Chương 26: Quỷ Tử Mẫu Thần • Siêu độ chưa thành

Tuy nói vậy nhưng Thi Sương Cảnh vẫn đi đằng trước còn La Ái Diệu đi theo sau. Không phải vì Thi Sương Cảnh dũng cảm, mà là vì La Ái Diệu bảo nếu để hắn mở đường thì mấy thứ này sẽ sợ hắn rồi trốn mất, như thế sẽ chỉ đẩy lùi hiện tượng lạ về sau mà thôi, chẳng thà để Thi Sương Cảnh đi câu cá. Cậu buồn bực hết sức, nếu thực sự có “thứ gì đó”, chẳng lẽ chúng không đồng loạt cảm ứng được La Ái Diệu hay sao? Ai trước ai sau có liên quan gì đâu chứ? Nhưng ít ra đằng sau vẫn có người chống lưng, cậu bình tĩnh lại, bật đèn pin điện thoại, soi đường đi lên lầu.
Trước khi tòa nhà này được dùng làm cô nhi viện Lệ Quang, nó từng là một xưởng sản xuất dưa muối nhỏ, lầu hai chỉ có hai căn phòng trái phải với diện tích rộng lớn, trước đây dùng để phơi dưa muối. Hiện tại trẻ em trong cô nhi viện không quá đông, tổng cộng chỉ có bảy đứa, một phòng là đủ cho tất cả ngủ. Thi Sương Cảnh quẹo sang phải, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt. Bên cạnh cửa phòng là cửa sổ hướng ra hành lang, rèm cửa kéo kín mít. Cậu nhớ trước kia mỗi độ giữa hè, cả cửa sổ hướng ra hành lang và cửa sổ hướng ra ngoài tòa nhà đều được mở để cho gió lưu thông, ban đêm ngủ rất dễ chịu.
Thi Sương Cảnh liếc vào trong cửa sổ kéo rèm, đèn pin điện thoại chiếu lên cửa kính, chỉ thấy những vết xước dày đặc trên kính lấp lóe ánh sáng, nền tối của rèm cửa làm nền, nổi bật lên cái bóng lờ mờ của cậu. Thi Sương Cảnh nhìn mà hú hồn, chiếu đèn ra chỗ khác, phát hiện La Ái Diệu đang bước sang bên kia hàng lang. Cậu dựng tóc gáy, La Ái Diệu bảo sẽ chống lưng cho cậu cơ mà? Sao cứ im ỉm chạy đi chỗ khác vậy? Cậu bèn cắm đầu chạy theo đuổi kịp hắn.
Phòng còn lại trên lầu hai đang bỏ trống, từ cửa sổ bên này có thể thấy màn đêm hắt vào từ ngoài cửa sổ, tạo cảm giác u ám song vẫn thoáng đãng. La Ái Diệu chợt hỏi: “Cặp sách của cậu đâu?”
“……Tôi để trên xe rồi.”
La Ái Diệu cất giọng bất đắc dĩ: “Tôi bỏ hương tàn vào trong cặp cậu chính là để đến tối mang ra dùng, cậu chê cặp nặng sao còn mang nhiều sách về làm gì? Đằng nào cậu cũng có mở ra đọc đâu.”
Tuy bị mắng nhưng Thi Sương Cảnh không dám cãi lại, vì La Ái Diệu nói đúng quá mà.
La Ái Diệu dựa vào lan can bê tông, giơ tay như mò mẫm gì đó trong không khí, rốt cuộc cũng tìm được đồ vật, hắn nắm chặt tay, một chiếc túi nylon đen đựng hương tàn lập tức hiện ra.
“Rõ ràng anh có thể lấy được đồ từ cách xa, sao còn trách móc tôi?”
“Cậu không thấy cảnh này rất nực cười à?” La Ái Diệu tỏ vẻ ghét bỏ, “Pháp thân của tôi làm gì không làm, lại đi dùng để trèo tường, cạy khóa, giao hàng?”
Không thấy thế. Thi Sương Cảnh lại chửi thề trong lòng. Trên đầu chữ nhẫn là một lưỡi dao, ý là cố chịu như bị dao cắt ngàn lần rồi thôi, Thi Sương Cảnh nhẫn nhịn.
“Cô nhi viện này trước nay chỉ dùng một phòng làm phòng ngủ thôi à?” La Ái Diệu lựa hương tàn, có thể nhận ra cây hương nào thuộc về ai, hắn muốn chọn lấy một cây nhất định.
“Không, đến tận năm kia vẫn luôn dùng cả hai phòng, con trai và con gái phải tách ra ngủ. Chắc vì hiện giờ lũ trẻ trong cô nhi viện còn nhỏ quá, không có đứa nào lớn để có thể chia phòng theo giới tính và chăm sóc các em.”
“Phòng ốc bỏ trống quá lâu sẽ thu hút nhiều thứ tới, tôi tin cậu đã biết điều này từ trước.” La Ái Diệu lựa ra chừng mười nén hương, còn lại đều bỏ vào trong túi nylon, dặn Thi Sương Cảnh cầm theo.
Sau đó hắn vung vẩy một nén hương, dùng gió làm mồi lửa, vung mấy cái là khói bốc lên, song cây hương này không cháy ra màu đỏ mà là màu xanh. La Ái Diệu nói, “Cậu có sợ không? Nếu sợ thì lại đây bám vào tôi.”
Sợ cái gì? Phải sợ cái gì? Thi Sương Cảnh cuống quýt túm lấy La Ái Diệu, dùng cả hai tay ôm chặt tay trái của hắn không buông. Trong lúc cậu nắm chặt tay La Ái Diệu, trong phòng lũ trẻ bỗng vọng ra tiếng vang ầm ầm đến mức cửa gỗ rung rinh, cậu nghe thấy giọng bà Lưu, “Xuỵt, xuỵt ——”
Thi Sương Cảnh không dám thở mạnh, đợi chừng 10 giây, bà Lưu mới bước ra từ sau cánh cửa. Có vẻ bà vừa thức giấc, tóc tai rối bời, sắc mặt khó coi, mặc bộ đồ ngủ màu hồng, chân đi giày vải. Bà khẽ khàng khép cửa lại, dụi mắt nhìn về phía bên kia hành lang.
“Tiểu Cảnh?” Bà ngạc nhiên hỏi.
“Bà? Vừa rồi có chuyện gì vậy? Bà vẫn ổn chứ?” Thi Sương Cảnh suýt nữa buông tay ra, song La Ái Diệu đã túm chặt cổ tay cậu.
“Con dẫn theo ai thế?”
“À…… Anh ấy là anh họ của con.”
“Anh họ? Con có anh họ từ bao giờ?”
La Ái Diệu tốt bụng nhắc nhở: “Nén hương này là thứ tốt đối với chúng, giờ cậu hãy nhốt chúng lại, đêm nay chúng muốn ra ngoài tìm người nhà của mình.”
Bà Lưu thẫn thờ đứng ở đối diện, quả thực không tiến lại đây, như thể có một con sông ngăn cách giữa bà và Thi Sương Cảnh. Bà Lưu cực kỳ suy yếu, mái tóc bù xù càng khiến bà trông tiều tụy hơn, tay bà đặt hờ trên chốt cửa, không muốn mở rộng cửa ra. Bà nói: “Tiểu Cảnh, đứng bên đó không tốt đâu, sẽ va vào con mất, con lại đây đi.”
Mình có thể qua đó sao? Thi Sương Cảnh hơi ngước lên quan sát vẻ mặt của La Ái Diệu, cậu nhận ra hắn đang cực kỳ chăm chú, không giống đang đùa giỡn.
Mình không qua nữa vậy. Thi Sương Cảnh lắc đầu tỏ ý từ chối.
“Thằng bé này! Qua đây!” Bà Lưu bất thình lình hét lên, giọng khàn đục nghe như giấy ráp chà lên v*t c*ng.
Thi Sương Cảnh đang bị La Ái Diệu nắm cổ tay, không phải cậu không muốn, mà là cậu không thể.
Cánh cửa bỗng dưng bị nổ văng, tông bà Lưu đập vào lan can, ngã nhào xuống dưới. Thi Sương Cảnh hoảng hốt la lên, cậu còn chưa kịp kiểm tra tình trạng của bà Lưu thì thứ bò ra từ trong phòng đã dọa cậu tê cả da đầu, khiến toàn bộ tế bào thần kinh của cậu ngừng hoạt động.
Những sinh vật không xác định bò ra từ dưới đất và trên trần nhà, tứ chi chúng vặn vẹo, gập thành góc 90°, có con bẻ ngang như sao biển bò lúc nhúc trên mặt đất, có con lại gập dọc, dùng cẳng tay và cẳng chân làm điểm tựa để di chuyển. Mà dù bẻ ngang hay gập dọc, tốc độ di chuyển của chúng đều cực nhanh. Chúng bò trườn theo trần nhà và sàn nhà, kích thước không hề nhỏ, chỉ một con là có thể chặn lối hành lang, ba con vừa tràn ra từ trong cửa cũng đủ tạo cảm giác áp bách. Nếu rút tứ chi về, hình thể của những sinh vật không xác định này đều giống người trưởng thành.
La Ái Diệu đá bay cửa căn phòng trống, dắt Thi Sương Cảnh cùng tiến vào. Bấy giờ Thi Sương Cảnh đã sợ hết hồn, không chỉ theo sát La Ái Diệu mà còn thiếu điều leo cả lên người hắn. Chỉ có La Ái Diệu là đáng tin, là có năng lực, cậu cảm thấy ở phía sau hắn còn không bằng ở trên lưng hắn luôn, tiếc là hắn không cho cậu leo lên.
“Tôi phải niệm chú giải thoát, cậu ngoan ngoãn đợi đi.”
“Được được.”
Đám người gãy chi tràn vào căn phòng trống, chiếm cứ mọi ngóc ngách. Trong đầu Thi Sương Cảnh nảy ra đủ kiểu so sánh, nhện cỡ lớn, sao biển khổng lồ, phim kinh dị, phim xác sống…… Rốt cuộc là cái gì…… Bấy giờ La Ái Diệu chợt lên tiếng, hắn không thốt ra văn tự cậu có thể nghe hiểu, mà giọng trầm bổng êm ái hệt như đang nói chân ngôn, từ giọng điệu đến tốc độ nói đều hết sức nghiêm túc. Hắn vừa niệm chú, vừa đem dùng một tay chia hương sắp cháy hết ra. Có một con quái bò về phía La Ái Diệu, hắn hơi khom người, có vẻ định đưa hương cho nó.
Thi Sương Cảnh núp đằng sau La Ái Diệu, đếm số lượng người gãy chi đó, tổng cộng mười một con. Cậu vừa hơi thả lỏng một chút nhờ nghe La Ái Diệu niệm chú, nhưng ngay sau đó lại trông thấy một người bê nết máu me bò ra khỏi cửa, tay chân cong gập mất tự nhiên, chính là…… là bà Lưu. Thi Sương Cảnh nhìn mà muốn ứa nước mắt. Tóc bà Lưu rối bù, máu che kín mặt, hai mắt đỏ ngầu, gào thét với La Ái Diệu. Không biết có phải bà bị ngã dập phổi hay không mà giọng nghe khản đặc, còn nôn ra càng nhiều máu hơn nữa.
Tốc độ nói của bà càng lúc càng nhanh, môi mấp máy thốt ra những lời lẽ nghe như tiếng nguyền rủa. La Ái Diệu không hề dao động, vẫn tiếp tục đưa hương cho đám người gãy chi. Mấy giây sau, bà Lưu bò tới bằng cả tay lẫn chân, lao thẳng về phía Thi Sương Cảnh
“Thôi, cậu muốn leo lên lưng tôi thì cứ lên đi. Nhảy lên đây.”
Thi Sương Cảnh quả quyết leo phắt lên lưng La Ái Diệu, động tác mau lẹ hơn cả khỉ con.
Xử lý bên này xong, La Ái Diệu xoay người, giơ chân ngăn chặn bà Lưu đang nằm rạp dưới đất, “Bà không cho tôi siêu độ giải thoát bọn chúng, chẳng lẽ muốn để chúng giữ mãi trạng thái này? Bà lại hại thêm một người rồi, bây giờ hãy thoát ra khỏi cơ thể bà ấy, tôi sẽ lắng nghe bà nói.”
Niệm chú bị gián đoạn, những người chữ vạn (卐) chưa nhận hương kích động la hét, song tiếng kêu cứ nhỏ dần đến mức chỉ còn như tiếng trẻ con nức nở. Bà Lưu vẫn tiếp tục phát ra âm thanh mơ hồ, giọng điệu chuyển sang mắng nhiếc.
La Ái Diệu tiếp tục niệm chú bằng tiếng Phạn, tốc độ nói của hắn cũng nhanh hơn, nhoáng cái đã chia hết toàn bộ mười nén hương trong tay. Vật tà quái nhập vào cơ thể bà Lưu, không những hành hạ bà mà thậm chí còn khiến bà xé quần, gặm chân La Ái Diệu. Thi Sương Cảnh nhích chân ra, nép trên lưng La Ái Diệu, cậu sợ hãi quá đỗi.
“Tiểu Kha Lợi Đế, vốn dĩ tối nay tôi tới để gặp bà, lũ trẻ của bà bị ảnh hưởng bởi tốc độ chảy trôi của nghiệp lực, tôi sẽ cùng bà nghĩ cách.” La Ái Diệu hạ thấp tư thái, bộc lộ một chút nhân tính, “Nhưng bà phải nói với tôi, bất kể nói bằng tiếng người hay mật ngôn, bà không nói thì tôi chẳng thể nào hiểu được.”
Bà Lưu đột nhiên cất tiếng khóc nỉ non, bà chuyển hướng, lê lết thân thể thương nặng của mình, muốn cướp những nén hương cháy gần hết từ trong miệng đám người chữ vạn ra, hệt như bà mẹ phát hiện con mình ăn nhầm thức ăn, muốn móc thức ăn độc ra khỏi miệng con.
Tuy hiện tại sau lưng người này có vẻ an toàn, nhưng Thi Sương Cảnh nghe những âm thanh không thuộc về nhân gian, thấy những cảnh tượng không thuộc về nhân gian, cậu vẫn thấy váng đầu, tim đập dồn dập, máu từ não tràn xuống tim.
“Anh có thể cứu bà Lưu được không, xin anh đấy.” Thi Sương Cảnh chỉ có thể lặp đi lặp lại câu này. Nếu La Ái Diệu có thể cứu Thi Sương Cảnh bị đâm hai mươi dao thì cũng có thể cứu được bà Lưu, cậu tin chắc là vậy.
Đám người chữ vạn thoả mãn hít lấy hít để, không muốn trả hương lại cho bà Lưu. Thi Sương Cảnh một mực cầu xin, dù không nghe thấy lời hồi đáp cũng chẳng hề dừng lại. Mãi đến khi La Ái Diệu thấy phiền quá, rốt cuộc cũng mở hé mắt, ngừng niệm chú. Đốm lửa màu lam trên mười một nén hương bỗng dưng tắt phụt, đúng lúc hương sắp tàn mà chưa tàn hẳn.
Bà Lưu phun ra một ngụm máu đen, tay chân nhũn ra, vặn vẹo ngã xuống đất. Mười một người chữ vạn lại trở nên kích động, bò trườn khắp căn phòng trống.
La Ái Diệu lẩm bẩm: “Không cho cưỡng ép giải thoát là vì sợ vào địa ngục bị truy cứu trách nhiệm, nhưng được tôi siêu độ rồi thì đâu còn ác nghiệp nào quá mức mà chúng phải gánh chịu. Tiểu Kha Lợi Đế cố gắng ngăn cản tôi, không muốn tôi đưa các con của bà ta vào luân hồi…… Là vì có nguyện vọng chưa hoàn thành ư? Là muốn được tha thứ sao? Ai tha thứ cho ai…… Tiểu Kha Lợi Đế không phải Kha Lợi Đế thật, nhưng cũng gần như vậy rồi. Giờ Tiểu Kha Lợi Đế lại chạy mất, không chịu nói chuyện với tôi. Thú vị đấy.”
“Anh đang lảm nhảm với ai vậy?”
“……”
La Ái Diệu vỗ mông Thi Sương Cảnh, “Xuống đi, cõng bà Lưu của cậu lên, chúng ta ra ngoài.”
Mặc dù Thi Sương Cảnh rén lắm, nhưng dù sao đây cũng là bà Lưu, cậu đành cõng bà lên. Rèm cửa sổ trong phòng tự động vén lên, từ tấm rèm xám xịt đầy bụi bỗng dưng biến thành lụa xanh. La Ái Diệu bảo cậu đi ra ngoài trước, còn hắn ở lại bọc hậu, không cho bất cứ người chữ vạn nào rời đi mà tạm thời giam chúng trong phòng.
Sau đó hắn đi kiểm tra lũ trẻ ở phòng bên. May là lũ trẻ vẫn ngủ yên, động tĩnh vừa rồi không hề đánh thức chúng.
Thi Sương Cảnh đặt bà Lưu lên giường của bà. Cậu hết sức căng thẳng, cảm tưởng như bà chỉ còn thoi thóp hơi tàn. Cậu nhìn La Ái Diệu, hy vọng hắn nghĩ cách. La Ái Diệu nói thẳng: “Tiểu Kha Lợi Đế đã ưng cơ thể này, sống hay chết phụ thuộc vào bà ta có cứu hay không.”
“Tiểu Kha Lợi Đế gì cơ…… Rốt cuộc là ai? Là thứ dơ bẩn vừa ám vào người bà ấy sao?” Tại sao phải trông chờ thứ dơ bẩn ấy cứu người? Thi Sương Cảnh cố nhịn không nói ra câu cuối cùng.
“Kha Lợi Đế, hay theo như cách gọi của người hiện nay thì chính là Quỷ Tử Mẫu Thần *, không phải thứ dơ bẩn. Trong ngọn núi cạnh khu công nghiệp có một ngôi miếu Quỷ Mẫu, song đã bị phá huỷ từ lâu. Cậu có nhớ tôi mang một cái đầu tượng về nhà không? Sau khi cậu đi học tôi đã giấu đầu tượng vào trong tủ quần áo, tôi tìm được cái đầu đó ở gần miếu Quỷ Mẫu. Tuy gọi là miếu Quỷ Tử Mẫu Thần nhưng thứ được thờ phụng bên trong lại không phải Quỷ Tử Mẫu Thần thật mà chỉ là vật thay thế. Vật thay thế này đã được cung phụng suốt nhiều năm, đó chính là Tiểu Kha Lợi Đế, bà ta không ghi danh ở chỗ Nhiên Đăng Phật, song cũng chẳng khác gì một nửa Quỷ Tử Mẫu Thần.”
La Ái Diệu biết chắc cậu nghe không hiểu nên bèn nói thêm: “Trước đây ở nơi này có người dùng trẻ con để tế Quỷ Tử Mẫu Thần, Quỷ Tử Mẫu Thần đau lòng khôn xiết nên đã gieo lời nguyền oán hận, tuy nhiên bà ta vẫn chăm sóc trẻ con vùng này, còn đảm bảo sự sống cho chúng trong thời đói kém. Những đứa trẻ tế phẩm này ăn thịt của Quỷ Tử Mẫu Thần để trưởng thành, tuy nhiên cách trưởng thành của chúng khác hẳn anh chị em chúng.”
Không ngờ lần này Thi Sương Cảnh hoàn toàn nghe hiểu, cậu hỏi ngược lại: “Tức là những đứa trẻ tế phẩm này đang truy lùng anh chị em của mình để báo thù ư? Tại sao?”
“Nếu là báo thù thì đáng lẽ bọn chúng nên cầm hương của tôi rồi ngoan ngoãn rời đi. Tiểu Kha Lợi Đế ngăn cản tôi không chỉ đơn giản là vì báo thù.”
Một bàn tay bỗng túm lấy cánh tay Thi Sương Cảnh, bà Lưu nén đau nói: “Tiểu Cảnh…… Đi…… Đi lấy cái bát trên bàn lại đây……”
Dứt lời, bà buông tay ra. Thi Sương Cảnh cuống quýt lấy chiếc bát nhỏ trên bàn trà, thấy trong bát đựng thứ nước màu trắng.
La Ái Diệu liếc nhìn rồi gật đầu bảo: “Tiểu Kha Lợi Đế tỏ ý xin lỗi, đây là sữa của Quỷ Tử Mẫu Thần, có thể cho uống được.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
*: Quỷ Tử Mẫu Thần / Kha Lợi Đế: Tham khảo qua nhiều phiên bản truyền thuyết về Quỷ Tử Mẫu Thần, có phiên bản nói rằng Quỷ Tử Mẫu Thần thích ăn thịt con nít loài người, sau khi được Phật Đà giáo hóa đã trở thành nữ thần bảo vệ trẻ em, có phiên bản nói kiếp trước bà là thai phụ bị người ta phụ bạc, cũng có phiên bản nói kiếp đời Quỷ Tử Mẫu Thần của bà là hóa thân của Dạ Xoa. Trong truyện có chỉnh sửa một chút về thiết lập này.

(Quỷ Tử Mẫu Thần hay Kha Lợi Đế (Hariti) là một hộ pháp trong kinh Phật. Theo truyền thuyết, kiếp trước bà là một thai phụ tham gia yến hội tại thành Vương Xá cùng 500 người nữa, vì nhảy múa mà bà đã sinh non, thế nhưng 500 người kia lại thờ ơ bỏ rơi không giúp đỡ bà. Vì thế bà thề rằng sẽ ăn tươi nuốt sống toàn bộ trẻ con trong thành Vương Xá để trả thù. Về sau bà được Phật Đà giáo hóa và trở thành thần hộ mệnh của phụ nữ và trẻ em.)