Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 225

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phiên ngoại 6: Đón Tết

Gia đình La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh ăn Tết mà như đánh trận. Cả trong nhà lẫn ngoài nhà đều bận rộn.

Trước tiên nói về việc ngoài nhà, việc ngoài nhà lại dễ giải quyết hơn.

La Ái Diệu muốn đón một cái Tết yên tĩnh nên chùa Liên Tương không cho phép tranh hương đầu năm mới. Từ mùng 1 đến mùng 3 Tết, chùa Liên Tương sẽ cử hành pháp hội thắp đèn bình an thông thường, La Ái Diệu không cần phải góp mặt. Phải đến mùng 5 Tết, Phật Tử mới ghé tăng viện Mật Nghiêm, tổ chức pháp hội thắp đèn u minh đại bi suốt mười hai tiếng một ngày, đây là pháp hội cầu chúc sức khỏe và hạnh phúc cho các tín đồ thành kính, đồng thời cũng là pháp hội an ủi vong linh, tiêu chuẩn cực cao, danh sách có hạn, tín đồ thường phải hẹn trước ba năm mới giành được một suất tham dự. (Theo quan niệm TQ, nén hương đầu tiên thắp vào lư hương trong năm mới sẽ mang nhiều công đức nhất, từ đó sinh ra hoạt động đua tranh nhau xem ai là người thắp được nén hương đầu tiên này.)

Thi Sương Cảnh bảo La Ái Diệu chọn ngày khéo thật đấy, như thế chẳng phải là ngăn cản người khác đón thần tài hay sao? La Ái Diệu nói như lẽ đương nhiên: “Không có sức khỏe thì lấy đâu ra tiền? Muốn cầu tài thì phải bỏ công sức hàng ngày. Họ có thể đi vái thần tiên ở trước núi Thanh Thành, khỏi cần đến chỗ tôi.” (Mùng 5 tháng giêng âm lịch là ngày đón thần tài, cầu tài lộc theo phong tục TQ.)

Trong nhà thì hoàn toàn hỗn loạn.

Nhà Thi Sương Cảnh có bốn đứa con, các dì bảo mẫu thay phiên nhau về quê ăn Tết, năm nay dì Điền về từ ba mươi Tết đến mùng bảy tháng giêng, dì Diêu về từ mùng tám đến mười sáu tháng giêng, sang năm lại đổi thứ tự.

May mà Lưu Thiến và Quỷ Tử Mẫu Thần Lưu Kha sống dưới chân núi sẽ ghé chơi suốt mười lăm ngày này. Nhờ Quỷ Tử Mẫu Thần phù hộ, Lưu Thiến sống đến một trăm lẻ hai tuổi mà sức khỏe vẫn như hồi phơi phới đôi mươi, sau khi Lưu Thiến qua đời, Quỷ Tử Mẫu Thần lại dẫn lối luân hồi để kiếp sau bà vẫn được làm người. Lưu Thiến là bà cố của bọn trẻ, tận mắt chứng kiến bốn đứa trẻ lớn lên. Bà cố thường nấu món ngon cho bốn đứa, bọn trẻ mà rảnh rỗi thì cũng sẽ xuống chân núi chơi với bà cố và Quỷ Tử Mẫu Thần.

Công cuộc mua sắm của nhà họ Thi diễn ra rất lạ kỳ, La Ái Diệu lái Lincoln Navigator chở cả nhà đi sắm đồ Tết, cốp sau chất đống đồ đạc, còn nhét thêm hai cái túi dưới chân bọn trẻ. Ngay từ trước Tết, cả nhà cũng đã nhận hàng chuyển phát muốn nhũn cả tay rồi, dì Diêu ví von nhà họ Thi đón Tết như tích trữ lương thực vậy, cảm giác đủ ăn suốt nửa năm luôn. Thi Sương Cảnh nói đã là Tết thì muốn ăn gì cũng được ăn, sầu riêng anh đào dâu tây cũng ăn, hải sản lâm sản cũng ăn, quà vặt đồ ngọt trong nước ngoài nước đều ăn hết. Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng thuê ruộng ở Đông Bắc để ở trồng giống gạo Japonica, năm ngoái họ có gửi tặng gạo cho bạn bè, nhà họ Thi đông người nên gạo được tặng cũng nhiều.

Từ ngày thuê bảo mẫu giúp việc, Thi Sương Cảnh hiếm khi có cơ hội xuống bếp. Những năm tháng sinh sống ở nhân thế đã trui rèn cho La Ái Diệu tay nghề nấu nướng tuyệt hảo. Vào dịp Tết, cả hai người họ đều phải xuống bếp, ngay cả Đậu Đậu kén ăn nhất cũng vét sạch đĩa. La Ái Diệu làm món nguội, Thi Sương Cảnh làm món nóng, bảo mẫu phụ giúp, các bà thì ngồi ở phòng khách xem bọn trẻ chơi game trên ti vi nhưng thực chất đang đeo tai nghe phát tiểu thuyết trùng sinh làm ruộng.

Mỗi ngày Quỷ Tử Mẫu Thần Lưu Kha đều một mình nấu nướng từ lúc trời còn chưa sáng để chuẩn bị cơm cúng, ngày Tết âm khí nặng, bà dùng nguyên liệu nhà Phật Tử để nấu cơm cúng rồi đi thí thực quanh núi, an ủi cô hồn dã quỷ, những con quỷ ấy cũng từng là con cái của người ta.

Tuy Thi Sương Cảnh là người tỉnh S nhưng y không rành các món ăn ngày Tết tại tỉnh S, trong nhà toàn nấu kiểu thập cẩm, muốn ăn gì thì ăn, hoàn toàn tuỳ thuộc vào tâm trạng. Nhà có chín người, cơm tất niên phải nấu mười ba món, gồm năm món nguội, bảy món nóng và một món canh. Trước và sau bữa ăn đều có điểm tâm ngọt, giao thừa còn có một mớ sủi cảo to bự, gói bốn loại nhân khác nhau. La Ái Diệu biết nếu bữa tất niên mà không chịu ăn cho đủ thì cả nhà sẽ phải nhấm nháp đồ thừa ba ngày liền, cho nên vào dịp Tết hắn sẽ phá lệ ăn theo sức ăn của nam giới bình thường, bữa cơm diễn ra vô cùng rộn ràng náo nhiệt.

Thi Sương Cảnh bảo rằng, để tránh cho thời gian vụt qua và cũng để ghi nhớ những người đã xuất hiện trong đời, mỗi dịp Tết đến đều phải chụp một bức ảnh chung. Vào 30 Tết, những người ở nhà y đều tập hợp để chụp ảnh, người già và trẻ nhỏ xếp ở giữa, bảo mẫu đứng bên cạnh cụ già, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu đứng sau mọi người nhưng lại là trung tâm của bức ảnh, tựa như cây cột chống đỡ cả khung hình.

Người hiện đại không đẻ nhiều con thế này, nhà Thi Sương Cảnh đông con, có thể tự tạo nên bức tranh trẻ thơ nô đùa ngày Tết. Nếu trẻ con không phải lo cơm áo thì chúng còn mong chờ ngày Tết không? Đáp án tất nhiên là có, chỉ cần cha mẹ chuẩn bị quà ưng ý. Gia đình giàu có ở nước ngoài vẫn đón Giáng Sinh đó thôi. Trẻ nhỏ vẫn thỏa mãn với sản phẩm của xã hội loài người, nhưng khi tuổi của các con tăng lên, La Ái Diệu phải mở kho pháp khí của mình, mang các loại pháp khí ra làm quà, trao đến tay các con từ sớm. La Ái Diệu không tham lam, hắn không cần nhiều đến thế.

Ngày thường bọn trẻ còn có thể lười biếng trốn việc nhà, chứ dịp Tết thì cả nhà phải cùng nhau tổng vệ sinh. Thi Sương Cảnh sợ nhất là lên căn gác mái của Kiều Kiều Mạch Mạch, chỗ ấy vừa lộn xộn vừa âm u, chỉ mới mở cửa thôi đã cảm tưởng trong phòng đang ẩn giấu “thứ gì đó”. Y liền đốc thúc La Ái Diệu, yêu cầu La Ái Diệu phải đốc thúc Kiều Kiều Mạch Mạch dọn dẹp gác mái ít nhất một lần một năm.

Đậu Đậu quá ngoan, cho nên Thi Sương Cảnh rất lo rằng mình sẽ vô thức ngó lơ con bé. Phải đi tìm Đậu Đậu, phải quan tâm Đậu Đậu. Thi Sương Cảnh sẽ cố nhắc nhở bản thân rằng bé ngoan thì càng cần được thương. Từ nhỏ Đậu Đậu đã luyện bắn cung qua các cuộc thi thể thao quy mô lớn, trong phòng khách có nguyên một mặt tường treo đầy cung cong và cung liên hợp, vào ngày 29 Tết con bé sẽ giao lưu tình cảm, bảo dưỡng và giữ gìn đống cung yêu quý của mình. Thi Sương Cảnh đi ngang qua cửa phòng Đậu Đậu, nghe tiếng chương trình ti vi trong phòng Đậu Đậu xen lẫn tiếng lẩm bẩm độc thoại của con bé, y dừng chân suốt hồi lâu mới rời đi.

Bắp thì chẳng cần quà cáp đặc biệt gì, đối với thằng bé, thay vì đợi đến Tết mới tặng quà xịn thì thà rằng ngày thường cha mẹ hào phóng hơn một chút, nhất là cha. Bắp hy vọng cha có thể đáp ứng nguyện vọng của mình nhiều hơn, dù sao Bắp cũng không giỏi niệm kinh bằng các em, nên khi túng tiền, cậu mong sao cha có thể giúp đỡ mình. Trong phạm vi nguyên tắc, nếu La Ái Diệu có thể giúp thì hắn đều giúp, ai bảo mỗi lần Bắp nhờ cậy là hắn lại tưởng tượng ra con mèo ngốc kia chứ?

Quét tước vệ sinh, dọn sạch bụi bặm, kiểm kê đồ Tết, nấu cơm tất niên. Mùi sầu riêng thoang thoảng trong bếp, người thích ăn sầu riêng nhất nhà chính là Đậu Đậu. Thái độ của La Ái Diệu đối với việc này là: “Điểm này chắc chắn là giống em.”

Thi Sương Cảnh chẳng buồn trả lời hắn, y lại khui một quả sầu riêng nữa, còn cảm thán sầu riêng mình mua đúng là ngon tuyệt.

Món nguội được bày lên bàn, vừa có món cần kỹ thuật dao thái tỉa, vừa có hải sản tươi mới. Món nóng mà Thi Sương Cảnh nấu có đầy đủ cả gà, vịt, dê, bò, cá. Tiêu chuẩn của mâm cơm đêm 30 hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của người nấu món nóng trong nhà. Có vài năm Thi Sương Cảnh mệt quá nên mọi thứ đều làm đơn giản; khi bọn trẻ lớn lên, sự nghiệp ổn định, y lại sẵn lòng nấu nhiều. Dì Diêu quay video bữa cơm tất niên, đăng lên tài khoản của mình. Dì làm việc tại nhà họ Thi đã nhiều năm, cũng xem như một nửa người nhà, lũ trẻ đều giỏi giang và còn tôn trọng bảo mẫu, quả là được cha mẹ dạy dỗ vô cùng tử tế.

Bày biện bàn ăn xong, dì Diêu vào bếp bưng món canh cuối cùng. Thi Sương Cảnh gọi già trẻ trong nhà ngồi vào bàn ăn, nhà y ăn tất niên sớm, 6 giờ đã bắt đầu ăn để còn chuyển sang tiêu hóa mớ sủi cảo giao thừa. Thi Sương Cảnh về phòng, cởi áo quần cũ ám mũi dầu mỡ, thay sang đồ mới để ăn bữa cơm tối tất niên. Y tranh thủ lướt mạng xã hội và gửi lời chúc phúc, cũng đăng tin chúc các fan hâm mộ năm mới vui vẻ. À! Quên chụp mâm cơm tất niên rồi! Thi Sương Cảnh chạy xồng xộc xuống lầu, tự chụp một bức mình mặc quần áo mới bên bàn ăn thịnh soạn, năm nay cũng ăn thật là ngon!

Đèn trần treo phía trên bàn ăn được lựa chọn kỹ càng, ánh sáng làm màu sắc món ăn thêm rực rỡ, khơi dậy cơn đói của mọi người. Người lớn và trẻ nhỏ cùng nâng ly, lại là một năm trọn vẹn không nuối tiếc. Bọn trẻ hạnh phúc hơn La Ái Diệu thuở xưa, nhờ có mẹ chăm lo mà chúng vững vàng bước từng bước, tiến từng ô trên hành trình vượt dòng thời gian, điểm xuất phát rõ ràng, đích đến cũng sáng tỏ, chứ không hề sống tạm qua ngày một cách hồ đồ. Bữa cơm tất niên kết thúc mà vẫn chưa tới giờ bắt đầu chương trình Xuân Vãn, cha đứng dậy, dẫn mấy mẹ con đi đốt pháo dây.

Cả gia đình dắt díu nhau đến chùa Liên Tương. Phần lớn chùa miếu đều cấm đốt pháo để tránh quấy nhiễu Phật. La Ái Diệu là vị Phật Mật tông nên có mang tới đây một ít phong tục của chùa miếu vùng biển, cho phép nhà chùa đốt pháo vào dịp Tết. Các tăng nhân trong chùa cũng tham gia đón giao thừa, các chú tiểu nhỏ thậm chí còn cực kỳ háo hức. La Ái Diệu đem pháo đến tăng viện Mật Nghiêm, bình thường cần đặt số hẹn trước mới có thể vào nội viện, song nội viện ngày Tết lại náo nhiệt hệt như ngoài phố, pháo giấy đỏ tung bay, khói mù nghi ngút đượm mùi thuốc nổ. Trời đã tối hẳn, đèn trong chùa sáng trưng, pháo đã cháy hết, các tăng nhân quét sạch giấy đỏ, chuẩn bị tụng kinh đón giáo thừa. Trước khi gia đình Thi Sương Cảnh rời đi, trụ trì chuẩn bị sẵn bốn bao lì xì, chúc bọn trẻ một năm mới bình an thuận lợi.

Sau một ngày bận rộn, Thi Sương Cảnh nằm trên ghế sô pha, nghe tiết mục Xuân Vãn. La Ái Diệu và bọn trẻ thi thoảng lại xuất hiện bên ghế sô pha để quấy phá y. Nhân và vỏ sủi cảo đã được chuẩn bị từ sớm, chờ đến giờ, dì Diêu bèn bưng lên phòng khách cho mọi người cùng gói. Bốn loại nhân sủi cảo lần lượt là nhân hải sâm, nhần tôm trộn rau hẹ và trứng, nhân bắp trộn thịt heo, nhân cà rốt trộn thịt bò. Cứ đến thời điểm này là Thi Sương Cảnh sẽ thấm mệt nên y tỏ ra yên lặng, chỉ lắng nghe La Ái Diệu và các con trò chuyện ríu rít.

“Tiểu Cảnh à, hạnh phúc nhỉ.” Đôi tay già nua của Lưu Thiến dính đầy bột mì, nặn ra miếng sủi cảo đầy đặn, “Con cái đều tốt, Phật Tử cũng tốt…… Đây chính là ở hiền gặp lành. Ở hiền gặp lành đấy.”

“Bà cố của con cũng ở hiền gặp lành mà.” Bắp đang chăm chú xem ti vi nhưng vẫn nói xen vào rất mượt.

Thi Sương Cảnh mỉm cười. Cuộc đời y dứt khoát như một câu chuyện ngụ ngôn vậy, người ở hiền làm thiện thì sẽ gặp lành, dẫu có trắc trở nhưng nhìn chung đây vẫn là một cuộc đời tốt đẹp, nếu không có sóng gió thì thuyền đâu thể tiến lên. La Ái Diệu vừa giữ được tính hiện đại trong sự giác ngộ của mình mà vẫn thừa nhận tính Phật cổ xưa, phân định quả báo dựa theo thiện ác. Bản thân La Ái Diệu là hỗn độn, vượt qua quy tắc phân định ấy, cho nên mới bị ràng buộc bởi một con người là Thi Sương Cảnh, để rồi cuối cùng chẳng còn trở ngại với thế gian. Đây chính là đại thiện của chung hai người, nhờ đó mà có quả báo tốt lành.

Bốn cái bếp trong nhà đều bật hết, chia ra nấu bốn loại sủi cảo, những miếng sủi cảo tròn vo chìm chìm nổi nổi. Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu vai kề vai cùng nấu sủi cảo, Thi Sương Cảnh tuy mệt nhưng vẫn nổi hứng nghịch ngợm, y nghiêng đầu chạm vào tai La Ái Diệu, La Ái Diệu tiện đà ôm lấy hông y, chuyển thành tư thế dựa vào nhau.

“Ăn sủi cảo rồi đi ngủ, ngày mai dậy sớm.” Thi Sương Cảnh nói.

“Ngày mai đâu có việc gì?” La Ái Diệu hỏi.

“Có việc đấy.”

“À.” La Ái Diệu vỡ lẽ.

Thi Sương Cảnh: “Dậy sớm một chút, 8 rưỡi hoặc 9 giờ kết thúc, thế nào?”

La Ái Diệu: “Nếu làm đến 10 giờ thì sao?”

Thi Sương Cảnh: “Ha ha ha, cũng chẳng sao cả! Dù sao bọn nhóc cũng ngủ nướng mà!”

La Ái Diệu: “Sáng mai xem tình hình rồi tính vậy. Sủi cảo chín rồi kìa.”

Thi Sương Cảnh: “Chốt rồi nhé, lát nữa về phòng đừng quấy em đấy.”

La Ái Diệu: “Ừ.”

Thi Sương Cảnh: “Em nói thật đó.”

La Ái Diệu: “Làm lúc giao thừa vẫn tốt hơn mà, có điềm lành.”

Thi Sương Cảnh: “Anh tem tém lại đi.”

La Ái Diệu: “Kiều Kiều Mạch Mạch! Qua đây bưng sủi cảo! Bắp và Đậu Đậu lấy bát đũa!”

Bình Luận (0)
Comment