Chương 19: Rốt cuộc bao nuôi và yêu đương khác nhau chỗ nào

Phật Tử xỏ dép đi vào trong nhà, làm như sự mạo phạm vừa rồi chưa từng xảy ra. Thi Sương Cảnh đứng nép cạnh tủ giày, hiện tại trông cậu còn giống khách hơn cả Phật Tử.
La Ái Diệu dạo một vòng quanh phòng khách, quan sát các nơi, Thi Sương Cảnh đuổi theo hắn, gặng hỏi: “Anh là Phật Tử thật ư? Là cái vị trên tường vị ấy hả?”
“Phải.”
“Anh có tóc mà.”
Câu này đã mạo phạm đến La Ái Diệu, giọng hắn khó chịu thấy rõ, có vẻ đang rất nhẫn nhịn, “Người ngoài gọi tôi là “Phật Tử” nên tôi phải trọc đầu hay gì?”
“Không phải…… Chỉ là tôi cứ có cảm giác thật thật giả giả, hư hư thực thực. Là do tôi không hiểu tình huống. Anh có muốn uống gì không?”
Hình tượng của La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh có phần tương đồng —— đều là kiểu không thể hiện nhiều cảm xúc ra ngoài mặt. Nếu Thi Sương Cảnh không biết La Ái Diệu từ trước thì có khi cậu còn càng kiệm lời hơn, cứ không làm gì, không nói gì là xong. Nhưng hiện tại bọn họ đang trong mối quan hệ bao nuôi —— Ôi trời ơi, quan hệ bao nuôi là quan hệ như nào? Kinh nghiệm xem phim, tiểu thuyết và lướt video của Thi Sương Cảnh không đủ, khả năng tưởng tượng về quan hệ bao nuôi cũng không đủ, thành ra làm gì cũng có vẻ lúng túng gượng gạo.
“Trong tủ lạnh có rượu, lấy ra đi.” La Ái Diệu ngồi xuống sô pha, cởi áo khoác chống nước, mang đến cho Thi Sương Cảnh một ảo giác tốt đẹp —— Không chừng hắn sẽ rời đi trong đêm!
“Lấy hai cái ly nữa.” La Ái Diệu dặn thêm.
Thi Sương Cảnh nói: “Anh có thể uống, nhưng tôi thì không được, ngày mai tôi phải đi học.”
“Thế thì chán lắm.”
Thi Sương Cảnh mở tủ lạnh ra, nhìn thấy chai rượu mà Phật Tử nói đến, trên nhãn viết là rượu mơ. Cậu mang rượu và ly thủy tinh ra, cảm giác làm hầu rượu cho người ta trong chính nhà mình quả là quen thuộc, cảm giác làm thêm quen thuộc. Trong nhà không có ly rượu đàng hoàng, đành dùng tạm vậy. Thi Sương Cảnh diễn tròn vai hầu rượu, cậu mở chai rót rượu, đưa cho La Ái Diệu, động tác hết sức dứt khoát. Đôi mắt lam của La Ái Diệu vẫn luôn quan sát cậu, khiến cậu bối rối muốn điên lên được.
“Cậu gõ chữ nhanh lắm cơ mà? Không thích nói chuyện à?” Chất giọng La Ái Diệu tựa như dòng suối, không quá trầm thấp mà rất bùi tai. Tuy nhiên khi hắn dùng chất giọng bùi tai ấy để mỉa mai Thi Sương Cảnh thì lại không được bùi tai cho lắm.
“Tôi còn chưa kịp nói mà.” Chẳng phải tại tôi bận tiếp đãi anh hay sao? Lần đầu tiên Thi Sương Cảnh muốn chửi thề đến vậy, rốt cuộc cậu cũng bộc lộ ra một chút dáng vẻ và cảm xúc của học sinh cấp ba.
Rượu mơ màu trà rót vào ly, trong nhà không có đá nhưng rượu để trong tủ lạnh cũng đã được ủ lạnh một lát rồi, có thể uống được. La Ái Diệu không kén chọn, hắn bắt đầu tự uống một mình. Thi Sương Cảnh biết bầu không khí này tức là hắn muốn nói chuyện, không thì hắn đã chẳng mời cậu uống rượu. Ghế sô pha nhà cậu rất đơn sơ, chỉ là một chiếc sô pha dài, cậu lại không thể ngồi sát cạnh Phật Tử, thế thì hai người nói chuyện rất bất tiện, do đó cậu bê ghế trong bếp ra để ngồi.
Lại là một khoảng lặng nghẹt thở. La Ái Diệu vẫn thản nhiên với sự im lặng này, trong khi Thi Sương Cảnh lại hoang mang lo lắng. Nói chuyện gì đây? Hôm nay hắn tới thay giường lúc nào? Đừng nói chuyện này thì hơn. Hỏi hắn bao giờ rời đi ư? Thế thì bất lịch sự quá. Thi Sương Cảnh không dám trêu chọc Phật Tử, vẫn là câu nói cũ, chọc vào Phật Tử sẽ không có kết cục tốt. Đúng là mời thần đến thì dễ mà tiễn thần đi thì khó.
Cuối cùng vẫn là La Ái Diệu chủ động kết thúc khoảng lặng đầy bất an này, hắn lên tiếng: “Tôi tự giới thiệu nhé, tên của tôi là La Ái Diệu, sinh vào năm đầu tiên của triều nhà Đường. Tôi yên lặng nghỉ ngơi đến 5 năm trước thì pháp thân và báo thân sống dậy trước tiên, mấy ngày trước tôi mới lấy ứng thân ra, tam thân hợp nhất, trở về thế gian, đây là thân thế của tôi. Hôm ấy cậu cầu nguyện ở chùa Đại Từ —— Cậu có biết quy trình những lời cầu nguyện truyền lên trời cao không? Vài người có kiến thức sẽ gửi gắm nguyện vọng hoặc cũng có thể chỉ là một lời hứa hẹn vu vơ tới một vị Bồ Tát hoặc thần Phật nhất định, nguyện lực sẽ được truyền đến chỗ vị Phật tương ứng. Nguyện lực của cậu chảy về phía tôi, cậu dùng nghiệp quả của mình làm cái giá để đổi lấy việc tôi thực hiện nguyện vọng cho cậu. Mà tôi lại lấy trước nghiệp quả của cậu, cậu sẽ là tế phẩm của tôi, trở thành đồ cúng dường cho tôi.”
Thi Sương Cảnh nghe cái hiểu cái không, nghe xong câu cuối cùng, cậu cuống quýt kêu lên: “Tôi không biết là sẽ như thế! Tôi chỉ cầu nguyện thôi chứ chưa từng muốn khiến bản thân mình liên lụy vào!”
“Việc này không phải do cậu quyết định, nói chung tôi đã nhận nguyện lực này rồi, tôi sẽ thay cậu thực hiện nguyện vọng.” La Ái Diệu hơi nghiêng người về trước, rót thêm rượu cho mình, “Nhưng cậu là tế phẩm của tôi mà tôi lại không thể nào nắm giữ toàn bộ nghiệp quả của cậu. Cậu có thể hiểu là tôi đến để đòi nợ, người đã nắm giữ cậu nhưng lại chẳng có một xu nào, khoản tiền cậu đáng lẽ phải trả cho tôi đã biến mất.”
So sánh kiểu này…… Đây mà là so sánh ư? Đây là hiện thực mà!? Thi Sương Cảnh lập tức nghĩ tới tài khoản của mình, cậu lại chửi thề trong lòng: Anh là Phật Tử cơ mà, sao suốt ngày dây dưa đến tiền bạc phàm tục vậy hả!
“Ngày đó lời cầu nguyện của cậu có hai phần.”
La Ái Diệu thay đổi sang giọng điệu cực kỳ thành tín chẳng hợp với hắn chút nào: “Hy vọng Bồ Tát và Phật Tổ phù hộ cho Bắp mau chóng bình phục, khỏe mạnh an lành; phù hộ cho con kiếm được tiền, chỉ cần là việc con có thể làm thì con đều sẵn sàng làm, con mong có thể dư dả tiền bạc một chút, đủ lo cho cuộc sống của con và Bắp, đủ lo cho con thi đại học .”
Càng nghe Thi Sương Cảnh càng cảm thấy nội dung này rất quen. Khi nghe đến cuối, cậu mới nhận ra, đây chẳng phải lời cậu cầu nguyện với Phật sao? Chẳng sai một chữ nào. Nhìn vẻ mặt bối rối của Thi Sương Cảnh, La Ái Diệu thoải mái hơn hẳn. Hắn thuật lại vài đoạn nữa cũng bằng giọng điệu đó, hệt như thể Thi Sương Cảnh đang ở chùa Đại Từ, lặp lại từng nguyện vọng của mình với kim thân của các vị Bồ Tát và Phật Tổ vậy. Thậm chí có một phiên bản Thi Sương Cảnh còn đọc thêm cả số căn cước của mình, hy vọng Phật Tổ biết rõ là Thi Sương Cảnh nào đang cầu nguyện.
Thi Sương Cảnh đứng dậy, quay vào bếp lấy thêm một ly thủy tinh, rót rượu mơ cho mình rồi bắt đầu uống! Đúng là quá xấu hổ, quá khó xử mà. Ban đầu cậu còn hoài nghi phải chăng Phật Tử là tà giáo, nhưng tà giáo nào lại nẫng tay trên của cả chùa miếu chính thống cơ chứ?
“Uống từ từ thôi, nồng độ rượu này cao lắm.” Lúc La Ái Diệu lên tiếng nhắc nhở thì cậu đã uống đến ly thứ hai.
Con mèo đó đâu rồi? Từ đầu đến giờ La Ái Diệu chẳng thấy bóng nó đâu, xem ra đã trốn đi rồi.
“Phật Tử, cứ để tôi uống cho thỏa đi, rốt cuộc anh tới đây làm gì? Anh định đòi nợ như thế nào?” Thi Sương Cảnh cầm ly thủy tinh, không tiện nhìn thẳng vào Phật Tử, đành nhìn chằm chằm vào bàn trà.
“Tôi nghĩ có lẽ tôi vẫn chưa thực hiện triệt để nguyện vọng của cậu, chẳng hạn như dư dả tiền bạc, vả lại cậu còn nhắc tới chuyện thi cử. Đây chính là lý do tôi xuất hiện ở đây.”
“Vậy có cách nào hủy bỏ giữa chừng không?” Thi Sương Cảnh vô cùng hối hận.
“Vô ích thôi, tôi đã phá trọng giới vì cậu, đây là lý do thứ hai chúng ta buộc phải dây dưa với nhau.” La Ái Diệu nói, “Chính vì bây giờ nhân quả của cậu không còn rõ ràng nữa, lại còn liên quan tới ngũ dục của tôi, cho nên tôi phải đích thân tới kiểm chứng. Đây là cách tự kiểm chứng của tôi.”
Rượu mơ hơn 30° trôi vào bụng khiến mặt Thi Sương Cảnh nóng bừng, hơi thở cũng nóng, càng nghe càng chẳng hiểu mô tê gì. Phật Tử nói chuyện toát lên khí chất như đang giảng kinh, y chang thầy giáo vậy, cậu nghe mà chỉ muốn ngủ gục, đúng là cái nết của học sinh dốt.
“Phật Tử, tại sao anh phải phá giới? Sao lại phá giới vì tôi?” Thi Sương Cảnh xoa xoa khóe mắt ửng đỏ, dụi mấy cái là thấy đau, cơn say xộc lên, cậu vô thức tìm kiếm con mèo.
“Đây là lý do thứ ba.” Phật Tử cười đáp, “Bởi vì giới này không thể không phá. Tôi thủ giới suốt ngàn năm mà chẳng có thành quả, ngay cả hư cảnh như hoa trong gương, trăng dưới nước rồi cũng hóa thành một vũng nước chết. Hiện giờ phải khuấy động một lần nữa thì tôi mới có đột phá mới. Suy đoán của tôi quả nhiên không sai. Tôi vừa phá giới là đàn tràng cổ cũng mở ra.”
Đến đây thì thực sự nghe không hiểu nổi. Thi Sương Cảnh tuyệt vọng quá.
Sau đó họ nói chuyện gì, suy nghĩ gì, đối với Thi Sương Cảnh cũng là một hồi hư cảnh hoa trong gương, trăng trong nước. Người tín Phật không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu, nhưng hình như ngoại trừ trộm cắp và nói dối ra thì mấy chuyện khác Ái Diệu đều làm cả rồi. Đúng là vỡ mộng về người trong Phật môn. Như này mà vẫn gọi là Phật Tử sao? Chẳng biết Thi Sương Cảnh đã cảm thán câu ấy biết bao nhiêu lần.
Cậu nằm lên chiếc giường lớn đã trải sẵn chăn sưởi điện, giường nệm êm ái được phủ chăn, hơi nóng thở ra quẩn quanh mặt, làn da dưới lớp áo ngủ vừa nóng vừa ngứa. Bắp đâu rồi nhỉ? Oài, cũng chẳng lo nghĩ được nhiều như thế nữa……
Bên cạnh trùng xuống, Thi Sương Cảnh uể oải trở mình, tiếp tục nằm nghiêng. Cậu chưa từng uống say bao giờ, bình thường tửu lượng của cậu rất cao, uống cả bia lẫn rượu mạnh đều không xi nhê. Hôm nay lại say như vậy, có lẽ là vì cảm giác muốn trốn tránh. Đáng tiếc say và ngủ là hai việc khác nhau, nhức đầu lại càng khó chìm vào trạng thái ngủ sâu. Cậu nửa tỉnh nửa mê, trong một khoảnh khắc, cậu thấy có cánh tay vắt ngang qua hông mình, song cậu chẳng hề có cảm giác khó chịu mà vẫn thích ứng nhanh chóng, chẳng buồn để tâm làm gì.
Bàn tay ấy nhẹ nhàng m*n tr*n hông cậu, da thịt từ hông đến mạn sườn rồi đến bụng đều trơn mịn phẳng lì, có thể cảm nhận được đường nét cơ bắp và khe rãnh sâu kín. Sau khi xác nhận Thi Sương Cảnh không phản kháng, bàn tay xoa hông liền chuyển tới bụng dưới, v**t v* từ rốn đến nơi bí mật chỉ tồn tại ở dưới bụng.
Cơ thể nóng lên vì uống rượu cũng sưởi ấm bàn tay ấy, La Ái Diệu thích ý v**t v* chỗ mà Thi Sương Cảnh lúc tỉnh táo tuyệt đối sẽ không cho hắn chạm vào. Hắn không làm gì quá trớn hơn nữa, chỉ cảm nhận nhiệt độ của người sống mà thôi. Trong bụng của Thi Sương Cảnh còn có bộ phận thứ hai, một bộ phận sinh dục, cho nên từ cơ bụng xuống đến đây cảm giác có một chút mỡ, điều này cũng rất bình thường. La Ái Diệu cũng không ngờ cậu lại uống say đến mức này.
Thi Sương Cảnh nằm nghiêng, La Ái Diệu cũng chống đầu nằm nghiêng, lưng và ngực hai người không dán vào nhau mà ở giữa vẫn cách ra một khoảng bằng lòng bàn tay. La Ái Diệu đang làm quen với cơ thể Thi Sương Cảnh, đồng thời cũng đang thích ứng với cơ thể ngàn năm bất tử chỉ để thành Phật tặc của hắn. Hắn cứ cảm thấy lần phá giới trước đó chẳng tính là gì, mà chỉ như một cuộc diễn tập.
Bàn tay không tiếp tục sờ xuống, mân mê hông và bụng xong lại vòng về, nhẹ nhàng v**t v* ngang lưng Thi Sương Cảnh. Đang giữa lúc đê mê, cuối giường tự dưng hơi trĩu xuống, La Ái Diệu nhìn sang, phát hiện là mèo cam Bắp cuối cùng cũng xuất hiện.
Nó dũng cảm nhảy lên cuối giường, đối diện với La Ái Diệu, lông toàn thân Bắp dựng đứng, nó rất ngần ngại không biết có nên tiến lại gần hay không. La Ái Diệu buồn cười quay đầu về, không đối mắt với con mèo nữa. Lát sau, trọng lượng nhẹ bẫng trên giường bước từng bước tới bên cạnh Thi Sương Cảnh, không dám tới gần nửa người trên của cậu, đành phải nép mình ngủ cạnh chân cậu.
*
Ngày hôm sau, đầu Thi Sương Cảnh đau muốn nứt ra, đồng hồ báo thức réo chuông như thể đòi mạng. Cậu cố thử nhiều lần mà không ngồi dậy được, bèn quay người lại, đối diện với một gương mặt khác đang say ngủ.
Thế là cậu tỉnh hẳn.
Thì ra bao nuôi là như này sao? Xa lạ quá, xa lạ như thể yêu đương, lên giường, sống chung với người ta vậy. Rốt cuộc bao nuôi và yêu đương khác nhau chỗ nào? Ở chỗ yêu đương có đôi khi không cần trả tiền ư? Thi Sương Cảnh rất đỗi hoang mang. Cậu dùng cả tay cả chân bò xuống giường, không dám quấy nhiễu La Ái Diệu, may mà người này lúc ngủ trông như tiên giáng trần, đẹp ơi là đẹp.
Cậu chạy ra phòng khách, thấy chai rượu mơ đã uống hết trên bàn trà. Một cơn gió lạnh bỗng thổi qua, cậu phát hiện cửa sổ chưa đóng, may mà có giăng lưới sắt trên khung chống trộm, lỡ Bắp mà nhảy qua cửa sổ thì nguy. Thi Sương Cảnh bước về phía cửa sổ, lại phát hiện trên mặt đất có mấy mẩu tiền âm phủ màu trắng, ngoài tròn trong vuông giống như tiền cổ đại, chỉ khác là làm bằng giấy trắng. Cậu nhặt từng tờ lên, lúc đóng cửa sổ mới nhận ra dưới lầu dựng rạp đám ma, trời còn chưa sáng hẳn mà đã có tiếng người râm ran.
Quái lạ, lưới sắt nhà cậu chặn được cả mèo, không lý nào lại không chặn được mấy tờ tiền giấy này? Đống tiền giấy này ở đâu ra?
Thi Sương Cảnh vừa thấp thỏm vừa an tâm. Thấp thỏm là vì không biết sẽ gặp phải chuyện gì, an tâm là vì…… có thể tạm thời dựa dẫm vào vị kim chủ đang nằm trên giường. Có thể dựa dẫm được đúng không!? Cậu chẳng nhớ đêm qua họ đã nói chuyện gì, song cậu vẫn có ấn tượng rằng hình như Phật Tử muốn đích thân vào cuộc.
Không vứt đống tiền âm phủ này lung tung được, Thi Sương Cảnh bèn xếp gọn lại rồi dùng chai rượu đè lên. Chiếc hộp gỗ vuông vức mà Phật Tử mang tới vẫn đang đặt trên bàn ăn, cậu không định tự tiện mở ra mà bưng hộp định để xuống đất, tránh ảnh hưởng cậu ăn uống.
Tuy nhiên không biết cậu chạm vào chỗ nào mà nắp hộp tự động bật lên, nắp không mở ra hết mà chỉ lộ ra một khe hở đủ để nhìn thấy đồ đựng trong hộp.
Đây là…… Thi Sương Cảnh ngỡ mình nhìn lầm…… Đây là đầu ư? Cậu trông thấy mũi và miệng, không giống da người, chắc là đồ mỹ nghệ điêu khắc gì đó.
Cậu vội đặt hộp gỗ trở về bàn, nơm nớp chẳng dám rớ vào nữa.
Editor: Tiến vào giai đoạn tui thích nhất rùi, giai đoạn sống chung hihi ~