Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 18: Thi Sương Cảnh tiến lên, nhéo mặt Phật Tử

tải xuống

Thi Sương Cảnh cầm bát sắt, xếp sau cùng trong hàng trẻ con, lâu lắm rồi cậu mới xếp hàng chờ cơm như thế này.

Nhà ăn tại cô nhi viện Lệ Quang rất nhỏ, cũng ít nhân viên, nhân viên lâu năm trong cô nhi viện chỉ có bà lưu và ông Cao bảo vệ, ngoài ra còn có hai cô gái tình nguyện viên trẻ. Hôm nay họ không có lịch đến hỗ trợ, nhưng nghe nói cựu hot boy của cô nhi viện trở về, họ vẫn kiên trì ngồi xe tới khu Lệ Quang để được gặp Thi Sương Cảnh.

Trước đó bà Lưu không kể chuyện này cho Thi Sương Cảnh, mà cậu lại không giỏi thể hiện cảm xúc, hai cô gái tới bắt chuyện, cũng cầm bát xếp hàng phía sau cậu.

Cô gái tóc ngắn đeo kính chọt chọt vai Thi Sương Cảnh, cậu quay đầu lại, cô nàng bèn tự giới thiệu: “Em chính là anh Tiểu Cảnh mà Đậu Tương và Nhạc Nhạc hay nhắc tới đúng không? Chị là Lư Linh San, là sinh viên năm ba khoa công tác xã hội đại học sư phạm tỉnh S. Còn đây là Vu Thần, đàn em khóa dưới của chị, đang học năm hai ngành giáo dục đặc biệt khoa giáo dục học của trường chị.”

Cô gái tên Vu Thần ngại ngùng gật đầu xem như chào hỏi. Thi Sương Cảnh cũng bắt chước Vu Thần, cậu gật đầu rồi giới thiệu ngắn gọn: “Em là Thi Sương Cảnh.”

Tuy Thi Sương Cảnh trưng ra bản mặt người lạ chớ gần, song khí chất của cậu vẫn khá ôn hòa, nhất là khi trở lại cô nhi viện, đây dù sao cũng là nơi cậu từng sinh sống nhiều năm nên toàn thân cậu đều thả lỏng vì cảm giác quen thuộc. Nhân viên ở cô nhi viện không thay đổi nhiều, hai năm thấm thoát trôi qua, tất cả vẫn hệt như mùa đông năm ngoái.

Bọn họ lấy cơm bằng bát sắt chứ không phải khay sắt, là vì hầu hết trẻ con ở cô nhi viện Lệ Quang đều đang nhỏ tuổi nên dùng bát sẽ dễ dàng hơn. Ông Cao không có công việc bảo vệ gì nhiều, buổi trưa ông cũng đeo tạp dề xuống phụ múc cơm. Ông Cao xới muôi cơm đầu tiên vào bát cho lũ trẻ, bà Lưu thì dùng muôi sắt múc thừc ăn từ ba thau sắt nhỏ, rưới lên trên cơm trắng. Bọn trẻ lấy cơm ngay hàng thẳng lối như dây chuyền sản xuất, thực đơn hôm nay là trứng xào cà chua, bắp xải xào tỏi và thịt kho tàu.

“Tiểu Cảnh à, ăn không đủ thì quay lại lấy thêm nhé.” Ông Cao múc một muôi cơm đầy ụ cho vào bát của Thi Sương Cảnh, bà Lưu thì rưới cho cậu một lớp trứng xào cà chua rồi múc thịt kho tàu và bắp cải xào tỏi cho vào hai bên, bát sắt đầy ắp đến mức gần tràn ra. Thi Sương Cảnh cẩn thận cầm bát, ngồi vào giữa đám trẻ con.

Đậu Tương dùng thìa sắt chọc chọc vào bát cơm, dằm cho tơi cơm ra, sau đó trộn cơm và thức ăn lẫn lộn với nhau rồi mới bắt đầu thưởng thức ngon lành. Đây là kiểu ăn của Đậu Tương, trong cô nhi viện cũng có những đứa trẻ khác ăn theo kiểu riêng, chẳng hạn có đứa không thích ăn rau, hoặc chỉ ăn theo đúng trình tự một miếng thức ăn, một miếng cơm.

Thi Sương Cảnh gắp thịt kho tàu cho vào miệng. Đây là món thịt kho tàu do bà Lưu cải tiến, mặn ngọt vừa đủ, còn cho cả khoai tây và váng đậu. Thi Sương Cảnh ăn từng miếng lớn, thành thật mà nói, tốc độ đánh chén của cậu hơi bị giống quỷ chết đói. Thấy cậu ăn ngon như vậy, Lư Linh San và Vu Thần đều ngại chẳng dám bắt chuyện.

Ăn hết rồi, cậu lại đứng dậy đi lấy thêm bát nữa, lượng thức ăn vẫn giống như bát đầu. Cậu ngồi xuống, đã có một ít lót dạ rồi nên lần này có thể ăn chậm hơn đôi chút.

Bà Lưu và ông Cao ngồi ở bàn bên cạnh. Bà Lưu thi thoảng lại liếc sang phía cậu, hai người chạm mắt nhau, bà bèn mỉm cười, ý bảo cậu mau ăn đi.

“Em đang sống ở khu Lệ Quang nhỉ, sao không về đây thường xuyên? Cuối tuần chị và Vu Thần đều qua đây l*m t*nh nguyện mà trước nay chưa từng gặp em.”

Sau khi ăn xong, mọi người ngồi ở nhà ăn cho tiêu cơm. Bên ngoài mưa rả rích, không thể dẫn bọn trẻ ra sân thể thao vận động, cho nên mọi người liền nói chuyện phiếm.

Thi Sương Cảnh đáp: “Em bận đi làm ạ.”

Lư Linh San nhận thấy không nên tự tiện đề cập đến vấn đề này vì sẽ không tinh ý cho lắm. Ánh mắt Vu Thần nhìn vu vơ, cô kéo cao cổ áo len, có vẻ hơi khó thở, vẫn tiếp tục lặng im không nói gì.

Bà Lưu tới ngồi cạnh, ba nữ cộng với một nam Là thi Sương Cảnh, cậu càng đâm ra gượng gạo, song hai cô gái thì vẫn khá ung dung. Bà Lưu hỏi thăm: “Tiểu Cảnh à, dạo này đi làm mệt lắm không con? Năm nay con phải thi đại học rồi, hay là…… hay là về đây ăn cơm đi, viện trưởng Bạch sẽ không nói gì đâu.”

“Bà đừng lo, con tích cóp được kha khá rồi.” Thi Sương Cảnh dối lòng, “Nghỉ hè con đi làm thêm dành dụm được một chút.”

Vẻ mặt bà Lưu vẫn không dịu đi, bà lo rằng Thi sương Cảnh đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng con trai lại hay thích cậy mạnh, đến là bó tay. Bà không biết Thi Sương Cảnh dối lòng ở chỗ cậu kiếm tiền bằng cách không đứng đắn, chứ không phải là không có tiền mà cố tỏ ra sung túc.

Đậu Tương sáp lại gần, Thi Sương Cảnh oán thầm, cậu đúng là được con gái quan tâm mà, con gái cả lớn lẫn bé đều túm tụm hết lại đây. Đậu Tương muốn leo lên chân cậu, cậu đành mặc cho nó leo.

“Anh Tiểu Cảnh, em kể cho anh một bí mật……” Đậu Tương hạ giọng, ý bảo Thi Sương Cảnh ghé tai lại, cậu bèn làm theo, Đậu Tương reo lên: “Tuần sau chúng ta sẽ đi du xuân đấy!”

Nó nói câu vang dội làm cậu giật cả mình, nhóc đậu ranh này!

“Bây giờ đang là mùa đông mà? Du xuân gì chứ?” Lư Linh San lanh lẹ chửi thề.

Đúng thế, bây giờ đang là mùa xuân mà? Du xuân gì chứ? Thi Sương Cảnh công nhận.

Bà Lưu giải thích: “Không phải du xuân đâu, không dẫn bọn nó đi đâu cả. Là do bọn trẻ nằng nặc hỏi bao giờ mới được ra ngoài chơi, nên viện trưởng Bạch mới lừa bọn nó.”

Thi Sương Cảnh quan sát xung quanh, trên sàn nhà được lau dọn sạch sẽ, có đứa thì đứng, đứa thì ngồi, đứa thì tay chân chống đất làm tư thế kỳ cục, uốn éo tới lui, đám trẻ khác thì cười khanh khách, cùng làm trò bắt chước theo. Nơi này có tổng cộng bảy đứa trẻ.

“Được rồi, Tiểu Cảnh, bà muốn bàn với con việc này.” Bà Lưu rốt cuộc cũng vào vấn đề chính, “Con còn nhớ Hà Hiểu Đống mới rời cô nhi viện vào mùa xuân năm nay không? Nó không tìm được việc trên thành phố nên muốn trở lại khu công nghiệp để kiếm kế sinh nhai khác. Nó định làm công nhân trong khu công nghiệp, trước Tết sẽ phỏng vấn nhưng nó lại chưa có chỗ ở…… Con đang sống một mình trong căn nhà đó nhỉ, có thể cho thằng bé ở tạm vài ngày được không?”

Nếu tuần trước bà Lưu hỏi chuyện này thì chắc chắn cậu sẽ đồng ý ngay tắp lự. Tuy nhiên bây giờ cậu lại không dám chắc —— Cậu phải giải thích thế nào đây? Nhà cậu có quỷ đấy!

Mà nếu con quỷ này muốn ở đến cuối năm thì cảm giác chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ tới vậy, giống như tài xế Liễu nói —— “Tự mình hành động”, nhưng lại chẳng biết hắn sẽ rời đi vào lúc nào. Cõi lòng thấp thỏm của Thi Sương Cảnh cuối cùng cũng chết lặng.

“Con phải hỏi ý chủ thuê xem đã.”

“Hỏi làm gì, chỉ mấy ngày thôi mà.”

“Vâng.” Thi Sương Cảnh hết cách từ chối bà Lưu, “Lúc nào cần ở nhờ thì cứ bảo em ấy liên hệ với con, ở vài hôm thôi chắc không sao đâu.”

Chắc không sao đâu…… nhỉ!?

Hết giờ tự học buổi tối, Thi Sương Cảnh về đến nhà, Bắp đang cuộn mình trên sô pha bèn duỗi người rồi nhảy xuống, chậm rãi đi tới bên chân cậu, uyển chuyển lượn quanh hai vòng. Thi Sương Cảnh đờ dẫn trở về phòng, vừa bật đèn lên, một chiếc giường mới tinh to đùng đã dọa cậu giật hết cả mình.

Chiếc giường lớn này choán hết căn phòng, phải bỏ một cái tủ đầu giường đi mới đặt vừa được, chỉ chừa lại lối đi rộng chừng một cánh tay ở phía cửa ra vào, vừa đủ cho cậu mở tủ quần áo. Chiếc giường cũ của cậu hai người nằm vẫn vừa, nhưng chiếc giường này phải dài đến 2m ấy nhỉ? To quá là to!

Thi Sương Cảnh lấy điện thoại ra, xác nhận mình không bỏ lỡ bất cứ tin nhắn nào —— Chẳng ai thông báo cho cậu cả.

Tài xế Liễu đã qua đổi giường trước!

Tim Thi Sương Cảnh đập thình thạch, cậu chạy về phòng khách, nhìn bàn thờ Phật, trong lư hương không cắm hương. Như này là sao? Rốt cuộc Phật Tử đang ngủ hay thức? Hay là……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Phật Tử

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh đang ở đâu

Đợi 5 phút liền mà không ai trả lời, Thi Sương Cảnh cứ nôn nao mãi, thế là lại nhắn tiếp.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh có thể cho tôi chuẩn bị tâm lý trước được không? Rốt cuộc anh định tới bằng cách nào?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh xem, chúng ta đang trò chuyện với nhau rất bình thường, nên anh cũng tới đây một cách bình thường đi, đừng làm tôi sợ

La Ái Diệu: Đối phương đang nhập nội dung……

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi là sĩ tử thi đại học, tôi còn phải tập trung học hành

La Ái Diệu: Tập trung học hành? Cậu ấy hả? Bình thường cậu có bao giờ tập trung học hành đâu?

Thi Sương Cảnh đang định trả lời thì chợt nghe tiếng bánh xe lướt qua mặt đất ẩm ướt với tốc độ chậm rì. Cậu đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra, gió lạnh táp ngược vào. Cậu ló ra bên ngoài, nước mưa phả lên đầu cậu, mà cậu cũng chẳng rõ sao tự dưng mình lại tò mò như thế.

Một người đàn ông cao ráo bước xuống từ mô tô, dùng chìa khóa mở cửa gara nhỏ ở tầng hầm tòa đối diện, sau đó đẩy xe mô tô vào. Có lẽ vì trời mưa nên người nọ không cởi mũ bảo hiểm ra. Sau khi cất xe xong, người đàn ông bước ra khỏi gara, khóa cửa lại rồi đi thẳng tới cửa tòa nhà này.

Nhịp tim Thi Sương Cảnh bỗng chốc tăng nhanh, thậm chí cậu chẳng kịp bận tâm xem hiện tại mình có đang tỏ vẻ cấp thiết hay không, rốt cuộc là lo lắng hay là mong chờ? Cậu hoàn toàn không phân chia nổi dung lượng não để nghĩ về chuyện này. Chỉ lát sau, cậu đã nghe tiếng bước chân tiến lên lầu.

Cậu đóng cửa sổ, quay trở về phòng. Trong hơn 10 giây này, nội tâm cậu rối như tơ vò, nét mặt cứ thẫn thờ mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc.

Cách gõ cửa này khiến người ta nhớ lại hồi ức chẳng mấy hay ho. Thi Sương Cảnh đờ người, theo bản năng thì cậu rất muốn cứng đầu, lần trước đã không mở cửa, lần này cậu vẫn không muốn mở. Nhưng cậu đã đồng ý với Phật Tử rồi, Phật Tử cũng đã hứa với cậu rằng không chống cự không giãy giụa thì sẽ không bị thương.

Thi Sương Cảnh cảm giác cả cánh tay mình đã tê rần, cậu chẳng buồn nhìn qua mắt mèo mà trực tiếp mở cửa luôn.

Đèn cảm biến trong hành lang chập chờn lúc sáng lúc tắt, toàn thân người đàn ông vẫn khô ráo, như thể hắn không bước tới từ trong màn mưa. Người nọ cao hơn Thi Sương Cảnh, hắn hơi nhìn xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt màu xanh lam hệt như người ngoại quốc, gương mặt không bộc lộ nhiều cảm xúc với ngũ quan được sắp xếp một cách trầm lặng và đẹp đẽ. Đèn cảm biến chớp lóe rồi vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng trắng từ trong nhà hắt lên khuôn mặt và cơ thể của người đàn ông, tất cả càng làm nổi bật thân phận của vị khách không mời mà đến. Thi Sương Cảnh giữ nguyên động tác mở cửa, hoàn toàn ngây ra như phỗng.

“Thế này có tính là “tới đây một cách bình thường” không?” Người đàn ông xách đồ trong tay lên, ý bảo cậu nhận lấy.

Thi Sương Cảnh rốt cuộc cũng hoàn hồn, cuống quýt nhận lấy đồ rồi nép người mời Phật Tử vào nhà. Toang rồi, não cậu chết máy luôn rồi.

“Dép lê.”

“Tôi vẫn chưa mua.”

“Trong tủ giày có, lấy ra đi.”

Thi Sương Cảnh đặt hộp gỗ lên bàn, đi mở tủ giày. Quả nhiên trong tủ giày có một đôi dép lê nam mới tinh. Sao Phật Tử lại biết được?

“Chiều nay tôi đã ghé qua đây.”

Thi Sương Cảnh: “……” Anh nói sớm không được hả?

Người này tới bất ngờ cũng không phải mới lần một lần hai, Thi Sương Cảnh có khả năng thích ứng siêu mạnh, cậu muốn giả vờ ngạc nhiên lắm, cơ mà cậu thực sự không khơi dậy cảm xúc nổi.

Phật Tử đặt mũ bảo hiểm lên tủ giày rồi khom người thay dép lê. Thi Sương Cảnh vẫn đang mặc đồng phục học sinh, học sinh lớp 12 hai mươi tuổi, trang phục của Phật Tử cũng rất trẻ trung, áo jacket chống nước và áo cổ lọ đen, quần jean và giày đen. Không đùa cậu đó chứ!? Não Thi Sương Cảnh không chỉ treo máy mà thậm chí còn bắt đầu chạy những đoạn mã khó hiểu.

Ma xui quỷ khiến, Thi Sương Cảnh tiến lên, nhéo mặt Phật Tử.

Nhéo xong, Thi Sương Cảnh ngẩn ngơ, Phật Tử cũng ngẩn ngơ.

Cậu cũng không rõ tại sao mình lại làm vậy, thậm chí cậu rất ít khi nhéo mặt lũ trẻ trong cô nhi viện. Cậu không tìm được nguyên do, cậu đâu thể thấy Phật Tử khom lưng thay giày là thò tay liền được!? Vậy rốt cuộc cậu phải nhéo chỗ nào? Tại sao cậu lại muốn nhéo? Không nhéo không được ư? Khả năng nói đâu rồi? Câm luôn rồi ư? Khuôn mặt mềm mềm, nong nóng, là con người. Phật Tử không phải quỷ sao? Tại sao cậu lại muốn nhéo mặt Phật Tử? Rốt cuộc tại sao cậu lại muốn nhéo mặt Phật Tử? Tiêu rồi. Chương trình trong đầu Thi Sương Cảnh bắt đầu báo lỗi.

Cuộc ghé thăm bình thường của La Ái Diệu lại khiến cho Thi Sương Cảnh trở nên không bình thường.

attt1

(Artist: Anemias-13)

Edit: Hic xin lỗi mọi người nhé, mấy hôm vừa rồi t bận quá nên không có hứng edit, nay bù lại nha 

Bình Luận (0)
Comment