Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 16: Chuyện hôm qua không phải là báo ứng của cậu, chớ nghĩ linh tinh

tumblr_c37214c628b23e910b3e9b564d356723_9dd12f5f_400

Hôm sau, Thi Sương Cảnh đi đến một kết luận: Không thể chọc vào Phật Tử, chọc vào hắn thì sẽ bốc hơi khỏi thế gian.

Rõ ràng những người đó đã bị Phật Tử xử lý hết. Sáu tên côn đồ tính cả Hoàng Miễn cùng với một gã côn đồ lớn tuổi không rõ họ tên, chỉ trong một đêm mà chúng như thể chưa từng đến với cõi đời này vậy. Nhất là Hoàng Miễn —— Thi Sương Cảnh biết gã không đi học đại học mà cứ ở nhà ăn bám cha mẹ, vô công rồi nghề, thế mà giờ đây ngay cả tên họ cũng bị thay thế, một người tên Hoàng Lệ đã thế chỗ gã, trở thành con trai dì Vương. Dương Linh Linh không làm chuyện gì sai, mà cho dù có làm sai thì cô cũng không nên gánh chịu hậu quả chính, cho nên cô chỉ mất trí nhớ mà thôi.

Thi Sương Cảnh xoa bụng, hôm nay cậu cứ luôn làm động tác này, giống như đang xoa bóp chỗ đau, mặc dù hiện giờ cậu chẳng hề đau đớn một chút nào. Cảm giác bị đâm ngày hôm qua vẫn còn rất rõ ràng, khoảnh khắc con dao thọc vào trong, cậu đau đến mức lưỡi co giật, đầu lưỡi đắng ngắt. Nhát này nối tiếp nhát kia, mỗi nhát đều đau đớn cùng cực, bởi vì hung thủ rất xấu xa, gã không chỉ đâm một cách đơn thuần mà còn vén áo cậu lên để mổ bụng cậu.

Thi Sương Cảnh không hiểu nổi, rốt cuộc Phật Tử muốn làm gì.

Tự dưng dúi mẩu giấy cho cậu, tự dưng đón cậu đi khách sạn, tự dưng đưa đồ ăn cho cậu, tự dưng tới nhà cậu tạo ra một giấc mơ dâm loạn…… Được rồi, đoạn này có lẽ là bị ch*ch thật, Thi Sương Cảnh khoanh đỏ ở chỗ này, sau đó tự dưng ép cậu tiêu tiền, rồi tự dưng cứu cậu và Dương Linh Linh.

Ngẫm lại thì cái tên Phật Tử này cũng tốt phết đó chứ. Trải qua một quá trình suy luận logic hết sức vớ vẩn, Thi Sương Cảnh đã đưa ra kết luận này. Nhưng cậu suy xét cẩn thận một lần nữa bằng bộ não cảm xúc của mình, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Học xong lớp buổi tối, Thi Sương Cảnh xem lại chi tiêu trong ngày hôm nay, 22 tệ. Sáng nay cậu còn muốn tìm Phật Tử, mà đến tối thì hoàn toàn chẳng muốn tìm Phật Tử nữa rồi, cậu có cảm giác kỳ lạ như thể chưa làm xong bài tập sợ bị phê bình vậy.

Rời khỏi trường học, đi ra đường cái, Thi Sương Cảnh tới cửa hàng tiện lợi mua chiếc bánh mì nhân đậu đỏ. Nhìn bắp ngô nóng hổi trong nồi hấp ở cửa hàng, cậu suy nghĩ một thoáng, quyết định mua hai bắp.

Lần đầu tiên cậu đặt taxi công nghệ, trong khu công nghiệp cũng có tài xế công nghệ, giờ này vẫn có vài người trẻ vào thành phố chơi cho nên có thể gọi được xe. Sau 5 phút, Thi Sương Cảnh lên xe —— Cậu muốn đi đón Bắp!

“Bé Bắp, xem ai tới đón bé nè?”

Buổi tối, y tá đang trong ca trực chán ngắt. Thi Sương Cảnh đã tới bệnh viện nhiều lần, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy cậu chàng đẹp trai này càng ngày càng đẹp trai hơn, cô không biết diễn tả ra sao, nói tóm lại hôm nay Thi Sương Cảnh xuất hiện cực kỳ đẹp trai. Cô dẫn Thi Sương Cảnh đi gặp Bắp, Bắp thấy Thi Sương Cảnh thì kích động lắm, nó liên tục dụi đầu vào khung lồng sắt, quả thực rất có sức sống, khắc hẳn hơn một tuần trước.

“Đợi chút, chị nhắn tin cho bác sĩ Giang đã, chắc bác sĩ vẫn đang ngủ, để chị gọi bác sĩ xuống.” Y tá bảo.

Bệnh viện thú y mở ngay tại cổng tiểu khu, bác sĩ Giang sống trong căn nhà lầu ven đường, sau khi y tá nhắn tin, chỉ mấy phút sau bác sĩ Giang đã có mặt. Bác sĩ Giang nói: “Chị vừa bật phim và ăn khuya thì nhận được tin em tới. Chị cứ tưởng hai hôm nữa em mới tới chứ! Em vừa tan học buổi tối à?”

“Vâng.” Thi Sương Cảnh gật đầu.

Y tá gọi bác sĩ Giang tới tính sổ sách, hôm qua bác sĩ Giang mới nhận được 2500 tệ chuyển khoản từ Thi Sương Cảnh, cậu nói là trả trước tiền viện phí —— Tuy nhiên Bác sĩ Giang không nhận. Bác sĩ Giang vừa thao tác trên máy vi tính sau quầy lễ tân, vừa nói: “Em xem, hôm qua chị không nhận tiền viện phí em gửi là đúng mà, chị thấy tình trạng của Bắp đã ổn rồi, nằm viện thêm nữa cũng không tốt cho sức khỏe tinh thần của nó. Ba ngày trước em đã trả viện phí một lần rồi, hôm nay chỉ cần trả thêm viện phí hai ngày qua và tiền thuốc men là được.”

Thi Sương Cảnh nắm chặt điện thoại, sẵn sàng quét mã trả tiền. Cậu nói: “Bác sĩ Giang, em không chắc mình có thể tiêm được cho Bắp, trong nhà chỉ có mỗi mình em thôi.”

“Vậy em có thể mua một cái túi tắm cho mèo, bọc hết bốn chân nó lại thì có thể tiêm được.”

túi tắm mèo

(Túi lưới tắm cho mèo.)

Chị y tá tìm được một cái túi tắm cho mèo, hướng dẫn cho Thi Sương Cảnh cách dùng công cụ nhỏ này để giữ con mèo. Thi Sương Cảnh gãi đầu, nhờ y tá giúp cậu cắt móng cho Bắp trước khi đi, cả chị y tá và bác sĩ Giang đều cười xòa, thấu hiểu rằng một cậu bé một mình nuôi mèo trong nhà chắc hẳn rất khó cắt móng được cho mèo.

Cuối cùng Thi Sương Cảnh cho sách vở vào túi nylon rồi đựng Bắp trong ba lô của mình. Cậu đeo ba lô ra đằng trước, một tay xách túi sách vở, một tay xách thuốc men và dụng cụ vừa mua, sau đó rời khỏi bệnh viện thú y.

Bắp ló đầu ra từ khe hở mở khóa, cái đầu tròn ủm, mắt cũng tròn xoe, làm Thi Sương Cảnh cầm lòng chẳng đặng, cúi đầu hôn một cái lên đầu Bắp.

Lúc về nhà cậu cũng đặt taxi công nghệ, không ngờ lại đặt đúng tài xế lúc trước chở cậu tới, cứ như là thành tài xế chuyên đưa đón riêng. Thi Sương Cảnh ngồi hàng ghế sau, tài xế bắt chuyện với cậu, cậu tỏ ra lạnh nhạt nhưng thực ra là đang thẫn thờ. Cậu thực sự không thích nói chuyện phiếm với người khác.

Thi Sương Cảnh và Bắp đều nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cột đèn đường vàng rực cứ liên tục lùi lại tựa như dải sáng kéo dài vô tận, đốm sáng phản chiếu trong con ngươi của cả người và mèo, khiến ánh mắt sáng rực lấp lánh. Những cột đèn đường lần lượt kéo xa khoảng cách, các đốm sáng cũng liên tục hiện rồi tắt như ánh sao.

Lâu rồi Bắp mới được về nhà, vừa chạm chân xuống đất là nó liền cụp đuôi ra chiều chần chừ, ngửi ngửi khắp sàn phòng khách. Thi Sương Cảnh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác có mèo trong nhà thật tốt quá, có một sinh mệnh nhỏ bé ở bên cậu, cuối cùng cậu cũng sẵn lòng trở về căn nhà này rồi. Cậu vô thức nhìn về phía bàn thờ Phật trên tường, không có ai đến nhà cậu thắp hương, ấy thế mà bây giờ cây hương này lại đang cháy, còn cháy được một nửa rồi.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh Phật Tử, anh dậy chưa?

[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Hương trên bàn thờ Phật…… có liên quan tới thời gian ngủ của anh đúng không?

[Trống rỗng]: ……

[Trống rỗng]: Sao tự dưng thông minh ra vậy?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Ờm

Nhất Kiếm Sương Hàn: Là do lúc trước tôi quá ngu ngốc

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh Phật Tử, tôi đón Bắp về rồi, ban ngày chỉ có mình nó ở nhà thôi

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh Phật Tử, anh đừng làm hại Bắp được không?

[Trống rỗng]: Đừng có gọi tôi là “Anh Phật Tử”, chẳng ra thể thống gì cả.

[Trống rỗng]: Tại sao tôi lại làm hại mèo của cậu? Chỉ là một con vật nhỏ bé mà thôi.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cảm ơn anh!

Nhất Kiếm Sương Hàn: Vậy tôi nên gọi anh là gì?

[Trống rỗng]: ……

[Trống rỗng]: Uống lộn thuốc hả, sao khách sáo thế?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Chuyện đêm hôm trước ấy

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh nói chỉ thử nghiệm một lần thôi mà?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tại sao vẫn cho tôi tiền nữa?

[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh muốn bao nuôi tôi sao?

Gõ xong câu này, Thi Sương Cảnh vừa nôn nao mà vừa căng thẳn. Đúng vậy, đây là kết luận cậu rút ra sau một ngày suy đi nghĩ lại —— Phật Tử đã đổi ý, lần thử nghiệm đó không khiến hắn thất vọng. 100.000 tệ, mười lần. Thi Sương Cảnh không từ chối. Không chỉ không từ chối, cậu còn chủ động hỏi thẳng.

Cảm giác có tiền thật quá tuyệt vời. Hôm qua mang theo cái ví tiền lẻ dày cộp đi dạo một vòng trung tâm thành phố, Thi Sương Cảnh cảm giác trong lòng rất nhẹ nhõm. Thì ra đây là cuộc sống mà nhiều người đang trải qua sao? Cậu không mong cầu mua thứ gì to tát, chỉ cần khi gọi món, đi xe hay khi nhìn bất cứ con số nào liên quan đến tiền, cậu sẽ không cần nhẩm tính cộng trừ với số dư mà mình cập nhật mỗi ngày trong đầu. Chỉ cần bớt được việc này là cậu đã cảm thấy hết sức vui vẻ rồi. Đương nhiên cậu vẫn sẽ tính toán xem món ăn này, đồ uống này sẽ tiêu hết bao nhiêu giờ lương, ngày lương của cậu, nhưng cậu đang có 10.000 tệ cơ mà! 10.000 tệ, ai chưa từng phải đi sớm về khuya để kiếm tiền sẽ không thể nào hiểu được, để thực sự có được 10.000 tệ trong tài khoản là phải nỗ lực đến nhường nào. Thi Sương Cảnh cặm cụi kiếm tiền là vì cuộc sống luôn cần đến tiền, tiền cứ vào rồi lại ra tựa như nước chảy, không thể giữ lại được. Để có 10.000 tệ trong tài khoản thì đây phải là 10.000 tệ còn dư. Thi Sương Cảnh chỉ nghĩ đến hai chữ “còn dư” này thôi cũng thấy vui rồi.

[Trống rỗng]: Cậu muốn tôi bao nuôi cậu không?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi……

[Trống rỗng]: Hửm?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi tiêu số tiền này rồi có bị báo ứng không?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Giống hôm qua ấy

[Trống rỗng]: Chuyện hôm qua không phải là báo ứng của cậu, chớ nghĩ linh tinh.

[Trống rỗng]: Nên tiêu thì cứ tiêu, bây giờ cậu đã khác ngày trước rồi.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Vậy anh có ra tay với tôi giống đêm hôm trước nữa không?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Không sao, sau đó chữa khỏi là được

Nhất Kiếm Sương Hàn: Ban nãy anh vẫn chưa trả lời tôi, tôi phải xưng hô với anh như thế nào cho phù hợp?

[Trống rỗng]: La Ái Diệu, đây là tên của tôi.

[Trống rỗng]: Tôi đã nói rồi, cậu không giãy giụa thì sẽ không bị thương.

[Trống rỗng]: Cậu nên học cách nghe lời đi. Mệnh lệnh của tôi đều vô cùng rõ ràng, tôi không hiểu vì sao cậu cứ không chịu chấp hành, là do nghe không hiểu hay là không muốn nghe?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi gọi anh là Phật Tử vậy

Nhất Kiếm Sương Hàn: Về sau tôi sẽ nghe lời

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cảm ơn anh

[Trống rỗng]: Không cần cảm ơn.

Thi Sương Cảnh thêm ghi chú biệt danh “La Ái Diệu”, cái tên lạ lùng ghê, gõ chữ rõ là phức tạp, thốt ra khỏi miệng cũng rất kỳ cục, tiếp tục gọi hắn là Phật Tử vẫn tiện hơn.

Bắp kiểm tra lãnh thổ một lần nữa rồi đi vào chậu cát tè một bãi, sau đó nó dùng vuốt cào cát và nhảy ra khỏi chậu, vẩy vẩy chân. Thấy Thi Sương Cảnh ngồi xếp bằng trên sô pha, chăm chú nghịch điện thoại, Bắp bèn nhảy lên chân cậu, tìm một khoảng trống rồi cuộn mình nằm xuống, thu hút sự chú ý của cậu.

“Bắp à, xem ra tao có tiền rồi.” Thi Sương Cảnh bảo với Bắp, “Mày có khinh thường tao không? Rõ ràng là con trai mà còn muốn được bao nuôi.”

Bắp vẫy vẫy đuôi, nó không biết nói, nó chỉ biết ngôi nhà này tốt, vẫn còn sống đã là tốt lắm rồi, gì mà bao nuôi với không bao nuôi, Bắp cũng đang được Thi Sương Cảnh bao nuôi đấy thôi, thế nhưng nó vẫn tự tại mà.

*

Tỉnh S, một hang động trên vách đá.

Mười ngày trước, máu rỉ ra từ trong hang động, nhuộm đỏ dòng suối cổ. Các tăng lữ dưới hang đóng cửa chùa, cho mời trụ trì ra mặt, trụ trì lại mời trụ trì của các chùa lớn tới. Các tăng lữ tập hợp, đối chiếu niên giám và thử hàng trăm loại chú ngữ, nghi thức nhưng vẫn không thể thiết lập được liên hệ. Họ muốn cử hành pháp hội mà lại không biết hóa thân nào hiện thế, từ nghi thức, cúng dường đến tu trì đều không có hiệu quả.

Sau mười ngày, năm vị trụ trì tọa hóa[1], để lại một bức thư nói rằng vị Phật này có đủ tam thân[2], đáng lẽ không nên giáng lâm xuống thời đại mạt pháp này. Đã gọi là Phật thì không nên có ác, nhưng vị này lại sở hữu địa ngục tướng, vừa là cứu độ mà cũng vừa là cảnh tỉnh.

Bức thư còn viết: “Như Lai ứng thân đã rời khỏi Phật môn cát lợi của chúng ta, nên lựa chọn đền thờ mới, dựng nên đạo tràng mới, chờ đợi hóa thân của vị Phật này tự lộ diện.”

Có chú tiểu nhỏ tuổi hỏi sư phụ rằng, mấy ngày nay Phật môn xuất hiện hiện tượng lạ, là điềm báo có Phật xuất thế thật chăng?

Sư phụ nói, trong hang đá có một ứng thân ngàn năm, chưa ai từng thấy, giờ đây suối khóc đá vỡ, tức là đã rời đi rồi.

Sa di hỏi, ứng thân ngàn năm là gì?

Sư phụ nói, Phật hóa thai, nhập thế, luân hồi thành tướng phàm nhân, chính là ứng thân. Ứng thân ngàn năm là đã tu mật pháp, lời Phật nói huyền diệu khó giải, chỉ bằng sức của chúng ta thì không thể thiết lập được mối liên hệ.

Sa di vẫn còn điều thắc mắc, nhưng sư phụ không cho cậu hỏi nữa. Ông biết đệ tử muốn hỏi vì sao Phật lại lần nữa nhập thế. Sư phụ nghĩ, Phật quốc chẳng có chuyện gì là nhỏ nhặt, ắt hẳn có cái lý riêng. Đây không phải một trong những vị Phật mà họ cung phụng, song cũng không thể nói xằng nói bậy được.

******

★Chú thích:

[1]Tọa hóa: chỉ nhà sư đắc đạo qua đời trong tư thế ngồi ngay ngắn, an tường.

tọa hóa

[2]Tam thân: là ba loại thân của một vị Phật, bao gồm pháp thân, báo thân và ứng thân. “Thân” ở đây ngoài để chỉ tướng mạo thì còn là Phật thể đạt được khi giác ngộ và tích tụ công đức.

Pháp thân: tượng trưng cho Phật thân ngưng tụ từ chân lý Phật giáo, đây là dạng tồn tại thật sự của Phật.

Báo thân: là thân đạt được sau khi trải qua quá trình tu hành đắc đạo Phật quả và xuất hiện trong chốn Phật quốc (tịnh độ).

Ứng thân: là hóa thân mà Phật biến hóa ra khi Phật hiện diện ở thế giới bên ngoài, phổ độ chúng sinh.

Editor: Ê t thích mấy đoạn chat chít của công thụ vl, kiểu cute :))) T nói chắc mấy bác không tin chứ truyện này đời thường chữa lành thật nha :v

Bình Luận (0)
Comment