Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 13: Cái chết của Thi Sương Cảnh

 

Bắt Thi Sương Cảnh tiêu tiền còn khó hơn bắt cậu đổ máu. Cậu hoàn toàn chẳng để lời Phật Tử nói vào tai, hơn nữa trực giác mách bảo cậu rằng Phật Tử cũng chẳng có ý đồ tốt đẹp gì, một con quỷ thúc giục cậu tiêu tiền thì có ý gì tốt được cơ chứ? Hôm nay không tiêu hết thì cùng lắm ban đêm lại bị quỷ tìm tới cửa thôi. Bị quỷ tìm tới cửa thì cũng có gì ghê gớm? Tính dọa cậu hay gì? Cậu không biết bị quỷ dọa chết đáng thương hơn hay chết vì nghèo đáng thương hơn. Chắc vẫn là chết vì nghèo rồi. Dao cùn cắt thịt, có vài người bị lăng trì trăm năm mới giải thoát. (Câu “dao cùn cắt thịt” ý nói việc chậm chạp vô ích, không giải quyết được vấn đề.)

Nếu có tiền, Thi Sương Cảnh muốn làm gì? Đây cũng là một vấn đề rất trừu tượng và mơ hồ. Hồi trước cô giáo ở cô nhi viện từng hỏi đùa họ, nếu họ trúng số thì sẽ tiêu xài số tiền đó như thế nào? Thi Sương Cảnh mông lung mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô giáo, chỉ chờ đợi cô giáo công bố đáp án chính xác. Tiêu tiền cũng giống như kiếm tiền, đều không có sách giáo khoa hướng dẫn. Hai việc này thực ra là một, mà Thi Sương Cảnh đến nay vẫn chưa nhận được sách giáo khoa.

Trong lúc dạo quanh phố đi bộ để tìm người, cậu bị đồng nghiệp ở tiệm trà sữa bắt gặp và hỏi tại sao lại không đi học. Cậu ấp úng bịa ra một lý do —— “Em tới thành phố khám bệnh.”

“Khám bệnh á? Có nghiêm trọng không?” Đồng nghiệp hỏi.

“Lúc đi tàu điện ngầm tự dưng em thấy hết ốm rồi, thành ra lại đi một chuyến phí công.” Thi Sương Cảnh đáp.

“Thế à, có việc gì cứ tìm bọn chị nhé, em cũng ở trong nhóm mà.”

“Cảm ơn chị ạ.”

Tất cả mọi người đều nói vậy, ai cũng nói vậy với Thi Sương Cảnh. Cậu là người rất tin lời người khác nói ra, giống như hồi ấy bố cậu sắp mất nhưng vẫn bảo cậu đừng lo lắng, thế là cậu cũng chẳng lo lắng nữa. Tuy nhiên khi trưởng thành, cậu dần dần nhận ra nhiều người chỉ nói khách sáo vậy thôi, có thể họ sẽ giúp một hai lần thật, nhưng sau đó mối quan hệ đôi bên sẽ tệ đi, bởi vì cậu không thức thời, cứ ngỡ lời khách sáo là thật.

Phố đi bộ gần trung tâm thương mại, có rất nhiều khu mua sắm, Thi Sương Cảnh vừa ăn no nên tâm trạng đang tốt, hơn nữa trong ví Wechat lại có tiền, vào trung tâm thương mại đi dạo hưởng điều hòa cũng là ý hay. Biết đâu lại gặp Lang Phóng và con gái trong trung tâm thương mại ấy nhỉ? Hoặc phải nói là, so với xuất hiện trên phố đi bộ, đáng lẽ hai bố con họ nên xuất hiện trong trung tâm thương mại mới đúng. Chính Lang Phóng cũng nói anh ta không thiếu tiền, người không thiếu tiền đều thích đi mua sắm.

Đương nhiên không phải Thi Sương Cảnh mới đến trung tâm thương mại lần đầu tiên, song đây là lần đầu cậu thấy thoải mái thế này. Lần đầu trong ví cậu có nhiều tiền đến vậy, gần 10.000 tệ lận. Cậu đang rất có động lực đến trạm giao hàng làm việc, cậu hy vọng mình có thể sớm tích cóp hơn 10.000 tệ —— Đây là một cột mốc quan trọng trong tình hình tài chính của cậu.

Nhân viên giao hàng chạy ra chạy vào, ánh mắt Thi Sương Cảnh dõi theo bọn họ, chú ý tới tốc độ chạy và tuyến đường của những người giao hàng này. À, thì ra họ đều dùng thang chở hàng, thì ra thang chở hàng lầu một là ở chỗ này. Sao không xây một thang máy khác nhỉ? Là do chậm quá hay vì nguyên nhân khác? Trong đầu cậu liên tiếp nảy ra những câu hỏi nhỏ, nói chung cậu đang tích lũy trước kinh nghiệm.

Nếu không đỗ đại học, cậu sẽ đi làm nhân viên giao hàng. Không chỉ ở trung tâm thương mại, khi đi trên đường phố cậu cũng sẽ chú ý dòng xe của những người giao hàng này, sắc màu xanh xanh vàng vàng khiến cậu cảm giác như thấy những người giống hệt mình đang ngẩng đầu chờ đèn đỏ trôi qua.

Đúng như Phật Tử nói, Thi Sương Cảnh không hề gặp được Lang Phóng. Có lẽ không có duyên với nhau rồi, rõ ràng lúc ấy Lang Phóng còn nhắc nhở cậu mà. Đời này Thi Sương Cảnh chỉ nhớ được hai số điện thoại, một là số điện thoại cậu đang dùng, còn lại số của bố cậu – người đã qua đời nhiều năm về trước. Đúng là hết cách rồi.

Một ngày đi liên tục gần 20.000 bước, bữa ăn hồi sáng đã vỗ về chiếc bụng đau của Thi Sương Cảnh. Trời còn chưa tối, cậu lại canh giờ đi ăn lẩu buffet một người. Cậu yêu buffet! Chắc chắn cậu có thể ăn hồi được vốn, đã thế lúc gọi món cũng không cần nhẩm tính giá.

Chiếc điện thoại im ru cả ngày lại hiện tin nhắn.

[Trống rỗng]: Cậu hoàn toàn bỏ ngoài tai lời tôi nói đúng không?

Thi Sương Cảnh đang nhúng lòng ngan, đúng vào thời điểm cực kỳ quan trọng nên tạm thời không trả lời.

[Trống rỗng]: Vẫn muốn làm lại một lần nữa hay sao?

Làm cái gì cơ? Thi Sương Cảnh cho lòng ngan đã nhúng chín vào đĩa dầu mè, tiếp tục nhúng lá sách.

Bỗng, cậu cảm giác bầu không khí trong phòng trở nên bất thường. Nhân viên phục vụ đang đi lại bất thình thình dừng bước, quán lẩu ồn ã bất chợt lặng ngắt, như thể bị bấm nút tắt âm. Thi Sương Cảnh ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình.

“Phật Tử hỏi cậu ở đây làm gì?”

“Phật Tử hỏi cậu ở đây……”

“Phật Tử hỏi……”

Âm thanh ma quái tràn ngập trí óc, Thi Sương Cảnh hãi hùng vớ vội điện thoại để trả lời. Cậu quên mất Phật Tử biết làm trò này, lần trước ở chùa Đại Từ đã dọa cậu sợ gần chết, sao hôm nay đang ăn lẩu mà lại tiếp diễn một lần nữa?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Trước tiên phải chờ tôi ăn xong đã chứ!

Nhất Kiếm Sương Hàn: Sao anh cứ giở trò này thế? Làm tôi bị sợ đám đông luôn rồi

Nhất Kiếm Sương Hàn: Vì sao anh cứ giục tôi tiêu hết tiền trong hôm nay vậy, anh Phật Tử?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Sau này anh còn tìm tôi nữa không?

Tiếng vọng vô tận trong quán lẩu ngừng lại, mọi người lại ăn uống nói cười như thường, nhân viên tiếp tục cất bước, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lòng ngan đang nhúng lúc nãy đã rơi lọt thỏm vào trong nồi, Thi Sương Cảnh dùng đũa vớt hồi lâu mà chẳng thấy, đành ăn lòng ngan nguội trước.

[Trống rỗng]: Không đâu.

[Trống rỗng]: Chỉ bây giờ thôi.

Thi Sương Cảnh nhớ Phật Tử nói lần trước ở khách sạn là thử nghiệm…… Tâm trạng cậu rối bời quá đỗi, như thể thi tạch vậy. Mặc dù cậu cũng không thích bài thi này, nhưng cảm giác thi không đỗ vẫn hơi bị chán nản.

Đổi lại là người khác thì cậu đã cảm thán “Mày bị điên hơi nặng rồi đó”, song cậu cảm thấy đây là một trong những phép màu giúp cậu sống đến bây giờ. Chuyện đêm qua đã qua rồi, cậu phải nhìn về phía trước. Bán thân chỉ có một lần thôi, bán một lần được 10.000 tệ cũng chỉ xảy ra một lần mà thôi, xem ra duyên phận chỉ tới đó là dứt, cậu biết mình nên làm thế nào.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh bảo tiêu hết tiền, tức là tính cả 1.000 tệ lần trước hay chỉ 9.000 tệ hôm nay thôi?

[Trống rỗng]: Tính cả.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tiêu trước 11 giờ 59 phút hả?

[Trống rỗng]: ……

[Trống rỗng]: Cậu ăn tiếp đi.

6 rưỡi tối, Thi Sương Cảnh có mặt tại trạm giao hàng Lệ Quang, đúng lúc bà chủ và cụ già trong nhà đang quây quần bên bếp lò dùng bữa tối. Hiện giờ thời tiết rét buốt, khu Lệ Quang chỉ là một thị trấn nhỏ, còn giống ngoại ô hơn cả ngoại ô thành phố, trạm giao hàng nằm trong một dãy nhà trệt nối liền, đốt bếp lò tiết kiệm hơn là bật điều hòa. Thấy Thi Sương Cảnh tới, bà chủ bèn gọi cậu vào ngồi cùng.

“Cháu ăn cơm chưa? Có muốn ăn chút gì không?”

“Cảm ơn dì Vương, cháu ăn rồi mới tới.”

Bà chủ vừa bưng bát ăn cơm vừa nói chuyện linh tinh. Dì kể con trai dì chẳng được trò trống gì, đã rớt đại học lại còn không vào được trường cao đẳng nào, bảo ôn thi lại cũng không chịu, cứ suốt ngày đàn đúm lêu lổng với những kẻ đâu đâu, chẳng bao giờ vác mặt về nhà. Mùa đông đến, chuẩn bị tới ngày lễ mua sắm, dì thực sự không xoay sở nổi nên đành gọi cho Thi Sương Cảnh.

“Dì Vương, dì có thể tăng tiền công lên một chút được không ạ?” Thi Sương Cảnh hỏi.

“Không tăng được đâu, bên dì gần như chẳng còn chút lợi nhuận nào nữa rồi.” Bà chủ dứt khoát từ chối Thi Sương Cảnh, cậu c*n m** d***, thôi thì có còn hơn không.

Nếu đã tới sớm thì cậu cũng bắt tay vào việc tối nay luôn. Cậu cần thông báo một lượt cho người nhận hàng để họ mau đến lấy hàng đang tồn ở trạm. Có khoảng mười lăm đơn hàng thực phẩm chưa giao tới tận nhà, dì Vương nói số thức ăn này mới được đưa đến lúc chập tối nên nhân viên ca ngày chưa kịp giao.

Cậu bắt tay làm ngay mà chẳng phàn nàn lấy một câu. Cậu nhận điện thoại dùng chung của trạm giao hàng, nhắn tin hỏi từng người rồi phân loại rõ ràng từng kiện hàng tồn kho. Bên ngoài còn vài kiện hàng lớn khá nặng, cậu thấy dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ mưa, dì Vương bèn bảo cậu chuyển các kiện hàng lớn vào trong nhà kho bên cạnh.

Thi Sương Cảnh cao hơn 1m8, sở hữu vóc người rất đẹp, rèn luyện được nhờ quanh năm bốc hàng và làm việc, khác hẳn phần lớn đám con trai cấp ba èo uột bình thường. Lúc chuyển hàng, cậu không mặc áo khoác dày mà chỉ mặc một chiếc áo nỉ ngắn cổ tròn, tay áo xắn lên để lộ đường nét bắp tay đẹp mắt.

Khoảng 8 giờ rưỡi, cậu bắt đầu giao thực phẩm đến từng nhà, bà chủ cho cậu mượn xe máy tay ga, giao xong lại về trạm giao hàng tiếp tục dỡ hàng.

Khi giao đến đơn thứ mười hai, cậu lái xe tới khu Lệ Quang. Trong khu công nghiệp còn nhộp nhịp chứ vùng ven khu lại heo hút đến ghê người. Lá cây rụng đầy đất, khu công nghiệp làm ăn không tốt nên cũng chẳng đoái hoài dọn dẹp lá cây. Bánh xe máy nghiến qua lá rụng và bùn nhão, tạo ra tiếng loạt soạt sởn cả gai ốc. Gần đó có núi và rừng cây nhỏ, lúc chạy xe ngang qua, thi thoảng cậu còn nghe tiếng chó sủa râm ran.

Thi Sương Cảnh thuận lợi tìm được biển số nhà, trong căn nhà trệt vẫn sáng đèn, vọng ra giọng đàn ông ầm ĩ. Cậu gọi số điện thoại ghi trên đơn hàng, gọi liên tục ba cuộc mà chẳng ai bắt máy, đành phải xách đồ ăn đến gõ cửa.

Gõ nhiều lần mà vẫn chẳng có ai để ý, cậu bèn dùng sức gõ ra tiếng động lớn, bấy giờ mới nghe bên trong có người vừa chửi đổng vừa chạy ra. Cửa mở cái rầm, suýt nữa cậu bị va vào mặt, may mà tránh nhanh.

“Ồ, là mày à? Giao hàng cho mẹ tao hả? Đệt mợ, Dương Linh Linh, ra đây lấy hàng đi. Mịa, mày còn định chờ tao đưa đồ ăn tới hay gì? Tiệm nhà tao gần ngay cạnh cái trường xập xệ của bọn mày mà vẫn phải chờ người ta giao tận cửa à?”

Dương Linh Linh vội bước ra, chen qua người Hoàng Miễn – con trai bà chủ trạm giao hàng, nhận lấy kiện hàng thực phẩm mà Thi Sương Cảnh giao tới.

“Thi Sương Cảnh?” Dương Linh Linh nhận ra Thi Sương Cảnh.

Thi Sương Cảnh cũng nhận ra Dương Linh Linh, đây là bạn cùng lớp của cậu, một trong những bạn nữ thường cho cậu mượn bài tập để chép.

“Quen nhau à?” Hoàng Miễn là một tên du côn chính hiệu, gã ta động tay động chân với Dương Linh Linh ngay trước mặt Thi Sương Cảnh, Dương Linh Linh vô thức tránh né nhưng Hoàng Miễn lại càng quá trớn hơn.

“Dương Linh Linh, cậu ở đây một mình sao?” Thi Sương Cảnh hỏi.

“À…… Ừ, tuần này mẹ tớ vào thành phố thăm cậu tớ rồi. Hoàng Miễn!”

“Đã làm cả trăm lần rồi mà còn không cho sờ à?”

Thi Sương Cảnh nghe trong nhà có tiếng chơi mạt chược, cậu thấy hơi lo cho Dương Linh Linh, bèn hỏi: “Khoảng mấy giờ thì mọi người xong vậy?”

Thực lòng cậu cũng chẳng biết mình đang hỏi ai, là đang hỏi Hoàng Miễn hay đang hỏi Dương Linh Linh.

“Biến con mẹ mày đi, cút!” Hoàng Miễn đẩy văng cậu ra, mắt Dương Linh Linh cứ như dán vào mặt cậu.

Thi Sương Cảnh, tên thì như đàn bà mà ngoại hình lại rõ đẹp mã, Hoàng Miễn đã ghét cậu từ trước. Mẹ gã chỉ muốn người ngoan ngoãn như Thi Sương Cảnh làm con trai mình, song Hoàng Miễn cảm thấy Thi Sương Cảnh là một đứa thất bại chứ ngoan ngoãn cái nỗi gì.

Thi Sương Cảnh lùi lại, Hoàng Miễn giữ chặt cửa, trong nhà lại vang lên tiếng ồn ào.

Khoảng 20 phút sau, Thi Sương Cảnh lái xe máy quay về. Cậu đã giao xong đơn hàng cho ba nhà còn lại, song vẫn canh cánh về Dương Linh Linh. Trong nhà không chỉ có một mình Hoàng Miễn là đàn ông, cho dù Dương Linh Linh là bạn gái của Hoàng Miễn thì cậu vẫn thấy hơi nguy hiểm, cho nên muốn xác nhận xem Dương Linh Linh có cần giúp đỡ hay không.

Cậu gõ cửa, lần này người mở cửa là một gã đàn ông lạ mặt, lớn tuổi hơn Hoàng Miễn nhiều, hẳn phải gần ba mươi tuổi. Thi Sương Cảnh nói thẳng: “Tôi tìm Dương Linh Linh.”

“Vào đi.” Gã ta nghiêng đầu, ý bảo cậu vào nhà.

Trong nhà hôi rình, lẫn lộn mùi thức ăn dầu mỡ, mùi thuốc lá nồng nặc và mùi dịch thể nam giới. Thi Sương Cảnh bước vào nhà, nghe thấy vài giọng nam tụ lại với nhau, giọng điệu chúng háo hức một cách lạ kỳ. Trong nhà có một gian phòng khép hờ, gã đàn ông đẩy cửa ra gọi, “Dương Linh Linh, có người tìm mày này.”

Dương Linh Linh bị lũ đàn ông vây quanh, Thi Sương Cảnh chỉ liếc qua cũng biết là chúng định giở trò đồi bại. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Miễn đã nói: “Lại là mày à? Hay là mày cũng muốn làm? Thôi thì đến đây, coi như phí bịt miệng.”

“Các người làm vậy là phạm pháp.” Thi Sương Cảnh nói.

Đám thanh niên vây quanh Dương Linh Linh phá ra cười càn rỡ, Hoàng Miễn cầm cái quần vứt dưới giường, đi tới trước mặt Thi Sương Cảnh. Gã lùn hơn Thi Sương Cảnh nên lại càng ngứa mắt cậu. Hoàng Miễn giơ tay định sờ đ*ng q**n Thi Sương Cảnh, hôm qua cậu mới bị quỷ sàm sỡ rồi, hôm nay sao có thể để cho kẻ khác sờ thêm lần nữa. Cậu va mạnh vào vai Hoàng Miễn, ngăn gã lại.

“Cứng rồi thì nhập hội luôn, giả vờ làm gì? Mày học cùng lớp với Dương Linh Linh đúng không, mày cũng thử đi……”

“Hoàng Miễn, không giới thiệu à?” Gã đàn ông vừa mở cửa chợt lên tiếng.

Hoàng Miễn đáp: “Có gì đâu mà giới thiệu, nó cùng lớp với con đ**m này ấy mà. À đúng rồi, nó là trẻ mồ côi, một thằng mồ côi nghèo kiết xác. Thi Sương Cảnh, nếu mày muốn cút xéo thì cũng được, cứ vờ như không biết gì, ngày mai tao sẽ cho mày 100 tệ.”

“Cho nó 500 tệ đi.” Gã đàn ông ba mươi tuổi nói.

Thi Sương Cảnh nói: “Tôi không cần tiền. Các người không thể làm vậy được. Hoàng Miễn, anh là bạn trai của Dương Linh Linh sao?”

Hoàng Miễn cất giọng quái gở: “Dương Linh Linh mà có bạn trai á? Mày không nghe thấy bọn tao gọi nó là con đ**m à?”

Thi Sương Cảnh thầm thở dài, cậu hay làm việc không suy nghĩ, nhưng luôn có lương tâm. Cậu cởi áo khoác ra, ném lên giường, “Dương Linh Linh, mặc đồ vào đi, cậu có thể qua nhà tớ lánh tạm.”

Lũ côn đồ ồn ào như ong vỡ tổ. Thời buổi nào rồi mà còn có đứa diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân cơ chứ? Ngoại trừ gã đàn ông ba mươi tuổi thì chúng có tổng cộng sáu người, Dương Linh Linh đã bắt được áo khoác và chỉnh lại áo quần, mà Thi Sương Cảnh cũng bị đám lưu manh bao vây.

Hoàng Miễn vốn ghét Thi Sương Cảnh nhất, gã giơ tay tát vào mặt cậu nhưng bị cậu chặn được. Hành động này như một tín hiệu, có kẻ bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Thi Sương Cảnh đan chéo hai tay che trước đầu, cậu dồn lực lao tới, cố thoát khỏi vòng vây của bọn chúng. Tuy nhiên cậu vẫn ngoái nhìn Dương Linh Linh, Dương Linh Linh đang mặc quần ở đuôi giường, cô vừa khoác chiếc áo của Thi Sương Cảnh lên.

Lực đấm đá của đám côn đồ này không mạnh, phải dùng đến công cụ khác mới có thể tạo thành thương tích. Trong lúc né tránh, Thi Sương Cảnh nhân cơ hội che cho Dương Linh Linh đi ra khỏi phòng, nhưng họ vừa ra đến phòng khách thì gã đàn ông ba mươi tuổi liền ra lệnh: “Hai đứa mày đi bắt bọn nó lại, Hoàng Miễn, mau tránh ra.”

Hoàng Miễn nhích ra, một chiếc ghế giáng thẳng xuống đầu Thi Sương Cảnh. Cậu không dùng cánh tay đỡ hết được, chân ghế đập mạnh vào đầu cậu làm mắt nổ đom đóm. Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì gã đàn ông ba mươi tuổi lại vung ghế đập thêm phát thứ hai, phát thứ ba…… Thi Sương Cảnh bị đập đến mức ngồi bệt dưới đất, Hoàng Miễn túm cổ áo Thi Sương Cảnh, gã đàn ông ba mươi tuổi nói: “Lôi nó vào nhà vệ sinh.”

Cậu bị quăng vào nhà vệ sinh, sàn nhà vệ sinh có nước, thấm ướt cả quần cậu. Cậu cố vịn bồn rửa tay để gượng dậy, nhưng gã đàn ông kia cũng đã đi vào. Gã bước tới gần Thi Sương Cảnh, dùng tay trái giữ chặt bả vai cậu, cậu chật vật gác cùi chỏ lên bồn rửa tay, đang định đánh trả thì lại trúng dao nhọn.

Một dao, hai dao, ba đao…… Mười dao, mười một dao, mười hai dao.

Máu tươi phun tung toé, sau khi đâm hai dao, gã đàn ông chê vải vướng víu, thậm chí còn vén áo nỉ của Thi Sương Cảnh lên, đâm thẳng vào trong thịt. Bụng dưới, mạn sườn, dạ dày…… Thi Sương Cảnh hoảng hốt cố đẩy gã ra, ngặt nỗi sức lực của cậu tỉ lệ nghịch với lượng máu chảy ra, máu chảy ròng ròng không ngừng, sức lực của cậu cũng từ từ tiêu tan. Thì ra ba hồn bảy vía rời khỏi cơ thể cũng mang đến cảm giác đau đớn, đau quá.

Thi Sương Cảnh không thể thở nổi, phổi của cậu bị đâm nát, vừa thở không ra hơi vừa muốn ho khan, thật quá mâu thuẫn. Cậu lảo đảo trượt ngã, gã đàn ông liền ngồi xuống đâm tiếp, nhát thứ mười chín, nhát thứ hai mươi…… Gã hoàn toàn chẳng nhìn vào mặt Thi Sương Cảnh mà có lẽ đang nhìn chòng chọc rãnh gạch men nào đó, như thể giết người chỉ là hành vi mộng du. Ấy thế nhưng nhát nào cũng đâm rất tàn nhẫn, rất mạnh bạo, cứ như có thù oán với Thi Sương Cảnh vậy. Cậu đâu có quen biết kẻ này, thế mà gã lại nói trong lúc giết người rằng: “Vừa hay đang muốn giết người cho vui, cái thế giới chó má này.”

Cái thế giới chó má này. Cổ họng Thi Sương Cảnh đầy vị tanh ngọt, song cậu thậm chí chẳng đủ sức ho máu ra. Cảm giác chết chóc tựa như chết đuối trong biển máu. Tầm mắt của cậu lúc sáng lúc tối, mà dù bị mất máu nhiều thì con người vẫn chưa thể chết ngay được, mấy phút thoi thóp trước khi chết mới là thống khổ nhất.

Đâm xong, gã đàn ông vứt dao sang một bên, ngồi xuống sàn nhà vệ sinh, lấy bao thuốc ra, gọi vọng ra ngoài cửa: “Mang bao diêm tới đây.”

Tất cả đều chết điếng.

attt5-1attt5

(Artist: Anemias-13)

Editor: Theo tác giả thì thụ có số mệnh xui xẻo ắt phải chết, và nguyên do sẽ được giải thích trong quyển 3.

Bình Luận (0)
Comment