Chương 118: Tế mã xuân tàm • Thích kẻ như chúng ta, thật mất mặt

Thi Sương Cảnh cắn đầu bút, chăm chú làm bài, khi ánh mắt nhìn tới một dòng nào đó, cậu bỗng nhả đầu bút ra, cất tiếng thở dài thườn thượt. Những ngày tháng làm bài tập ở cô nhi viện đã quay trở lại rồi, nhà ăn chừa lại một góc bật đèn sáng trưng cho cậu, làm cậu nhớ lại mùa đông trước khi thi lên cấp ba. Ký ức về những kỳ thi cuối năm như thể tự động nối thành sợi dây, nối thành cây cầu, sinh mệnh của vô vàn học sinh tựa như dòng nước, như sông suối. Kỳ thi đã vượt lên trên cả con người, thực chất không có ai là kẻ thắng cuộc, kể cả trạng nguyên.
La Ái Diệu đi vắng, Thi Sương Cảnh vẫn học bài, đằng nào cũng chẳng có gì làm. Thậm chí cậu cũng hát hò rất ít, càng ít vào nhóm karaoke thì cậu càng chột dạ, dần dà còn chẳng dám mở nhóm ra, xoắn xuýt không biết có nên tắt thông báo hay không. Tuy nhiên ai cũng bận rộn nên nhóm tất nhiên cũng ít chat chít, chỉ đến ngày Tết thì mới có nhiều người xuất hiện để chúc mừng năm mới.
Hà Hiểu Đống nhận được lì xì nên thi thoảng muốn vào thành phố, cậu ta hỏi Thi Sương Cảnh có đi không, Thi Sương Cảnh đều trả lời là không đi. Dần dà, Hà Hiểu Đống đâm ra buồn bực, tại sao ban ngày Thi Sương Cảnh không về nhà, thầy La kia đi đâu vậy chứ?
”Hóa ra anh ta là thầy giáo của anh thật à?” Hà Hiểu Đống giở vở toán của Thi Sương Cảnh ra, công thức có trong sách hết rồi, vở toàn ghi mấy “mẹo” linh tinh, chỉ có Thi Sương Cảnh mới hiểu được.
“Anh ấy dạy anh nghiêm túc mà. Anh tự học ở nhà mấy tháng nay rồi.” Thi Sương Cảnh đưa vở chữa bài của mình qua, Hà Hiểu Đống lật xem, thấy bên trong có khá nhiều câu đã được chữa.
“Hai người có loại quan hệ đó mà anh ta vẫn phụ trách dạy anh học…… Đúng thật là……” Hà Hiểu Đống bí từ.
“Ngoại trừ học ra thì anh chẳng biết nên làm gì nữa.” Thi Sương Cảnh nói xong lại thấy câu này ra vẻ quá, cứ như thành tích của cậu tốt lắm vậy, bèn bổ sung thêm, “Thi đậu đại học sẽ có học bổng, mà không đậu đại học thì anh phải đi làm việc ở cửa hàng hoặc nhà máy nào đó. Bây giờ nhà máy điện tử và thực phẩm đều phải làm hơn mười tiếng một ca, bắt buộc sống trong ký túc xá…… Mà ở nhà còn có mèo đang đợi anh. Mới làm thêm mấy việc thôi đã mệt lả rồi……”
“Bây giờ anh đâu có thiếu tiền nữa, thầy La cho anh tiền cơ mà. Cô Lưu đã dặn em chớ hỏi nhiều nên anh không cần trả lời em, anh cứ xem lời em nói như gió thoảng bên tai là được, để em đoán xem nhé —— Thầy La là người ở đâu? Thành phố B à? Anh ta là cậu ấm bỏ nhà ra đi hả? Come out với gia đình rồi bị đánh đuổi? ……Ầy, cũng chẳng sao, đằng nào cũng lấy được tiền từ tay anh ta rồi, vậy thì anh sẽ có tiền thuê nhà và nuôi mèo, không cần đi làm thêm nữa. Được bao nuôi sung sướng biết bao.”
Thi Sương Cảnh cảm thấy Lưu Thiến dặn đúng, “Em đừng đoán bừa nữa. Em thiếu tiền lắm à?”
“Ai mà chẳng thiếu tiền? Em còn thiếu nhà, thiếu xe, thiếu bạn bè, thiếu người yêu nữa kìa…… Nếu em thuận lợi thi đậu vào khu công nghiệp, anh nghĩ em có thể kiếm bạn gái không?”
“Có chứ.”
“Anh lừa ai hả?” Hà Hiểu Đống sắp xếp vở bài tập và sách giáo khoa của Thi Sương Cảnh, chồng từng quyển lên nhau rất ngăn nắp, “Đến cả anh mà bọn con gái còn không thích. Hồi trước anh có bạn gái không?”
“Không có.”
“Thích kẻ như chúng ta, thật mất mặt.” Hà Hiểu Đống nói.
Thi Sương Cảnh lại rất công nhận những lời này. Tình yêu học trò chưa chắc đã liên quan tới tiền bạc, trong cô nhi viện có cậu bé liên tục thay bạn gái, cũng có cô bé thay bạn trai. Giờ có nhiều đứa trẻ không phải mồ côi nhưng còn hơn cả mồ côi, thế nên bọn họ mới thu hút nhau một cách tự nhiên. Hà Hiểu Đống nói “kẻ như chúng ta” tức là những kẻ cô độc, bị xa lánh trong cuộc xã giao, không có kỹ năng giao tiếp và cũng không học được cách giao tiếp. Hà Hiểu Đống bảo mình thậm chí còn chẳng giỏi chơi game. Người không có sở trường thì rốt cuộc phải làm sao mới được yêu thích? Nếu điều mình giỏi lại chẳng có ai để ý thì phải làm thế nào đây?
Thi Sương Cảnh xua tay đuổi Hà Hiểu Đống phá đám đi. Có vẻ đứa em chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi này đang dần dần quen thuộc với cậu hơn, đặc điểm của Hà Hiểu Đống chính là bình thường và lắm miệng, nhưng dù bình thường thì có sao? Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc mỹ mãn. Thi Sương Cảnh nhớ lại cảm giác tay nắm tay khi chơi đùa hồi nhỏ, mọi người quây quần thành vòng tròn, quan hệ vô cùng chân thực, ấm áp.
Một vài nguyện ước bắt đầu nhen nhóm như những cái xúc tu nho nhỏ, Thi Sương Cảnh muốn nắm tay, dắt tay với thật nhiều người, cùng nhau tạo thành một vòng tròn, một tấm lưới. Vậy thì con người sẽ không bị bỏ lại nữa.
*
Khoảng 5 giờ chiều hàng ngày, La Ái Diệu sẽ gọi điện cho Thi Sương Cảnh, đổi lại mỗi ngày Thi Sương Cảnh sẽ nhắn tin cho La Ái Diệu. Đây chính là “loại quan hệ đó”. Thi Sương Cảnh cảm thấy đây là quan hệ yêu đương.
Mùng hai Tết, cũng chính là cuộc gọi đầu tiên sau khi La Ái Diệu rời đi: “Nhìn thấy không? À, mấy cuộn giấy này hả, tôi đang ở trong nhà kho của Liễu Văn Bân…… Tôi đang tiếp tục dùng thân phận “Trác Dật Luân”, tên thương gia đó vẫn nhớ tôi…… Chắc vợ con Liễu Văn Bân đi chơi vui lắm, hôm nay bọn tôi còn thấy trong video call…… Ông ta cũng mời tôi đi hòng thăm dò thông tin về Phật Tử, ông ta không nói nhiều qua điện thoại, ngày mai bọn tôi hẹn gặp ở nơi giáp ranh giữa tỉnh S và tỉnh Q…… Hôm nay là ngày đón thần tài, tôi chuyển tiền cho em rồi…… Không nói nhớ tôi à? …… Tôi không ghét kiểu báo cáo qua điện thoại như này đâu. Ngày mai vẫn giờ này nhé. Em có thể quay lại học bài rồi đấy, đồ ngốc.” (Theo truyền thuyết dân gian, mùng 2 tháng giêng là sinh nhật Thần Tài nên người ta sẽ cúng dường cho Thần Tài vào ngày này để cầu may mắn và thuận lợi.)
Mùng ba Tết: “Mã Khải Ca để vợ con Liễu Văn Bân ở lại Hồng Kông, sau đó họ sẽ tự về nhà…… Tôi không thích mấy việc dơ bẩn này, vả lại còn hơi kỳ lạ nữa. Tôi quyết định đưa bức tượng trong kho tàng của mình cho Mã Khải Ca để xem sẽ xảy ra chuyện gì…… Chắc ngày mai sẽ về. Chán quá…… Tôi không thích tuyến đường giao thương qua Trung Á này, Mã Khải Ca muốn bàn việc làm ăn với tôi, tôi thì làm gì có việc làm ăn mà bàn chứ?”
Mùng bốn Tết: “Mẹ em là người ở đâu? ……Không có gì, tôi hỏi vậy thôi…… Bên phía bố em còn thân thích nào không? ……Đừng nhớ tới bà cô họ của em, cũng đừng nhắc tới bà ta…… Tôi ấy à? Tôi không có cha mẹ. Tôi nhớ được tất cả mọi chuyện từ thuở sinh ra tới nay, thậm chí cả chuyện trước khi sinh ra, nhưng tôi không nhớ là mình có cha mẹ. Tôi vừa đầu thai một kiếp đã thành Phật Tử rồi, trong kinh Phật cũng chẳng có ai sở hữu tư chất như tôi…… Người em bị ngứa à? ……Uống thuốc chữa mề đay chưa? Được…… Tôi sẽ về ngay thôi.”
*
Hôm nay là mùng năm Tết, Thi Sương Cảnh chờ điện thoại của La Ái Diệu. Thực ra mỗi ngày cậu cũng chẳng có gì để gửi cả, ban ngày thì gửi bài tập, đến tối thì gửi nhóc mèo Bắp, thậm chí cậu chẳng bao giờ nghĩ tới việc selfie, kể ra thì cậu và La Ái Diệu còn chẳng có ảnh chụp chung.
Có cuộc gọi tới, hai gương mặt đối diện nhau qua màn hình, Thi Sương Cảnh bèn chụp màn hình, La Ái Diệu hỏi: “Em làm gì thế?”
“Không có gì.” Em không thích chụp ảnh, chắc anh cũng thế, như này xem như đã chụp rồi.
“Tôi đang ở nhà Mã Khải Ca. Tôi phát hiện ông ta có manh mối về em, ông ta biết em sống ở đâu. Trước khi tới đây, tôi đã có một dự cảm —— Sau khi đến, dự cảm quả nhiên được chứng thực.”
“Dự cảm gì vậy?”
“Về nhà sẽ kể rõ với em sau. Cơ mà…… Bây giờ em hãy tưởng tượng, nếu tôi không niết bàn, cũng không về được, phải trôi dạt giữa các kiếp giống như ác quỷ trong Phật giới, thì em có sợ tôi không?”
Thi Sương Cảnh không tưởng tượng ra nổi, cái này trừu tượng quá, cậu đành trả lời: “Em không biết. Đáng sợ lắm hả?”
“Tôi cũng không biết.” La Ái Diệu tỏ vẻ mơ hồ một cách hiếm thấy, “Việc này vẫn cần kiểm chứng thêm. Trước đó chỉ mới xác nhận phỏng đoán sơ bộ của tôi.”
“Anh sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Tôi ư? Đương nhiên là không. Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì thôi.”
Đồ đạc ở đầu bên kia điện thoại có vẻ đều đắt tiền, ngay cả chén trà mà La Ái Diệu uống cũng đắt, lúc trước Mã Khải Ca chỉ thiếu vài trăm ngàn đô là mua được tượng Phật Tử, đúng là tiếc thật. La Ái Diệu lẳng lặng quay cho Thi Sương Cảnh chiêm ngưỡng dinh thự Mã gia rộng lớn cỡ nào, yên ắng cỡ nào.
La Ái Diệu nói: “Nghe lời em tới nơi này quả là không sai.”
Ở đầu dây bên này, Thi Sương Cảnh chống đầu, nằm nhoài trên bàn xem video, cất giọng khàn khàn, “Thật không? Xem ra em có sức mạnh thần kỳ ấy nhỉ.”
Sau đó cậu lại cất tiếng cười khàn khàn.
“Không tán gẫu với em nữa. Em còn nổi mề đay không?”
“Hôm nay không bị nữa.”
Thi Sương Cảnh kéo áo hoodie xuống, lộ ra cơ man dấu răng và vết bầm xanh tím mà La Ái Diệu để lại trên cơ thể cậu. Cậu phê bình sở thích t*nh d*c của hắn: “Giờ đi tắm nhìn thấy những dấu vết này đúng là quá khủng khiếp. Lần sau anh đừng có cắn mạnh như thế nữa nha, y như bị quỷ gặm vậy.”
“Quỷ bị người ép phải đi công tác rồi, em thay tôi thắp mấy nén hương nhé.”
“Mấy nén?”
“Thắp hết! Tôi đi đây!”
“Bye bye Phật Tử.”
Cuộc gọi kết thúc.
*
Tuy gọi là dinh thự Mã gia, song thực ra còn có thể hình dung là pháo đài Mã gia, trang viên Mã gia…… Mã Khải Ca nói rằng: “Nhà họ Mã có rất nhiều trang viên, có ở Hà Nam, Chiết Giang và cả ở thủ phủ tỉnh Q. Xây thật sâu, là để che giấu. Xây thật lớn, là để giam hãm. Đến phiên nhà Mã Khải Ca điểm binh điểm tướng, trên có cha mẹ, trái phải có anh chị em, dưới có con nhỏ. Trác tiên sinh, ngài không giống người thường. Trong hội đấu giá hôm ấy, chắc hẳn tôi bỗng nhiên nhận được sự chiếu cố của Phật Tử. Tôi nôn ói trong nhà vệ sinh hội đấu giá suốt cả tiếng đồng hồ, nôn đến mức hồn lìa khỏi xác, toàn thân nhẹ bẫng. Tôi phải cứu mạng cả nhà tôi. Ôi, đối với những người bình thường như chúng tôi, giết gà sao có thể dùng dao mổ trâu…… Ôi, Trác tiên sinh à, chúng tôi và tổ tiên cao quý sao có thể lưu lạc đến tình cảnh mất mặt như thế chứ?”