Phiên ngoại 4: Lần đầu tiên Kiều Kiều Mạch Mạch bỏ trốn

Bốn đứa trẻ nhà họ Thi vừa động vừa tĩnh. Tức là có đứa động, có đứa tĩnh, có thể vừa động vừa tĩnh, cũng có thể không động không tĩnh. Mà trường hợp sau cùng thường là bọn trẻ chuồn đi. Bắp hay đi đêm trên núi, Đậu Đậu thường tới câu lạc bộ thể thao dưới chân núi, Kiều Kiều Mạch Mạch luôn bị La Ái Diệu giám sát trước khi lên tiểu học, hai đứa nó có khả năng một cộng một lớn hơn hai, La Ái Diệu không thể lơ là được.
Có thể thấy cặp song sinh thực sự thích đến trường, đến trường có rất nhiều người cho chúng tiêu khiển, quậy chỗ nọ phá chỗ kia, tuy chúng ương bướng nhưng không đến mức thái quá, cha mẹ chỉ đành nhẫn nhịn. Đậu Đậu và Kiều Kiều Mạch Mạch không cách nhau nhiều tuổi, ở trường còn phải đề phòng sự giám sát của chị gái nên chúng không gây nên sóng gió gì.
Một tối nọ sau khi đi học cả ngày, Kiều Kiều Mạch Mạch âm thầm bùng nổ, chúng hoàn toàn không suy nghĩ bất cứ kế hoạch gì, chỉ dựa vào sự kết nối tâm linh đặc biệt giữa anh em song sinh để trao đổi ám hiệu. 1 giờ sáng, hai đứa mở mắt, lén lút sửa soạn ba lô, cùng mở cửa ra rồi khẽ khàng đóng cửa lại. Chúng ở lầu cao nhất nên phải rón rén đi chân trần xuống lầu, ngoảnh vào trong phòng, pháp thân của cha bám theo chúng hệt như quỷ vậy, song cha không hề ngăn cản.
Không cản thật hả? Vậy bọn mình chuồn thôi.
Năm ấy Kiều Kiều Mạch Mạch bảy tuổi, hai đứa dắt tay nhau đi bộ xuống núi, rất khó bắt xe công nghệ trong thị trấn lúc tinh mơ thế này, nhưng Kiều Kiều Mạch Mạch đặt hẳn một chuyến đường dài đến thành phố D, hai đứa tự biết chọn loại xe đắt tiền, dưới chân núi lại có khu nghỉ dưỡng, chúng quả thực tìm được xe thích hợp giữa đêm khuya.
Tài xế thấy bên đường có hai đứa bé vẫy tay với mình thì tưởng là trẻ lạc, nhưng khi đèn xe rọi qua, hai đứa bé trông rõ là u ám, tim tài xế đập thình thịch, ông do dự mấy giây mới lái xe qua chỗ chúng. Hai đứa báo số đuôi điện thoại, đúng là chúng đặt xe này thật.
“Các cháu lấy điện thoại của người lớn để gọi xe à? Cha mẹ các cháu đâu?” Tài xế hạ kính xuống hỏi.
“Cha mẹ đang ở nhà.”
“Thế thì chú không nhận chuyến này đâu, các cháu tự hủy chuyến đi.”
“Thôi được.” Đứa bé bỗng chìa tay, đưa vật gì đó qua. Tài xế vô thức nhận lấy, phát hiện đó là băng rôn đỏ của chùa Liên Tương, viết “Ra vào bình an” bằng chữ đen trên nền đỏ.
Xe chạy đi xa. Kiều Kiều Mạch Mạch nắm quai ba lô, vẻ mặt ngây thơ vô tội, chẳng hề lo lắng phải làm sao để tới đích.
Khoảng mười phút sau, chiếc xe màu đen ban nãy lại trở về theo đường cũ. Tài xế vẫn chưa hết hoảng hồn, hoàn toàn không dám mở cửa sổ xe, ông đã xác nhận cặp song sinh bên đường chính là ma, ông gặp ma dựng tường, đi loanh quanh suốt năm vòng liền. Kiều Kiều thấy chiếc xe đen dừng hẳn, bèn gõ cửa xe lần nữa, cửa xe mở khóa, hai đứa leo lên ghế sau.
Ứng dụng bắt đầu tính giá, tài xế bị uy h**p, đành phải lái xe tới điểm đến. Sao cặp song sinh này lại dẫn đường tới tu viện Văn Thù? Tài xế càng hoảng hơn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong xe im phăng phắc, đi xe đêm mà như sắp lao thẳng tới địa ngục vậy.
Tài xế đánh bạo hỏi: “Chú bật chút nhạc cho tỉnh táo nhé?”
Bọn trẻ gật đầu. Ông chú tài xế liền bật bài hát của Đao Lang.
Dù sao cũng không thể bật Chú Đại Bi ngay trước mặt ma được, tài xế giơ tay bật bài hát nổi tiếng nhất của Đao Lang. Xe tiến vào cao tốc, tài xế nổi hứng thêm cả album “Ta nghe như vầy” của Đao Lang vào danh sách phát. Phải làm sao đây! Tài xế không phải người có văn hóa hay gu nghệ thuật gì, lúc cần dùng đến Phật mới hận thiếu, chắc là bài “Kinh Kim Cang” của Đao Lang cũng có tác dụng nhỉ! Phát xong hết album này là cũng tới nơi rồi, ót tài xế tê hết cả ra. (“Ta nghe như vầy” là câu mở đầu trong tất cả các kinh do Phật thuyết.)
Trong khi đó, Kiều Kiều Mạch Mạch lại thư thả ngắm cảnh đêm và trò chuyện. Chúng giao lưu bằng một loại tiếng Phạn đã qua chỉnh sửa, không phải là Phật ngữ có hiệu lực mà chúng đã cố gắng chỉnh sửa rồi, kết hợp bầu không khí mờ ám mà chúng cố ý tạo ra, Kiều Kiều Mạch Mạch biết mình làm thế rất đáng sợ, nhưng không làm thế thì…… Chẳng lẽ chúng phải bắt xe cảnh sát để vào thành phố chơi hay sao? Đều tại chúng còn nhỏ tuổi quá!
3 giờ sáng, chiếc xe màu đen quẹo đuôi, thả cặp song sinh xuống bãi đỗ xe của tu viện Văn Thù rồi lập tức phóng đi, dẫu trước mặt là tu viện Phật giáo thì cũng chẳng dám nán lại lâu.
Kiều Kiều Mạch Mạch nhắm mắt, chắp tay, vỗ tay ba cái, cổng chùa mở rộng, hai đứa tiến vào điện Thiên Vương tối om. Vào tu viện Văn Thù không có gì mạo phạm, bởi chúng kế thừa dòng máu của Thi Sương Cảnh và cũng kế thừa cả nhân duyên sương cảnh thanh lương, thích hợp nhất để triệu hoán Văn Thù hiển hiện tại cõi Thanh Lương —— Điều này vẫn giữ nguyên đến tận bây giờ, không vì La Ái Diệu niết bàn mà chấm dứt.
Sương mù bốc lên, sư tử xanh xuất hiện. Kiều Kiều Mạch Mạch bao vây hai bên trái phải, chơi với mèo lớn vui hơn với mèo nhỏ, chơi với Văn Thù Bồ Tát cũng vui hơn chơi với cha. Chính Văn Thù Bồ Tát đã tiến vào giấc mơ của chúng để mời chúng tới đây.
*
7 giờ sáng, Thi Sương Cảnh xuống lầu ăn sáng, hồn nhiên không biết hai tiểu ma đầu trong nhà đã biến mất cả đêm. Y vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa, liền đi mở cửa, y trông thấy Kiều Kiều Mạch Mạch ngủ lăn lóc dưới đất, hình như còn thấy thấp thoáng con thú bờm xanh đi khuất bóng vào trong núi rừng. Sau đó La Ái Diệu giải thích mọi chuyện cho Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh chỉ có một thắc mắc: Có phải Văn Thù Bồ Tát đang tránh mặt em không? Sao mọi người đều từng gặp mà em lại chưa gặp bao giờ?
Còn về cuộc bỏ trốn đầu tiên của Kiều Kiều Mạch Mạch, Thi Sương Cảnh một tay quản con, một tay quản cha, chuyện này không thể xảy ra lần nữa. Cũng từ thời khắc ấy y mới ý thức được năng lực “chạy loạn” của Kiều Kiều Mạch Mạch. Đúng là không nhốt nổi cặp song sinh này rồi. Không ai hiểu con bằng mẹ mà.