Chương 12: Cậu đang bực tức gì vậy? Tiêu tiền khó lắm hay sao?

Tức tốc thay quần áo xong, Thi Sương Cảnh hít sâu, cầu mong ác mộng kết thúc. Dù thế nào hôm nay cậu cũng nhất định phải rời khỏi nhà.
Cậu nôn nóng mở toang cửa ra, bà cụ sống đối diện cũng đang tìm chìa mở cửa, tiếng mở cửa của cậu làm bà giật mình. Cậu xin lỗi rối rít, bà cụ mắng cậu: “Cái thằng này, mở cửa thì mở từ từ thôi chứ gì mà cuống cả lên thế?! Ồn ào làm giật hết cả mình!”
Trong lòng Thi Sương Cảnh chỉ muốn khóc ròng, song ngoài mặt thì vẫn bình thản. Cậu mở rộng cửa nhà, đi giày, mặc đồ, thậm chí còn khoác cái áo hôm qua suýt ăn luôn cánh tay mình —— Thi Sương Cảnh không có nhiều áo khoác, cái áo này mới mua năm ngoái, đến năm nay cậu vẫn thấy mới, không chỉ không nỡ vứt mà cậu còn không nỡ mặc.
Cậu sực nhớ ra mình chưa tắt chăn sưởi điện, bèn chạy về phòng tắt đi rồi tiện tay xách ba lô, đặt sách vở bên trong lên bàn ăn, còn nhớ mang cả sạc điện thoại và giấy tờ tùy thân.
Thi Sương Cảnh sải bước, bụng chộn rộn khó chịu. Cậu không rõ rốt cuộc cơ thể khó chịu chỗ nào vì chỗ nào cũng thấy khó chịu, chẳng những gân cốt mỏi nhừ mà từng cái xương trong người đều nóng ran. Cậu sờ trán mình, tay cũng nóng nên chẳng kiểm tra được nhiệt độ ở trán. Cậu thở ra một luồng hơi nóng, tạo ra làn khói dài giữa trời đông.
Khóa cửa, xuống lầu, hít thở không khí trong lành. Thi Sương Cảnh quyết định hôm nay sẽ không trở về căn nhà này. Có khi ngày mai, ngày kia cũng không về. Trước khi tìm được Lang Phóng, phải cố đi đến nơi có nhiều người!
Hiện đang là giờ làm việc buổi sáng, khu dân cư chỉ có người lớn tuổi qua lại, còn các cư dân trẻ hơn đều đang đi làm hoặc đi học. Thi Sương Cảnh tìm được xe đạp công cộng ở cạnh bến xe buýt gần chợ, nhưng lại do dự vì bụng ê ẩm khó chịu quá. Cậu quyết định chờ xe buýt, nếu xe buýt còn chỗ thì cậu sẽ ngồi xe buýt, còn nếu xe buýt hết chỗ thì cậu sẽ đi xe đạp công cộng ra ga tàu, rồi đi tàu tới khu phố đi bộ nơi cậu làm việc để chờ Lang Phóng và con gái anh ta.
Thi Sương Cảnh hơi khom lưng, tay trái đặt lên bụng, tư thế này khiến người ta hoài nghi phải chăng cậu bị tiêu chảy. Mỗi 20 phút mới có một chuyến xe buýt, có nhiều xe buýt đi đến ga tàu nhưng xe nào cũng chật ních người. Cậu ngồi chờ ở bến xe buýt suốt nửa tiếng đến khi mông tê rần, cuối cùng đành bỏ cuộc, cố nén đau đi xe đạp công cộng.
Trên đường đạp xe từ khu Lệ Quang tới ga tàu điện ngầm, cậu có đi ngang qua cô nhi viện, trước đây toàn đi ngang qua lúc đạp xe buổi tối hoặc là ngồi xe buýt không xuống được. Cậu nhìn cánh cổng sắt to lớn của cô nhi viện từ đằng xa, nhớ lại hồi nhỏ khi cô nhi viện mới chuyển đến khu Lệ Quang, bọn họ còn dùng cánh cửa sắt lòe loẹt chạm khắc cơ man hoa văn, mùa đông dán câu đối và hoa màu thì còn phải xé lỗ gió trên giấy đỏ. Mấy năm trước, cổng sắt của cô nhi viện được thay bằng cổng kín hoàn toàn. Từ ngày rời khỏi cô nhi viện, cậu rất hiếm khi trở về, song mỗi khi nghe tiếng cổng sắt rung, cậu lại cảm giác tim mình cũng rung theo.
Cục dân chính thành phố giúp Thi Sương Cảnh lo liệu học phí, một phần tiền thuê nhà và cấp 2500 tệ phí sinh hoạt, một phần tiền thuê nhà còn lại là do cô nhi viện chi trả. Viện trưởng và bà Lưu nói với cậu rằng cậu có thể trở về bất cứ lúc nào, mỗi bữa cơm trưa, cơm tối luôn có phần cho cậu. Tuy nhiênThi Sương Cảnh chỉ về cô nhi viện ăn cơm cùng mọi người vào dịp thanh minh, trung thu và sau Tết, cậu giải thích rằng cậu bận đi làm, rằng cậu chán ăn thịt heo hầm cải thảo ở cô nhi viện rồi nên mới tự kiếm tiền để được ăn ngon.
Thực ra cậu hoàn toàn không chán ăn cơm canh ở cô nhi viện, đến tận bây giờ cậu vẫn nhớ món cháo rau bà Lưu nấu cho mình thuở còn là cô nhi, cậu cũng chưa kiếm được đủ tiền để có thể ăn mọi thứ mình muốn.
Thi Sương Cảnh ngồi trên tàu điện ngầm với gương mặt tái nhợt.
Điện thoại hiện tin nhắn của thầy chủ nhiệm, hiện đã gần qua giờ học buổi sáng, chủ nhiệm mới nhớ ra có người vắng mặt, bèn nhắn tin hỏi thăm cậu xem có chuyện gì.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Thầy Trương, em bị ốm rồi, bụng em khó chịu lắm
Nhất Kiếm Sương Hàn: Đêm qua em hơi sốt, sáng nay không dậy được nên mới không xin nghỉ, em xin lỗi ạ
Trương Quốc Cường: Em ổn hơn chưa? Có nghiêm trọng lắm không?
Trương Quốc Cường: Ngày mai phải thi tuần, nhớ đi thi đấy
Trương Quốc Cường: Nếu không đi được thì gọi điện cho thầy
Nhất Kiếm Sương Hàn: Cảm ơn thầy Trương ạ
Trương Quốc Cường biết hoàn cảnh gia đình Thi Sương Cảnh, nhà trường cũng yêu cầu giáo viên chủ nhiệm quan tâm tới học sinh và gia đình học sinh, nhất là trẻ mồ côi xuất thân từ cô nhi viện như Thi Sương Cảnh. Tuy thầy thực sự chưa giúp được gì cho Thi Sương Cảnh, thậm chí không hoàn lại tiền, nhưng vài câu hỏi thăm của thầy lúc này cũng đã an ủi cậu rất nhiều rồi.
Cậu úp điện thoại xuống, hôm nay còn không đeo cả tai nghe, cơ thể khó chịu quá, nghe người khác hát thôi cũng thấy buồn nôn. Lát sau, điện thoại lại rung, cậu tưởng là thầy chủ nhiệm nhắn cho mình.
[Trống rỗng]: Trong hôm nay tiêu hết tiền đi.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tại sao anh vẫn ở trong điện thoại của tôi vậy?
Thi Sương Cảnh chỉ muốn ném phăng điện thoại đi. Nói thêm một câu với Phật Tử cũng làm cậu cảm thấy bẩn bàn phím!
[Trống rỗng]: Tôi không ở trong điện thoại của cậu.
[Trống rỗng]: Tôi nhắc lại lần nữa, trong hôm nay hãy tiêu hết tiền đi.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh nói thế là sao? Đúng là anh cho tôi 9.000 tệ thật, nhưng anh đâu có tư cách kiểm soát tôi tiêu tiền thế nào
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi sẽ không trả lại tiền cho anh đâu
[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……
Nhất Kiếm Sương Hàn: Chuyện hôm qua là mơ ư? Anh không phải người, tôi biết mà, anh chắc chắn không phải người
Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh là ai??
Nhất Kiếm Sương Hàn: Ba cái linh tinh mà có thể gọi là Phật Tử sao?? Không phải đại bất kính hả??
[Trống rỗng]: Hôm qua cậu sợ đến thế mà nay còn ăn nói với tôi kiểu này à?
…………
Đôi tay gõ chữ của Thi Sương Cảnh bỗng nhiên lạnh toát, cậu ngẫm lại mà sợ, quyết định không trả lời nữa.
Tàu điện ngầm càng đi vào trung tâm thành phố, hành khách càng đông hơn. Thi Sương Cảnh ôm ba lô, đung đưa theo nhịp rung lắc của tàu điện. Giữa lúc lim dim, một người đàn ông mặc âu phục chợt tiến vào tầm mắt của cậu. Cậu chẳng phân biệt được âu phục nào là tốt hay tệ, cũng chẳng biết phải mặc âu phục thế nào cho ra dáng, song vẫn thấy bộ âu phục của người này rất đẹp, chất vải như phủ một tầng sáng mờ, được là ủi hết sức phẳng phiu. Cậu muốn ngẩng lên nhìn xem rốt cuộc gương mặt nào đang phối với bộ âu phục này, khổ nỗi cổ chẳng thể nào mà nhấc lên nổi. Đầu cậu gật lên gật xuống, mắt từ từ khép lại, cuối cùng vẫn thiếp đi.
Người đàn ông đảo đôi mắt xanh, nhìn lướt qua những người khác trong khoang tàu. Mọi người chạm mắt nhau, tất cả những người khác đều hướng mắt về đây, mà cớ sao nhóc tế phẩm này lại ngủ, bộ là heo hay gì?
Hắn phải giám sát Thi Sương Cảnh tiêu hết số tiền này. Chưa xong quy trình thì hắn luôn có cảm giác bất an.
Cảm giác bất an? Thật kỳ dị. Tâm thức của hắn là nước đọng, nước ngầm. Ấy thế nhưng từ tuần trước tâm hắn lại bắt đầu dậy sóng, trở thành dòng chảy duy nhất xao động.
Chẳng mấy chốc tàu đã đến nơi, Thi Sương Cảnh thức dậy rất đúng lúc như thể cơ thể đã được lên dây cót. Lần này cậu đã thấy rõ người đàn ông mặc âu phục phía trước. Trong khoang tàu với những nam nữ sinh viên, du khách từ nơi khác, dân văn phòng uể oải, trông hắn thật lạc quẻ trong bộ âu phục thẳng thớm, ắt hẳn người này đi tàu điện chỉ để trải nghiệm cuộc sống mà thôi.
Người nổi tiếng ư? Thi Sương Cảnh ngước lên nhìn thêm mấy lần rồi lại cụp mắt xuống, sợ đối phương phát hiện.
Không biết người này đang khó chịu chuyện gì mà mặt có vẻ hơi bực bội. Là người Trung Quốc à? Sao lại tóc đen mắt xanh? A, sắp đến bến rồi. Bắt đầu từ hôm nay, xanh lam chính là màu mà Thi Sương Cảnh ghét nhất.
“Xin lỗi, mong anh nhường chỗ chút, tôi chuẩn bị xuống bến rồi.”
Người đàn ông mặc âu phục hơi bước chếch sang bên, Thi Sương Cảnh đỡ tay vịn đứng lên, một đứa bé nhanh chân chạy tới chiếm ghế. Cậu cầm tay nắm, so ra thì thấp hơn người nọ một chút, nhưng không sao, cậu mới đang học cấp ba, vẫn có thể lớn nữa, vả lại cũng chỉ cách 7 – 8 cm thôi, Thi Sương Cảnh nghĩ vu vơ.
Tàu điện ngầm từ từ dừng hẳn, Thi Sương Cảnh nắm chặt quai ba lô, đi theo dòng người xuống tàu, người đàn ông mặc âu phục cũng cất bước đi theo phía sau cậu. Thi Sương Cảnh bỗng đâm ra căng thẳng, cậu nắm tay vịn thang cuốn, rốt cuộc cũng có thời gian quan sát xung quanh, song chẳng thấy người đàn ông kia đâu nữa.
Đổi chỗ ngồi rồi à?
Điện thoại bỗng rung lên.
[Trống rỗng]: Cậu muốn đi tìm bạn của cậu sao?
[Trống rỗng]: Ít nhất trong hôm nay cậu sẽ không tìm được anh ta đâu.
Thi Sương Cảnh bực mình, xem ra chính Phật Tử đã giở trò với danh thiếp của Lang Phóng, vậy có lẽ Lang Phóng không cùng nhóm với Phật Tử, cậu lại càng phải tìm cho ra anh ta. Thế là cậu mặc kệ không trả lời.
[Trống rỗng]: Cậu đang bực tức gì vậy?
[Trống rỗng]: Tiêu tiền khó lắm hay sao?
Nhất Kiếm Sương Hàn: ……
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi không thể nào tiêu hết trong một ngày được
Nhất Kiếm Sương Hàn: Đây là tiền do tôi…… kiếm được, tôi thích tiêu thế nào thì tiêu chứ
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi nghèo lắm, số tiền này đủ cho tôi dùng đến Tết
Nhất Kiếm Sương Hàn: Trừ phi tiền này là tiền âm phủ, hôm nay không tiêu sẽ bị thu lại, thì tôi mới tiêu
[Trống rỗng]: Làm gì có chuyện đây là tiền âm phủ.
[Trống rỗng]: Cầm đi ăn uống hoặc mua đồ gì cậu thích đi.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh nói đúng, tôi muốn đi ăn sáng
[Trống rỗng]: Đã đến giờ cơm trưa rồi.
Thi Sương Cảnh không thể hiểu nổi, rõ ràng đó là một con quỷ kinh tởm mà sao mình còn có thể thoải mái trò chuyện với hắn?
Một trận gió dữ ập tới, cậu vừa ra khỏi ga tàu đã bị gió thổi hoa cả mắt.
Cậu nghĩ xong rồi, ban nãy cậu nhìn 10.000 tệ trong tài khoản, quyết định hôm nay nhất định phải đi ăn món nấu niêu đất. Tháng trước nhân viên tiệm trà sữa đi liên hoan ở quán niêu đất, cậu đã không đi vì thấy quán này vượt quá hầu bao của mình.
Thi Sương Cảnh rất tằn tiện trong việc chi tiêu cho bản thân, tuy xuất thân trong tỉnh nổi tiếng về món lẩu song một năm cậu chẳng ăn lẩu được mấy lần. Cậu luôn cảm thấy không đủ tiền tiêu, cho nên không đủ tiền tiêu thật. Vừa có chút tiền rủng rỉnh là lại bị mộng tưởng của mình lừa mất. Kẻ còn không đi học mà lại nộp tiền học thêm tận mấy ngàn tệ, chính cậu cũng cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Niêu cá om dưa được bưng lên bàn, bản mặt lạnh tanh suốt cả ngày của cậu rốt cuộc cũng dịu đi. Hiếm hoi lắm mới thấy niềm vui hiện lên trong mắt cậu, thậm chí cậu còn gọi thêm cho mình một niêu sủi cảo.
Tiền bán thân mà có thể tiêu xài một cách vui sướng thế này, mày đúng là sa đọa. Thi Sương Cảnh vừa mắng chính mình vừa gắp không dừng đũa.
Giây phút miếng sủi cảo đưa vào miệng, cậu nhủ bụng: Thế là mình đã bán thân đổi lấy 10.000 tệ, tại sao với một vài người số tiền này chẳng đáng bao nhiêu, nhưng đối với kẻ như mình thì nó lại quá đáng giá? Kiếm tiền như vậy có thực sự là tốt không? Mà sủi cảo này ngon ghê. Có tiền tuyệt quá đi mất.
Có khi bán thêm mấy lần nữa là cậu đủ tiền học đại học luôn rồi. Thành tích của cậu rất kém, chỉ có thể thi vào trường đại học với học phí hai ba chục ngàn một năm. Cơ mà…… Biết đâu được nhỉ? Cậu cất tiếng thở dài, mệt mỏi quá, cậu muốn tận hưởng thêm mấy năm trên ghế nhà trường trước khi bị xã hội giày xéo. Bây giờ lên được đại học quả thực quá xa xỉ.
Nghĩ tới giấc mơ đêm qua thì giận, mà nghĩ tới tiền thì lại tha thứ cho Phật Tử. Thi Sương Cảnh ăn uống rất vui vẻ, nhiều lần muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi cho Phật Tử. Mà khoan, có phải cậu không có bạn bè đâu chứ.
Cậu chụp hai tấm hình đồ ăn ngon rồi gửi vào nhóm karaoke. Đợi 5 phút đồng hồ mà chẳng ai trả lời. Lại đợi tiếp 5 phút nữa, thôi vậy, mọi người đều bận rộn cả mà.
Thi Sương Cảnh dùng đũa gắp từng miếng hạt tiêu trong bát ra, ngẫm lại lý do tại sao mình lại bị sắc quỷ đeo bám.
Suy cho cùng Thi Sương Cảnh vẫn không muốn tin rằng người cho mình tiền, đưa cơm cho mình lại là người xấu…… Thậm chí còn không phải người. Cậu không biết người khác mất bao lâu mới kiếm được 10.000 tệ, nhưng cậu giã trà chanh cả ngày mới kiếm được 150 tệ, 10.000 tệ là bằng cậu hy sinh ngày cuối tuần suốt nửa năm để đi giã trà chanh rồi, cậu cảm thấy tay phải mình bây giờ còn to hơn cả tay trái.
Cậu còn phải nuôi mèo nữa…… Bắp ơi Bắp, vì cầu phúc cho mày mà tao mới dây vào cái thứ này đấy.
Ăn xong bữa trưa no nê, Thi Sương Cảnh trở lại phố đi bộ. Cậu lượn tới lượn lui, thậm chí còn trở lại quán bánh nướng để thử đợi hai bố con kia.
Điện thoại di động sáng lên, không phải avatar trống trơn khiến người ta bối rối nữa mà là một avatar nam đen thui. Tin nhắn gửi cho Thi Sương Cảnh đến từ bà chủ trạm giao hàng Lệ Quang, họ đã kết bạn Wechat với nhau.
Trạm giao hàng Lệ Quang: Thi Sương Cảnh, cháu vẫn dùng Wechat này đúng không?
Trạm giao hàng Lệ Quang: Lần trước cháu hỏi dì còn tuyển người không
Trạm giao hàng Lệ Quang: Dạo này đúng là dì đang cần tuyển người
Trạm giao hàng Lệ Quang: Tối nay cháu có tới phụ việc được không? Về sau cháu có thể qua đây làm buổi tối, tiền công ca tối vẫn là 30 tệ
Nhất Kiếm Sương Hàn: Được ạ
Editor: Hôm qua bị dọa sợ tụt quần (nghĩa đen) rồi mà nay còn chat chít với đầu sỏ gây tội được, thằng nhỏ này hay thiệt chớ :v