Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 15: Ngày mai tài xế sẽ tới thay giường

tải xuống (4)

Thi Sương Cảnh bị lôi vào nhà vệ sinh, tất cả trơ mắt nhìn cậu bị đâm hai mươi đao, vừa rồi Lữ Hồng Đồ đóng cửa lại không biết còn định làm gì…… Sao cậu có thể thản nhiên bước ra như thế được?

Ấy vậy mà Thi Sương Cảnh lại đang bước ra, khoác trên người tấm lụa xanh. Có vẻ tấm lụa xanh ấy là một mảnh vải tứ giác vuông vức, khoác lên vai Thi Sương Cảnh, bốn gốc buông rủ xuống khá dài, phủ lên bộ đồ thường của cậu nom có hơi kỳ cục, nhưng vẻ mặt của Thi Sương Cảnh lại khiến người ta chẳng dám đùa cợt.

Đó là vẻ mặt khi mọi sự đã được định đoạt, xong việc phất áo rời đi. Nhưng là xong việc gì? Tim của đám người trong phòng đều đập thình thịch.

Có kẻ đánh bạo liếc về phía nhà vệ sinh, trông thấy nhà vệ sinh đã hóa thành hố máu đỏ lòm, ban nãy giết người đâu có đỏ đến mức ấy? Gã côn đồ tới gần hơn để kiểm tra tình hình của Lữ Hồng Đồ. Nhưng đúng lúc ấy, hông gã bỗng bị đá mạnh một cú, gã loạng choạng ngã vào nhà vệ sinh, nằm rạp dưới sàn, sờ phải đống thịt vụn vương vãi đầy đất. Gã sợ đến mức thần hồn nát thần tính, kêu la oai oái, chật vật đứng dậy, lại chạm tay vào bức tường gạch men bê bết máu. Lý trí của gã sụp đổ, gã lảo đảo thoát ra khỏi nhà vệ sinh, chạy về phòng khách.

“Thịt…… Mẹ kiếp …… Toàn là thịt vụn…… Mẹ kiếp ……” Gã côn đồ hãi hùng thều thào, máu thịt chảy ra từ kẽ ngón tay.

Nếu Thi Sương Cảnh vẫn sống sờ sờ đứng đây, vậy đống máu thịt này…… là của Lữ Hồng Đồ ư? Gã ngẩng đầu, nhận ra trong phòng khách chỉ có một mình gã.

Gã không chịu nổi áp lực tinh thần, bèn chạy ra cửa lớn, song tay vừa chạm vào cửa sắt lại bị bỏng rát phải rút vội ra. Gã nhìn thấy một mảng da đã bị bỏng đến mức lật lên, lộ ra lớp thịt đỏ tươi bên dưới.

Một lực mạnh mẽ đột nhiên truyền đến từ đằng sau, người gã côn đồ dán lên cửa sắt, cánh cửa nóng như mũi hàn, nửa gương mặt gã dán lên, mắt mũi miệng bị nhiệt độ nóng bỏng tra tấn, không lập tức hóa thành than cháy mà vặn vẹo tan chảy ra. Gã la hét đau đớn, nhưng âm thanh đều bị đè nén trong gương mặt đã nát bấy như pizza phô mai. Chẳng mấy chốc, gã đã bị nấu chảy chỉ còn nửa thân người. Lực sau lưng vẫn tiếp tục dồn ép không ngừng, dí gã lên cửa sắt như miếng bít tết, tỏa ra mùi thịt người.

*

Dương Linh Linh ngồi co ro trên ghế sô pha, bụm kín miệng mình, sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng, chẳng dám ho he phát ra tiếng động.

Cô thấy lũ lưu manh tháo chạy về phía cửa lớn, gào thét quằn quại như súc sinh bị làm thịt. Dường như cánh cửa sắt có nhiệt độ cực cao, chạm vào là sẽ nóng chảy, tên phía sau đè lên tên phía trước cứ như không biết đằng trước mình có người, hoặc là cố tình dùng cơ thể mình đè lên kẻ trước mắt để bọn chúng bị tra tấn. Tất cả chúng đều cực kỳ sợ hãi, cố gắng chạy trốn, dẫu biết rõ đây là đường chết nhưng vẫn bị cánh cửa nung chín.

Hoàng Miễn cũng sợ khiếp vía. Gã đã nhận ra chính thằng nhóc Thi Sương Cảnh quái gở ấy đã dẫn tới tất cả chuyện này. Trước khi Thi Sương Cảnh đến, mọi chuyện vẫn đang êm đẹp. Đều tại Thi Sương Cảnh, đều tại Thi Sương Cảnh.

Dương Linh Linh nhìn Thi Sương Cảnh bước về phía mình, cô dùng cả tay lẫn chân leo lên một bên ghế sô pha, Thi Sương Cảnh không hề tức giận và chỉ chuyển hướng. Dương Linh Linh vọt xuống sô pha, đang định chạy trốn thì cổ tay bị kéo lại. Là Thi Sương Cảnh. Chẳng biết từ lúc nào, Thi Sương Cảnh đã xuất hiện sau lưng cô, không cho cô chạy nữa.

Thi Sương Cảnh tới gần, trong tay Dương Linh Linh chợt xuất hiện một vật lành lạnh, một con dao nhọn nhuốm máu. Thi Sương Cảnh khẽ nói: “Nghiệp quả của cô thì cô phải tự tay lấy.”

Dương Linh Linh ngẩn ngơ một thoáng, Thi Sương Cảnh không nói rõ ra, song Dương Linh Linh đã nhanh chóng hiểu ngay.

Cô bước về phía Hoàng Miễn đang nhũn chân dựa vào tường.

*

Khoảng 2 giờ sáng, mọi sự đã xong xuôi. Thi Sương Cảnh rời khỏi căn nhà trệt, thay đi lớp lụa xanh, mặc vào chiếc áo khoác của mình và lái xe máy về nhà.

2 giờ 20 phút, cậu mở cửa bước vào nhà. Sau khi cởi giày, cậu đi tới trước bàn thờ Phật, dâng sáu nén hương, tiếp đó tắm rửa rồi đi ngủ.

Giấc ngủ này rất đỗi nặng nề, cảm giác như chết đi vậy.

Thi Sương Cảnh phát hiện, mỗi lần cậu cảm giác mình sắp chết thì cuối cùng đều sẽ chìm vào mộng đẹp. Thực ra cậu rất thích ngủ, thích nghỉ ngơi. Thường ngày cậu luôn mệt mỏi, cái nghèo thể hiện rõ nhất ở cậu qua việc không được ngủ đủ giấc.

Cậu nhớ hồi còn ở cô nhi viện, cậu và mấy đứa bé dị tật bẩm sinh luôn là những thành viên cố định của cô nhi viện, cứ ở đó mãi đến năm 18 tuổi, chẳng bao giờ được nhận nuôi, dẫu vậy cuộc sống tập thể cũng rất đỗi vui vẻ. Vào ngày đẹp trời, họ sẽ mang nệm gối ra phơi khắp sân. Mỗi đêm ngủ trên chiếc nệm vừa được phơi nắng, cậu đều cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Đó là sự hưởng thụ mềm mại, êm ái, thích thú, chẳng cần tốn một xu.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Thi Sương Cảnh vẫn nhớ rõ bản thân đã bị đâm chết, cơn đau kéo dài đằng đẵng, nằm trên nền đất lạnh băng, cơ thể mất đi nhiệt độ, máu nóng trào ra cũng dần nguội lạnh, từ từ rơi vào bóng tối buốt giá. Sau khi chết, cậu sẽ bị chôn xuống đất ư, hay là vùi vào bãi rác? Dẫu có thế nào, dường như bỗng dưng lại ấm áp rồi. Cuối cùng cũng kết thúc, Không phải đau đớn nữa mà có thể chào đón giấc ngủ vĩnh hằng.

6 giờ sáng, chuông báo thức reo lên.

Có vẻ giấc ngủ không vĩnh hằng rồi. Thi Sương Cảnh mở mắt ra.

Sáng hôm qua cậu cũng mê man như vậy ư? Cậu nằm trên giường, nhìn trần nhà, hình như tối qua đã xảy ra một chuyện rất đáng sợ. Hôm kia thì là chuyện gì nhỉ? À đúng rồi, bị quỷ ch*ch. Tóm lại chuyện hôm qua vẫn đáng sợ hơn, bị đâm hơn hai mươi nhát dao. Quỷ vẫn không đáng sợ bằng con người. Con người quá đáng sợ, cứ bất thình lình chẳng hề báo trước. Ít ra quỷ còn nhắn tin báo trước cả một tuần.

Thi Sương Cảnh vô thức sờ bụng, vẫn lành lặn chẳng tổn hại gì. Toi rồi, cậu nghĩ thầm, hoặc là tinh thần mình có vấn đề, hoặc là mình đã gặp chuyện ma quái một lần nữa.

Có một vấn đề rất quan trọng —— Cậu phải cảm ơn ai đây? Tình huống này nên nói cảm ơn nhỉ!? Thi Sương Cảnh thực sự không biết.

5 phút đồng hồ lặng lẽ trôi qua, chuông báo thức vang lên lần hai. Cậu vươn tay tìm điện thoại. Điện thoại của cậu vẫn đang sạc pin ư? Thi Sương Cảnh hoang mang.

Cậu tắt chuông, hôm nay nằm thêm 5 phút đi, chỉ 5 phút thôi. Cậu trở mình trùm kín chăn, mở Wechat ra, trong mục tin nhắn chưa trả lời có nhóm karaoke, có bà chủ trạm giao hàng, có bác sĩ Giang của bệnh viện thú y…… Không có Phật Tử.

Nếu không có thì để cậu chủ động nhắn.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh Phật Tử

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh có đó không?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Chuyện tối qua…… Rốt cuộc là mơ hay thực?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Hay thực ra tôi đã chết rồi, chết từ đêm hôm trước, hiện giờ cũng là ảo giác thôi?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh Phật Tử, anh vẫn buồn ngủ à?

[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tối qua là anh sao?

[Trống rỗng]: Là tôi cái gì?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Không phải ư? Tôi cứ tưởng là anh

[Trống rỗng]: Người cứu cậu ấy hả?

[Trống rỗng]: Đúng là tôi.

[Trống rỗng]: Gõ chữ đàng hoàng đi, đừng có nói năng lộn xộn.

Nhất Kiếm Sương Hàn: ……Được. Tôi nhớ tối qua tôi đến nhà Dương Linh Linh, sau đó bị người ta đâm. Chính anh đã dẫn tôi về ư?

[Trống rỗng]: Cậu bảo tôi là quỷ cơ mà? Quỷ thì sao dẫn cậu về được?

[Trống rỗng]: Là cậu tự về.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Đừng đùa tôi nữa

[Trống rỗng]: Tôi không có đùa cậu.

[Trống rỗng]: Ngu ngốc chết đi được. Hôm qua tôi đã bảo cậu tiêu hết tiền đi, cậu có để vào tai không? Không hề.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Là vì tôi không tiêu hết tiền nên mới gặp báo ứng sao?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Nhưng hạn chót là 11 giờ 59 phút cơ mà?

[Trống rỗng]: Rốt cuộc cậu đang chờ đợi cái gì?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Có tiền thì an tâm mà

Nhất Kiếm Sương Hàn: Chẳng qua tôi muốn tận hưởng cảm giác an tâm ấy thêm một chút thôi

Nhất Kiếm Sương Hàn: Bây giờ đi tiêu hết còn kịp không?

Nhất Kiếm Sương Hàn: [Chuyển khoản 6621.4 tệ]

Nhất Kiếm Sương Hàn: Hôm qua tôi đã tính toán xong rồi, tôi muốn trả lại cho anh

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi trả trước 2500 tệ tiền viện phí cho Bắp rồi, không biết như này có xem là tiêu hết không?

[Trống rỗng]: ……

[Trống rỗng]: Tôi chịu luôn đấy.

[Trống rỗng]: Cậu giữ lại đi. Đã qua kỳ hạn rồi, cứ xem như tôi chưa nói gì.

Thông báo bỗng nhiên hiện ra, Thi Sương Cảnh thấy tài khoản ngân hàng của mình có thêm tiền chuyển vào. Khoan đã, chuyển vào? Cậu mở thông báo ra, cậu nhận được một khoản 100.000 tệ.

[Trống rỗng]: Trước tiên làm quen cách tiêu tiền đi, tiêu hết số này trong vòng ba ngày.

[Trống rỗng]: Ngày mai tài xế sẽ tới thay giường.

Nhất Kiếm Sương Hàn: ? ? ? ?

Nhất Kiếm Sương Hàn: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

[Trống rỗng]: Cậu không phải đi học à?

[Trống rỗng]: Đừng quấy rầy tôi nữa. Tôi cần đi ngủ. Cút đi.

Thi Sương Cảnh hoàn toàn không buồn ngủ. Cậu vẫn còn điều thắc mắc, tuy nhiên Phật Tử đã nói vậy rồi thì chắc chắn cậu sẽ không nhắn tin cho hắn nữa. Quỷ cũng cần ngủ sao? Bản mặt lạnh lùng quanh năm của cậu rốt cuộc cũng giãn ra, chuyển thành vẻ ngạc nhiên. Đúng là cậu rất giỏi thích ứng, cơ mà, cơ mà, tiếp theo cậu phải thích ứng với cái gì?

Thi Sương Cảnh xuống giường, bước cùng tay cùng chân vào nhà tắm, vừa nhìn vào gương thì giật nảy mình, song tập trung nhìn kỹ lại chẳng có gì cả. Trong một thoáng vừa rồi, cậu nhác thấy toàn thân mình dày đặc chú văn, nhưng đến khi đứng vững mới phát hiện chỉ là ảo giác. Cậu vừa đánh răng vừa nhìn chằm chằm vào gương, thực sự là ảo giác sao?

Quả nhiên phải rèn lòng can đảm. Cậu vừa ngậm bàn chải đánh rằng vừa chạy ra phòng khách tìm chiếc ô, rồi bung ô trong nhà vệ sinh, vẫn không có gì xảy ra. A đúng rồi, Lang Phóng nói là phải che ô “vào nửa đêm”. Cậu nhổ bọt kem trong miệng ra.

Trong lúc nấu bữa sáng, Thi Sương Cảnh xem lại đoạn chat giữa mình và Phật Tử. Cậu cũng kiểm tra tin tức từ những người khác, bao gồm cả Bác sĩ Giang —— Bác sĩ nói tình trạng của Bắp khá tốt, hỏi cậu có muốn đưa Bắp về nhà không, cậu bèn trả lời “Được ạ”. Cậu không chịu nổi cảnh sống một mình trong ngôi nhà ma này, nhất định phải có một chú mèo bầu bạn với cậu!

Rốt cuộc đến bao giờ Phật Tử mới thức dậy? Thi Sương Cảnh muốn hỏi về chuyện của Bắp.

Bảo tài xế tới thay giường —— Cậu thực sự khó mà làm ngơ việc này cho được! Rốt cuộc bao giờ Phật Tử mới dậy? Bây giờ từ chối còn kịp không? Liệu có phải chính là ý mà cậu đang hiểu không?

Hôm nay Thi Sương Cảnh không thể trốn học được nữa, việc tìm kiếm Lang Phóng đành tạm gác lại, cậu cảm giác đây không phải việc có thể làm được chỉ bằng nỗ lực. Hơn nữa cậu rất bận tâm về Dương Linh Linh. Cậu phải tìm được điểm liên kết với thế giới hiện thực, cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Thi Sương Cảnh bước vào lớp vào tiết tự học buổi sáng, vừa liếc mắt là lập tức trông thấy Dương Linh Linh. Cô đang cười nói với bạn bè như mọi khi, lúc cán sự lớp đứng trên bục điều phối lớp tự học, cô cũng hòa vào nhịp độ học tập một cách rất đỗi tự nhiên, hết thảy đều như bình thường.

Tranh thủ 5 phút giải lao sau tiết học, Thi Sương Cảnh tiến đến trước bàn Dương Linh Linh, hỏi cô rằng, “Dương Linh Linh, hôm qua cậu vẫn ổn chứ?”

“Hả?” Dương Linh Linh thắc mắc, “Vẫn ổn gì cơ?”

“Hôm qua tớ giao thức ăn đến nhà cậu.”

“Đúng rồi, tớ biết mà.”

“Chẳng phải trong nhà cậu có người đang……” Thi Sương Cảnh giơ tay mô phỏng động tác chơi mạt chược.

Dương Linh Linh càng hoang mang hơn, cô cau mày nói: “Hôm qua chỉ có mình tớ ở nhà thôi mà! Cậu đừng làm tớ sợ! Nhà tớ ở khu hẻo lánh như thế đã đủ ghê rợn rồi!”

Thi Sương Cảnh lững thững trở về chỗ của mình như thể mộng du. Bài thi buổi sáng đương nhiên là bết bát, cơ mà cậu chẳng buồn quan tâm.

Đến trưa, Thi Sương Cảnh do dự mãi, cuối cùng vẫn đến trạm giao hàng. Bà chủ trông thấy cậu liền hỏi: “Sao hôm qua không mang trả xe máy cho dì hả?”

“Xin lỗi dì, hôm qua cháu thấy hơi mệt nên tiện đường lái xe về nhà luôn……” Thi Sương Cảnh thấp thỏm nói dối, rồi lại thấp thỏm ngó nghiêng xung quanh, “Dì Vương, hôm qua Hoàng Miễn có…… có về nhà không ạ?”

“Hoàng Miễn là ai?” Bà chủ tỏ ra bối rối, “Cháu đang nói đến con trai dì hả? Con dì tên là Hoàng Lệ mà, cháu nhớ nhầm à?”

“Hoàng Lệ? À vâng, Hoàng Lệ thế nào rồi ạ?”

“Nó đang đi học đại học mà! Đúng là cháu bị váng đầu rồi đấy. Thôi thế này đi, Thi Sương Cảnh, chiều nay trước khi đi học cháu hãy lái xe qua trả, tối nay có cần dì cho cháu tạm nghỉ một bữa không? Dù sao cũng vài ngày nữa mới đến ngày lễ mua sắm.”

Thi Sương Cảnh quá đỗi mơ hồ, bèn về nhà lái xe máy qua trả cho bà chủ.

Tất cả mọi chuyện quá hỗn loạn, thế này chẳng phải càng làm khó chỉ số IQ vốn đã không cao của cậu hay sao?

✿Tác giả có lời muốn nói:

* Xin lược dịch một bình luận phân tích của độc giả GiuTa về chương này, tác giả đã xác nhận bạn này phân tích đúng nha:

“Ban đầu có lẽ Dương Linh Linh và Hoàng Miễn là bạn trai bạn gai bình thường (cũng có thể chỉ là người quen), cho nên Hoàng Miễn mới biết Dương Linh Linh sống ở đâu và hôm nào ở nhà một mình. Nhưng về sau Hoàng Miễn trượt đại học, nhập hội với lũ lưu manh, để lấy lòng bọn lưu manh mà gã đã dâng Dương Linh Linh ra, khiến cô bị bọn chúng c**ng b*c, giam giữ, đánh đập vô cớ. Thụ vô tình phá ngang chuyện này, cuối cùng công ra tay giải quyết tất cả mọi người, chỉ trừ Dương Linh Linh. Bởi vì Dương Linh Linh cũng là người bị hại, cô gặp chuyện bi thảm hôm nay là do Hoàng Miễn, cho nên cô phải tự tay giết Hoàng Miễn thì mới chấm dứt được nhân quả.”

Bình Luận (0)
Comment