Chương 14: Vì vậy La Ái Diệu quyết định giết hết

“Anh Đồ…… Anh, anh giết……” Hoàng Miễn sợ đến mức không thốt nên lời.
Gã đàn ông giết người —— cũng chính là Lữ Hồng Đồ bực bội vươn bàn tay nhuốm máu ra, ý bảo bọn chúng chớ nhiều lời.
Một tên côn đồ run run đưa bật lửa tới, Lữ Hồng Đồ nói: “Không nghe à? Tao muốn diêm cơ mà.”
Thế là bọn chúng lọ mọ lục tung nhà Dương Linh Linh lên để tìm diêm, cuối cùng tìm được diêm trong ngăn kéo bếp.
Dương Linh Linh cuộn mình trên ghế sô pha phòng khách, có một gã côn đồ chuyên trông chừng cô, cô mà không chịu ngoan ngoãn là gã sẽ giáng cho mấy cái bạt tai, đánh đến khi nào cô chịu ngồi yên mới thôi. Mới nãy còn đang ầm ĩ, thế mà từ khoảnh khắc nào đó, tất cả bỗng dưng lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng va chạm nhưng lại không giống như đang đấm đá. Lũ côn đồ không đi ra, Lữ Hồng Đồ cũng im ru, làm Dương Linh Linh sợ hãi tột độ. Sau đó cô nghe loáng thoáng thấy chữ “Giết” thốt ra từ miệng Hoàng Miễn thì lại càng sợ hơn. Cô không ngờ Thi Sương Cảnh lại tốt bụng đến thế, cũng không biết bây giờ nên làm thế nào.
Lữ Hồng Đồ ngồi phì phèo thuốc lá giữa vũng máu. Khắp tường nhà vệ sinh, mặt gương, bồn sứ toàn máu là máu. Bóng đèn trên trần sáng bàng bạc, vết máu trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp bị ngả sang màu đen. Vừa rồi Lữ Hồng Đồ đâm rất chuẩn, nhát dao đầu tiên sau khi vén áo lên đã nhắm thẳng vào động mạch. Máu nóng phun đầy tay gã, gã càng đâm càng hăng, lúc đâm mấy nhát sau gã có thể cảm nhận được khoang bụng của nam sinh đã bị mình đâm nát. Dao đâm sâu hoắm làm gã phải rạch ra, thọc mạnh vào trong vùng thịt đã nát bấy, mấy nhát cuối cùng thậm chí găm cả vào xương cứng, là xương sống sao? Tiếc là không thể đâm xuyên luôn. Lữ Hồng Đồ thấy nội tạng của thằng nhóc học sinh chảy ra đầy đất, cậu chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn cuối cùng.
Đây là điếu thuốc sảng khoái nhất của Lữ Hồng Đồ trong suốt 19 năm qua, gã muốn tận mắt chứng kiến người này chết ngay trước mắt mình. Động tác giết người đoạt mạng càng nhanh gọn càng tốt, thưởng thức quá trình chết dần càng lâu dài càng tốt.
Bọn côn đồ đều sợ phát khiếp, nhất là Hoàng Miễn. Gã là kẻ trẻ nhất và cũng non kinh nghiệm nhất trong đám lưu manh này, mới nhập hội vào tháng trước. Để có thể rời khỏi trạm giao hàng lụp xụp, mỗi ngày gã lại lang thang đến một nơi.
Lữ Hồng Đồ là tội phạm vị thành niên, gã giết giáo viên của mình vào năm 12 tuổi, vì lúc ấy chưa trưởng thành nên gã nhận mức án 25 năm. Ở trong tù, gã biểu hiện rất tốt, luôn tích cực cải tạo nên được giảm xuống còn 19 năm là ra tù, gã mới được thả ra vào hè năm nay. Gã không thể trở về quê nên bèn sang tỉnh bên cạnh, đi loanh quanh ngoại ô để tìm chỗ ở, cuối cùng chọn khu công nghiệp Lệ Quang, lập nên một băng nhóm mới, không chịu làm lụng mà chỉ kiếm ăn bằng cờ bạc và cướp giật.
Đứa nhóc học sinh nằm nghiêng, hai mắt chưa khép hẳn, chết không nhắm mắt. Lữ Hồng Đồ dụi tàn thuốc vào đống ruột chảy ra, thậm chí còn đưa tay áng chừng máu thịt và nội tạng tuôn trào. Cơ thể nam sinh vẫn run rẩy khe khẽ, Lữ Hồng Đồ liền quẹt diêm, dùng lửa thiêu đốt vết thương của cậu.
Lũ côn đồ không nhìn nổi cảnh ấy, Lữ Hồng Đồ…… Lữ Hồng Đồ đúng là ác quỷ chuyển thế. Ngặt nỗi chẳng ai trong số chúng dám rời đi. Lữ Hồng Đồ đã giết người, gã còn chưa lên tiếng thì tất cả đều không thể rời đi.
Lữ Hồng Đồ hút hết bao thuốc rồi hài lòng duỗi người, sai đàn em đi tìm dao bếp trong nhà Dương Linh Linh. Gã nhận lấy con dao rồi đóng cửa lại.
Gã muốn giết thêm vài người trước khi bị tống vào tù. Do đó, phải giấu nạn nhân đầu tiên này đi.
Lữ Hồng Đồ khua khua dao bếp, gã biết giết người phanh thây là việc rất vất vả. Thực ra quan trọng nhất là chặt đầu và xóa sạch tất cả dấu vân tay, cũng chính là chặt hết ngón tay, để cho chắc ăn thì chặt cả ngón chân luôn, đều là ngón cả mà. Chặt ngón tay thì dễ rồi, nhưng chặt đầu lại khá rắc rối. Lữ Hồng Đồ nghĩ, gã phải chặt đầu ngay nhân lúc xác còn chưa cứng.
Sườn mặt và tóc của nam sinh bị máu nhuộm đỏ, Lữ Hồng Đồ cũng rất ghét gương mặt của cậu. Tên thằng nhóc này là gì ấy nhỉ? Gã quên mất rồi, chỉ nhớ đó là một cái tên rất ẻo lả. Mặt mũi đẹp trai, tính cách rất ngây thơ và cũng rất ngu ngốc, trẻ mồ côi thì còn cố gắng làm gì? Loại này chết rồi cũng chẳng có ai đốt tiền giấy cho. Lữ Hồng Đồ lại cầm con dao nhọn kia lên, định rạch nát mặt cậu trước.
Đèn nhà vệ sinh chớp lóe. Lữ Hồng Đồ ngẩng lên, đèn chớp lần thứ hai, đèn chớp lần thứ ba.
Sau đó, đèn tắt.
Nhà vệ sinh của Dương Linh Linh không có cửa sổ lớn, đây là nhà trệt vùng ven khu công nghiệp, làm cửa sổ to sẽ dễ chuốc họa vào thân, cho nên trong nhà vệ sinh chỉ lắp cửa chớp nhỏ và quạt gió ở trên cao. Đèn tắt khiến cả căn phòng tối sầm, giơ tay chẳng nhìn rõ năm ngón, chỉ thấy được ánh sáng phòng khách rọi qua khe cửa.
Lữ Hồng Đồ đứng dậy, rờ tay lên tường để tìm công tắc đèn. Tìm được rồi, gã bèn bấm bấm mấy lần song chẳng thấy gì cả. Gã quay người đi mở cửa, định sai đàn em đi kiểm tra xem có phải cầu dao bị cúp hay không.
Cửa không mở được. Lữ Hồng Đồ lại vặn tay nắm tròn, gã xác nhận mình không bị khóa trái từ bên trong, vậy là từ bên ngoài ư? Gã bèn hét lên: “Mấy thằng chó, mở cửa mau! Đèn tắt rồi!”
Không ai trả lời. Bọn chó chết này…… Chúng định chuồn sao? Lữ Hồng Đồ nhủ thầm, lũ này mặt dày tự tìm đến xin nhập hội với gã nhưng thực ra chết nhát như thỏ đế. Mà thôi kệ, cho dù chúng có báo cảnh sát thì gã cũng chơi đủ rồi. Gã mò túi quần, nhận ra mình không mang theo điện thoại vào. Đang hoang mang thì đèn nhà vệ sinh bất thình lình sáng lên, Lữ Hồng Đồ nghĩ, ông trời vẫn không bạc đãi mình.
Gã lại nhìn về phía thi thể nằm dưới đất, ấy thế nhưng, ngoại trừ vết máu ra, trên mặt đất đã chẳng còn gì nữa.
Chuyện gì thế này? Gặp ma à? Hay là gã phát bệnh thần kinh?
Lữ Hồng Đồ vuốt tóc bằng bàn tay nhuốm máu, ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận. Nhà vệ sinh này chỉ rộng mấy mét vuông, hai người đàn ông chen vào còn chật, mới nãy chân gã còn đụng vào chân thằng nhóc học sinh kia, thế mà giờ hai người lại biến thành một người, sao có thể thế được?
Lữ Hồng Đồ đặt dao xuống, đưa tay s* s**ng nền gạch vấy máu, thậm chí gã còn muốn l**m một ngụm, đây là máu người thật mà? Rõ ràng gã vừa giết một người ở chỗ này mà?
Đang mải suy nghĩ thì gã phát hiện tay mình không cử động được, không chỉ tay mà hai chân cũng vậy. Gã giữ nguyên tư thế ngồi xổm, tay chân như bị dính xuống mặt đất, kéo không ra. Đồng thời, gã nhận thấy cơ thể của mình đang trĩu xuống. Gã còn chưa hoàn hồn thì cơn đau cùng cực đã truyền đến từ tứ chi.
Lữ Hồng Đồ đau đến mức kêu rêu, la hét, gào rống. Tiếng kêu mỗi lúc một lớn, nhưng đó đã là cực hạn đau đớn mà gã có thể bộc lộ, dù âm lượng có lớn cỡ nào thì cũng không thể diễn tả hết hình phạt gã đang phải hứng chịu lúc này.
Cơ thể gã chầm chậm trĩu xuống, tứ chi chạm đất như tiếp xúc với rừng dao xoay tròn. Cỗ máy xay thịt ấy chẳng quan tâm thân xác con người có cứng hay không, nó khoét gọt, chia cắt thịt và xương gã thành từng mảnh. Tốc độ cắt xẻ không nhanh, bắt đầu cắt từ đầu ngón đang chạm đất, giống như đang lăng trì song còn ghê hơn lăng trì nhiều, bởi vì kẻ tra tấn không phải là con người. Rừng dao kiếm như thể ẩn dưới nền gạch men, Lữ Hồng Đồ từ từ chìm xuống, bị xẻ thịt lóc xương mà không tài nào trốn thoát, hơn nữa đây hoàn toàn không phải là ảo giác —— Lữ Hồng Đồ chứng kiến máu thịt mình b*n r* từ cỗ máy xay thịt này, từng mảnh từng mảnh văng ra tứ phía, tung bay như hoa lá trong nhà vệ sinh.
Lữ Hồng Đồ đau đến mức sắp hôn mê, ánh đèn lại vụt sáng, gã cảm giác trong nhà vệ sinh còn có người khác. Gã run rẩy quay đầu lại, đập vào mắt là sắc xanh quái dị. Gã nhớ lại bộ phim ma từng xem ngày trước, màu xanh lam này cực kỳ xúi quẩy, hệt như màu xanh mà Sở Nhân Mỹ mặc khi lội xuống nước.

(Sở Nhân Mỹ là nhân vật trong phim kinh dị “Sơn Thôn Lão Thi”.)
Giữa cơn mưa máu thịt rào rạt, Lữ Hồng Đồ trông thấy nam sinh vừa bị mình đâm hai mươi dao đang khoác một tấm vải xanh dài, lặng lẽ đứng cạnh tường như đang quan sát cảnh tượng này. Đó không phải vải lụa thuần xanh mà là một sản phẩm thủ công tuyệt mỹ, được thêu điểm hoa văn phức tạp. Bề mặt vải phản chiếu ánh đèn trần nhà, càng tôn lên gương mặt lạnh lùng điển trai của nam sinh, hoàn toàn không có vẻ chết chóc, ngỡ như cuộc sát sinh vừa rồi chỉ là một trò đùa, và người bị trêu đùa đã phủi bụi đứng lên rồi.
Lữ Hồng Đồ biết mình đi đêm lắm có ngày gặp ma, gã cố gắng quay người lại để nói chuyện với Thi Sương Cảnh, khốn nỗi tay chân gã đã bị lóc đến tận cổ tay, cổ chân rồi. Lữ Hồng Đồ tiếp tục chìm xuống, cơn đau vẫn điên cuồng quằn quại, gã thống thiết kêu lên: “Xin lỗi! Xin lỗi! Tao chỉ đùa thôi! Tao không hề làm —— A!! Tao không làm mà! Tao bị điên, tao ngồi tù đến mức phát điên rồi, chứ tao không cố ý đâu! Xin lỗi mà!”
“Mày chưa chết đúng không?! Cầu xin mày, xin mày…… A!!! Mày chết đi không được hả!! Tại sao chứ?! Hay mày là quỷ?! Nếu mày là quỷ —— Thì sao tao lại giết được quỷ? Còn nếu mày không phải quỷ…… A a a…… Nếu mày không phải quỷ, thì tại sao con quỷ đó không giết mày ——”
Lữ Hồng Đồ đau đến mức nói mê nói sảng, rừng dao tăng nhanh tốc độ, máu thịt vung vãi càng dày, càng nhiều, cứ bay lên rồi hạ xuống trong nhà vệ sinh chật chội, vương lên mặt, lên người Lữ Hồng Đồ, gã chỉ cần há miệng ra là có thể ăn được máu thịt của chính mình. Mà Thi Sương Cảnh trong góc tường vẫn sạch sẽ trơn bóng, ánh mắt bình thản vô tình, cậu cụp mắt nhìn gã, thưởng thức cảnh tượng máu me rực rỡ.
Khi tứ chi bị lóc đến một mức độ nhất định, Lữ Hồng Đồ không thể cầm cự nổi nữa, cơ thể chỉ còn mỗi thân mình quỳ rạp xuống đất. Không vì quá đau mà gã mất đi cảm giác, gã phát hiện cơn đau vẫn ở mức cao nhất, không hề giảm bớt khi tay chân gã rơi rụng. Thậm chí gã nghi rằng, cho dù cả người gã bị nuốt trọn trong rừng dao này thì cơn đau vẫn sẽ kéo dài mãi mãi.
Nhà vệ sinh hoàn toàn biến thành một hố máu. Trần nhà, bờ tường, mặt đất, tất cả dụng cụ thiết bị đều dính những vụn thịt mỏng như giấy, mảnh xương lẫn vào trong thịt., nếu cầm mỗi miếng thịt vụn lên nhìn kỹ sẽ thấy chúng khác hẳn nhau, những thứ này đều là chứng chứ cho thấy một người đã từng tồn tại.
Tiếng mở cửa nhà vệ sinh vọng ra, lũ côn đồ trong phòng khách đều giật mình. Sau khi Lữ Hồng Đồ đóng cửa lại, trong nhà vệ sinh chẳng có động tĩnh gì nữa, bọn chúng đoán có lẽ Lữ Hồng Đồ muốn làm gì đó với cái xác, nhưng gã mãi không trở ra cũng khiến chúng sợ hãi.
“Anh Đồ……?”
Bọn côn đồ đều không dám nhìn vào nhà vệ sinh, đêm nay đã từ mộng xuân biến thành ác mộng, bọn chúng không có dũng khí chứng kiến cảnh tượng phanh thây.
Có người đi ra. Bọn chúng đều nghe tiếng thấy bước chân.
Một mảng màu lam rọi vào tầm mắt. Đêm nay vẫn chưa kết thúc.
*
La Ái Diệu từng nghĩ, đứa bé tên Thi Sương Cảnh này sở hữu mệnh cách vô cùng đặc biệt, phải dùng đầu của cậu làm quả chiêu liêu, phải dùng xương của cậu làm bình lưu ly, phải dùng thịt của cậu làm hoa sen đỏ, phải dùng da của cậu làm chốn Phật quốc. Cậu là tế phẩm không thể tuyệt vời hơn, chưa từng thấy một tế phẩm tốt như vậy bao giờ.
Vào cái đêm ở khách sạn, La Ái Diệu cũng đã muốn thu giữ tế phẩm này, nhưng hôm ấy pháp thân của hắn đang ở bên ngoài, và đó lại là một câu chuyện khác rồi —— Tuy nhiên chính sự cố phát sinh này đã khiến La Ái Diệu nhận ra sự kỳ lạ. Một luồng nghiệp lực níu hắn lại, không muốn hắn lấy mạng Thi Sương Cảnh vào hôm ấy. Mà La Ái Diệu còn nhận thấy suốt cả đêm hắn không thể chép xong giới văn lên người Thi Sương Cảnh, chỉ đành tạm gác lại.
Cho Thi Sương Cảnh ăn suốt một tuần, dùng tế phẩm nuôi tế phẩm, nói ra ngay cả chính La Ái Diệu cũng cảm thấy quá đỗi buồn cười, song hắn vẫn làm như vậy. Một tuần đã qua, đã đến lúc thu giữ tế phẩm một lần nữa —— Hoặc nói là thu đồ cúng dường cũng được. Sự tồn tại của La Ái Diệu có cả hai mặt, hắn sở hữu hộ khẩu ở cả Phật quốc lẫn địa ngục. Nhưng ngày đó, sau khi phá giới dục ái và sắc ái, La Ái Diệu lại trở nên nhân từ.
Mạng của Thi Sương Cảnh chỉ đáng giá 10.000 tiền nhân gian, cho nên chỉ có thể cho cậu 10.000. Để Thi Sương Cảnh nhận trước số tiền này thì nghiệp báo sẽ nằm trong tay La Ái Diệu trước, càng khống chế thêm một bước.
Không ngờ sự cố lại xảy ra, sự cố sau còn thảm khốc hơn cả sự cố trước. Từ thuở mà La Ái Diệu tồn tại đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị cướp mất tế phẩm, cướp đi ngay trước mặt hắn, suýt nữa đã bị tước đoạt khi đã cận kề hạn chót.
Chỉ chút nữa thôi là bị đoạt mất rồi. Nếu không nhờ La Ái Diệu dùng giới văn đánh dấu giúp trì hoãn thời gian, thì luồng nghiệp lực không biết từ đâu đến đã lấy đi toàn bộ sinh mệnh của Thi Sương Cảnh. Cũng may phước lành của La Ái Diệu có khả năng chữa trị, dẫu đang hãm trong hỗn độn, phước lành ở cả hai bên chính và ác vẫn hiệu nghiệm. Tuy nhiên hành động lần này đã khiến thân thanh tịnh của hắn bị phá.
Tạm thời La Ái Diệu vẫn chưa nghĩ thông suốt được, song việc xảy ra thật quá đáng giận. Theo hắn thấy, Thi Sương Cảnh bị giết một cách chẳng hề rõ ràng, hắn cũng không thể chấp nhận công sức của mình bị phí hoài, đã giúp một lần rồi thì phải giúp lần hai.
Vì vậy La Ái Diệu quyết định giết hết.