Chương 25: Tôi sợ anh sẽ để tôi chịu chết vô cớ một lần nữa

Trong rạp đám ma mà La Ái Diệu vừa đi qua, cô gái đếm tiền phúng điếu còn đang nghĩ “Đẹp như thế thì có ích gì, người gì đâu mà ăn nói bất kính quá”. Cô chưa cho tiền viếng vừa nhận được vào rương mà bỏ vào túi áo của mình, cảm giác nong nóng như có một khối ấm áp dán vào lớp áo bông vậy.
Không biết trôi qua bao lâu, lại có một cặp cha con bước vào trong rạp, bấy giờ ông bố say xỉn của cô gái đã rời khỏi đám ma từ lâu, chắc là về nhà đi vệ sinh. Cô không quen biết hai cha con này, sao hôm nay toàn người lạ tới vậy nhỉ?
“Chào cô, tôi được nhờ vả tới khu này để điều tra vụ việc các cụ già qua đời hàng loạt, cô có thể giúp đỡ một chút được không? Chỉ là trả lời mấy câu hỏi đơn giản thôi.” Người đàn ông mặt đơ đó nói thẳng thừng đến mức có hơi mạo phạm.
Cô gái đặt hai chân trên thanh ngang của ghế nhựa, hơi nghiêng người về trước, tì lên bàn đăng ký. Dưới bàn có rương đựng tiền phúng điếu, cô vô thức che rương tiền, đáp rằng: “Tôi không sống ở khu này mà đang học đại học ở thành phố bên cạnh, lần này vì bà nội mất nên tôi mới được gọi về thôi.”
Ngụ ý là cô không giúp được gì.
“Thế cô luôn trông coi ở đây từ lúc rạp đám ma được dựng lên sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy là được rồi. Tôi sẽ gửi cô một chút thù lao, mong cô thông cảm cho.” Lang Phóng dừng một thoáng, hơi cúi xuống quan sát nữ sinh viên nọ, “Cơ mà trước đó…… Ánh sáng trên ấn đường cô đảo ngược, đây là tướng thiên tiết, từ đại hỉ sẽ chuyển thành đại bi. Chờ chút.”
Dứt lời, Lang Phóng rời khỏi rạp đám ma, thấy những thân quyến khác bên ngoài rạp cũng có phúc quang bất thường như vậy lấp lóe giữa ấn đường. Anh ta trở lại trước mặt nữ sinh viên, hỏi: “Người phụ nữ trung niên đeo kính đồi mồi ngoài kia là gì của cô?”
“Người bên phải ấy hả? Mập mập đúng không? Là bác gái của tôi.”
“Nhà cô đã chọc phải thứ gì sao?”
Nữ sinh viên cười khổ nói: “Anh đến đây điều tra chuyện lạ trong xưởng mà đúng không? Đâu chỉ mình nhà tôi gặp phải chuyện như vậy?”
Đang nói chuyện, nữ sinh viên bỗng cảm giác có một bàn tay nhỏ đặt lên túi áo phải của mình. Động tác này làm cô giật mình, suýt thì té khỏi ghế, bấy giờ cô mới nhận ra một bé gái chen vào từ khe hở bên cạnh người đàn ông cao ráo nọ, khẽ chạm vào cô một cái.
Cô bé nói: “Ôi chao, “Phật Tử mua mạng”, y như phim kịnh dị ấy.”
Con bé mới bao tuổi? Trông có vẻ chỉ vừa đến tuổi học tiểu học là cùng, thế mà nói năng như bị lậm phim kinh dị, vừa mở miệng ra đã hù dọa người ta. Nữ sinh viên đứng bật dậy, toan gọi người ngoài rạp vào, Lang Phóng bèn giơ tay ý bảo cô hãy bình tĩnh, anh ta nói thẳng: “Có phải các người muốn vật may mắn không thuộc về mình không? Chẳng hạn như sự cung phụng, pháp phảo hay lời hứa hẹn gì đó.”
Có lẽ vì bầu không khí trong đám ma vốn đã u ám bất thường, di ảnh của bà cụ vừa qua đời nhìn chằm chằm về phía trước thật đáng sợ, khu công nghiệp cũng đáng sợ…… Tất cả đều đáng sợ…… Vốn dĩ nữ sinh viên không nên vội vàng kể hết ra cho một người xa lạ, song khí chất của Lang Phóng vững vàng tựa núi đá, có thể lập tức trấn an nỗi sợ hãi nhen nhóm trong lòng cô.
“Là do bà nội tôi…… Bà nội báo mộng cho bố tôi, bác gái và các chú cũng đều mơ thấy. Bà nội dặn bố tối đi tìm người nói lời chúc phúc, bà bảo hiện giờ trong khu công nghiệp đang có quý nhân, khi nào quý nhân xuất hiện ắt sẽ có linh cảm…… Hôm qua bố tôi đợi suốt cả ngày đến mức chửi om sòm lên, nhưng có vẻ đến tối quý nhân đã xuất hiện, bố tôi bèn đuổi theo xin lời chúc phúc và đã nhận được.”
“Sau khi nhận lời chúc phúc đó, tôi cứ có cảm giác di ảnh của bà nội đang cười với chúng tôi. Hôm nay cổ phiếu lỗ của bố tôi bỗng dưng chuyển lãi, bác và các chú cũng gặp chuyện tốt. Bố tôi bảo, trước khi đi bà nội rốt cuộc cũng làm được việc có ích, có thể từ bên dưới nhìn lên mà tiết lộ thiên cơ cho người nhà. Tuy nhiên ban nãy có một người đàn ông kỳ lạ đến đây, giọng điệu quái gở như có ẩn ý gì đó, còn đưa tôi 2300 tệ tiền phúng điếu.”
Lang Phóng hỏi: “Hiện tại nhà cô có tổng cộng bao nhiêu người còn sống? Tính toàn bộ người thân từ ông bà cô trở xuống.”
“Nhà tôi là bốn người, hai anh nhà bác tôi đều đã sinh con…… Mấy đứa cháu cũng tính vào hả?”
“Đúng vậy.”
“Bốn cộng chín…… Tôi có hai chú, một người đã ly dị, hai cô vợ cộng thêm con cái…… Trời ơi.” Cô gái bụm miệng, cộng lại vừa đúng hai mươi ba người.
Bé gái bên cạnh lại chọc chọc túi áo nữ sinh viên, cầm lòng không đặng lại nói tiếp: “Bây giờ từ bỏ vẫn kịp đấy, Phật Tử muốn các người thành tâm sám hối, không thể đòi hỏi những thứ không nên đòi hỏi.”
Nữ sinh viên ngạc nhiên hỏi: “Tức là sao? Từ bỏ kiểu gì? Sám hối kiểu gì? Mấy người không lừa tiền đấy chứ? Người đàn ông ban nãy là ai?”
Lang Phóng ra hiệu cho nữ sinh viên ngồi xuống, tâm trạng cô đang quá kích động, nếu lớn tiếng sẽ kéo người bên ngoài vào, mà thường thì người trung niên càng không chịu nghe lời thật tâm. Lang Phóng nói: “Nghe đây, trong hôm nay hãy đưa số tiền này đến tay từng người trong gia tộc, đây là tiền mua mạng mà Phật Tử đưa cho từng người trong nhà cô. Sau khi nhận được tiền, hãy tìm vị trí ngồi quay mặt về hướng Đông trong nhà, rồi thắp một nén hương đối diện với vị trí đó. Nhớ kỹ, chỉ một nén thôi, đây là cách dâng hương kính Thần Phật. Lạy xong thì cắm hương vào trong thịt, chờ hương cháy hết rồi hẵng rút ra. Con gái thì c*m v** hổ khẩu tay phải, con trai thì c*m v** hổ khẩu tay trái.”
“Cắm, c*m v** trong thịt ư?”
Lang Phóng rút một nén hương ở bên cạnh, làm mẫu cho cô gái xem. Có lẽ vì sốt ruột muốn cứu người nên Lang Phóng cũng chẳng quan tâm mình có thể bị thương hay không. Anh ta dùng tay mình hướng dẫn cách “cắm hương vào hổ khẩu” như thế nào, dùng hổ khẩu làm lư hương tạm thời, nén hương phải cắm sâu ít nhất 5 milimet thì mới đứng vững được.
Lang Phóng giải thích: “Phải cắm như này, nhất định phải chờ hương cháy hết. Sau khi cháy xong, mỗi người cũng cần thiêu hủy 100 tệ của mình thì Phật Tử mới tha thứ cho các người. Hôm qua các người thỉnh cầu vật may mắn vào giờ nào thì hôm nay phải chuộc tội trước giờ ấy.”
Bé gái chen ra từ sau bàn, chạy đến bên bố mình. Sau khi rút hương ra, hổ khẩu Lang Phóng có một lỗ máu nho nhỏ, cô bé âu yếm vuốt tay cho bố, muốn kéo bố ra khỏi rạp, không xen vào chuyện của họ nữa.
Nữ sinh viên toát mồ hôi lạnh khắp người, bàng hoàng suốt hồi lâu, đến khi cô hoàn hồn lại thì rạp đám ma đã trống trơn chẳng còn ai khác.
*
Hôm nay là thứ sáu, buổi tối Thi Sương Cảnh nghĩ, rốt cuộc cũng đến cuối tuần rồi, tuần này đúng là dài đằng đẵng. Ban ngày làm học sinh, ban đêm đi hầu quỷ, xoay qua xoay lại cậu vẫn đang đi làm, làm quần quật đến mức chẳng có thì giờ ca hát, hàng ngày chỉ có thể buôn chuyện trong nhóm chat,. Ai hỏi cậu cũng bảo là mình bận học, quyết tâm sẽ chăm chỉ học tập nên tối về đều lo làm bài tập, thế là qua mắt được mọi người.
Phật Tử giám sát quá sát sao, làm cậu cảm thấy ở trường còn dễ thở hơn. Bây giờ Phật Tử lại đòi đón cậu tan học, cậu rầu ơi là rầu. Tối nay La Ái Diệu còn lái mô tô qua đây, đây là lần đầu tiên Thi Sương Cảnh thấy hắn lái mô tô.
Vẫn là một đêm mù sương, số lượng phụ huynh đón con ngoài cổng trường đã tăng thêm, nhiều phụ huynh thậm chí còn lái xe tới, một loạt xe đỗ ngay ven đường, không biết định đón bọn trẻ đi đâu. La Ái Diệu sắm vai phụ huynh của Thi Sương Cảnh, học sinh cấp ba đang trong giai đoạn trưởng thành, rất thích hú hét và hóng trò vui, đông đảo học sinh chầu chực ở đằng xa hòng xem xem người đàn ông xinh đẹp lái mô tô đang đợi ai.
Mãi mới chờ được Thi Sương Cảnh, cơ mà cậu chỉ muốn vờ như không thấy cho xong. La Ái Diệu vẫy tay với cậu, rất ra dáng phong lưu hào hoa, làm cậu muốn cắm đầu chạy biến. Nhận ra cậu muốn chạy, La Ái Diệu chỉ thấy buồn cười. Hắn đặt mũ bảo hiểm lên mô tô, cũng chuẩn bị đuổi theo, đằng nào hắn cũng sẽ bắt được cậu thôi.
“Không có gì, không có gì đâu, tôi đùa thôi.” Thi Sương Cảnh thua cuộc, đành ngoan ngoãn trở lại bên cạnh La Ái Diệu.
“Tất nhiên là cậu đang đùa.” La Ái Diệu mỉm cười nói, “Tôi có ăn thịt cậu đâu chứ.”
Ồ? Thật không đấy? Thi Sương Cảnh lộ ra ánh mắt như vậy.
“Lên xe đi, tới cô nhi viện trước.”
Chiếc xe này có vẻ rất nặng, Thi Sương Cảnh sờ thử yên xe bằng da thật, lớp sơn phủ của chiếc mô tô này tuyệt đẹp, phần đầu xe sơn màu xanh cobalt rất hợp với đôi mắt xanh của La Ái Diệu.
Hai người đều đội mũ bảo hiểm màu đen, xem ra tên La Ái Diệu lòe loẹt này cũng lòe loẹt đúng nơi đúng chỗ, sẽ không tự dưng dúi cho cậu một cái mũ bảo hiểm màu hồng.
“Ngồi vững, ôm lấy hông tôi.”
Thi Sương Cảnh nghe lời, ngoan ngoãn ôm chặt hông hắn. Xe mô tô nhanh chóng khởi động, nghe lời La Ái Diệu là đúng, bởi tốc độ xe quả thực rất khủng khiếp. Không ngờ cái tên La Ái Diệu này lại đua xe trong khu nhiều người già và trẻ con! Ôi trời, hình như cậu từng nói câu này rồi mà nhỉ? Cảnh tượng quen thuộc quá đi.
Cô nhi viện không quá xa, lái xe chừng 10 phút là đến. Hàng cây ngô đồng rợp bóng hai bên đường cái khu công nghiệp về đêm, chúng được trồng từ hồi thành lập khu công nghiệp này, đến nay đã hơn 50 năm. Xe mô tô quẹo vào con đường bê tông, đi thẳng hơn 10 mét là đã thấy cánh cổng đóng chặt của cô nhi viện.
Phải gọi điện cho ông Cao thôi. Thi Sương Cảnh tìm Wechat của ông Cao, gọi điện cho ông song ông không bắt máy.
Cô nhi viện xây theo lối kiến trúc hai tầng kiểu cũ, lũ trẻ ngủ trên lầu hai, từ bên ngoài cô nhi viện, họ có thể thấy đèn trên lầu hai đã tắt hết. Không còn cách nào, Thi Sương Cảnh đành gọi cho bà Lưu, bà Lưu bắt máy.
“Bà Lưu, bà khỏe hơn chưa? Con vừa tan lớp tối, tiện thể ghé qua thăm bà, bây giờ con đang ở ngoài cổng cô nhi viện rồi.”
“Tiểu Cảnh à…… Tối nay con cứ về nhà đi, ban ngày hẵng quay lại.”
“Con đã đến rồi, con chỉ vào thăm chút rồi đi ngay. Con vừa gọi cho ông Cao nhờ ông mở cổng, cơ mà ông ấy không bắt máy.”
“Không trông cậy vào Lão Cao được đâu…… Ngày mai con quay lại được không?”
Thi Sương Cảnh không giỏi thuyết phục người khác, cậu nhìn sang La Ái Diệu, La Ái Diệu đang ngóng vào trong cô nhi viện với vẻ mặt sâu xa, mấy giây sau hắn mới nhận ra Thi Sương Cảnh đang hướng ánh mắt cầu cứu về phía mình, hắn bèn nhún vai với cậu.
Trong lúc rề rà, điện thoại đã ngắt máy, Thi Sương Cảnh quyết định trèo cổng vào.
Cậu đặt cặp sách lên yên xe, xắn tay áo chuẩn bị trèo cổng. La Ái Diệu không ngăn cậu, trước đây cậu trèo tường quen rồi nên chẳng mấy chốc đã tìm được điểm tựa, nhún chân mấy cái là leo lên nóc cổng.
Thi Sương Cảnh nhìn thoáng qua, chợt thấy một người đứng lù lù sau cổng cắt, đang ngửa đầu nhìn cậu chằm chằm, con mắt đen ngòm như lỗ nhỏ, dọa cậu suýt nhũn tay té nhào. Là viện trưởng Bạch.
Viện trưởng cô nhi viện đang canh chừng ngay sau cổng, rốt cuộc cậu có nên trèo vào nữa không? Cậu quay đầu nhìn về phía La Ái Diệu, La Ái Diệu ra hiệu bảo cậu cứ xuống đi đã, vẻ mặt kia khiến cậu rất muốn đánh hắn.
“Đằng sau cổng có người.” Thi Sương Cảnh nhảy xuống, thì thầm với La Ái Diệu.
La Ái Diệu chỉ xuống dưới cổng sắt, bọn họ không hề nhìn thấy chân của viện trưởng Bạch. Hắn nói: “Cậu có biết ba hồn bảy vía không? Kẻ đứng sau cổng chính là một địa hồn, ông ta chưa chết, chỉ là một hồn đã trốn đi thôi. Tôi không ngờ cậu cũng thấy được.”
“……”
La Ái Diệu dùng tay trái vạch một đường trong hư không, một tay của pháp thân hất văng ổ khóa sau cổng, rồi cái tay đó chọc một cái lên mi tâm của địa hồn của viện trưởng Bạch, khiến địa hồn trở về vị trí ban đầu. Chẳng rõ vì sao địa hồn của người này lại xuất khiếu, canh chừng trước cổng lớn.
Một tiếng “Két” vang lên, Thi Sương Cảnh thấy cổng tự mở khóa, chuyển động rồi mở hẳn ra. Cậu không nhìn thấy viện trưởng Bạch dọa ma đâu nữa, song cũng chẳng nghĩ nhiều mà kéo La Ái Diệu đi thẳng vào trong cô nhi viện, cậu đang rất lo lắng cho bà Lưu và lũ trẻ.
Cô nhi viện chẳng sáng đèn, nom hệt như một ngôi nhà trống. Bà Lưu ở phòng ngoài cùng bên trái của lầu một, cậu gõ cửa mà chẳng ai trả lời. Cậu đang tính đến khả năng đá văng cửa gỗ ra thì La Ái Diệu chợt giữ cậu lại, bảo: “Hẳn là ở lầu hai.”
“Phật Tử, trước khi đi lên trên, tôi muốn xác nhận điều này ——” Thi Sương Cảnh sắp xếp lại câu từ, cậu dừng vài giây rồi mới nghiêm túc hỏi, “Anh sẽ đứng về phía tôi chứ? Thi thoảng trông anh chẳng đáng tin gì cả, làm tôi hơi sợ.”
Tôi sợ anh sẽ để tôi chịu chết vô cớ một lần nữa.
Mặc dù La Ái Diệu sẽ cứu cậu, nhưng cảm giác chết vẫn rất đỗi tồi tệ. Thi Sương Cảnh nhớ lại trải nghiệm đau đớn lần trước bị gã côn đồ g**t ch*t, lúc ấy rõ ràng Phật Tử có thể nhắc nhở cậu, nhưng tại sao hắn lại để cậu bị đâm trước chứ?
“Cậu lấy gì để đền bù?”
Thi Sương Cảnh kéo cổ áo La Ái Diệu, trao một nụ hôn nhẹ như chuồn lướt nước. Rời môi, trong mắt Thi Sương Cảnh ươn ướt ánh nước, chất chứa đủ thứ tâm tình phức tạp, vừa có nỗi niềm về người cậu quan tâm, cũng có cả cảm xúc đặc biệt dành cho La Ái Diệu.
“Vào thời khắc quan trọng, hãy nhắc nhở tôi nhé, tôi sẽ không ngáng chân anh đâu.”
“Vậy cậu phải nghe theo lời tôi, tôi nói đi là phải đi.”
“Được.”