hôm nay vậy.