Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 116

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 116: Tế mã xuân tàm • Sớm sớm chiều chiều – 2

Thầy La hôm nay quả thực tốt ơi là tốt. Hắn tặng lì xì cho toàn bộ đám trẻ, cả trẻ nhỏ lẫn trẻ lớn. Ban đầu Hà Hiểu Đống nhất quyết không nhận, có thân quen gì đâu, sao có thể nhận bừa lì xì của người ta được, cứ như mắc nợ ân tình vậy.

Thi Sương Cảnh bảo: “Cứ nhận đi, lỡ sau này cần tiền gấp thì sao.”

Hà Hiểu Đống nhận lấy, nói với La Ái Diệu vài câu chúc Tết sáo rỗng nhạt nhẽo. Cậu ta siết chặt bao lì xì hồi lâu rồi mới hỏi Thi Sương Cảnh: “Anh có lì xì không?”

“Có chứ.” Thi Sương Cảnh để lộ một góc lì xì trong túi cho Hà Hiểu Đống thấy.

Hà Hiểu Đống rất muốn hỏi: Nếu anh là em, em bảo anh nhận lì xì của một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ để sau này dùng khi cấp bách, thì anh có nhận không? Hà Hiểu Đống không biết câu trả lời của Thi Sương Cảnh. Tiền rất quan trọng, không có tiền thì không có thể diện. Bây giờ bàn chuyện thể diện hình như hơi buồn cười, Thi Sương Cảnh nói đúng thật, hơn nữa bọn họ đều cần tiền.

Hà Hiểu Đống càng muốn hỏi rằng: Tại sao anh có thể thoải mái nhận tiền? Mặc dù mọi người hay đùa trên mạng rằng “Có phú bà nào ngó ngàng đến tôi không”, nhưng Thi Sương Cảnh, đã lâu không gặp, anh quen biết “Thầy La” ở đâu? Anh ta là ai? Chưa từng thấy anh đối xử với ai giống như vậy.

Hà Hiểu Đống cảm giác mình giống như người họ hàng nghèo khó của Thi Sương Cảnh, người thân của mình sống tốt thì đáng ra nên mừng cho người ta, tuy nhiên trong lòng vẫn không khỏi ghen tị, lúc nhận lì xì tất nhiên rất vui, nhưng quay lưng đi lại oán trách bản thân mình vô dụng. Hà Hiểu Đống cảm giác mình còn giống nhân vật khác nữa, cơ mà bây giờ cậu ta chưa nghĩ ra.

Thi Sương Cảnh thì hoàn toàn chẳng nghĩ nhiều tới vậy. Cậu đã quên ban đầu mình thận trọng cỡ nào trước 1.000 tệ của La Ái Diệu, thậm chí còn muốn tính 2 tệ một bài hát để bù lại khoản vay này, hiện tại cậu chỉ nhớ lòng mình đã quẫn bách tới mức nào khi không có tiền cứu mèo.

La Ái Diệu âm thầm lắng nghe hết thảy. Hắn không phải thần của Jesus Christ để mà có thể tự phán đoán ai có tội, ai vô tội, ai nhận tội, ai chuộc tội. Phật vốn có sự lạnh nhạt trời sinh đối với thất tình lục dục, luôn dùng góc nhìn từ trên cao —— Ta biết hết, nhưng ta không can thiệp, ta khuyên ngươi thành không. Chỉ có dùng góc nhìn của con người mới là thích hợp nhất, các ngươi đều có lý, đây chính là trưởng thành, nhận lấy, mất đi, hồ đồ sống hết một đời, các ngươi không cần dừng lại, dù sao cái mới cũng sẽ lấn át cái cũ, quan trọng là để dòng thời gian chảy trôi. (Thành không: tức là đạt đến tính “Không”, dẹp bỏ mọi h*m m**n, không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì.)

Mỗi trẻ nhỏ được lì xì 500 tệ, mỗi trẻ lớn được lì xì 2.000 tệ, đối xử bình đẳng như nhau, Thi Sương Cảnh không nhận được nhiều hơn Hà Hiểu Đống. Mà bất ngờ là, Thi Sương Cảnh cũng chuẩn bị tiền lì xì cho bọn trẻ, cũng cho mỗi đứa 500 tệ.

“Mấy đứa phải giữ tiền cẩn thận, đừng tiêu lung tung đấy nhé!” Ông Cao thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà. Thấy bọn nhỏ mang tiền ra vò tới vò lui, lộn qua lộn lại, ông bèn nhắc nhở.

Đậu Tương hỏi Thi Sương Cảnh là nó có thể mua một chiếc điện thoại không? Thi Sương Cảnh đáp rằng em còn nhỏ lắm, bây giờ dùng điện thoại vẫn quá sớm. Chẳng bao lâu nữa lũ trẻ sẽ lên tiểu học, hoặc có đứa đã học lớp 1 rồi. Vài đứa không biết giữ tiền, vài đứa thì quá tằn tiện, nhưng dù sao cũng cho chúng một chút hi vọng —— Lúc Lưu Thiến ở đây, hàng năm bà cũng lì xì mỗi đứa 50 tệ. Giờ chúng vẫn chưa có khái niệm về 50 và 500, song chẳng mấy chốc chúng sẽ biết thôi.

Rất vui, nhưng mà mệt chết đi được.

Đây là suy nghĩ của Thi Sương Cảnh về Tết năm nay.

Làm việc nhiều thì cơ thể sẽ mệt mỏi, tâm lý cũng không nhẹ nhõm. Thi Sương Cảnh cứ luôn suy nghĩ vu vơ. Trước kia cậu chỉ có thể nhìn thấy chính mình và cuộc sống của mình, bây giờ cậu hơi dư thừa sức lực, muốn chăm lo cho cả người khác, song áp lực mơ hồ về đạo đức và giáo dục lại khiến cậu khó lòng làm ngơ.

Làm người lớn khó quá. Nghĩ ngợi nhiều như vậy mà chỉ làm được rất ít. Cùng lắm chỉ có thể ấp ủ hi vọng, mong sao mọi người có thể đi tới nơi tốt đẹp hơn.

Nhân lúc không ai chú ý, cậu lén hỏi La Ái Diệu: “Anh phát lì xì cho lũ trẻ, bọn nó sẽ không nợ gì anh chứ?”

“Em lật lì xì lại xem tôi viết gì.”

Thi Sương Cảnh lấy bao lì xì của mình ra, phát hiện La Ái Diệu viết là “Người tặng quà: Nhà Thi Sương Cảnh kính chúc”.

“Ồ, thế này thành ra em tặng hai lần à.” Thi Sương Cảnh cảm thán.

“Muốn tặng thì tặng thôi.” La Ái Diệu điềm nhiên đáp.

Ăn tối xong, mọi người tập trung trong phòng sinh hoạt xem Xuân Vãn. Trong tủ lạnh có vỏ sủi cảo làm sẵn, Thi Sương Cảnh trộn nhân để 8 giờ làm sủi cảo, gói xong là ăn luôn. Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đó, cậu gọi điện cho Lưu Thiến, muốn báo cho bà biết tình hình của lũ trẻ, rằng cậu chăm sóc lũ trẻ rất tốt, bà khỏi cần lo.

Gọi cuộc đầu tiên, thời gian chờ qua đi mà chẳng ai bắt máy.

Chắc Lưu Thiến đang bận hoặc không cầm điện thoại chăng? 20 phút sau, Thi Sương Cảnh lại gọi lần nữa, lần này Lưu Thiến bắt máy, nhưng bà chỉ đáp liến thoắng là không tiện nghe máy, lát nữa sẽ gọi lại sau. Thi Sương Cảnh nắm chặt điện thoại, lần đầu tiên cậu nghe giọng bà Lưu như vậy, mới nghe thì có vẻ chán ghét, nhưng thực chất là hoảng loạn mất khống chế. Bà bị sao thế?

Bên phía La Ái Diệu cũng không yên ổn, Thi Sương Cảnh thấy hắn lại ra ngoài nghe điện thoại. Hành lang cô nhi viện buổi đêm tựa như một dải cát màu vàng sẫm có thể tiêu tan bất cứ lúc nào, La Ái Diệu nói chuyện phả ra làn hơi trắng, mờ nhòe cùng ánh đèn tạo thành bão cát và sương trắng trong bức tranh cát. Âm thanh trong ti vi vang ầm ĩ, trong khu công nghiệp cấm bắn pháo hoa, trong phòng và ngoài phòng, huyên náo và tĩnh lặng, không có ranh giỡi rõ ràng, sự vật cứ thế dung hòa bừa bãi, tựa như có thể chạm vào sự chuyển giao giữa cỏ mùa đông và cỏ mùa xuân.

9 giờ, Thi Sương Cảnh mang nguyên liệu và nhân sủi cảo tới, dọn sạch chiếc bàn lớn trong phòng sinh hoạt, dạy đám nhóc cùng nhau làm sủi cảo. Hà Hiểu Đống không muốn tham gia nên lên lầu nghỉ ngơi trước. Thi Sương Cảnh đang dạy bọn nó cách nặn vỏ sủi cảo thì Lưu Thiến đã gọi lại, lần này bà gọi video.

Cậu phủi bột trên tay rồi bắt máy. Ở bên kia, Lưu Thiến che một bên mặt, phía sau là bức tường trắng xóa, bà bảo: “Bà đang ở cục cảnh sát…… Tiểu Cảnh à, trong cô nhi viện vẫn ổn chứ?”

“Sao bà lại ở cục cảnh sát?!” Thi Sương Cảnh hốt hoảng, “Sao bà che mặt thế kia? Mặt bà bị sao vậy?”

Lưu Thiến hơi dịch tay ra, toàn bộ mặt dưới bên trái đều sưng tấy, khóe miệng rách da, vết thương mới thậm chí còn chưa kịp chuyển sang màu đen, chỗ bị sưng nóng ran.

“Bà mua vé tàu sáng mai rồi, ngày mai bà sẽ về cô nhi viện.” Lưu Thiến vừa nói vừa vén lọn tóc rối bù, nghẹn ngào ứa lệ, bà không muốn nói nhiều, cứ dụi mắt mãi.

Khi nhìn bàn tay Lưu Thiến qua video, Thi Sương Cảnh mới nhận ra bà đã già lắm rồi, bà lớn tuổi như vậy mà vẫn phải chịu đòn. Cậu cố nén nước mắt, bảo rằng bây giờ bọn trẻ chuẩn bị làm sủi cảo, rồi cho bà xem bọn trẻ. Camera trước chuyển sang camera sau, cậu bảo mấy đứa nói “Chúc mừng năm mới” với bà. Cậu giới thiệu nhân sủi cảo có cải thảo, nấm hương, thịt heo, rau hẹ và trứng gà; chương trình Xuân Vãn đang phát tiết mục múa truyền thống, các cô gái yểu điệu thướt tha, đứng thẳng xoạc chân tựa những cây trâm ngọc; camera còn quay cả quần áo mới, giày mới, đồ chơi mới của bọn trẻ.

Lưu Thiến bảo cậu bật loa ngoài, bà nói: “Ngày mai bà về nha, các con phải nghe lời anh Tiểu Cảnh đấy, ngoan ngoãn đi ngủ, buổi tối đừng chạy lung tung, cẩn thận bị Niên Thú bắt mất…… Các con phải cảm ơn anh Tiểu Cảnh nghe chưa……”

(Niên thú là quái thú trong truyền thuyết Trung Hoa, tương truyền nó xuất hiện vào giao thừa năm mới để ăn thịt người và gia súc, cho nên vào dịp đầu năm người dân mới có phong tục đốt pháo, thắp nến, mặc đồ và trang trí giấy đỏ để xua đuổi Niên thú.)

Thi Sương Cảnh vốn định tìm một góc tiếp tục trò chuyện với Lưu Thiến, tuy nhiên Lưu Thiến bảo bà đang ở cục cảnh sát nên không tiện nói nhiều, rồi bỗng nhiên trong loa có tiếng đàn ông chửi rửa, Lưu Thiến nhắm mắt bịt tai, sau đó tắt video.

Thi Sương Cảnh ngồi thừ người trên ghế gỗ, cứ như bị rút mất một nửa sức lực. Lúc đi vào cửa La Ái Diệu đã tắt điện thoại, sắc mặt hắn cũng rất khó coi. Hai người chạm mắt nhau, Thi Sương Cảnh lại đứng lên, giục La Ái Diệu đi ra ngoài.

“Bà Lưu bị đánh.”

“Vậy à —— Đúng là một khởi đầu tồi tệ cho năm mới.”

“Em cứ tưởng là bọn em đã cùng nhau trải qua những chuyện……” Thi Sương Cảnh dừng một thoáng, cân nhắc lựa từ, “……Thì bà ấy sẽ được che chở. Nhưng vì sao bà ấy vẫn phải chịu khổ?”

“Chúng sinh đều đang chịu khổ, đây là điều không thể nào tránh khỏi.” La Ái Diệu nói, “Em nhắc tới “che chở”, lẽ nào em không biết tất cả đều có cái giá của nó? Cái giá phải trả và công lao của bà ấy trước kia không đủ để xóa bỏ mọi đau khổ mà bà ấy phải chịu trong cõi đời này.”

La Ái Diệu có hơi bực mình, song hắn biết đây không phải là lỗi của Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh chỉ ngây thơ mà thôi. Thi Sương Cảnh cảm thấy mình rất hạnh phúc, nhưng vì có nhiều người đang chịu khổ nên cậu muốn La Ái Diệu can thiệp vào —— Vì sao chứ? La Ái Diệu không tới để bảo vệ công lý cho nhân gian này. Con người có pháp tắc của con người, ngay cả như việc hắn dây dưa với Thi Sương Cảnh cũng là xuất phát từ sự tất yếu huyền diệu nào đó, còn những kẻ khác tại sao lại tìm tới hắn cơ chứ.

Lòng Thi Sương Cảnh rất rối bời, cậu muốn đổi chủ đề, “Vừa nãy ai gọi cho anh thế? Sao anh lại tắt máy?”

“Liễu Văn Bân cầu xin tôi đi tìm vợ con ông ta, thương gia mua hụt tượng Phật trong hội đấu giá lúc trước đã mò tới nhà ông ta, vợ con ông ta bị kẻ nọ đưa ra ngoài, bấy giờ Liễu Văn Bân mới phát hiện điều bất thường. Thương gia kia muốn bức tượng Phật của tôi, tôi bảo Liễu Văn Bân bán cho kẻ đó nhưng Liễu Văn Bân lại không chịu.” Nói đoạn, La Ái Diệu lùi về sau, vuốt tóc rủ trên trán, vô cùng phiền muộn, “Tại sao tôi lại khiến con người có ảo giác như thế —— Rằng tôi tới để thực hiện nguyện vọng của con người, rằng tôi rất dễ thỏa hiệp. Trong chùa có biết bao kim thân mặt mũi từ bi, cầu xin họ là được rồi, cần gì van nài một Phật Tử Mật giáo chưa niết bàn như tôi?”

“Nhưng người khác đã cầu xin anh giúp đỡ…… Nếu anh có thể giúp, nếu bọn họ sẵn sàng trả cái giá đắt, anh cũng có thể giúp họ một lần mà?”

La Ái Diệu như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, hắn lắc đầu, không muốn nói nhiều nữa, nói huỵch toẹt ra thì nhất định sẽ gây tổn thương. Thế nhưng Thi Sương Cảnh lại ghé sát vào, gặng hỏi thêm một lần về đáp án không nên nghe. Cậu đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, La Ái Diệu giận tái mặt, hắn biết thanh niên trên lầu đang nghe trộm, bèn hạ giọng: “Em có biết vì sao tôi lại ăn con người không?”

“Người ta luôn xem nhẹ chuyện “ước nguyện”. Họ có thể cầu nguyện trước các vị Phật đã hóa thành hư vô, tự an ủi chính mình hoặc dùng cái giá nhỏ nhoi để đổi lấy bước tiến nhỏ nhoi. Bọn họ tìm tới tôi, tôi là cỗ máy nguyện lực mạnh nhất ở hiện thế, con người cầu nguyện với tôi, cứ như thề thốt với tôi thì ước nguyện của họ sẽ trở thành “nhân”, và tôi sẽ dẫn dắt họ đạt được “quả” —— Mà điều đó lại cần họ dùng cả đời để trả. Quá nhiều kẻ đạt được “quả” rồi thì quên mất rằng phải dùng cả đời mình để tu hành, giữ nghiêm giới luật của tôi.”

“Những kẻ phá vỡ lời thề, không thể thực hiện lời thề mà vẫn đòi hỏi cưỡng cầu, tôi sẽ lấy đi tính mạng của chúng trước kỳ hạn.”

Khoảng cách giữa hai người gần đến thế, trái tim dán trái tim, quan hệ mập mờ đến thế, song lời nói ra lại giống như đột ngột rút một con dao găm giữa đêm giá rét, con dao găm ấy lạnh lẽo lướt qua bên gáy Thi Sương Cảnh.

“Em không cần phải lo về lời thề hay cái giá của em, những điều ấy không áp dụng với em.” La Ái Diệu hỏi, “Chúng ta vẫn về nhà đón Tết chứ?”

“Chắc đêm nay em vẫn phải ở cùng bọn trẻ, ngày mai bà Lưu mới về, em còn phải bàn giao.” Thi Sương Cảnh lùi về sau một bước, “Em hiểu ý của anh, cứ xem như em chưa nói mấy lời ban nãy.”

“Sáng mai em qua đây thì cũng vậy thôi mà.”

“Nếu đêm nay em về nhà, chúng ta đừng làm có được không?”

“Ngày đầu tiên của năm mới mà đã ra điều kiện rồi ư?”

Sống lưng Thi Sương Cảnh vẫn lạnh toát. Cậu thậm chí thống hận bản thân mình đã sợ hãi La Ái Diệu, nhưng cậu hoàn toàn không kiểm soát được. Cậu bông đùa một cách hết sức gượng gạo: “Anh từ chối giúp tài xế Liễu là để lên giường với em vào giao thừa đấy à.”

“Ừ. Tôi biết là em không muốn, cũng biết lòng em hiện tại rất khó chịu, nhưng tôi vẫn phải nói rằng, đúng vậy.” La Ái Diệu nói, “Đây là điều em đã hứa và tôi đã chấp nhận, cho nên tôi không muốn em nuốt lời.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Thân phận phi nhân loại của anh Phật Tử…… Tiểu Cảnh à, cậu không thể đang nói giữa chừng mà quên mất luôn đấy nhé……

Bình Luận (0)
Comment