Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 117

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 117: Tế mã xuân tàm • Sớm sớm chiều chiều – 3

Nghĩ đến vết thương trên mặt Lưu Thiến; nghĩ đến cô nhi viện tắt đèn rồi đóng cửa giống như đèn quảng cáo ở trạm xe buýt tắt phụt, ngay cả bức áp phích cũng tối om; nghĩ đến Quỷ Tử Mẫu Thần phải chịu trách nhiệm thay những con người không tận chức tận trách trong đêm giao thừa tĩnh mịch; nghĩ đến những hàng cây cao, những tòa nhà thấp lướt qua bên cạnh…… Chiếc túi nylon trên tay vang tiếng loạt soạt, trong phòng tắm mờ mịt hơi nóng, Thi Sương Cảnh sấy khô tóc, xé mở bọc hàng.

Tưởng tượng là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Thi Sương Cảnh vẫn luôn là kiểu người như thế, quá sức nhạt nhẽo, chắc biết xụ mặt ra cho ai xem nữa. Không phải với ai cậu cũng có thể sắm vai người thân thiện, cậu không giả vờ được, thân thiện là thân thiện thật, mà lạnh nhạt cũng là lạnh nhạt thật. Cậu lau hơi nước bám trên gương, xoay nửa người lại, thắt nút sau của bộ đồ lót gợi cảm. Mấy cọng dây, mấy mảnh vải, mặc vào quả nhiên rất đỗi ngốc nghếch, khác hẳn trong tưởng tượng.

Thi Sương Cảnh thậm chí còn nhướn người về trước gương, chỉnh lại mớ dây buộc. Màu đỏ diêm dúa bao bọc vùng đầu vú, chỗ này của người bình thường hẳn sẽ nhô lên núm nho nhỏ, song q**ng v* của cậu lại mềm mại thụt xuống. Bác sĩ giải thích với Lưu Thiến rằng: Sư lưỡng tính của cậu phát triển vừa rõ ràng vừa mơ hồ, cũng chẳng biết là sẽ trưởng thành như thế nào.

Buộc nút sau gáy. Mặc áo hoodie. Rời khỏi phòng tắm.

Lũ trẻ ở lầu dưới đã ùa ra rồi, thời gian chuyển giao năm mới, tuy khu công nghiệp cấm bắn pháo hoa nhưng không hề cấm chơi các loại pháo đốt khác. Không được chọn cuộn pháo dài như roi, nhưng tháo ra từng viên rồi châm nổ cũng có cái thú riêng. Những ống pháo bông cầm tay rực rỡ đủ màu, bắn lên bùm bùm sáng lóa, có lúc còn vút tới tận lầu bốn. Ngoài rèm cửa sổ chợt lóe lên muôn đốm sáng lấp lánh, hệt như ném hạt đậu vung vãi khắp nơi.

Điện thoại hiển thị 11 giờ 18 phút, Thi Sương Cảnh bò lên giường bằng cả tay lẫn chân.

La Ái Diệu dùng ngón tay kéo cổ áo hoodie của cậu xuống, “Em mặc thật cơ đấy.”

“Hệt như không mặc vậy.” Thi Sương Cảnh tự đánh giá.

Cậu nhanh chóng chui vào trong chăn. Cậu không mặc quần, tắm xong, hơi ấm còn vương trên da dẻ, gặp không khí lại lạnh đi, nhiệt độ trong phòng điều hòa dù có nóng đến mấy thì cũng chẳng thể nóng như cơ thể.

Đến lượt La Ái Diệu vào phòng tắm. Thi Sương Cảnh nằm lên gối, cơn buồn ngủ bao trùm lấy cậu, hóa thành một tấm chăn mềm, dụ dỗ cậu chìm vào giấc ngủ. Tết năm ngoái cho người ta ấn tượng đỏ rực, mà năm nay lại là màu xanh thẳm, như tơ như lụa, như mây như mưa. Đến khi choàng tỉnh, màn đêm lặng thinh, La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh nằm quay mặt vào nhau, đèn ngủ đã tắt từ lâu, ắt hẳn cũng đã qua 0 giờ. Thi Sương Cảnh ngủ say đến nỗi toàn thân rã rời, biếng nhác, vô thức ghé sát lại gần hơn, đôi chân dài đan vào nhau. Cậu sực nhận ra mấy cọng dây dưới h* th*n đã bị gỡ ra, hình như đồ trong áo hoodie cũng biến mất rồi.

Bọn họ không l*m t*nh, toàn thân Thi Sương Cảnh khoan khoái, nhẹ nhàng, La Ái Diệu thấy cậu ngủ thì cũng không đánh thức. Trong mơ, La Ái Diệu trông sáng sủa và nghiêm nghị biết bao, Thi Sương Cảnh thích nhất là đường tiếp nối giữa ánh sáng và bóng tối từ hốc mắt đến sống mũi hắn. Cậu vươn tay, âm thầm luồn vào trong áo ngủ của La Ái Diệu, gãi nhẹ vào mạn sườn và bên hông hắn. Đêm khuya yên ắng, Thi Sương Cảnh nín thở, mò tay xuống chút nữa, mân mê đường nhân ngư tựa như thung lũng của hắn, rồi lại xuống chút nữa, thậm chí muốn sờ đến cả phần lông.

Bấy giờ, La Ái Diệu mới thở dài bất đắc dĩ, “Tôi quả thực chẳng hiểu em muốn làm gì nữa. Nghĩ tới việc về nhà phải l*m t*nh thì em không vui. Nhưng để em ngủ thì em lại đánh thức tôi dậy?”

“Phật Tử, năm mới vui vẻ. Phật Tử, vạn sự như ý. Phật Tử, tiến bước thăng hoa.” Thi Sương Cảnh nói, “Bây giờ chúng ta làm vẫn kịp đó. Đã bảo năm mới phải làm mà.”

Dứt lời, Thi Sương Cảnh lại chui vào trong chăn, cởi phăng áo hoodie, để lộ cơ thể tr*n tr**. Cậu dùng hai tay kéo quần ngủ của La Ái Diệu xuống, La Ái Diệu không mặc q**n l*t, d**ng v*t cũng đang say ngủ chưa tỉnh. Thi Sương Cảnh nằm sấp trong chăn, một tay v**t v* d**ng v*t La Ái Diệu, muốn khiến nó cứng lên một chút rồi l**m.

Bàn tay trong chăn của La Ái Diệu chạm vào cái đầu xù xù của Thi Sương Cảnh, hắn bèn v**t v* mái tóc cậu, rồi trượt xuống theo đường cong sườn mặt, ngón trỏ cong lên, ngoắc lấy cằm Thi Sương Cảnh, trêu đùa cậu.

Giọng La Ái Diệu vang lên cách ngoài tấm chăn, Thi Sương Cảnh vừa nghe vừa tự bổ sung lời hắn nói: “Cún tham lam, nhất định phải chờ tôi thể hiện thành ý trước thì em mới tỏ thái độ tốt với tôi. Lúc tôi muốn em nói vài lời ngon ngọt dỗ dành tôi, em lại chăm chăm lo cho cái mạng nhỏ của mình. Đâu có công bằng nhỉ?”

La Ái Diệu vừa hỏi vặn vừa nhéo cằm Thi Sương Cảnh, thi thoảng còn trượt lên trên, x** n*n tai cậu.

Thi Sương Cảnh vừa mới tỉnh, đầu óc không thể xử lý bất cứ lời nói nào, nên cậu cũng mặc kệ. Trong chăn không khí bí bách, cậu vén chăn lên nhưng La Ái Diệu đã chặn lại từ đầu bên này. Hết cách, cậu đành đổi phương hướng, xốc chăn từ bên kia, ló đầu ra hít thở. Cậu tiện tay bật đèn đầu giường, bấy giờ mới thực sự thấy rõ vẻ mặt của La Ái Diệu.

Kỳ thực vẻ mặt hắn chẳng có gì bất thường cả, vẫn là dáng vẻ quen thuộc, chờ đợi Thi Sương Cảnh bò trở về. Tuy nhiên đêm giao thừa này như thể vượt qua một năm quá khứ vô cùng tồi tệ, muốn gột rửa mọi điều tiêu cực của mười năm vận hạn, cảm nhận cơn run rẩy vô thức vào khoảnh khắc chào đón năm mới.

Bộ đồ lót dây gợi cảm màu đỏ dưới đất hoàn toàn chẳng gợi cảm gì cả, lúc Thi Sương Cảnh ngủ La Ái Diệu đã vén áo hoodie của cậu lên, ngắm nhìn thứ mà Thi Sương Cảnh gọi là quà năm mới của hắn. Quả nhiên hắn không thích. Hắn bắt đầu cảm thấy bất mãn với mức độ sâu sắc của mối quan hệ này. Những thứ hời hợt bề ngoài, a dua theo người, bắt chước không đến nơi đến chốn…… La Ái Diệu ngẫm nghĩ rồi tự nhủ, hà tất phải làm khó một người phàm tục?

Nếu thực sự yêu một người khác sâu như biển cả, sâu như lịch sử, La Ái Diệu sẽ bi thương gấp bội như thể soi gương nhìn chính mình. Ngặt nỗi tiềm năng của Thi Sương Cảnh chỉ đến mức này thôi. Cậu là một linh hồn mới không có kiếp trước, kể ra thì La Ái Diệu thực chất cũng là một linh hồn mới, chẳng qua hắn có người dẫn dắt, còn Thi Sương Cảnh thì sống trong thế tục. La Ái Diệu sẽ trở thành người dẫn dắt Thi Sương Cảnh ư? Thế thì ngộ tính của em ở đâu? Lý do để tôi dốc lòng như vậy là gì? La Ái Diệu không thể không nghĩ tới những vấn đề này.

Lòng càng lúc càng nóng như lửa đốt, song tay La Ái Diệu chỉ lần tìm nút thắt dây, dây buộc thế nào thì cởi ra thế ấy. Có lẽ sinh mệnh sớm sớm chiều chiều tựa như lật giấy này chỉ là một khúc ca ngắn ngủi. Không phải La Ái Diệu đang chờ đợi bất cứ đồng loại nào. Cũng giống như việc chẳng thể hiểu nổi người phàm tục, kỳ thực niết bàn cũng xa càng thêm xa. Trong mắt La Ái Diệu, đó chính là sự tiêu tán khốc liệt nhất, là cái chết. Vậy trước khi rời đi, còn có sứ mệnh nào chưa hoàn thành không? Hết cách rồi, đành phải bắt đầu xem xét tất cả thôi.

Thi Sương Cảnh dang tay ôm lấy La Ái Diệu, ngồi cưỡi trên người hắn, một tay chống lên đầu giường, người cúi đầu, kẻ ngẩng đầu.

Đức Chúa phán rằng “Phải có ánh sáng”. Ngươi có biết một thanh niên chịu tổn thương từ nhỏ lại sẵn lòng dang vòng tay ôm, nghĩa là gì không? Ngươi có biết một thân thể dị dạng lại chịu lấy lòng như thế, nghĩa là gì không? Ngươi có biết một trái tim khép kín lại bất chấp rút đi lớp vảy giáp, nghĩa là gì không? Ngươi có biết những lời vốn chẳng cần nói ra mà lại muốn thốt ra khỏi miệng, thì sẽ phải gánh chịu cái giá gì không? Nghĩa là cậu ấy cho phép ngươi dùng lưỡi dao sắc bén nhất khắc lên phần thịt mềm mà cậu ấy đã bảo vệ suốt bao năm, khắc ghi sự tồn tại của ngươi, khắc ghi sự thành kính của cậu ấy, rồi cuối cùng cậu ấy sẽ thu lại vảy lông, giấu kỹ máu chảy.

Hai người ngã xuống, máu chảy năm bước, thiên hạ tang tóc. Một phép vay mượn vụng về. Tang tóc là tuyết rơi phía chân trời, máy chảy là sau năm bước hết thảy lại như thường, ngã xuống là có trước có sau, đôi ta chẳng thấy, chết có ý nghĩa. Tất Đạt Đa cũng có kiếp trước và kiếp sau. La Ái Diệu dồn hết mọi suy nghĩ vào trong thời khắc này, ngày mai sau khi mặt trời mọc, hắn sẽ không nghĩ ngợi nữa. Đi theo duyên phận, đến theo nhân quả.

*

Thi Sương Cảnh sợ cũng sợ mà yêu cũng yêu. Năm mới thỏa sức tận tình, bị túm lấy đè dưới thân, lăn qua lộn lại đùa bỡn, còn chưa kịp lót chăn thì đã b*n r* khắp giường. Mùng một đầu năm kiêng tắm, họ làm đến khi chân trời hửng sáng thì mới vo chăn ga thành cục, nhét vào máy giặt, làm như chưa từng có gì xảy ra.

Đêm nay, hiếm khi người cậu mới lưu lại rất nhiều vết thương, lần đầu tiên La Ái Diệu l*m t*nh mạnh bạo đến vậy. Tất cả vết cắn và dấu tay lớn nhỏ đều hằn sâu lõm vào trong da thịt, toàn thân cậu chẳng có lấy một miếng thịt lành lặn. Mặt trong đùi, chỗ gần *m đ** cũng bị răng cắn rách.

Về sau, mỗi khi nằm mơ, Thi Sương Cảnh đều sẽ nhớ lại đêm nay, vô số cái miệng há ra gặm cậu, ăn cậu, thế mà cậu lại còn cười ngây ngô. Trong đêm tối, theo cơn đau tăng dần, dường như bầu không khí màu lam ấy lại nhuốm sắc đỏ rực rỡ của năm mới. Đến sáng, La Ái Diệu chọn chữa trị một vài chỗ, để lại nhiều vết tích hơn là cảm giác đau.

Nếu Thi Sương Cảnh mà vén tay áo ở cô nhi viện thì người ngoài sẽ thấy gốc bàn tay và cổ tay cậu có nửa vòng hoặc cả vòng dấu răng, cậu phải mượn áo len cao cổ của La Ái Diệu để che đi dấu vết. Thi Sương Cảnh nghĩ rất vô tư rằng đây giống như Phật Tử khắc kinh lên người cậu vậy, ấy thế mà cậu đoán đúng thật. Mọi khổ hạnh liên quan đến tổn thương, một quyết định tàn khốc, nghiệp chung của hai người, La Ái Diệu sẽ bắt đầu cùng Thi Sương Cảnh gánh vác.

*

“Phật Tử, hay là anh chờ em ở bãi đỗ xe nhé, mình em đi đón bà Lưu là được rồi, lát nữa bọn em sẽ tới bãi đỗ xe tìm anh.”

“Phật Tử, anh thực sự muốn giúp tài xế Liễu sao?”

“Bọn họ sẽ phải trả cái giá gì?”

“Em ấy hả…… Chuyện của bà Lưu đúng là em phải giúp đỡ. Anh có thể bớt chút đỉnh được không? Em sẽ trả lại hết mà?”

“Em là đặc biệt sao. Vậy em an tâm rồi. Lát nữa gặp nhé.”

“Tức là sao? —— Chắc sẽ nhẹ nhàng hơn vụ của Trang Hiểu á?”

“Vâng. Em sẽ chăm sóc bản thân và Bắp thật tốt.”

“Anh không ăn tối rồi hẵng đi sao? Hôm nay là mùng một Tết mà.”

“Thì không chữa nữa, đến khi anh về thì hẳn là ổn hết rồi. Anh cũng từng bảo mà, cứ bắt anh làm phép chữa trị thì không phải chuyện tốt.”

“Em vẫn phải nhắn tin báo cáo à……”

“Thi thoảng anh nhắn tin cho em được không?”

“Em biết rồi. Sau mùng bảy Tết cô Lý Uyển Oanh sẽ bắt đầu làm việc, em sẽ chăm chỉ học hành mà.”

“Đừng bảo mùng bảy Tết anh vẫn chưa về nhé?”

“Phải nhớ em đấy.”

*

Thi Sương Cảnh biết, đáng lẽ La Ái Diệu phải thường xuyên ở trong trạng thái bận rộn như thế này. Nếu đã quyết tâm niết bàn thì đúng là phải nỗ lực hết sức. Vẫn còn hai vị hộ pháp, sẽ không có Quỷ Tử Mẫu Thần hay hộ pháp Long Vương tự dâng tới tận cửa nữa. La Ái Diệu đang làm một Phật Tử được hồi đáp, giống như nguyện vọng của Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh không nên cảm thấy trống rỗng hay cô đơn, mà cậu nên thấy vui cho hắn. Chỉ cần La Ái Diệu vẫn nhớ về cậu là đủ rồi.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Được rồi, đến quyển này thì tình cảm rốt cuộc cũng chính thức bùng nổ…… Đủ các kiểu tàn nhẫn, si mê, kỳ vọng và cả sự trái ý nguyện….. Bắt đầu dây dưa……

Editor: Tuần nì hơi bận bà con thông cảm :v

Bình Luận (0)
Comment