Chương 17: Người đàn ông lái mô tô tới

Cuộc sống của học sinh cấp ba chỉ tẻ nhạt như vậy thôi. Đến trường lúc trời mới hửng sáng, tan trường lúc trời đã tối om. Tất cả sinh hoạt ngoài trường học đều diễn ra vào buổi tối, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi. Nếu như không đi làm thêm, Thi Sương Cảnh – hiện đang sống một mình và nuôi một con mèo – sẽ phải làm các công việc thường ngày sau đây: cho mèo ăn, thay cát mèo, giặt quần áo, quét nhà lau sàn, nấu cơm hoặc chuẩn bị món ăn, tính toán chi tiêu, đặt mua online những nhu yếu phẩm giá rẻ, thanh toán các loại phí…… Có việc cậu làm hàng ngày, có việc cậu sẽ làm cách vài ngày, cũng có việc trì hoãn đến lúc bắt buộc phải làm. Bài tập là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Sau khi làm xong việc nhà thì mới đến xã giao với người khác. Thân thiết nhất với cậu chính là mấy người bạn qua mạng trong nhóm karaoke, ngoài ra chỉ có mọi người ở cô nhi viện Lệ Quang.
Phật Tử không cần tiền Thi Sương Cảnh trả lại, hiện tại tài khoản của cậu đã có gần 110.000 tệ, cảm giác chẳng hề chân thực chút nào. Cậu nhìn con số này, nếu nói cậu không nôn nóng thì là nói dối —— Cậu luôn nghĩ phải nhanh chóng trả lại tiền, như thể cậu mắc nợ Phật Tử vậy. Thi Sương Cảnh không khỏi nghĩ, bán thân…… có thể bán xong sớm được không, chưa bán xong thì cứ cảm giác đây không phải tiền của mình.
Hơn nữa chẳng rõ vì sao số tiền này cứ có cảm giác máu me. Thi Sương Cảnh rất bất an, cậu nhận ra ngày vui vẻ nhất của cậu trong thời gian qua chính là ngày tỉnh lại sau khi bị quỷ ch*ch, cũng chính là cái ngày đi ăn món nấu niêu đất. Khi ấy tiền chính là tiền, có tiền bỏ túi là an tâm, mà số tiền này cũng chẳng khiến người ta lo nghĩ, cái giá phải trả cũng chưa thể hiện ra.
Thi Sương Cảnh nhắn bà chủ trạm giao hàng là dạo này cậu có chút việc bận nên không qua phụ việc vào tuần lễ mua sắm được, không làm thêm dài hạn nữa. Dì Vương tiếc lắm, chỉ trả 30 tệ cho cả chuyển hàng, xuất nhập kho và giao thực phẩm, chính dì cũng biết giao dịch này rất thất đức, nhưng vẫn thuê vì Thi Sương Cảnh quá được việc.
“Cậu Thi, cho hỏi ngày mai cậu ở nhà vào lúc nào, Phật Tử bảo tôi mang giường tới.”
10 giờ tối, Thi Sương Cảnh nhận được điện thoại của tài xế, cậu nghĩ bụng: Thế là vẫn tới.
“Tại sao phải thay giường ạ? Đồ dùng trong nhà cháu là cùng một bộ, nếu chủ nhà chưa cho phép thì cháu không tự tiện thay đổi được.” Thi Sương Cảnh viện cớ từ chối.
“Phật Tử sẽ lo liệu.” Tài xế Liễu vẫn quả quyết, “Giờ này ngày mai cậu có nhà không? Hay phải muộn hơn?”
“Tài xế Liễu, Phật Tử sắp tới thật ư? Chú từng gặp Phật Tử chưa?” Thi Sương Cảnh hỏi ra điều cậu thắc mắc từ tận đáy lòng.
Nếu cậu không hiểu sai thì Phật Tử là một con quỷ hoặc một tà vật, giả trang thành Phật hoặc tượng Phật, tóm lại là một sự tồn tại rất xúi quẩy, rất bất kính. Nếu thực sự có Bồ Tát thần phật thì sao còn chưa bắt hắn lại? Cậu không tài nào hiểu nổi. Mà sao Phật Tử lại muốn thay giường? Hắn có ngủ trên giường đâu.
“Tôi chưa từng gặp, nhưng tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ được gặp thôi.”
“Chú không sợ sao?”
Tài xế Liễu bật cười, “Cậu Thi, tôi chưa từng giới thiệu với cậu về nghề nghiệp của tôi nhỉ? Tôi chuyên lái xe tang, nhà tôi kinh doanh dịch vụ tang lễ, đến tôi đã là đời thứ ba rồi.”
Thi Sương Cảnh không thốt nên lời. Thế tức là cậu ngồi xe tang ư? Mặc dù móc nối tình tiết lại thì rất logic, cơ mà đúng là khiếp hồn khiếp vía.
“Phật Tử có mối liên hệ ở khắp nơi, tôi là chân chạy việc cho Phật Tử ở thành phố D. Đây là vinh hạnh của tôi.” Đầu dây bên kia vang lên giọng của vợ tài xế bảo ông vứt bình rượu đi, không được chất đống ở nhà, tài xế nói vài câu với vợ rồi mới tiếp lời cậu, “Thực ra Phật Tử thích tự mình hành động, tôi chỉ làm mấy việc lặt vặt thôi.”
Tự mình hành động, bốn chữ thật là đáng sợ. Thi Sương Cảnh vốn đã chẳng giỏi ăn nói, bây giờ sầu não thì càng nói không nên lời, tán gẫu thêm được mấy câu thì tài xế Liễu phải đi làm việc, thế là đành cúp máy.
Con mèo đầu sỏ khiến Thi Sương Cảnh vào chùa Đại Từ thành tâm cầu nguyện —— Bắp đang ăn hạt cho mèo. Trưa nay về nhà cậu đã thử tiêm cho Bắp, Bắp vùng vẫy chạy loạn làm cậu không tiêm nổi. Ban nãy cậu lại định thử, khổ nỗi con mèo này quá nhanh nhạy, nó rất giỏi để ý ánh mắt và động tĩnh, nó phát hiện cậu nhét túi tắm cho mèo vào trong bọc, thế là nhất quyết không cho cậu chạm vào dù chỉ một cọng lông. Mèo mắc bệnh FIP chỉ cần chịu ăn đã là tốt lắm rồi, Thi Sương Cảnh lại không tiện quấy rầy Bắp dùng bữa, chỉ có thể vừa ngắm mèo vừa than thở.
Cơ mà có mèo đúng là quá đỗi hạnh phúc. Sáng nay thức dậy, Thi Sương Cảnh cảm giác trong chăn có một cục lông mũm mĩm, cuộn tròn thành quả cầu, ngủ say trong vòng tay cậu. Vừa vén chăn lên là Bắp cũng hé mắt, phát ra tiếng ngáy khò khò như mô tô rú ga, có vẻ nó đã khỏi hẳn rồi.
Cậu đang nghĩ vậy thì ngoài cửa bỗng hiện sấm đông chớp lóe. Hôm nay thời tiết xấu, ban ngày có mưa rơi lất phất, cậu thấy dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa to và sấm chớp. Tiếng sấm vừa rồi dọa Bắp hoảng sợ, thân thể béo núc ních run lên. Nó ngoái gương mặt nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghe thấy hai tiếng sấm đùng đùng, Bắp chẳng buồn ăn uống gì nữa mà cụp đuôi rúc vào lòng Thi Sương Cảnh.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Thi Sương Cảnh xoa đầu mèo nhỏ, may mà hôm qua đã đón Bắp về nhà.
Trận mưa này kéo dài suốt đêm. Lúc 3 giờ sáng, sấm sét càng lúc càng dữ dội, rọi sáng cả mây đen, phản chiếu màu trắng xanh lên ô cửa sổ. Giữa tiếng sấm chớp vang rền, có thể thấy hình người nhanh chóng bám lên hoặc bò qua cửa sổ. Thứ hình người này có đầu và tứ chi, song tứ chi lại vặn vẹo cong gập ra bốn phía, trông như hình “卍” hoặc “卐”, đầu chúng không có ngũ quan mà chỉ là một cái đầu đen thui. Chúng ngẫu nhiên đứng bên cửa sổ hoặc trên khung sắt chống trộm, trông như một con nhện hình người nhưng lại có cảm giác kỳ thực chúng chính là con người.
Những cái bóng với tứ chi vặn vẹo ấy chỉ đi vòng qua mỗi nhà Thi Sương Cảnh. Ánh sét trắng xóa rọi vào trong nhà, chỉ thấy một bóng đen lớn hơn đang đứng lặng lẽ trên mặt đất, nom còn tà quái gấp bội đám hình người méo mó hình chữ “卐” kia.
Có người tỉnh giấc giữa đêm, tình cờ nhìn thấy hình người vặn vẹo bám lên cửa sổ. Nếu họ chỉ nghĩ là mình hoa mắt rồi lại ngủ tiếp thì không sao. Nhưng những ai la hét, bước xuống giường kiểm tra, lên tiếng đánh thức người bên cạnh, thì đêm nay đều khó tránh khỏi vận rủi.
*
Buổi sáng đi học, Thi Sương Cảnh nhận được tin nhắn Wechat của bà Lưu.
Bà Lưu là nhân viên lâu năm ở cô nhi viện, bà làm từ hồi cô nhi viện còn ở nông thôn, sau đó lại theo cô nhi viện chuyển tới khu Lệ Quang. Năm nay bà 68 tuổi, hồi Thi Sương Cảnh bỏ khỏi nhà cô họ rồi được cô nhi viện đón về thì cậu mới 8 tuổi, lúc ấy bà Lưu đã 56 tuổi. Con trai bà đã lập gia đình ở tỉnh bên cạnh nhưng bà không muốn sống chung, bà nói tuy lương làm ở cô nhi viện rất thấp nhưng chăm đám trẻ ở cô nhi viện còn có ý nghĩa hơn là chăm cháu mình, ít ra có thể tự lực cánh sinh.
Sứ Thanh Hoa: Tiểu Cảnh, dạo này con khỏe không?
Sứ Thanh Hoa: Đi học có vất vả lắm không? Có muốn về cô nhi viện ăn bữa cơm không? Hôm nay bà làm thịt kho tàu đấy
Sứ Thanh Hoa: Bà nhớ con quá
Nhất Kiếm Sương Hàn: Bà khỏe không ạ? Cô nhi viện vẫn ổn chứ?
Sứ Thanh Hoa: Vẫn khỏe, vẫn như ngày trước
Sứ Thanh Hoa: Hôm nay viện trưởng Bạch không có ở đây đâu, con tới đi
Sứ Thanh Hoa: Chỉ có mấy người chúng ta thôi, bọn nhỏ trong cô nhi viện đều nói nhớ con
Sứ Thanh Hoa: [Video]
Sứ Thanh Hoa: [Video]
Sứ Thanh Hoa: [Video]
Sứ Thanh Hoa: Con có nghe thấy không, chúng nó đều hỏi anh Tiểu Cảnh đâu rồi đấy
Thi Sương Cảnh di hai ngón tay phóng to video, thoắt cái đã hơn 2 năm trôi qua, đám con nít trong cô nhi viện đều đã lớn, đúng là có đứa đang gọi anh Tiểu Cảnh ơi, còn tận mấy đứa lận. Thi Sương Cảnh mủi lòng, ngẫm lại bây giờ cậu đang có tiền rồi, Phật tử còn bảo cậu đi tiêu tiền —— 100.000, tiêu làm sao cho hết? Về sau còn kiếm lại được không? Nghĩ đến tiêu tiền, cậu sẽ không tiêu riêng cho mình.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Thịt kho tàu là bữa trưa hay bữa tối ạ?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Con mua một ít hoa quả mang sang
Sứ Thanh Hoa: Không cần đâu, ở đây chẳng thiếu gì, con khỏi mang
Nhất Kiếm Sương Hàn: Là bữa trưa hay bữa tối ạ?
Sứ Thanh Hoa: Bữa trưa nhé, con cứ đi tay không là được!
Nhất Kiếm Sương Hàn: Vâng
Thi Sương Cảnh giũ nước trên ô, bước vào trong tòa nhà. Vừa vào lớp, cậu phát hiện tất cả học sinh trong lớp đều túm tụm một chỗ, chưa từng thấy mọi người chen chúc như thế này bao giờ. Cậu cất cặp và ô, ngồi vào chỗ nghịch điện thoại, mấy bạn cùng lớp đều ngoái đầu nhìn sau phía cậu. Cuối cùng, một bạn nam chạy tới, thì thầm hỏi cậu: “Tối qua cậu có nhìn thấy không?”
“Thấy gì cơ?”
Cậu bạn nọ bỗng chạy về phía đám đông, la lên: “Tớ đã bảo mà, không phải ai cũng nhìn thấy! Tớ không nhìn thấy, Thi Sương Cảnh cũng không nhìn thấy!”
Rốt cuộc là thấy cái gì? Thi Sương Cảnh nhíu mày, cậu ghét kiểu nói chuyện không đầu không đuôi thế này.
“Cậu lại đây.” Cậu bạn nọ kéo Thi Sương Cảnh vào đám đông, “Tối qua nhiều người trong lớp trông thấy có thứ quái dị bám vào cửa sổ, má ơi, gớm ghiếc lắm…… Cậu xem bức tranh này đi.”
Đám bạn chuyền tay nhau một tờ giấy, Thi Sương Cảnh thấy trên giấy vẽ một thứ nom như côn trùng, có đầu có chân, còn có thân người. Cậu hỏi: “Con nhện hả? Sao lại chỉ có bốn chân?”
“Là người đấy! Chỗ tròn tròn này là đầu, ở giữa là thân, tay chân đều gập lại như vầy…… Vãi đái, rốt cuộc là thật hay giả, đừng bảo mấy cậu đang bịa chuyện nhé!?”
Cậu bạn mặt tái nhợt nhất trong đám điên tiết quát to “Đù má, giả cái đầu cậu ấy”, cậu ta tách đám đông ra, vẫy tay bảo mọi người đi theo mình. Cậu bạn dẫn gần lớp đi sang lớp bên cạnh, trường THPT Lệ Quang chỉ có hai lớp khối 12, cậu ta giơ giấy hỏi tối qua có ai nhìn thấy thứ này không, nhiều học sinh lớp bên cũng tỏ vẻ mặt khó coi. Bọn họ thành thật trả lời là cứ nghĩ chỉ có mỗi mình thấy, không thể kể với người khác.
Thi Sương Cảnh chẳng còn nhìn tờ giấy kia nữa, song hình ảnh trên tờ giấy trắng cứ như còn đọng trên võng mạc, cảm giác rất ghê tởm quái dị. Tuy trên giấy chỉ vẽ hình đơn giản nhưng não cậu vẫn tự động bổ sung hoàn thiện hình ảnh ấy.
Con người ư? Con người bám trên cửa sổ giữa đêm hôm khuya khoắt? Con người mà tay chân vặn vẹo như thế vẫn có thể cử động được?
Thi Sương Cảnh dựng tóc gáy.
Buổi trưa đến cô nhi viện, Thi Sương Cảnh xách theo hai hộp táo. Cậu nhắn tin cho bà Lưu trước rồi nên buổi trưa khi cậu đến thì cổng cô nhi viện đã mở sẵn. Cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng được thay lúc viện trưởng Bạch nhậm chức, Thi Sương Cảnh không thích cửa sắt, cũng không thích viện trưởng Bạch. Một trong những lý do chính khiến cậu đến vào hôm nay là viện trưởng Bạch không có mặt, hơn nữa bà Lưu còn nấu thịt kho tàu.
“Tiểu Cảnh, con học trò này từ bao giờ thế hả? Về nhà mà còn mua hoa quả làm gì!” Bà Lưu cười vỗ vỗ cánh tay cậu, cậu đặt táo xuống, lũ trẻ trong cô nhi viện mừng rỡ ùa ra vây quanh cậu.
“Anh Tiểu Cảnh, anh Tiểu Cảnh ——” Trông thấy cậu, bé Đậu Tương năm tuổi bèn vươn tay ra. Thi Sương Cảnh để cặp sách xuống, thuần thục bế nó lên. Hồi cậu rời đi, Đậu Tương mới hơn hai tuổi, chỉ biết nói bi bô, lúc ấy cậu cũng thường hay bế nó đi chơi.
Hầu hết lứa trẻ con hiện tại ở cô nhi viện đều đang học tiểu học. Sau khi chuyển từ nông thôn tới đây, có một giai đoạn cô nhi viện bị thiếu nguồn trợ cấp ổn định, không có nhiều trẻ mồ côi được xếp vào đây, phúc lợi cũng không thể so được với cô nhi viện ở thành phố. Phần lớn trẻ em hiện tại là trẻ mồ côi ở khu công nghiệp Lệ Quang và thị trấn lân cận, cho nên giữa những đứa trẻ cũng xảy ra hiện tượng cách biệt thế hệ.
Thi Sương Cảnh không biết những đứa trẻ lớn hơn mình đã đi đâu. Điện thoại của cậu là do cậu đi làm thêm kiếm tiền mua sau khi rời khỏi cô nhi viện năm mười tám tuổi, có vài đứa bé lớn tuổi đã để lại cách thức liên hệ, cũng có người thì không. Còn những đứa bé có quan hệ tốt với cậu, cậu tốn rất nhiều công sức mới kết bạn Wechat với đối phương được, tuy nhiên hai bên đều chẳng nói chuyện với nhau.
Những đứa trẻ xinh xắn, lành lặn đều được nhận nuôi từ sớm. Cô nhi viện Lệ Quang chăm sóc trẻ em rất tận tâm cho nên tỷ lệ được nhận nuôi cũng khá cao, nhưng nếu so với những đứa bé khỏe mạnh đều tìm được mái nhà mới, thì đám trẻ ốm yếu còn sót lại lại càng trở nên đáng thương.
“Nào nào nào, đến giờ ăn cơm rồi, lại ăn thôi.” Bà Lưu dẫn Thi Sương Cảnh đến nhà ăn. Bà nhéo nhéo cánh tay cậu, xác nhận tay vẫn có cơ bắp, xem ra cậu vẫn ăn uống đầy đủ, chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Tiếng mô tô rú ga dội âm văng vẳng trong màng nhĩ, Thi Sương Cảnh vô thức ngoảnh đầu.
Bị điên hả? Ai lại chạy mô tô trong khu toàn người già với trẻ nhỏ chứ?
*
Trong cơn mưa, chiếc xe mô tô chỉ nhìn thôi cũng biết đắt tiền đang phóng đi vun vút, lao thẳng theo con đường bê tông của khu Lệ Quang, nhưng đến một ngã rẽ, chiếc xe lại chuyển hướng chạy vào trong núi. Đường cái uốn lượn quanh núi, mô tô cũng đi quanh co theo núi, khi băng qua một con đèo, chiếc xe dừng lại.
Xuyên thấu qua lớp mũ bảo hiểm, đôi mắt lam sáng rực như đuốc. Vách đá trên đèo có một cửa hang được đục đẽo cực kỳ bằng phẳng, bề mặt đá vẫn sót lại ký hiệu sơn đỏ xa xưa, trong hang đá tối om om, chẳng thấy rõ được gì. Những thứ đó bò ra từ chính nơi này. Những thứ thật kinh tởm.
La Ái Diệu hơi ngoái lại, nhìn về phía chân núi. Nhìn xuống từ điểm cố định này có thể thấy được phân nửa khu công nghiệp Lệ Quang.
Rốt cuộc mọi chuyện bắt đầu sai từ chỗ nào? Là từ cái đêm ở khách sạn Thi Sương Cảnh không chết ư? La Ái Diệu thầm nghĩ, nếu như không phải mình gây họa thì sao mình phải đi giải quyết rắc rối chứ? Nhưng đây là lỗi của đứa nhóc loài người đó ư? Chắc chắn không phải. Cho dù thế nào, La Ái Diệu cũng sẽ đích thân tính sổ. Thậm chí hắn không để tế phẩm đến tìm mình, mà là mình tự đến tìm tế phẩm.
Giữa màn mưa vẩn đục, La Ái Diệu bỗng cảm thấy mọi thứ đều quá đỗi nực cười. Dẫu hắn là người của Phật quốc song chỉ có thể dùng hình tượng Sodom, Gomorrah[1] để ví von về tình cảnh hiện tại và cảnh ngộ sắp gặp phải trong tương lai. Mà bây giờ hắn phải chủ động tiến vào thành phố tội lỗi đó, tìm kiếm một người đáng lẽ phải chết từ lâu, hoặc chẳng bao lâu nữa sẽ chết.
Tất cả đều rối loạn hết rồi, La Ái Diệu chưa từng trải qua chuyện này bao giờ. Từ trước tới nay đều là thế gian đại loạn còn hắn là pháp bất biến. Hiện giờ sự hỗn loạn đang xảy ra với chính hắn, nghiệp báo rõ ràng cũng cuốn hắn vào. Hắn không thể chỉ lo thân mình nữa.
Đằng nào cũng đến rồi. Cứ vậy đi. La Ái Diệu nghĩ, trên đời có tình, rời xa cái khổ sẽ được an lạc, hết thảy rồi cũng sẽ đến ta thôi. Yên lặng cả ngàn năm thực sự quá nhàm chán.
******
★Chú thích:
[1]Sodom, Gomorrah: Sodom và Gomorrah là hai thành phố tội lỗi xuất hiện trong Sách Sáng Thế, đã bị Thiên Chúa giáng lửa trời hủy diệt để trừng phạt.

Edit: Chap sau hai người gặp nhau nha bà con