Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 20: Tôi sẽ giúp cậu vào đại học

Lúc Thi Sương Cảnh ra ngoài thì Phật Tử còn chưa dậy, cậu nhớ tới thời gian châm hương trước bàn thờ Phật, hình như vào 6 giờ hơn mỗi ngày cậu thức dậy thì hương luôn chỉ còn lại một nửa, chứng tỏ Phật Tử vẫn đang say giấc nồng. Chất lượng giấc ngủ của hắn rất tốt, chặn cửa nam châm của phòng ngủ hút chặt vào tường, cửa cứ thế mở rộng, Thi Sương Cảnh rửa mặt, nấu ăn, dùng bữa, rửa bát, thay cát mèo, đổ thức ăn cho mèo, soạn cặp sách, tạo ra đủ loại âm thanh mà hoàn toàn chẳng hề quấy nhiễu giấc ngủ của cái người thời Đường kia. Câu chuyện thân thế đó giống như Phật Tử cố ý trêu cậu vậy, cậu phục luôn rồi.

Vừa mở cửa ra đã thấy khói mịt mù khắp hành lang, không biết do rạp đám ma dưới lầu đốt tiền giấy tỏa khói lên hay do bọn họ đốt tiền giấy ngay trong tòa nhà. Thi Sương Cảnh phẩy tay xua khói, đi xuống lầu một, rạp đám ma dựng nằm nghiêng, hướng cửa về phía cổng tòa nhà của cậu. Cậu ngó vào trong, trông thấy di ảnh, là một ông cụ không quen biết.

Con cái, thân quyến của người đã khuất đang gấp vàng giấy trong rạp, họ nhìn thấy Thi Sương Cảnh bước xuống từ trong tòa nhà, song cũng chẳng quen cậu nên đều làm như không thấy.

Ra khỏi tiểu khu, Thi Sương Cảnh ngạc nhiên phát hiện, trời còn đang nhá nhem chưa sáng hẳn mà trong không khí đã tích tụ một lớp sương xám mỏng, chính là hơi khói ngưng đọng mãi không tan. Trên đường tới trường, cậu đếm được bốn rạp đám ma, có rạp dựng trong tiểu thu, có rạp dựng ven đường. Chuyện gì xảy ra vậy?

Bước vào trường học, khi đang đi lên cầu thang, cậu nhận được thông báo trong nhóm phụ huynh. Trương Quốc Cường nhắn tin báo rằng mẹ của cô giáo tiếng Anh mới mất nên cô sẽ không đi dạy trong vòng ba ngày, lịch đổi tiết sẽ được gửi sau.

Đa phần học sinh ở trường THPT Lệ Quang đều là thế hệ con em tại khu công nghiệp Lệ Quang, chí ít đều là đời thứ hai, thậm chí còn có đời thứ ba. Các thầy cô thì càng khỏi phải nói, năm xưa nhiều thầy cô nuôi chí lập nghiệp ở thành phố lớn, nhưng vì thế hệ cha mẹ đều là nhân viên trong xưởng, cuộc sống sinh hoạt ở nơi này là một cộng đồng nhỏ, cuối cùng họ vẫn trở về đây làm việc.

Từ hơn 10 năm trước, khu công nghiệp hàng không vũ trụ Lệ Quang đã được xác nhập vào công ty trách nhiệm hữu hạn thuộc Tập đoàn Công nghiệp Hàng không của tỉnh *. Trong tỉnh có không ít khu công nghiệp hàng không vũ trụ, do địa hình nhiều đồi núi của tỉnh S nên vào thời kỳ xây dựng tuyến ba, rất nhiều khu công nghiệp hàng không vũ trụ đã được xây dựng trong núi lớn, xung quanh hình thành các cộng đồng sinh sống, phát triển thành một thị trấn đặc biệt, diện tích thậm chí ngang bằng một huyện. Một số bạn học có gia đình đã làm ở khu công nghiệp Lệ Quang từ đời ông nội, một số bạn khác thì có bố mẹ theo học trường nghề hoặc đại học kỹ thuật rồi được phân về khu công nghiệp Lệ Quang. Vùng đất này đã có cư dân từ trước khi khu công nghiệp Lệ Quang thành lập, sau khi khu công nghiệp xây dựng nhiều cư dân đã vào đây làm việc và học tập kỹ thuật, hiện nay họ đều đã về hưu từ lâu.

Trong lớp cũng có học sinh xin nghỉ vì ông bà qua đời. Thời tiết rét buốt, lớp trưởng bật điều hòa, làn gió ấm tràn ngập trong lớp nhưng Thi Sương Cảnh chỉ cảm giác trong khoang mũi mình vẫn vương mùi vàng mã, nhang đèn. Hôm qua cả lớp còn sôi nổi bàn tán chuyện người hình chữ 卐 kinh dị, thế mà hôm nay chỉ còn sự đáng sợ của thực tế.

Chỉ trong một đêm, hơn ba mươi cụ già trong khu Lệ Quang đã qua đời.

Trong khu công nghiệp có nhiều cụ già về hưu nên vẫn thường có đám ma, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, tuy nhiên chỉ trong một đêm mà có hơn ba mươi cụ già mất, ai nấy đều bàng hoàng, chẳng dán nói lung tung, bầu không khí u ám bao trùm như thể ấn đường mọi người đều tích tụ khí đen.

Học sinh còn đỡ, chứ người trung niên và người cao tuổi là ảo não nhất. Hôm nay tất cả giáo viên đi dạy đều không tập trung, thầy toán dạy thay tiết cô tiếng Anh nhưng trong giờ thầy nhận được tổng cộng ba cuộc điện thoại, đều là những cuộc gọi bắt buộc phải nghe. Các học sinh đều thấu hiểu, khu Lệ Quang rất nhỏ nên ai cũng quen biết nhau, hơn ba mươi cụ già qua đời, có thể rất nhiều người trung niên sắp phải đi dự ít nhất bốn năm đám ma, nhiều người thậm chí phải đi dự một nửa trong số đó.

Đến tận trưa sương mù vẫn chưa tan, ánh mặt trời trơ trọi, chẳng nhìn thấy mây hay bầu trời, quầng sáng khảm trong màn sương, chẳng mang đến hơi ấm. Hôm qua trời mưa, hôm nay trời quang sương mù, Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, may mà hôm nay không mưa, chứ làm đáng ma vào ngày mưa thì rắc rối lắm.

Buổi trưa có nhiều học sinh không dám về nhà vì trong tiềm thức vẫn sợ đám ma, hoặc vì cha mẹ họ bận đi dự nhiều đám ma quá nên không thể nấu cơm tại nhà. Bữa trưa của học sinh không được chuẩn bị trước, họ bèn hẹn nhau lên phố đi bộ ăn malatang. Thi Sương Cảnh rất sợ về nhà gặp Phật Tử nên hôm nay cậu phá lệ đi ăn với bạn cùng lớp. Đương nhiên, cũng một phần là vì giờ cậu có tiền rồi. Đằng nào cậu cũng bán thân rồi, phần lớn tiền vẫn có thể giữ lại được, bây giờ rốt cuộc cậu cũng được sống thoải mái một chút chứ nhỉ!?

(Malatang)

Nữ chính Dương Linh Linh trong sự kiện kinh hoàng đêm đó cũng có mặt, cộng thêm Thi Sương Cảnh thì tổng cộng là ba nữ hai nam, năm người đi ăn malatang.

“Chẳng biết tốn bao nhiêu tiền đi đám nữa…… Hôm qua mẹ tớ còn nói hiện tại vật giá leo thang lắm, thay dầu cho xe thôi cũng xót đứt ruột rồi.”

“Thế cậu bớt nạp game mobile đi là tiết kiệm được cả đống tiền rồi đấy.”

“Tớ chịu hết nổi mất, bà cụ dưới lầu nhà tớ…… Từ đêm qua nhà bà ấy đã có rục rịch, tòa nhà cách âm không tốt, có lẽ bà cụ đã…… lúc ở nhà thì phải. Tóm lại là hơn 3 giờ sáng đã bắt đầu ồn ào rồi, suốt đêm tớ chẳng ngủ nổi. Ông chủ, cho cháu cay vừa!”

“Hôm qua lúc tan học các cậu có nhìn thấy xe cứu thương không? Tớ nhìn thấy mấy chiếc liền, biển số xe đều khác nhau, hãi quá.”

Nhóm học sinh trò chuyện râm ran, chẳng phân rõ giọng ai với ai.

Dương Linh Linh lấy đồ ăn, xếp cuối hàng cùng với Thi Sương Cảnh, chờ đưa đồ chọn cho ông chủ. Nhà cô ở nơi hẻo lánh, không ai dựng rạp đám ma trước cửa nhà cô, sáng nay đến trường cô mới biết chuyện đêm qua có nhiều cụ già qua đời như vậy.

Thi Sương Cảnh hỏi: “Mấy bữa nay trong nhà cậu có ai không?”

“Có, mẹ và dì tớ đều ở nhà. Ông bà ngoại tớ đều mất lâu rồi, mấy hôm nay đám ma chẳng tới lượt nhà tớ đâu.” Dương Linh Linh nhún vai, lọn tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa, cô hỏi ngược lại: “Cậu thì sao? Cậu sống một mình thế có sợ không?”

“Tớ vẫn ổn.” Bây giờ tớ không còn sống một mình nữa rồi, Thi Sương Cảnh oán thầm.

Nhắc đến chuyện sống một mình, Thi Sương Cảnh chọn đồ ăn xong, ngồi vào chỗ được một phút thì tự dưng đâm ra áy náy —— Nếu Phật Tử ở nhà chờ cậu thì phải làm sao đây? Phật Tử đã ăn trưa chưa? Cậu vẫn chưa báo với Phật Tử là mình sẽ ăn trưa bên ngoài. Cậu phải nhắn tin mới được.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Phật Tử, anh ăn trưa chưa?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Trưa nay tôi không về, tôi ra ngoài ăn với bạn cùng lớp

Nhất Kiếm Sương Hàn: Nếu anh dậy mà chưa ăn gì thì có thể tới phố đi bộ nhé, chỗ này có nhiều quán ăn lắm

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cơ mà tôi nghĩ anh có thể tự giải quyết được thôi

Chưa có tin nhắn phản hồi, chứng tỏ Phật Tử đang bận. Tốt quá, Thi Sương Cảnh chỉ sợ Phật Tử quá rảnh thôi. Cậu không có kinh nghiệm ứng phó với kim chủ, nhưng kim chủ bận bịu một chút dù sao vẫn hơn là nhàn rỗi, kim chủ nhàn rỗi sẽ khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Trước mặt mỗi người đều đặt một chiếc tô lớn, Thi Sương Cảnh ăn cay nên cho dầu ớt vào trong malatang, tay trái cậu cầm thìa, tay phải cầm đũa, cắm đầu tập trung ăn. Các bạn học khác tò mò về Thi Sương Cảnh, song cũng biết cậu là một cái hũ nút, cố cạy miệng cũng chẳng nói được câu nào, chủ động bắt chuyện với cậu còn khiến tình huống trở nên sượng sùng hơn, chẳng thà cứ giữ nguyên như bây giờ.

“Tìm được rồi.”

Giọng nói êm ái vang lên, Thi Sương Cảnh lạnh cả gáy. Cậu là người hay hát nên rất nhạy cảm với âm thanh.

La Ái Diệu bước vào trong quán, tự mình chọn đồ ăn, cứ như hoàn toàn không quen biết Thi Sương Cảnh, như thể câu “Tìm được rồi” hắn vừa thốt ra không phải là tìm được Thi Sương Cảnh, mà là tìm được quán malatang. La Ái Diệu sở hữu ngoại hình và khí chất xuất chúng, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn. Cuộc sống của học sinh cấp ba vốn đã tẻ nhạt, tự dưng có một người ưa nhìn ban thưởng cho con mắt, chẳng lý nào họ lại không nhìn. Thế là đám nhóc trên bàn đều nhìn La Ái Diệu chằm chằm, chỉ trừ Thi Sương Cảnh.

“Cho một phần thanh đạm.”

Chọn món và thanh toán xong, La Ái Diệu rốt cuộc cũng quay lại, vỗ vỗ vai Thi Sương Cảnh, nói: “Giả vờ không quen biết à?”

Thi Sương Cảnh suýt thì sặc dầu ớt, cậu cuống quýt rút giấy ăn, cố nhịn không ho khan. Gương mặt lạnh như núi băng không biết có nên sụp đổ hay không, cậu gật đầu với La Ái Diệu, vừa giống đang chào hỏi mà cũng vừa giống như fanboy của hắn vậy, phản ứng rất chi là kỳ cục.

Khi đứng La Ái Diệu quả thực là một người rất cao, đi cả giày là gần 1m9 rồi. Đám học sinh cấp ba ngửa cổ nhìn hắn, bảo Thi Sương Cảnh giới thiệu đi.

“Anh ấy là anh họ xa của tớ.” Thi Sương Cảnh bất đắc dĩ bưng tô nhích vào bờ tường, chừa chỗ ngồi cho La Ái Diệu.

“Đúng thật không?” La Ái Diệu hỏi ngược lại.

“……Không thì là gì?” Thi Sương Cảnh cũng hỏi vặn.

“Được rồi, đúng là thế thật.” La Ái Diệu nói với đám học sinh cấp ba, “Hôm nay trong khu công nghiệp có nhiều đám ma quá, hãi hùng ghê nhỉ.”

Ông anh họ này vừa đẹp vừa thân thiện, đám bạn học lập tức hùa theo đề tài này. Đến khi phần malatang thanh đạm của La Ái Diệu được bưng lên bàn thì hắn đã nghe hết gia cảnh thân thế của cả nhóm. Ai là thế hệ thứ ba trong khu công nghiệp, ai đang ở nhờ nhà họ hàng để tiện học cấp ba, hắn đều hai năm rõ mười.

Tóc La Ái Diệu đen nhánh, không quá ngắn, đôi mắt màu xanh lam trong veo như hồ nước, khi nói chuyện với người khác hắn thích đối diện với họ, con ngươi nhạt màu như thể hòa tan vào trong tròng trắng. Mặt mũi hắn đẹp đẽ, giọng nói thì ôn hòa, dường như khi trò chuyện với hắn có một trường âm thanh đặc biệt khiến người ta chỉ nghe thấy lời hắn nói và lọc bỏ mọi tiếng huyên náo khác. Cũng chính bởi nguyên nhân này, mặc dù La Ái Diệu ăn mặc theo phong cách điển hình của nam giới trẻ tuổi, thậm chí còn có phần cá tính, song khí chất của hắn vẫn toát lên vẻ xuất trần.

Trong tiếng nhạc nền là giọng nói của La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh đã ăn xong một tô malatang to, còn húp hết nước dùng. Cậu cứ lo La Ái Diệu sẽ tự dưng chèn vào một câu —— “Thực ra tôi đang bao nuôi Thi Sương Cảnh.” May mà đến tận khi tất cả giải tán, hắn vẫn tiếp tục diễn vai anh họ của cậu.

“Em tên là Dương Linh Linh đúng không? Tiểu Cảnh chưa giới thiệu, ban nãy anh cũng quên nói, anh là gia sư, dạo này anh qua đây kèm Tiểu Cảnh ôn thi, cũng định mở một lớp học nhỏ tại nhà. Em có hứng thú không?”

Các bạn học tụm năm tụm ba cách xa nhau, Dương Linh Linh đi cùng Thi Sương Cảnh, La Ái Diệu tất nhiên cũng ở bên cạnh, hắn đã mở lời như vậy với Dương Linh Linh.

Dương Linh Linh ngạc nhiên, Thi Sương Cảnh cũng ngạc nhiên —— Gia sư? Hả?

“Thì ra anh họ là thầy giáo, anh dạy môn gì ạ?” Dương Linh Linh cười hỏi.

“Tất cả các môn.”

“Thật á? Anh không đùa em đấy chứ?”

“Thật mà. Lớp học bắt đầu từ tuần sau, em có thể ghé qua nghe thử.”

“Nhà em không có tiền đâu.”

“Anh chỉ thu mấy trăm tệ tiền tài liệu thôi.”

Dương Linh Linh lại hứng thú với mục tiêu học tập của Thi Sương Cảnh hơn, cô nói: “Thi Sương Cảnh, cậu quyết tâm thi đại học rồi ư? Thế thì cậu không được mượn bài tập của tớ để chép nữa đâu nhé, ít nhất cũng phải tự làm một nửa đấy. Anh họ à, tiến độ học tập của Thi Sương Cảnh và em không giống nhau lắm đâu.”

“Không sao, phụ đạo tiết chính xong còn có tiết phụ mà.”

Thi Sương Cảnh nghe là biết La Ái Diệu lại đang làm chuyện khó nói rồi. Tiền là công cụ quan trọng kết nối La Ái Diệu với nhân duyên thế tục. Thi Sương Cảnh không để Dương Linh Linh nói chuyện nhiều với La Ái Diệu, cậu kéo hắn dừng lại, bảo với Dương Linh Linh là hai người họ muốn đi chỗ khác mua ít đồ dùng, Dương Linh Linh cứ đi trước.

“Anh định lấy nghiệp quả của Dương Linh Linh sao?” Thi Sương Cảnh hỏi thẳng.

Đường phố khu Lệ Quang khá thưa người, xe cộ cũng không nhiều, hai người vừa đi vừa nghỉ trên vỉa hè, không khiến người khác chú ý. La Ái Diệu nhẹ nhàng đáp: “Không phải tôi muốn lấy nghiệp quả của cô ta, mà là muốn sửa lại. Tôi đã cứu cô ta, cậu quên rồi ư? Cô ta không cần dâng cho tôi nhiều thứ giống như cậu, nhưng vẫn cần đưa tôi một ít tiền, vậy là xong nợ.”

Giọng điệu La Ái Diệu thay đổi như gió Tây chợt nổi, “Hơn nữa cô ta cũng có liên quan tới cậu và tôi, hiện giờ khu Lệ Quang đang có thứ chẳng lành, người dính vào nhân duyên có thể sẽ bị để ý. Cô ta đến nhà cậu, tôi cho cô ta mượn chút nghiệp lực, cũng coi như đến nơi đến chốn.”

“Ra là vậy.”

“Vẫn kéo tay tôi à?” La Ái Diệu nhướn mày nói.

Thi Sương Cảnh vội buông ra.

“Cậu quả thực nên cảm ơn tôi đấy.”

“Cảm ơn anh. Mà tôi còn muốn xác nhận —— Anh hiểu biết về mấy môn thi đại học thật hả?”

“Không biết.” La Ái Diệu thốt ra hai chữ nhẹ bẫng như không.

Được rồi, tên này lại vừa phá giới “Không nói dối” ở ngay trước mặt Thi Sương Cảnh. Thà hắn nói toẹt là bản thân chưa từng vào cửa Phật còn dễ hơn.

“Nhưng tôi là thiên tài. 5 tuổi tôi đã lĩnh ngộ “Đại Nhật Kinh” và “Kim Cang Kinh” **, 7 tuổi đã nắm giữ bí ấn[1], 10 tuổi bắt đầu chuyên tu lễ pháp quy củ của Mật giáo tại Hồng Lô tự. Thân, ngữ, ý mật[2] của Như Lai, chỉ Phật và Phật mới có thể nghiên cứu ***, mà từ khi biết nói thì tôi đã trao đổi mật ngữ với chư Phật, cũng tức là có thể luận pháp với Phật, cho nên tôi đã bước chân vào Phật quốc từ rất sớm.”

La Ái Diệu mặc áo jacket, thuật lại 10 năm đầu đời thiên tài không sóng gió của hắn, chứng minh hắn có trí tuệ vượt bậc. Hắn nói tiếp: “Pháp thân của tôi sống ở cõi đời này đã nhiều năm, tôi biết khoa học là gì. Vừa hay tôi cũng có cơ hội học lại từ đầu luôn, học xong rồi thừa sức dạy cậu.”

Thi Sương Cảnh hơi há miệng, vỗ tay bốp bốp. Vẫn câu nói cũ, tuy nghe không hiểu gì hết nhưng có vẻ rất lợi hại đấy.

“Vậy là anh định dạy kèm cho tôi thật sao?”

“Tôi sẽ giúp cậu vào đại học.”

Giờ phút này, trước mắt Thi Sương Cảnh như đang tỏa Phật quang. Phật Tử à, nếu không phải trước đó đã xảy ra quá nhiều chuyện kinh khủng làm ảnh hưởng tới ấn tượng của tôi về anh, thì nếu tôi mà quen anh từ bây giờ là chắc chắn sẽ nghĩ anh là một người tốt không chỗ chê.

“Được rồi, thời gian này có nhiều đám ma, cậu chớ thắp bất kỳ một nén hương nào hay đốt bất kỳ một tờ tiền giấy nào, mà hãy tránh xa ra.” La Ái Diệu trầm giọng cảnh cáo.

“Tôi có quen họ đâu, cũng chẳng ai mời tôi đi dự đám ma cả.”

“Bọn họ sẽ mời. Cho nên cậu phải chuẩn bị tinh thần, đừng có tham dự.”

“Tham dự thì sẽ thế nào?”

“Nhóc con này thích hỏi vặn thế nhỉ, không phục à?” La Ái Diệu vạch trầm tâm tư của Thi Sương Cảnh.

“Anh mau về nhà đi, tôi sắp vào học rồi.” Thi Sương Cảnh xách cặp lên, cậu giỏi nhất là tránh né câu hỏi của người khác.

✿Tác giả có lời muốn nói:

*: Thiết lập khu công nghiệp hàng không vũ trụ Lệ Quang tham khảo từ công nghiệp hàng không vũ trụ trong thời kỳ xây dựng tuyến ba ở khu vực Tây Nam có nhiều ở vùng núi. Khu công nghiệp Lệ Quang trong truyện này là hư cấu.

**: và là hai kinh điển căn bản của Mật giáo Hán truyền Trung Hoa, thuộc hai bộ Thai Tạng, Kim Cang.

***: Trích từ quyển 1 của “Đại Nhật Kinh Nghĩa Thích Diễn Mật Sao”.

******

★Chú thích:

[1]Bí ấn: Ấn ở đây là ấn khế, là lời thệ nguyện nội chứng của chư tôn, chứa đựng ý nghĩa bí mật và thâm sâu, nên được gọi là bí ấn.

[2]Thân, ngữ, ý mật: Là tam mật, tức ba nghiệp bí mật, một khái niệm thường được dùng trong Phật giáo Mật tông. Tam mật bao gồm thân mật, ngữ mật, ý mật, tức là chúng sinh phàm tục không thể bàn luận về sắc tướng, âm thanh và suy nghĩ của Phật.

Editor: Mấy dấu đánh số * là chú thích của tác giả nhé mn, chú thích của tui thì tui để kiểu [1], [2], [3],…

Bình Luận (0)
Comment