Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 224

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phiên ngoại 5: Ba quy tắc sống chung với pháp thân

Kiến thức quan trọng tại nhà họ Thi: Nhân thân (ứng thân) và pháp thân của La Ái Diệu thường sẽ không xuất hiện cùng một thời gian, cùng một không gian. Nếu xảy ra tình huống này thì tức là Thi Sương Cảnh sắp chết, hoặc là Thi Sương Cảnh sắp bị ch*ch chết.

Song phần lớn thời điểm, Thi Sương Cảnh chỉ cần ứng phó một La Ái Diệu thôi.

Đối với con người, kỳ thực định nghĩa về pháp thân là không thể nghĩ bàn, đó là một loại trí tuệ, là một loại pháp, là một loại tự tính. Pháp thân của La Ái Diệu mà Thi Sương Cảnh nhìn thấy là một kiểu “nhân cách hóa”, bởi vì thứ mà con người không nhìn thấy thì coi như không tồn tại.

Pháp thân rất cao, cảm giác như một pho tượng. Thi Sương Cảnh cho rằng La Ái Diệu biến ra pháp thân như thế một mặt là để diện đống thiên y và trang sức đó, mặt khác là để nhấn mạnh sự trang nghiêm, tiện cho La Ái Diệu quản lý Thi Sương Cảnh.

Khi Thi Sương Cảnh ra ngoài, pháp thân thường đi theo. Ở nhà thì thoải mái hơn một chút, nếu La Ái Diệu rời nhà vài tiếng thì sẽ không hiển hiện pháp thân ở trong nhà, trừ phi hắn phải đi công tác thì pháp thân mới thay thế hắn có mặt ở nhà, mang đến cho Thi Sương Cảnh đầy đủ cảm giác an toàn. Tuy Thi Sương Cảnh không nói ra nhưng y luôn giữ sự cảnh giác cơ bản đối với cuộc sống đời thường, dù sao hầu hết nguy hiểm mà hai người gặp hồi mới quen đều là tự ập tới chứ y không thể chống cự được.

Trong cuộc sống đời thường, La Ái Diệu có tính là một quái nhân không? Chắc là đúng một nửa. Cơ mà pháp thân của hắn thì chắc chắn là một quái nhân.

Thi Sương Cảnh tổng kết ra ba quy tắc khi y sống chung với pháp thân của La Ái Diệu: thứ nhất là không cùng phòng, thứ hai là không cùng sánh bước, thứ ba là không cùng tần số.

Điều thứ nhất đã kỳ cục lắm rồi. Không cùng phòng, tức là pháp thân của La Ái Diệu không thích ở chung một phòng với Thi Sương Cảnh. Nếu Thi Sương Cảnh sang thăm nhà bạn thì pháp thân sẽ chờ ở bên ngoài; nếu Thi Sương Cảnh đi làm thì pháp thân sẽ chờ ở ngoài văn phòng hoặc ngoài công ty; nếu Thi Sương Cảnh đi gặp đối tác của ban nhạc trong quán cà phê thì pháp thân sẽ chờ ở chỗ thoáng mát bên ngoài đến khi y xong việc. Thi Sương Cảnh từng thắc mắc với La Ái Diệu về chuyện này, La Ái Diệu bảo là do hắn không muốn khiến Thi Sương Cảnh căng thẳng, y sợ nhất là bị giáo viên giám sát khi đang làm bài mà?

Duy chỉ có một lần tòa nhà báo cháy khẩn cấp, Thi Sương Cảnh mới ngờ ngợ nhận ra, có lẽ đây chính là chân tướng —— Pháp thân của La Ái Diệu sẽ luôn canh giữ ở cửa ra đầu tiên của lối thoát hiểm hoặc vị trí thoát hiểm tối ưu nhất trong toàn bộ không gian, y chỉ cần chạy về phía pháp thân là được.

Đối với vấn đề này, La Ái Diệu còn ngạc nhiên hơn cả Thi Sương Cảnh: “Tôi có như thế á? Tôi chỉ vô thức tìm một mắt trận để đứng thôi. Do em quá sùng bái tôi nên mới sinh ra ảo giác sao?”

Thi Sương Cảnh không thèm để ý tới hắn nữa.

Điều thứ hai, không cùng sánh bước. Pháp thân không kề vai sánh bước cùng Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh không quen mà La Ái Diệu cũng không quen. Người với người đi kề vai sẽ toát lên cảm giác thân mật một cách tự nhiên, nhưng Thi Sương Cảnh và pháp thân của La Ái Diệu mà đi sánh bước và còn thể hiện sự thân mật thì sẽ bị người ta coi là thần kinh. Lạnh lùng vờ như không thấy thì tuyệt tình quá, Thi Sương Cảnh là kiểu người sẽ vô thức giữ cửa cho người phía sau, cơ mà pháp thân toàn đi xuyên tường.

Điều thứ ba, không cùng tần số. Thi Sương Cảnh hầu như không nói chuyện trực tiếp với pháp thân của La Ái Diệu, nếu y cần giao lưu thì sẽ thầm giao lưu với La Ái Diệu ở trong lòng chứ không cần dùng lời nói. Tuy như thế rất thân mật, nhưng thi thoảng y vẫn bị pháp thân của hẵn dọa sợ. Thi Sương Cảnh nói tiếng người với pháp thân, pháp thân vô thức trả lời bằng Phật ngữ. Đó là một ngôn ngữ rất lạnh lẽo, rất chân không, mới nghe thì cảm giác như cát vàng chảy vào tai, song chỉ cần nghe thêm vài giây thì y sẽ thấy trong người khó chịu, đất trời đảo điên.

“Thi Sương Cảnh, em hãy xem pháp thân như một cỗ máy Phật chú cường lực là được. Em cứ xem phần “tôi” này như người thì tôi cũng khó xử lắm.” La Ái Diệu nói, “Sau này em mà thấy hóa thân của vị Phật hay Bồ Tát khác nói chuyện với em thì tốt nhất hãy bịt tai lại, người thường không thể nghe tiếng của thiên nhân.”

“……Vậy là sức tấn công của anh sẽ không biến mất mà chỉ chuyển dời thôi, đúng không?” Thi Sương Cảnh tổng kết.

La Ái Diệu: “Ừ.”

Thi Sương Cảnh: “Lúc anh dùng pháp thân đi theo em, anh sẽ thừa dịp em nghe không hiểu để thầm mắng em đấy chứ?”

La Ái Diệu: “?”

Thi Sương Cảnh: “Chắc chắn em bị anh tấn công nên mới choáng váng. Em không tin anh chỉ nói vài câu mà tạo thành ảnh hưởng như thế.”

La Ái Diệu: “Em bị ngốc à? Rõ ràng là em tự dưng nói chuyện với tôi, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, nên tôi mới trực tiếp dùng ngôn ngữ công việc để trả lời em. Nếu tôi đang thầm mắng em thì tôi nhất định sẽ rất cảnh giác, không có chuyện để em phát hiện ra đâu.”

Thi Sương Cảnh: “……?”

La Ái Diệu: “Sao hả? Chỉ cho phép em thầm mắng tôi thôi sao?”

Thi Sương Cảnh: “Vậy là anh thầm mắng em thật? Anh có thể mắng thẳng mặt em luôn mà, dù sao em cũng có nghe được đâu.”

La Ái Diệu: “……”

La Ái Diệu: “Thực sự không cần thiết phải mắng em. Chữ “mắng” nặng nề quá. Tôi chỉ tiếp lời theo câu đùa giỡn của em thôi mà.”

Thi Sương Cảnh: “Này em bảo nhé, trông anh chẳng giống kiểu người sẽ nhẫn nhịn đâu. Anh lắp cả điện thoại vệ tinh vào trong lòng em rồi, cần gì phải vờ như tín hiệu không tốt chứ, muốn nói thì nói luôn đi, khỏi cần đợi một giây.”

La Ái Diệu vốn đã rất hết cách với Thi Sương Cảnh. Từng lời từng chữ trong câu bộc bạch vừa rồi của Thi Sương Cảnh đều là thật. Với cái thói quen cãi vã vu vơ này, La Ái Diệu có nói thì Thi Sương Cảnh cũng chẳng nghe, vậy cần gì phải nói nữa? Cả hai đều chứng nào tật nấy, xem những lời cãi cọ như gió thoảng bên tai, chẳng để trong lòng, có lẽ phải như vậy thì mới sống bên nhau được.

Bình Luận (0)
Comment