Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 21: Tôi biết đây là đầu vú thụt

Đến bữa tối, Thi Sương Cảnh vẫn tới phố đi bộ ăn cùng bạn học. Sau khi tan lớp tối, cậu nhận thấy sắc trời càng thêm xám xịt, sương đêm dày chưa từng thấy, bất kể ánh đèn đường hay ánh đèn tòa nhà, gần thì to như viên kẹo cứng màu vàng vị chanh, xa thì nhỏ bé mờ ảo như những con đom đóm. Rất đông phụ huynh tập trung trước cổng trường, ban đầu mọi người còn tưởng các phụ huynh lo con mình đi về trong sương mù sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hôm sau nói chuyện mới biết phụ huynh tới đón con để nhanh chóng dự đám ma của các cụ già. Một ngày trôi qua, trong khu công nghiệp lại có thêm năm cụ già về hưu qua đời.

Thi Sương Cảnh và Dương Linh Linh sóng vai bước ra khỏi cổng trường, Dương Linh Linh nói: “Tớ phải bàn bạc với mẹ về chuyện học thêm đã, nhưng vẫn cảm ơn anh họ của cậu nhé, hi vọng việc học của cậu sẽ thuận lợi.”

“Ừ. Mà cậu định về nhà bằng cách nào?”

“Mẹ tớ tới đón tớ, à, người lái chiếc xe tay ga màu hồng kia là mẹ tớ đấy. Tớ đi đây, tạm biệt nha. Hẹn mai gặp lại, Thi Sương Cảnh.”

Nhà Thi Sương Cảnh cách trường không quá xa. Đêm nay dòng xe cộ trong khu công nghiệp cứ bon bon mãi không dứt, bình thường vào giờ này, học sinh tan học sẽ huyên náo khoảng 20 phút rồi sau đó lại yên lặng. Hôm nay trong khu công nghiệp có rất nhiều đám ma, nhiều người thuộc thế hệ con cái đang sinh sống bên ngoài cũng quay về để lo liệu hậu sự và dự tang lễ. Xe đông mà người cũng đông, tiếng người náo nhiệt trong những rạp đám ma dựng ven đường và trong tiểu khu —— Dùng từ náo nhiệt trong hoàn cảnh này có thích hợp không nhỉ? Nhưng phong tục ma chay ở nơi này đúng là náo nhiệt thật.

Đêm nay người canh giữ linh cữu không ngủ. Thi Sương Cảnh cẩn thận đi tránh rạp đám ma, trong rạp trắng giăng bóng đèn sáng trưng, chiếu rọi từng tấm di ảnh, những gương mặt trên di ảnh đều an tường hiền hòa hoặc nghiêm túc. Có cụ cao niên đã chụp ảnh sẵn từ trước, cũng có ảnh được dùng tạm vì nhìn là biết công dụng ban đầu của bức ảnh đó không phải để làm di ảnh. Trong rạp người khóc lóc thì ít mà người đánh bài chơi mạt chược thì nhiều, ngoài rạp có những người đàn ông tụm năm tụm ba hút thuốc với nhau.

Trên đường, mùi nhang đèn xen lẫn mùi rượu, song Thi Sương Cảnh lại ngửi thấy mùi thức ăn rất rõ ràng trong đó. Vài đám ma kéo dài hơn 24 giờ có phục vụ cơm canh, vài đám khác còn bao cả nhà hàng trong khu công nghiệp, mời mọi người di chuyển ra nhà hàng để dùng bữa. Cậu vô thức bị mùi thức ăn hấp dẫn, buổi tối cậu cũng thường hay ăn khuya.

Cậu đang nghĩ vậy thì một người đàn ông trung niên bỗng đi ra từ trong rạp đám ma, gọi cậu lại: “Cháu ơi, cháu ơi, chờ chút ——”

Đang trên đường lớn, Thi Sương Cảnh dừng bước, thấy một người đàn ông trung niên có đeo chữ “Hiếu” trên cánh tay, hẳn là con trai của cụ già qua đời. Ông ta thở hổn hển nói: “Cháu ơi, có muốn vào đây ăn chút gì đó không?”

Thi Sương Cảnh nhớ lời Phật Tử dặn, cậu quyết không đi vào bất cứ đám ma nào, sợ Phật Tử về nhà sẽ gây sự với cậu. Cậu bèn trả lời: “Dạ thôi, cụ đã yên nghỉ, chúng ta cũng không quen biết gì, cháu không vào đâu ạ.”

“Ấy đừng, đừng nghĩ nhiều thế…… Cháu xem, giờ trong khu công nghiệp chẳng còn nhiều người, tự dưng các cụ già mất hết chỉ trong một đêm, chẳng nhà nào đủ người đến dự đám ma. Nhà bác chuẩn bị nhiều đồ lắm mà chẳng ai đến thắp hương cả, cứ thế này thì mẹ bác đáng thương quá.”

“Xin lỗi bác, thực sự không được đâu ạ. Mong bác nén đau thương.” Nói rồi, cậu định chuồn luôn. Tuy ánh mắt người đàn ông này rất mực thành khẩn thiết tha, nhưng cậu có thể nhận thấy sự cố chấp ẩn chứa trong đó, làm cậu phải liên tiếp lùi về sau.

“Cháu ơi, thế cháu nói vài lời chúc phúc được không?”

Lời chúc phúc? Lời chúc phúc là sao? Thi Sương Cảnh nói: “Mong bác bớt đau buồn, giữ gìn sức khỏe ạ.”

“Lời chúc phúc không phải thế, để bác dạy cháu……” Người đàn ông ngoảnh đầu gọi với vào trong rạp, Thi Sương Cảnh ngó theo hướng ông ta gọi, thì ra trong rạp có mấy người để tang đang nhìn về phía họ. Một cô bé nhỏ tuổi cầm vàng mã chạy ra, đưa cho người đàn ông.

Trên vàng mã ghi bốn câu, người đàn ông bảo Thi Sương Cảnh đọc theo. Cậu nghĩ bụng, La Ái Diệu không cho cậu thắp hương và đốt tiền giấy, nhưng toàn bộ khu công nghiệp đang chìm trong bầu không khí tang thương, nếu cậu mà trốn tránh thì không biết về sau có bị cô lập hay không, đành phải đọc vậy.

“Con cháu sum vầy, gia đình đoàn tụ. Con cháu đời đời hưởng phúc lộc, con cháu phú quý vạn vạn năm.” *

Cậu vừa đọc xong thì vàng mã trong tay bỗng bị người đàn ông trung niên rút đi, ông ta cảm ơn qua loa rồi chạy vào trong rạp. Cậu cũng nhanh chóng rời đi, sợ lại bị đeo bám. Cậu vừa đi vừa ngoái đầu, trông thấy ông ta vội vàng dùng bật lửa đốt vàng mã thành tro.

Toang rồi, sao giống bị trúng chiêu quá vậy. Thi Sương Cảnh cảm thấy việc này rất giống một nghi thức nào đó chứ không hề đơn giản như lúc người đàn ông kia nài nỉ.

Cậu chạy thẳng về nhà, khó khăn lắm mới chạy đến cuối tòa nhà, người trong rạp đám ma dưới lầu trông thấy cậu thì đồng loạt ngừng chơi mạt chược và bắt đầu tiến về phía cậu. Thi Sương Cảnh hít sâu một hơi, chạy một mạch lên lầu. Nhà cậu ở lầu ba, cậu phi hai bậc một với tốc độ cực nhanh, song vẫn nghe thấy tiếng bước chân truy đuổi sau lưng, bọn họ cũng đang chạy lên cầu thang.

Đèn cảm ứng trong hành lang đã tắt, Thi Sương Cảnh vừa chạy vừa mò mẫm tìm chìa khoá, cậu vừa quẹo vào ngã rẽ thì bất ngờ va vào lồng ngực ai đó. Cậu sợ chết khiếp, muốn đẩy người trong bóng tối ra, nhưng cậu lại lập tức nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng ngay gần kề: “Không sao, là tôi.”

Là La Ái Diệu.

La Ái Diệu bịt miệng Thi Sương Cảnh, ý bảo cậu chớ lên tiếng. Tim cậu suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, gia quyến của đám ma dưới lầu chen lên cầu thang, chẳng mấy chốc sẽ quẹo vào ngã rẽ lầu ba, cậu im lặng chờ đợi,tuy nhiên tiếng bước chân ấy bỗng dưng lại ngừng. Qua hơn 10 giây, tiếng bước chân rời xa, bọn họ đã xuống lầu.

La Ái Diệu dẫn Thi Sương Cảnh về nhà, vừa rồi lúc ra ngoài hắn chỉ khép hờ cửa, may mà Bắp là một chú mèo ngoan ngoãn, sau khi được nhận nuôi thì chẳng hề quyến luyến tự do chút nào, nó sẽ không trốn ra ngoài nhân lúc cửa mở.

Sau khi cửa đóng lại, Thi Sương Cảnh ủ rũ khó nói nên lời, La Ái Diệu khoanh tay nhìn cậu, chờ cậu lên tiếng.

“Vừa nãy tôi bị người ta chặn lại giữa đường, ông ta bảo tôi nói lời chúc phúc gì đó.”

Thi Sương Cảnh là một đứa bé thật thà ngoan ngoãn.

“Đúng rồi, cậu đã nói.” La Ái Diệu bình tĩnh hỏi, “Chẳng phải tôi đã dặn cậu chớ dây vào chuyện của họ hay sao?”

Thì ra như thế cũng là “dây vào” ư? Cậu rất muốn cãi rằng La Ái Diệu chỉ dặn về hai việc thắp hương và đốt tiền giấy chứ đâu có nói là không được làm những việc khác. Cơ mà cậu cũng biết nói vậy chỉ là ngụy biện. Cậu là học sinh lớp 12 rồi, đáng lẽ phải có khả năng tư duy rộng ra chứ.

Thi Sương Cảnh lại né tránh vấn đề, cậu đặt cặp sách xuống, đi mở tủ lạnh, tìm chút đồ ăn, cậu đói quá rồi. La Ái Diệu bước tới, đóng tủ lạnh lại ngay trước mặt cậu, hắn nói: “Đói à? Muốn ăn gì? Ăn những thứ này không giải quyết được cơn đói của cậu đâu.”

“Phật Tử, tôi làm sai chuyện gì, anh nói rõ đi mà.”

Bản chất Thi Sương Cảnh có chút không phục, vẫn có sự bướng bỉnh của con trai. La Ái Diệu vươn tay rút hương đang cháy trong lư hương ra, sau đó tiến lại gần Thi Sương Cảnh, bảo với cậu: “Thè lưỡi ra.”

Cậu liếc đi chỗ khác, thè lưỡi ra theo lời La Ái Diệu.

Đầu lưỡi vừa mới vươn ra đã bị La Ái Diệu dùng tay trái giữ lấy, hai ngón tay hắn kẹp chiếc lưỡi, khiến cậu không rụt lưỡi về được. Bấy giờ Thi Sương Cảnh mới hoang mang nhìn thẳng vào La Ái Diệu. La Ái Diệu đảo ngược cây hương lại, hướng đầu đang cháy xuống dưới, từ từ dí sát lại gần lưỡi của Thi Sương Cảnh.

Chẳng lẽ tên này định chấm sẹo thọ giới lên lưỡi cậu? Cậu sởn gai ốc, suýt nữa quên mất Phật Tử là quái nhân đã mang đến cho cậu hai giấc mộng xuân tràn ngập máu me.

(Theo truyền thống của Phật giáo tại TQ, sau khi thọ giới, tăng ni sẽ được đốt 3, 9 hoặc 12 nén hương nụ trên đỉnh đầu, để lại sẹo gọi là sẹo thọ giới.)

Đầu lưỡi có cảm giác bị v*t c*ng chọc vào. Ủa, không đau?

La Ái Diệu nghiêm túc dùng hương chọc mấy lần rồi mới buông tay ra. Thi Sương Cảnh đẩy hắn ra, chạy vào nhà tắm. Cậu thè lưỡi soi trước gương, sợ lưỡi mình bị La Ái Diệu thiêu rụi, song nhìn kỹ thì chỉ thấy hình như trên lưỡi có hoa văn lờ mờ gì đó, mấy ấn tròn nho nhỏ đè lên hoa văn, nom như đang trấn trụ.

La Ái Diệu chậm rãi bước đến phòng tắm, dựa vào cửa nói: “Vẫn chưa xong đâu. Trên đầu lưỡi cậu là ấn quỷ đói, tôi đã tạm thời áp chế rồi. Cậu nói ra lời chúc phúc nhưng kỳ thực đều trút hết lên tôi, bắt tôi phải thực hiện. May mà tôi tới kịp, hiện tại trong khu công nghiệp có yêu tà tới báo thù, chúng không tìm cậu, nhưng những gia đình con người mà yêu tà từng ghé qua sẽ tìm tới cậu.”

“……Ồ.”

“Cậu phản ứng như này đó hả?”

Thi Sương Cảnh mở vòi nước, tiện thể rửa mặt, rửa xong mới đáp: “Tôi cứ tưởng có anh che chở thì tôi sẽ bách tà bất xâm chứ.”

La Ái Diệu buồn cười, hắn không nghe nhầm, trong lời nói của Thi Sương Cảnh ẩn chứa một chút oán giận. Hắn nói: “Tôi không che chở cậu, cậu cũng không bách tà bất xâm. Muốn đạt được điều đó thì cậu vẫn phải bán tiếp.”

“Bán? Bán thân ấy hả? Thôi được rồi. Hôm nay dính phải cái ấn quỷ đói gì đó, tôi có phải bán không?” Anh chỉ cầm hương chọt chọt vài cái thôi mà.

La Ái Diệu gật đầu: “Có. Tôi muốn cùng cậu thử lại lần nữa.”

“Đây là mục đích của anh à!? Lại khiến tôi mắc nợ anh.” Thi Sương Cảnh giơ tay đẩy vai La Ái Diệu, muốn đẩy hắn ra khỏi phòng tắm, “Tôi không hiểu rối cuộc vì sao anh lại chọn tôi, tôi dở nam dở nữ, vậy mà anh cũng muốn sao?”

La Ái Diệu lui lại, Thi Sương Cảnh đóng cửa phòng tắm, đồ cần thay ra giặt đều không mang vào. Lòng cậu rất rối bời, cậu vẫn băn khoăn về chuyện bán thân. Cậu có thể ngủ chung trên một chiếc giường lớn với La Ái Diệu, nhưng không thể tưởng tượng nổi cảnh thực sự lên giường với người khác.

Giọng La Ái Diệu truyền đến qua cánh cửa ngăn cách: “Cậu là đặc biệt. Tôi trân trọng sự đặc biệt.”

Trân trọng, quả là một từ văn nhã quá. Thi Sương Cảnh tự giễu nghĩ, thực ra anh ham của lạ chứ gì.

Thi Sương Cảnh lẳng lặng đợi trong phòng tắm một lát, chưa tắm rửa gì đã đi ra. Cậu vẫn thấy đói bụng, đang định đi mở tủ lạnh thì bị La Ái Diệu tóm được, lần này hắn kéo thẳng cậu vào phòng ngủ.

La Ái Diệu đóng cửa, nhốt Bắp ở bên ngoài, vừa nãy nó còn đang bắt côn trùng trong phòng khách. Áo quần Thi Sương Cảnh bị La Ái Diệu kéo xộc xệch, cậu chỉnh lại áo quần rồi đứng thẳng người lại. La Ái Diệu hỏi: “Tôi bảo cậu tiêu hết 100.000, tiêu được bao nhiêu rồi?”

“Chẳng biết nữa.”

“Cái này không nghe cái kia cũng không nghe, cậu không vui vì sự xuất hiện của tôi sao?”

Thi Sương Cảnh đáp: “Không thể nào vui cho nổi, cơ mà tôi đã nhận tiền rồi. Anh rốt cuộc là người tốt hay người xấu?”

La Ái Diệu suy tư một thoáng rồi nghiêm túc nói: “Bất kể tôi là người tốt hay người xấu, cậu đều không thể xem tôi là người đáng tin cậy.”

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi chẳng bao giờ có ý tốt.” La Ái Diệu tới gần Thi Sương Cảnh, gần tới mức cả hai có thể cảm nhận được nhịp thở của nhau, hắn nói, “Kết quả có thể tốt hoặc xấu, nhưng ý đồ của tôi thì rất xấu xa. Cậu cần nhớ kỹ điều này.”

Khoảng cách này khiến Thi Sương Cảnh cảm thấy khó chịu, cậu lại định đẩy ra nhưng lần này cậu cảm giác La Ái Diệu cứng như sắt vậy. La Ái Diệu cẩn thận quan sát cậu, nhìn vào mắt và lông mi của cậu, bảo: “Nếu cậu còn để mình bị thương nữa tôi sẽ không chữa cho cậu đâu.”

Thi Sương Cảnh không lên tiếng, lời La Ái Diệu nói dường như có chú lực, khiến nỗi sợ hãi lại trỗi dậy. Cậu không biết đêm nay mình sẽ bị đối xử ra sao.

“Trước tiên bắt đầu từ chỗ này. Tôi trả khoản nợ lời chúc phúc cho cậu, cậu đền bù cho tôi bằng môi của cậu.”

Một nụ hôn nhẹ nhàng chạm lên môi, Thi Sương Cảnh còn đang cố thích ứng thì bỗng bị cắn vào cánh môi dưới. Cậu đau đến mức hơi hé miệng ra, đầu lưỡi của La Ái Diệu thừa cơ luồn vào, từ cái chạm môi trẻ con biến thành hôn sâu quấn quýt đầu lưỡi. Thi Sương Cảnh hối hận rồi, sự mềm lòng trước việc ma quái sẽ đổi lại sự cứng rắn của quái vật thực sự, xem ra hôm nay cậu phải bán thật rồi.

Nụ hôn sâu có ma lực k*ch t*nh, Thi Sương Cảnh bị cuốn theo nụ hôn này hơn một phút đồng hồ, bị hôn đến tận khi bụng dưới nóng lên. Cậu không biết kỹ thuật hôn của La Ái Diệu là tốt hay dở, nhưng La Ái Diệu rất cấp tiến. Sở hữu gương mặt tựa tiên giáng trần mà sao lại ph*ng đ*ng như thế chứ? Lúc hôn nên đặt tay vào đâu? Tay Thi Sương Cảnh bị ép sờ loạn khắp người La Ái Diệu, kết quả là cũng khiến hắn rạo rực nổi lửa.

Hai người tách môi ra, một bàn tay mò vào trong áo hoodie của Thi Sương Cảnh, m*n tr*n vùng da thịt mẫn cảm bên hông, rồi lại chuyển sang v**t v* ngang lưng, cứ thế s* s**ng đến khi đùi cậu tê dại. 100.000 tệ, ít nhất phải bán mười lần. Thi Sương Cảnh bị sờ đến mức không chịu nổi, La Ái Diệu đẩy một cái làm cậu ngồi bệt xuống giường, lúc ngồi xuống mới cảm nhận rõ thấy q**n l*t đã ươn ướt.

La Ái Diệu đang mặc đồ của Thi Sương Cảnh, hắn cởi hoodie của mình ra, để lộ chiếc áo cộc tay màu đen bên trong. Thi Sương Cảnh không muốn áo quần nhăn nhúm, trông chẳng đàng hoàng gì cả, thế là cậu cũng cởi hoodie của mình, bên trong là áo dài tay kẻ sọc.

“Vén áo lên nào.”

Thi Sương Cảnh làm theo mà không hề có biểu hiện thừa thãi nào.

Cậu vén chiếc áo dài tay lên quá ngực, người cậu có cơ bắp, cơ bụng là bẩm sinh, cơ ngực thì dường như có liên quan đến thể chất. Mùa hè cậu mặc áo cộc tay thì hay bị hỏi có từng tập tành gì không, cơ ngực của cậu không quá rõ, song vẫn khá săn chắc.

La Ái Diệu đặt tay lên, hai ngón tay nắn đầu vú cậu, nói: “Chỗ này của người khác đều đầy đặn nhô ra ngoài, cậu thì lại thụt vào thành một vòng mềm mềm, bẹp bẹp. Cậu có ý kiến gì không?”

“Tôi biết đây là đầu vú thụt vào trong, còn ý kiến gì được chứ?”

Thi Sương Cảnh cảm thấy La Ái Diệu nên tự bổ sung kiến thức từ môn sinh học đi. Câu hỏi này đúng là làm người ta phát cáu mà.

✿Tác giả có lời muốn nói:

*: Lúc đóng đinh vào quan tài, tăng lữ hoặc người chủ trì nghi lễ mai táng sẽ nói lời chúc phúc. Lời chúc phúc ở đây bắt nguồn từ internet, có chỉnh sửa sơ qua.

(Một comment của tác giả trong chương này)

Phật Tử này khác với các Phật Tử khác ở chỗ hắn có h*m m**n cực kỳ mãnh liệt, mà chính bản thân hắn cũng thừa nhận điều này, Phật Tử Mật giáo chính là như vậy đấy.

Nói sao nhỉ, lúc tôi viết truyện thì nhân vật đều sẽ tự phát triển. Ban đầu quả thực tôi muốn viết theo hướng rùng rợn, nhưng bầu không khí giữa hai người thưc sự là…… Viết một hồi lại thành kinh dị mức nhẹ rồi! (Cũng có thể là vì ngay từ đầu tôi đã xác định chủ đề chính là chữa lành, Tiểu Cảnh đáng yêu nên cảm giác cậu ấy sẽ thay đổi hoàn toàn phong cách câu chuyện thôi).

Ban đầu tôi nhận định Phật Tử là nhà triết học trong thế giới quan này, hắn nói chuyện cứ theo kiểu này đấy, nhận xét dễ nghe thì là logic chặt chẽ, mà nhận xét khó nghe thì là nói vừa nhiều vừa cứng nhắc.

Editor: 2 chap tiếp theo đây hai người lại daotanbu nhé

Bình Luận (0)
Comment