Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 27: Quỷ Tử Mẫu Thần • Tôi sẽ không nói chuyện với người lạ nữa

Nghe La Ái Diệu nói thế, Thi Sương Cảnh cũng đâm ra căng thẳng, cảm thấy vật trên tay chẳng hề bình thường. Nước sữa trắng lăn tăn gợn sóng, từ màu sắc đến mùi hương đều không thấy có gì khác biệt —— khác biệt giữa sữa bình thường và sữa không tự nhiên, tuy nhiên cảm giác này…… So với sữa thì nó giống nước cơm hơn. La Ái Diệu lên tiếng thúc giục, Thi Sương Cảnh đành bưng bát sữa lên, cậu loay hoay không biết đỡ một cụ già bị thương nặng dậy kiểu gì, nhưng có vẻ bà Lưu ngửi được mùi sữa của Quỷ Tử Mẫu Thần tới gần. Bà cố mở mắt ra, cánh tay phải duy nhất chưa gãy gắng gượng với lấy bát sữa, trạng thái mơ hồ thậm chí có chiều hướng trở nên điên cuồng. Thi Sương Cảnh sợ bát sữa bị hất đổ nên phải dùng một tay giữ tay bà Lưu, khổ nỗi một người không thể làm được.

Cậu cầu cứu La Ái Diệu, “Phật Tử, anh giúp tôi một tay được không?”

“Cậu cứ đưa bát cho bà ấy là được.”

“Thực sự không cần đưa bà Lưu đi bệnh viện ư?”

“Cậu có thể đưa bà ấy đi viện, cũng có thể cho bà ấy uống sữa. Tôi kiến nghị cậu cho bà ấy uống sữa của Quỷ Tử Mẫu Thần, muốn tháo chuông thì phải cần tới người buộc chuông.”

Thi Sương Cảnh lại vật lộn một hồi nữa, cánh tay bà Lưu nom thì gầy gò nứt nẻ nhưng sức lực lại siêu khỏe, không tài nào chặn nổi. La Ái Diệu vẫn khoanh tay đứng nhìn, trưng ra vẻ mặt “Đã bảo cậu nghe tôi cơ mà, tôi xem cậu cố chấp được đến bao giờ”. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cậu vẫn phải cầm bát dúi vào tay bà Lưu, cậu đỡ tay hai bên để giữ bát, bà bất thình lình dí bát vào miệng mình với tốc độ cực nhanh, ngỡ như bà không phải cụ già bị thương mà là tinh quái không duy trì được dạng người, để lộ ra khát vọng cháy bỏng. Một nửa sữa chảy vào miệng bà, nửa còn lại vương vãi ra vạt áo trước, chảy xuống theo cổ áo tròn.

“Thi Sương Cảnh, cậu muốn ở lại trông nom lũ trẻ trên lầu hai hay muốn theo tôi tới hang núi?”

“Tôi ở lại với bọn trẻ.” Thi Sương Cảnh trả lời không chút do dự.

Cơ mà đáng lẽ cậu nên do dự, chỉ nghĩ tới thứ đang bị nhốt trong căn phòng bên cạnh là cậu thấy đau cả đầu. Phật Tử hỏi vậy thì chắc chắn là định rời đi rồi, cậu gặng hỏi, “Anh định tới hang núi à? Cái đám bò loạn đó có quay lại tìm bà Lưu và bọn trẻ không? Đêm nay anh có trở về nữa không?”

Câu hỏi quan trọng đặt ở cuối cùng, cậu cũng chẳng cần mặt mũi sĩ diện nữa, khó khăn vượt quá mức hiện thực thì cũng cần người vượt quá mức hiện thực giải quyết, Phật Tử là cọng rơm cứu mạng của cậu —— Từ trước tới nay cậu chưa từng cảm thấy La Ái Diệu đáng tin cậy đến vậy, đáng tin cậy đến mức không giống Phật Tử – cái tên Phật Tử dúi mẩu giấy cho cậu, dẫn dắt cậu mộng xuân, rồi còn làm ra đủ chuyện rùng rợn để hù dọa cậu.

“Về đâu? Về nhà ấy hả? Có lẽ.” La Ái Diệu ngó nghiêng xung quanh rồi bảo cậu, “Đêm nay còn lâu mới tới cao trào, màn kịch này phải chờ đến đầu thất mới thú vị.”

“Sao tôi có cảm giác như thể anh đang xem kịch thế nhỉ.” Thi Sương Cảnh là người thật thà nên cũng nói rất thật thà. Dùng từ “thú vị” để mô tả hàng loạt tang lễ, dường như bản tính bất hảo của La Ái Diệu lại bộc lộ ra rồi.

“Mấy việc này đều chẳng liên quan đến tôi, tôi không xem kịch thì còn làm gì đây? Tôi ở lại đây là để thu xếp cho cậu thôi, cậu là người bị cuốn vào chuyện này, tôi không thể để bất cứ biến cố bất ngờ nào cướp mất cậu được. Trước khi tôi làm rõ tại sao cậu lại đặc biệt, tôi chỉ có thể đối xử với cậu theo cách đặc biệt.”

Có vẻ vòng vo mà cũng không vòng vo, giống đe dọa mà không hẳn là đe dọa, tựa như lãng mạn mà không phải lãng mạn. Thi Sương Cảnh lúng túng gãi gãi sống mũi, Phật Tử hình dung cậu như một đứa trẻ thích gây chuyện vậy. Mà ngẫm lại, hình như cậu đúng là như thế thật —— Trong chuyện của Phật Tử thì như đứa ngốc, trong chuyện của Dương Linh Linh thì như thằng liều, trong chuyện lời chúc phúc thì như một kẻ dễ dãi. Phải thay đổi thôi. Nếu không chịu rút kinh nghiệm thì không phải phép cho lắm.

Trước khi đi, La Ái Diệu bỗng nhiên vòng lại, hỏi một lần nữa: “Không đi thật à?”

Chẳng mấy khi thấy La Ái Diệu nhiệt tình mời mọc như thế, Thi Sương Cảnh đâm ra chột dạ, thế này rốt cuộc là có ý gì? Là mời thật lòng hay muốn chế giễu cậu? Cậu đơ ra mấy giây, La Ái Diệu cũng hết hứng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, chẳng thèm nhắn nhủ đặc biệt gì với cậu nữa, ý là bảo cậu tự liệu lấy mà làm, chắc sau nửa đêm sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.

Cậu lên lầu hai trông nom bảy đứa trẻ trong cô nhi viện, còn phải chăm sóc bà Lưu nữa. La Ái Diệu lái mô tô rời đi, chẳng hề lưu luyến. Thi Sương Cảnh phát hiện lũ trẻ trong phòng đều ngủ li bì, suốt đêm thậm chí chẳng hề có tiếng trở mình.

Kích thước giường trong cô nhi viện thường khá to, bày biện đồ đạc cũng chú trọng gọn gàng đúng chỗ. Thi Sương Cảnh tìm đến giường bà Lưu ngủ, thấy chăn hơi xốc lên, lúc trước bà Lưu đã rời chiếc giường này sau đó mở cửa trông thấy Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu. Cậu nằm lên giường, trào dâng nỗi sợ hãi, cứ nơm nớp lo dưới giường còn ẩn giấu người chữ vạn. Cậu hoàn toàn không biết đêm nay làm sao chợp mắt nổi, ác mộng cứ nối tiếp ác mộng, nhưng khi tỉnh lại thì chẳng nhớ rõ gì nữa.

5 giờ sáng hôm sau, Thi Sương Cảnh nửa tỉnh nửa mơ, thấy thấp thoáng một người đang đứng cuối giường. Cậu tập trung nhìn kỹ, nhận ra đó là bà Lưu mặc áo đỏ, bà đang cúi người nhìn bọn trẻ, bà lướt qua từng đứa, thi thoáng lại vén lọn tóc dính máu của mình.

Thấy cậu thức giấc, bà bèn đi tới. Cậu cuống quýt chống người lùi về sau, va “Cốp” vào đầu giường. Tiếng động hơi lớn, bà Lưu phải giơ tay ra hiệu cho cậu yên lặng.

Bà chỉ ra bên ngoài, ý bảo cậu ra ngoài.

Thi Sương Cảnh cẩn thận quan sát bà Lưu, tuy bà có vẻ chật vật nhưng đã không hành động khác thường như hôm qua, ánh mắt bà rất có thần chứ không còn mờ mịt cố chấp nữa. Cậu mặc áo vào, cùng bà đi ra ngoài hành lang. Mùa đông trời sáng muộn, 5 giờ vẫn tối mịt, bấy giờ đèn cảm ứng của cô nhi viện đã hoạt động trở lại, bật sáng dần theo bước chân của họ.

“Bà Lưu…… Bây giờ chúng ta có cần đến bệnh viện không?”

Bà Lưu lắc đầu, luồn tay vào tay áo ngủ, thở ra một luồng khí trắng, “Không cần. Tối qua đúng là nên đi, nhưng đã đến giờ này rồi, chúng ta đều ổn cả, còn đi bệnh viện làm gì?”

“……” Xem ra bà biết mình bị ngã. Thi Sương Cảnh nghĩ.

“Thằng bé này, bà đã dặn con đừng đến, con lại càng muốn đến. Con cầm tinh con lừa hay sao mà cứng đầu thế?” Bà Lưu nhẹ nhàng trách móc đôi câu, sau đó lại thay đổi giọng điệu, “Nhưng may mà con đến…… Người đàn ông đi cùng con là ai? “Anh họ” ấy hả?”

Cảm giác chột dạ như bị phụ huynh tóm được vậy, Thi Sương Cảnh vắt óc suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời: “Chỉ là bạn bè thôi, anh ấy tới từ thành phố, con đang cho anh ấy ở nhờ một thời gian. Hôm qua con lo cho bà quá, anh ấy lại có sẵn xe nên con nhờ anh ấy chở qua đây. Bà Lưu, trước kia bà đã dây dưa với…… mấy thứ kia sao?”

Cậu làm động tác tay, ám chỉ những thứ bò trên mặt đất và trần nhà.

Bà Lưu đặt tay lên lan can, ngóng về phương xa, thuật lại chuyện xưa: “Con còn nhớ hồi chúng ta mới tới khu Lệ Quang không, con vừa lên lớp 4, hình như là hồi con 2 tuổi nhỉ. Lúc ấy cô nhi viện vẫn còn nhiều trẻ con, nhiều hơn bây giờ nhưng nguồn trợ cấp chẳng ổn định cho lắm, cô nhi viện phải sử dụng nguồn trợ cấp có hạn ấy để chăm sóc mấy đứa, đúng là rất đau đầu. Cũng vào mùa đông năm ấy, bà nghe nói trong khu công nghiệp có một ngôi miếu cũ rất thiêng với trẻ em, thế là đã bỏ tiền túi ra đi cúng bái vài lần. Mặc dù thời nay người ta đều bảo phải bài trừ mê tín dị đoan, thế nhưng Tết năm ấy, tình hình trợ cấp lập tức tốt lên. Có lẽ bà cũng tham lam nên hàng năm đều đi tạ lễ và nhắn nhủ nguyện ước mới. Năm nay bà vẫn chưa kịp đi, không biết có phải vì tạ lễ chậm hay không mà báo ứng đã ập đến.”

Chắc không phải vậy đâu. Thi Sương Cảnh nhớ lại lời La Ái Diệu tự lẩm bẩm trước đó, rõ ràng Quỷ Tử Mẫu Thần nhắm vào chuyện khác, cô nhi viện…… Là vì đông trẻ con ư? Được Quỷ Tử Mẫu Thần ưu ái cũng là dễ hiểu.

Bà Lưu quay người nhìn về phía Thi Sương Cảnh, bà thấp hơn trong ấn tượng của cậu, so với Thi Sương Cảnh mỗi năm đều cao lên, dường như vóc dáng bà rụt đi theo tuổi tác. Bà Lưu từng kể tên bà là Lưu Thiến, ban đầu cha mẹ bà đặt tên là “Lưu Thiển”, bà không thích nên sau khi học đại học đã đi đổi tên. (Thiển nghĩa là ngắn, cạn, kém.)

Câu chuyện về cuộc đời bà đều được kể bên bàn bếp, cạnh bồn rửa phòng giặt, trên băng ghế sân thể thao hay trước bên mép giường buổi trưa và tối. Chỉ biết bà ly hôn chồng khi đang tuổi trung niên, con trai được tòa xử cho chồng bà nuôi dưỡng, song đàn ông ly hôn rất ít quan tâm con cái, toàn giao hết con cho bố mẹ mình. Về sau bố mẹ chồng qua đời, con trai sống với Lưu Thiến đến khi trưởng thành và kết hôn sinh con. Lúc đó Lưu Thiến chưa nghỉ hưu, con trai muốn bà nghỉ sớm để về chăm cháu, bà hy vọng mình có thể nhận đủ lương hưu và cũng có dự định xa hơn nên đã từ khối khéo yêu cầu của con trai.

Đến khi bà 55 tuổi, rốt cuộc cũng rảnh rỗi chăm cháu nhưng chồng cũ lại tìm tới, muốn làm như chưa có gì từng xảy ra, Lưu Thiến cảm giác mình lại bắt đầu làm bảo mẫu cho già trẻ trong nhà, quá mệt mỏi. 56 tuổi, bà rời khỏi ngôi nhà đó, đây là quyết định dứt khoát của một người phụ nữ trung niên. Thi Sương Cảnh là đứa bé đầu tiên bà tiếp nhận sau khi vào làm ở cô nhi viện dưới quê, năm ấy Thi Sương Cảnh 8 tuổi.

Câu chuyện sớm hơn nữa…… Hầu như người thời đó đều trải qua cuộc đời như thế. Bà sinh ra trong thời buổi đói kém, khó khăm lắm mới sống sót được. Năm 23 tuổi, dẫu đã kết hôn sinh con song bà vẫn quyết tâm thi đại học, học chuyên ngành kế toán. Bà tốt nghiệp đại học đúng lúc cả nước cải cách chế độ hợp đồng lao động, các xí nghiệp nhà nước không còn là “bát cơm sắt” nữa. Sau khi vào xí nghiệp, bà làm việc chăm chỉ cẩn trọng, làm đến cấp nữ cán bộ rồi nghỉ hưu ở tuổi 55, nhiều hơn người khác 5 năm.

Bà trưởng thành dưới sự giáo dục của Đảng và Liên đoàn Phụ nữ thời đại đó, luôn sẵn lòng chăm sóc cho nhiều người hơn. Bà hiểu con trai rất bất mãn với mình —— Những đứa trẻ bên ngoài sao có thể gắn bó hơn con cháu mình chứ? Nhưng Lưu Thiến cho rằng dù sao cũng phải có người làm công việc này. Mà thực ra bà không chịu nổi cái gia đình sum vầy giả tạo đó, làm trâu làm ngựa thêm 20 nữa chỉ để đổi lấy mấy năm mệt nhọc cho mình, trông mong con trai con dâu chăm nom cho mình một chút. Bà là kế toán, giao dịch này nghe chẳng có lợi gì cả. Bao giờ đến lúc đó rồi tính sau. Lưu Thiến hiểu rõ bản thân là một kẻ trả giá ích kỷ. (Bát cơm sắt ý chỉ công việc ổn định, không có nhiều khó khăn nguy hiểm, có thể làm trọn đời.)

“Nước nóng trong nồi hơi sao vẫn chưa đun xong? Muốn tắm quá.” Lưu Thiến cất lời cảm thán, như thể tình cảnh đáng sợ tối qua chỉ là một giấc mơ, một trò đùa. Thi Sương Cảnh nổi da gà, dường như cả thế giới chỉ có tâm trí của cậu còn ở bên ngoài, quan sát thế giới an toàn, trong khi những người khắc đã bước vào một tầng thế giới khác và nhanh chóng bắt nhịp với logic mới.

“Bà ơi, bà có thật là bà Lưu không?”

“Thằng bé ngốc này, con sợ gì chứ? Chẳng lẽ bà lại không phải bà Lưu của con?” Bà Lưu chỉ vào căn phòng bên cạnh, “Mấy hôm trước bà đã biết chúng tới rồi, đêm đầu tiên bà cũng giống con, sợ đến mức hồn bay phách lạc, tuy nhiên bọn chúng chỉ đến chơi với lũ trẻ mà thôi. Có mấy đứa bé còn nhỏ quá, không phân rõ thế nào là bình thường thế nào là không bình thường, nhưng bọn nó vẫn biết rõ chúng có ý tốt hay không.”

“Con đã đường đột quấy rầy. Con xin lỗi.”

“Hôm qua bọn chúng tới khá sớm. Hôm nay bà sẽ không để bọn trẻ ngủ sớm như vậy nữa.” Bà Lưu mỉm cười, ““Tiểu Kha Lợi Đế” này là ai nhỉ? Muốn làm quen quá.”

……Chuyện này thực sự bình thường sao? Thi Sương Cảnh nghĩ, chuyện này, thực sự, bình thường sao? Rốt cuộc chỉ có mình là kẻ hú hồn hú vía? Chỉ có mình quýnh quáng đòi leo lên lưng La Ái Diệu? Cảnh tượng điên cuồng trong tưởng tượng không hề xảy ra, bà cụ chấp nhận sự thật rất nhanh, thời buổi này mê tín dị đoan có vẻ đã bị bài trừ nhưng khi nó xuất hiện thật thì mọi người lại lập tức chấp nhận một cách rất đỗi tự nhiên.

Tảng sáng, tiếng xe mô tô phá vỡ sự tĩnh mịch, La Ái Diệu đã về tới cổng cô nhi viện. Thi Sương Cảnh trông trước cửa nhà tắm ở lầu một, bà Lưu đi vào tắm, vừa mới nghe tiếng bà tắt vòi nước. La Ái Diệu ra hiệu bảo cậu qua đây, cậu lắc đầu, dùng khẩu hình trả lời là phải đợi bà Lưu đi ra đã. La Ái Diệu đành chỉ vào hộp gỗ buộc đằng sau, ý bảo cậu qua lấy hộp gỗ. May mà bà Lưu rửa mặt rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt hai người. La Ái Diệu giao hộp gỗ cho Lưu Thiến, bảo: “Đây là đầu Phật của Tiểu Kha Lợi Đế, hai người chính thức làm quen đi.”

“Hôm qua bà ta nhập vào người tôi, tôi cảm tưởng như tôi với bà ta hòa làm một thể vậy.” Lưu Thiến tưởng La Ái Diệu là thầy pháp nên cũng nói hết không kiêng kỵ gì cả.

“Bà ta bảo tôi rằng bà ta thường xuyên tới đây, cho nên hai người đúng là một thể. Trước kia bà ta chỉ mượn mắt của bà để nhìn, mượn tay của ta để sờ, mượn tai của bà để nghe, nhưng giờ bà ta sẽ mượn dùng cơ thể của bà nhiều hơn. Đó là nghiệp của bà ta đang chảy trôi, nhưng bà ta đã không còn thân xác nữa rồi.”

Hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để giải thích rõ tất cả, La Ái Diệu bảo Thi Sương Cảnh lên xe, hắn phải đưa cậu về nhà đã.

“Bà ơi, buổi tối con lại đến nhé!” Xe mô to đi càng xa, bóng hình Thi Sương Cảnh cũng nhanh chóng khuất dạng.

Bà Lưu hô: “Trước khi đến nhớ nhắn tin thông báo! Không có việc gì thì đừng qua nữa!”

Hai người về đến nhà, Thi Sương Cảnh hỏi ngay: “Đêm qua anh tới hang núi thế nào?”

“Tôi đã gặp Lang Phóng và con gái hắn ta.” Một cú chuyển chủ đề hoàn hảo.

“Cái gì?”

La Ái Diệu cởi áo khoác và áo len, chỉ để lại chiếc áo ngắn tay, “Tôi bảo là tôi đã gặp Lang Phóng và con gái hắn ta. Tối qua tôi tìm tới đòi nợ nhưng kết quả lại không suôn sẻ.”

“……” Thi Sương Cảnh nhướn mày, không biết nên trả lời thế nào.

“Gia đình đòi hỏi lời chúc phúc đã nhờ Lang Phóng bảo vệ.” Vẻ mặt La Ái Diệu trở nên khó hiểu, “Hắn ta đang mưu tính gì? Muốn tiền ư?”

Thi Sương Cảnh thậm chí còn chưa cởi giày, thầm nghĩ nếu tình thế không ổn còn có thể chuồn ra ngoài luôn, cậu hỏi: “Khoan khoan, anh đi tìm gia đình đòi hỏi lời chúc phúc làm gì? Báo thù sao?”

“Tôi đi giết người thôi.”

Giọng điệu hắn như thể đang nói chuyện đương nhiên. Đầu Thi Sương Cảnh ong ong, cậu đứng đờ bên cạnh tủ giày, ngập ngừng suốt hồi lâu, cuối cùng chủ động nhận sai: “Tôi sẽ không nói chuyện với người lạ nữa.”

La Ái Diệu gật đầu tỏ ý tán đồng, sau đó lại chuyển giọng nhẹ nhàng: “Cậu không thể nào kiểm soát được, đây chính là số mệnh. Ngay cả những chuyện lạ xảy ra trong khu công nghiệp cũng là số mệnh rồi. Khu công nghiệp Lệ Quang đang hình thành một không gian đặc biệt, tự nhiên, trời sinh, cậu và tôi đều đã định sẵn phải đến đây, các thần Phật yêu ma khác cũng vậy. Hôm nay lấy mạng thất bại, tôi đã nghĩ bụng, rốt cuộc là tôi tìm tới cậu hay cậu tìm tới tôi? Quái lạ thật đấy.”

Khi nghe bốn chữ “Quái lạ thật đấy”, Thi Sương Cảnh khom lưng thay giày, cậu không chịu nổi nữa, cảm giác dây thần kinh lúc căng thẳng lúc thả lỏng thế này quả thực không thể chịu nổi. Bốn chữ thật nực cười, La Ái Diệu nói “Quái lạ thật đấy” lại càng nực cười gấp bội. Rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Tại sao trong cái xui xẻo này chỉ toàn là sự hoang đường và nực cười quá đỗi?

Mệt mỏi quá, ngủ trước đã. Thi Sương Cảnh quẳng cặp lên sô pha, Bắp lao tới chuẩn bị dọa chủ nhân giật mình, song Thi Sương Cảnh đã không còn bị mèo doa sợ nữa. Cậu vẫy tay, bảo Bắp đi ngủ với mình. Rốt cuộc cũng đến cuối tuần rồi!

Dù là ai lòng dạ đen tối hay ai có ý đùa giỡn, cậu cứ phải ngủ một giấc đã rồi tính tiếp.

Bình Luận (0)
Comment